Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 226: Chương 231




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cửa hàng bánh ngọt này là do một cặp vợ chồng thành lập, làm thủ công hoàn toàn, số lượng mỗi ngày có hạn vậy
nên chỉ mỗi3 thành phố bên cạnh là có.

Nhưng vì bánh họ làm rất ngon nên ngày nào cũng sẽ có rất nhiều người tới
xếp hàng.
T1ừng có gia tộc ở thành phố Hồ muốn bỏ vốn giúp đôi vợ chồng kia mở rộng cửa hàng nhưng đã bị từ chối.
Doanh Thiê9n Luật đi từ giữa trưa, xếp hàng mất ba tiếng mới mua được.
Hai hôm nay, anh ta đã suy nghĩ rất nhiều.
A3nh ta đã trễ nải nhiều năm như vậy rồi, cũng chưa từng làm được điều gì cho em gái mình cá, giờ chỉ còn cách
đền bù từng8 chút từng chút một mà thôi.
Anh ta không phải một người anh trai xứng đáng, nhưng anh ta sẽ toàn tâm toàn ý để làm.
Hai tại Doanh Nguyệt Huyện ong ong, tay cô ta chết điếng ở giữa không trung.

Cứ như vậy, Doanh Thiên Luật lướt
qua bên cạnh cô ta.
Nụ cười trên gương mặt cô ta dần cứng lại, chuyển dần sang sắc tái nhợt.
Khó chịu, xấu hổ!
Doanh Nguyệt Huyên kinh ngạc nhìn Doanh Thiên Luật, hốc mắt đỏ ửng.
Cho dù cô ta có ngu ngốc hơn đi nữa thì cũng nhận ra mấy ngày gần đây Doanh Thiên Luật cố tình tránh mặt
không gặp mình, không phải là vì công việc quá bận rộn mà là do biết cô ta không phải em gái ruột của anh ta.
Hóa ra hôm đó Doanh Thiên Luật đứng ngoài cửa đã nghe được.

Nhưng anh ta lại không chịu nói cho cô ta biết, để
cô ta ôm mãi suy nghĩ viển vông.

Chung Mạn Hoa cũng không thể ngờ rằng Doanh Thiên Luật tới tìm Doanh Tử
Khâm, còn đưa bánh ngọt của Doanh Nguyệt Huyên cho Doanh Tử Khâm.

2
Sắc mặt bà ta trở nên khó coi, gương mặt tái xanh, nhưng không tiện mở miệng quát lớn.

Doanh Thiên Luật là con
ruột của bà ta, đương nhiên bà ta quá hiểu tính cách người con này của mình.
Cố chấp, thẳng tính!
Nếu như bà ta phát sinh xung đột với nó, chắc chắn nó sẽ cãi lại.

Nói không chừng sẽ khiến tất cả những khách mời
tham gia buổi dạ hội biết Doanh Nguyệt Huyên mới thật sự là con nuôi của nhà họ Doanh.
Cho dù bà ta không chịu thừa nhận thì những vị khách mời này vẫn sẽ nghi ngờ, như vậy sẽ không tốt cho danh
tiếng của Doanh Nguyệt Huyên
Sao Chung Mạn Hoa lại không hiểu ý nghĩa hành động này của Doanh Thiên Luật chứ?
Nó đang tỏ thái độ, Doanh Tử Khâm mới là em gái ruột của nó.
Chung Mạn Hoa khoanh tay trước ngực, tức giận tới mức thiểu tỉnh táo.

Nhất là khi thấy sắc mặt Doanh Nguyệt
Huyên trắng bệch, bà ta càng đau lòng hơn: “Tiểu Huyên, con đừng đau lòng, mẹ và bổ luôn ở bên con.”
“Anh cả của con chỉ như vậy trong thời gian ngắn mà thôi, người nó thương nhất vẫn là con.”
“Không, con không cảm thấy đau lòng.” Doanh Nguyệt Huyên vội vàng cúi đầu xuống, giọng nói run run, nhưng
vẫn cười đáp: “Con nên vui mừng mới phải, vốn dĩ con không phải là em gái ruột của anh ấy mà, em gái anh ấy lại
phải chịu nhiều khổ số, sao anh ấy có thể không thương yêu được chứ.”
Cho dù chính miệng nói như vậy nhưng cô ta vẫn không thể nhịn được, nước mắt lăn dài trên gò má.
Cô ta đưa tay lên lau, nhưng càng lau lại càng chảy ra nhiều.
Thái độ của ông cụ chung với cô ta có sự thay đổi, cô ta có thể chấp nhận được.

Dù sao cô ta biết mình chỉ là cháu
ngoại, đương nhiên không thể sánh bằng Chung Tri Vãn mang họ Chung được.
Đương nhiên trước đây thái độ của ông cụ chung với hai người cũng không có gì khác biệt.

Nhưng Doanh Nguyệt
Huyên vẫn luôn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, sau này dù cho ông cụ Chung có thiên vị Chung Tri Vãn, cô ta cũng
không cảm thấy thua kém gì cả.
Nhưng Doanh Thiên Luật thì khác.
Doanh Thiên Luật chỉ có một người em gái là cô ta, đương nhiên tất cả mọi chuyện đều cưng chiều cô ta.
Không có ai chia sẻ phần tình cảm này cả, vậy nên cô ta mới sợ hãi.
Cuối cùng điều cô ta sợ nhất vẫn xảy ra.

Doanh Nguyệt Huyên hít thở sâu mấy lần, nói nhỏ: “Mẹ, con vào toilet một
lúc.” Chung Mạn Hoa cũng biết trong lòng Doanh Nguyệt Huyên đang cảm thấy khó chịu, bà ta đặt ly rượu trên
tay xuống: “Mẹ đi cùng với con.”
Cũng may hiện giờ vẫn chưa có nhiều người tới tham gia buổi tiệc, cũng chỉ có vài tên công tử và tiểu thư nhìn thấy
cảnh ấy.
Bọn họ cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi gì thêm.

Doanh Tử Khâm nhìn chiếc túi Doanh
Thiên Luật đưa tới, im lặng vài giây.
Chưa bao giờ cô biết cách từ chối ý tốt thật lòng của người khác cả.
Nhưng thân thể cô có vấn đề, vậy nên ai đối xử tốt với cô thì cô sẽ trả lại gấp trăm lần.
Nhưng Doanh Thiên Luật thì khác, hiện giờ cô vẫn không có ý định đón nhận anh ta.
Phó Quân Thâm tựa vào bàn ăn, đôi chân thon dài hơi cong, gương mặt tuấn mỹ, tỏa ra khí chất của mấy tên công
tử ăn chơi.
Anh đưa tay ra, nhận lấy túi bánh ngọt, bờ môi cong lên, cười đáp: “Đã làm phiền anh Doanh phải chạy xa như vậy
rồi, Yểu Yếu sợ người lạ, lại không quen biết gì anh, để tôi cầm giúp Yểu Yểu.” Cánh tay Doanh Thiên Luật dừng
lại, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
Đương nhiên anh ta biết sau khi Phỏ Quân Thâm từ châu Âu trở về thì rất thân thiết với Doanh Tử Khâm.
Nhưng quả thật anh chàng này chưa từng làm ra việc gì vượt giới hạn, ngược lại còn giúp Doanh Tử Khâm rất
nhiều việc.
Cho dù người ở thành phố Hộ đồn đại Phú Quận Thâm là một tên công từ chỉ biết ăn chơi, tìm phụ nữ làm niềm
vui nhưng Doanh Thiên Luật chưa từng quan tâm tới mấy lời đồn đại ấy.
Nếu như Phó Quân Thâm chỉ là một tên công tử ăn chơi trác tác, cho dù có ông cụ Phó che chở thì anh có thể sống
sót tới tận giờ phút này ở trong nhà họ Phó tràn đầy những âm mưu quỷ kể hay sao?
Người không thể nhìn thấu mới là kẻ đáng sợ nhất.
Doanh Thiên Luật cũng biết cần có một thời gian rất dài thì Doanh Tử Khâm mới có thể đón nhận bản thân, thậm
chí anh ta đã sẵn sàng tinh thần dùng suốt quãng đời còn lại để bù đắp.
Anh ta đưa túi bánh ngọt cho Phó Quân Thâm, nhưng trước khi đi anh ta cảnh cáo một câu: “Em ấy còn nhỏ, anh
không được bắt nạt em ấy.”
“Yểu Yểu, em xem anh của em kìa.” Phó Quân Thâm đặt túi bánh ngọt lên trên bàn ăn, dừng lại vài giây, giọng điệu
mang theo ý giễu cợt, lười biếng nói: “Hình như anh ta đang có thái độ thù địch với anh đó.”
Doanh Tử Khâm khẽ nhíu mày, bình thản đáp: “Vậy chắc là anh không phát hiện ra ông ngoại em cũng có thái độ
thù địch với anh đó.” Phó Quân Thâm nghe vậy, đôi mắt đào hoa khẽ nhếch lên vô cùng quyến rũ, như hớp hồn
người khác: “Bởi vì ông nội anh trộm đồ ăn vặt của ông à?” “Không phải.” Doanh Tử Khâm rót một cốc nước trái
cây, sau khi uống một ngụm mới nói: “Bởi vì anh muốn thay vị trí của ông, làm ông ngoại em.”
***
Sau khi đưa bánh ngọt cho Doanh Tử Khâm xong, Doanh Thiên Luật cũng không tới chỗ Chung Mạn Hoa và
Doanh Nguyệt Huyên mà đi gặp mặt Khương Hành, một gã công tử có quan hệ tốt với anh ta.
Nhà họ Khương cũng là một dòng họ lớn ở thành phố Hộ, chỉ đứng sau bốn gia tộc hào môn.
Khương Hành cùng tuổi với anh ta, quan hệ rất thân thiết, hai người đi tới khu hút thuốc lá.

“Thiên Luật, cậu sao
vậy hả?” Cuối cùng Khương Hành cũng nói thắc mắc trong lòng ra: “Sao cậu lại đến tìm đứa con gái nuôi của nhà
cậu vậy?”
“Khi nãy tôi thấy Nguyệt Huyên rơi nước mắt, cậu không đi an ủi con bé à?”
Doanh Thiên Luật cởi áo vest ra, đưa cho một nhân viên phục vụ gần đó, sắc mặt bình thản đáp: “Tử Khâm mới là
em gái ruột của tôi.”
Khương Hành lập tức ngẩn người, đồng tử co lại: “Gì cơ?!”
“Đứa bé bị cô tôi ăn trộm rồi vứt bỏ chính là Tử Khâm.” Doanh Thiên Luật trả lời: “Khi đó thật ra bố mẹ tôi không
tìm em ấy về, để tránh cho cổ phiếu Tập đoàn Doanh thị bị ảnh hưởng, tránh để những gia tộc khác trong giới
thượng lưu chế giễu, vậy nên bọn họ nhận nuôi Tiểu Huyên.”
Khương Hành hít sâu một hơi: “Là vậy thật sao?”
Bên trong các gia tộc hào môn có đủ loại chuyện máu chó, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nghe nói tới chuyện
như này.

“Sau khi tôi trở về mới biết được chuyện đó, nếu không thì vẫn chẳng hay biết gì cả” Doanh Thiên Luật
châm một điếu thuốc, cười tự giễu một tiếng: “Tôi yêu cầu công bố thân phận của Tử Khâm, nhưng bố mẹ tôi không
đồng ý.”
Dừng lại vài giây, anh ta nói tiếp: “Cậu biết không, tôi gọi điện thoại cho bố tôi, nói bọn họ không công bố thân
phận của Tử Khâm cũng không sao, tôi có thể tiến hành giám định ADN, nhưng cậu biết bố tôi nói gì không hả?”
Khương Hành tùy ý hỏi theo: “Nói gì hả?”
“Bố tôi nói tôi làm vậy cũng không có tác dụng gì đâu, cho dù những người khác tin tưởng thì bố tôi cũng sẽ không
động tới thân phận Đại tiểu thư của Tiểu Huyên trong nhà họ Doanh.” Doanh Thiên Luật bình thản nói: “Cậu biết
mà, so với bố mẹ tôi, nền móng của tôi trong giới thượng lưu thành phố Hộ vẫn rất nông.”
“Vậy nên, thế hệ bố mẹ tôi, thế hệ bà tôi sẽ không tin chuyện này nhưng sự thừa nhận của bọn họ mới là quan trọng
nhất.”
Không thừa nhận thân phận thì cũng không có tác dụng gì cả.

Ngoài ra bốn gia tộc quyền quý cũng chỉ giữ vẻ bề
ngoài hòa hợp cho bên ngoài nhìn mà thôi, thật ra các bên lục đục ngầm với nhau là chuyện thường thấy.
Nếu như anh ta và ông cụ Chung đứng ra làm sáng tỏ chuyện này, không chừng sẽ bị những người khác cho rằng
hai người đang hợp sức tranh giành tài sản của nhà họ Doanh.
Cứ như vậy, các chi nhánh đã tách ra của nhà họ Chung và nhà họ Doanh sẽ có lý do sinh sự.
“Bố mẹ cậu đúng thật là…” Khương Hành lắc đầu, hồi lâu sau mới nói ra một câu: “Những chuyện này cũng rất
bình thường mà thôi.”
Đa số hào môn chỉ xem trọng lợi ích, tay chân ruột thịt hại nhau cũng là chuyện thường thấy.
Mọi người đều biết Doanh Nguyệt Huyên xuất sắc tới mức nào.

Cho dù cô ta không phải mỹ nhân tuyệt thế nhưng
cũng có sức hút mạnh mẽ, cho dù là gặp một người lạ thì cũng có thể nhanh chóng làm quen.
Khương Hành rất thích tiếp xúc với cô ta.

Hơn nữa, Khương Hành cũng nghe tin Doanh Nguyệt Huyên du học ở
châu Âu một năm, đã tham gia vào một nhóm nghiên cứu khoa học.
Nghe đồn người đứng đầu nhóm nghiên cứu khoa học này là một vị giáo sư nổi tiếng trong giới học thuật.
Cô ta mới mười bảy tuổi, tương lai xán lạn vô cùng, chứ đừng nói đến việc Chung Mạn Hoa và Doanh Chẩn Đình
nuôi Doanh Nguyệt Huyến lớn lên.

Tình cảm mười sáu năm nuôi nấng chắc chắn sâu đậm hơn người con gái ruột
mới trở về một năm.
Trước đây Khương Hành từng gặp Doanh Tử Khâm vài lần.
Bất kể là khí chất hay học thức, cô đều không thể so sánh với Doanh Nguyệt Huyên được.

Nhưng lần này gặp lại,
Khương Hành đã phải giật mình ngạc nhiên.

“Tôi phải nghĩ cách.” Doanh Thiên Luật gạt tàn thuốc, nhíu lông mày:
“Tìm một người đức cao vọng trọng để làm sáng tỏ thân phận của Tử Khâm, khiến bố mẹ tôi không có cách nào
phủ nhận.” “Chuyện này rất khó để thực hiện.” Khương Hành nghe vậy lắc đầu đáp: “ở thành phố Hộ không có ai
như vậy cả, trừ khi cậu tìm tới nhà họ Mục hoặc nhà họ Nhiếp ở Đế đô, hơn nữa, còn phải là người thuộc thể hệ
ông nội của Mục Thẩm Châu.”
Nhưng chuyện này có thể thực hiện được sao?
Những gia tộc lớn ở Đế đô sao lại rảnh rỗi quan tâm tới chuyện giữa bốn gia tộc hào môn ở thành phố Hồ được?
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Khương Hành lơ đãng nhìn xung quanh, đột nhiên dừng mắt lại ở cửa ra vào.
Anh ta giật mình, đẩy vai Doanh Thiên Luật, hất cằm ra hiệu: “Thiên Luật, cậu nhìn kìa.”
“Sao vậy?”
Doanh Thiên Luật vừa nói vừa quay đầu lại.