Bởi vì tất cả đều không tin Ôn Thính Lan là sinh viên Đại học Norton, vậy nên cư dân mạng truy cập vào Weibo Đại
học Norton dạo chơi một vòng rồi đi.3
Chỉ có vài người rảnh rỗi sinh nông nổi, ở lại nằm vùng.
Nhỡ đâu Đại học Norton trả lời thì sao?
Cuối cùng thì bọn họ cũng 1chờ được.
Những Đại học Norton thực sự rất nổi tiếng, vừa đăng một bài viết lên
Weibo là các cư dân mạng lập tức nhận được tin, chạy tới hóng hớt.
Vừa đọc được thông báo của Đại học Norton, tất cả cư dân mạng đều ngẩn ra.
Nhất là người hâm mộ của Phương
Nhược Đồng và mấy tên anh hùng bàn3 phím, bọn họ bị thông báo này đánh cho một đòn đau, mãi vẫn chưa tỉnh
táo trở lại.
Ôn Thính Lan là sinh viên Đại học Norton thật à?!
Hơn nữa, Đại học Norton còn nói chính Phương Nhược Đồng đã ép Ôn Thính Lan quyên tủy?
Một lúc lâu sau cư dân mạng mới thoát khỏi trạng thái khiếp sợ, lấy lại bình tĩnh rồi bọn họ nhìn thấy bên dưới bài
viết này của Đại học Norton còn đính kèm một video và một file ghi âm.
Trong video là phòng karaoke,
Quay lại toàn bộ cảnh sau khi Ôn Thính Lan đi vào phòng karaoke, Phương Nhược Đồng ép buộc, dùng lợi ích mê
hoặc cậu, dùng sự an toàn của người nhà uy hiếp cận như thế nào.
Phần cuối video là cảnh một con đường ngầm
mở ra, Phương Nhược Đồng cho hai tên vệ sĩ áp tải Ôn Thính Lan rời khỏi đó.
Trong file ghi âm là những lời Phương Nhược Đồng nói.
Tổng cộng có bốn câu.
“Chỉ là quyền tủy thôi mà? Đâu muốn lấy thận của cậu, cần gì phải như vậy chứ?” “Kết quả xét nghiệm của hai
chúng ta sắp có rồi đó, chỉ cần cậu đồng ý ký tên lên lá đơn này, tôi sẽ bảo bố tôi không động tới người nhà cậu
nữa.”
“Đương nhiên, nếu như cậu không ký thì tôi cũng có cách để cậu phải ký, nhưng đến lúc đó cậu sẽ chịu tổn thất
nặng nề đấy.” “Chi bằng cậu thử nhìn xem liệu chị gái và bố cậu có thể chống được nhà họ Phương hay không?”
Hai tệp tin này khiến toàn bộ Weibo sôi trào cả lên.
“Tôi nôn cả bữa cơm tối qua luôn rồi, lấy người nhà ra để ép cậu ấy quyên tặng tủy? Vậy mà còn nói “thôi mà” ư?”
“Buồn nôn quá, kinh tởm chết đi được, hạng người như vậy mà cũng đi làm streamer hướng về phía trước hay
sao?”
“Phương Nhược Đồng, tiểu thư nhà họ Phương, dòng họ đứng đầu ở Ninh Xuyên, vốn tôi chỉ nghĩ rằng cô ta mắc
bệnh công chúa do được nuông chiều từ bé, ai ngờ lòng dạ đen tối như vậy.
Cho dù nói hơi khó nghe những cô bị
bệnh màu trắng cũng là đáng đời! Làm vậy với một thiếu niên 16 tuổi, xin hỏi khi nào thì cô xuống địa ngục thế?”
Nhóm người hâm mộ của Phương Nhược Đồng kinh ngạc, chấn động không biết phải nói gì.
Lúc trước bọn họ còn chửi rủa Ôn Thính Lan thay Phương Nhược Đồng, nhưng chỉ trong chớp mắt mọi chuyện đã
hoàn toàn lật ngược.
Bọn họ đều từng xem Phương Nhược Đồng phát sóng trực tiếp, sao lại không nhận ra giọng nói trong file ghi âm là
của ai?
Cho dù nhóm người hâm mộ có ngu ngốc thì cũng hiểu lòng tốt của mình đã bị mang ra để làm lá chắn, bắt đầu vứt
bỏ thần tượng, tấn công ngược lại cô ta.
Chỉ trong mười mấy phút, chiều gió trên Weibo hoàn toàn thay đổi.
Lúc này Phương Nhược Đồng mới uống thuốc xong, quay trở về.
Cô ta nhìn thấy cột thông báo của mình có thêm rất nhiều điểm đó, thầm nghĩ rằng lại có người an ủi mình, mắng
chửi Ôn Thính Lan giúp mình rồi đây, vậy nên tâm trạng trở nên thoải mái vô cùng.
Nhưng khi cô ta ấn vào xem, sắc mặt vốn đã tải nhợt lập tức trở nên trắng toát.
Phương Nhược Đồng không thể tin nổi những gì mình thấy, cô ta không ngừng làm mới bảng tin, đôi mắt xuất
hiện tơ máu.
Mấy phút sau, cô ta đột nhiên ném thẳng điện thoại di động vào tường, chạy ra bên ngoài.
Phương Chí Thành và Phương phu nhân đang ngồi trong phòng khách, dù sao thì bọn họ cũng không được phép
đi ra ngoài.
“Bố, mẹ.” Phương Nhược Đồng không kìm được, khóc lớn: “Hỏng chuyện rồi, con làm hỏng chuyện
rồi!” “Sao vậy? Sao rồi hả?” Phương phu nhân vội vàng ôm lấy con gái: “Đồng Đồng đừng khóc, nói cho mẹ biết có
chuyện gì xảy ra vậy?” “Đại học Norton!” Phương Nhược Đồng đè nén nỗi sợ trong lòng: “Ôn Thính Lan thật sự là
sinh viên Đại học Norton!” Cô ta hoàn toàn sụp đổ: “Đại học Norton tung ra chứng cứ, hiện giờ tất cả mọi người
đều biết con ép cậu ta quyên tặng tủy! Mọi người đang chửi rủa con.” Cô ta chỉ là một thiếu nữ 19 tuổi, sao có thể
chịu đựng được cơn mưa khẩu nghiệp của cư dân mạng cơ chứ?
Tay Phương Chỉ Thành run rẩy, run run hỏi: “Cái gì hả?!”
“Ồ, ghê vậy ta.” Có người đi tới, chính là thảm viên trẻ tuổi kia.
Anh ta vào Weibo, sau khi đọc xong thì cảm thán:
“Mấy người giỏi thật đó, lại chọc thêm một thể lực nữa rồi?”
Trên quốc tế có ba thể lực không thể động vào được mọi người công nhận.
Đầu tiên chính là Tổng cục điều tra quốc tế IBI, chịu trách nhiệm giữ gìn hòa bình.
Thứ hai chính là dòng họ Laurent, nắm giữ mạch máu kinh tế toàn cầu.
Thứ ba, Đại học Norton đứng đầu toàn thế giới.
Trong thời gian ngắn nhà họ Phương đã chọc tới hai thể lực.
“Giỏi đó, ghê gớm đó.” Thám viên trẻ tuổi vỗ tay thán
phục: “Đại học Norton bảo vệ người mình rất mạnh đó, mấy người cẩn thận vào, động vào học viên của bọn họ là
bọn họ dám phải người truy sát các người
đó.”
Đại học Norton được mọi người công nhận là cực kỳ bao che cho người nhà.
Từng có một thảm viên IBI tốt nghiệp từ Đại học Norton.
Lúc thảm viên này làm nhiệm vụ ở châu Nam Cực bất
hạnh bị một tên tội phạm xuyên quốc gia sát hại,
Ngay sau khi nhận được thông tin ấy, Đại học Norton đã điều sinh viên khoa Tác chiến vượt qua mấy châu lục, bắt
tên tội phạm xuyên quốc gia kia lại, tự mình đưa tới IBI.
Vậy nên người bình thường không hề biết Đại học Norton không chỉ đứng đầu thế giới trong lĩnh vực học thuật,
sức chiến đấu của họ cũng rất mạnh mẽ.
Thám viên trẻ tuổi có thể kết luận, hiệu trưởng và tầng quản lý cấp cao của
Đại học Norton tuyệt đối là những nhân vật tiếng tăm lẫy lừng trên bảng xếp hạng của diễn đàn NOK.
Ngay cả những sinh viên của học viện cấp SS cũng là những tên điên mang sức chiến đấu tột đỉnh.
Phương Chí Thành căn bản không nghe được thám viên trẻ tuổi nói gì, lỗ tai ông ta giờ phút này chỉ nghe thấy
tiếng ong ong.
Phương Nhược Đồng gần đó thì đã khóc tới mức chết đi sống lại.
Cơ thể Phương phu nhân cũng run
rẩy không ngừng.
“Ôi, thôi được rồi, mấy người không biết gì, vậy cũng có thể thông cảm được.” Thám viên trẻ
tuổi nhún vai, nở nụ cười hòa ái, dễ gần: “Phương Chí Thành, tới lượt ông, đi thôi nào.”
tik
Hai ngày sau, Doanh Tử Khâm đưa Ôn Thính Lan tới sân bay.
Vì bảo đảm an toàn cho Ôn Thính Lan, Đại học Norton đã phải một giảng viên khoa cơ khí đi máy bay riêng tới
đón.
Như vậy thì không cần đổi máy bay, sau đó lại phải đi tàu điện ngầm nữa.
Vị giảng viên khoa cơ khí chịu trách nhiệm tới đón Ôn Thính Lan đi tới, bắt tay Ôn Phong Miên rất chặt: “Cảm ơn
ông đã nuôi dưỡng ra một thiên tài.”
“Ông yên tâm, trường học đã sắp xếp giảng viên tâm lý cho cậu ấy, nếu như bệnh tình của cậu ấy tái phát hay có
vấn đề gì, chúng tôi sẽ liên hệ với ông đầu tiên.”
Ôn Phong Miên cũng lo lắng vấn đề ấy.
Nghe thấy vị giảng viên này nói vậy, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
“Du Du, sống cho thật tốt nhé.” Ôn Phong
Miên dặn dò thiếu niên: “Không cần lo lắng cho bố đầu, bao nhiêu năm qua bố vẫn ổn đó thôi.” Ôn Thính Lan mím
chặt môi, “vâng” một tiếng: “Bố, con sẽ trở về trong thời gian sớm nhất.”
Ôn Phong Miên mỉm cười nói: “Bố chờ con.” Tiếng động cơ nổ vang, máy bay cất cánh phóng lên trời cao, nhanh
chóng biến mất.
Doanh Tử Khâm nhìn lên bầu trời đứng tại chỗ hồi lâu, sau đó mới ra về.
Trước tiên cô đưa Ôn Phong Miên về nhà, sau đó đi xuống bên dưới.
Chiếc Maserati đang đỗ ở dưới nhà.
Chờ khi cô ngồi lên vị trí ghế lái phụ, Phó Quân Thâm nghiêng đầu sang: “Mục lão đã gửi thư mời tham gia buổi
vũ hội cho em rồi phải không?” “Vâng.” Doanh Tử Khâm híp mắt lại, ngáp một tiếng: “Đúng là một con cáo già.”
Mục Hạc Khanh có thể dẫn dắt nhà họ Mục đi tới vị trí hiện giờ không phải chỉ dựa vào việc to gan, mưu trí của
ông cũng không hề kém.
Đuôi lông mày Phó Quân Thâm nhếch lên, khóe môi nở nụ cười: “Yểu Yểu, đi thôi nào, thử lễ phục trước đã.”
Nơi thử lễ phục là trụ sở của trung tâm thương mại Thế Kỷ, vẫn là tầng cao nhất.
Mùa hè ở thành phố Hộ quá nóng, cho dù có điều hòa thì vẫn rất khó chịu.
Doanh Tử Khâm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng miễn cưỡng chọn một chiếc váy màu đen.
Sau khi cô thử đồ xong, thấy
cũng khá hợp mắt, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Chiếc này đi, sau khi tới đó thì thay.”
“Chờ chút đã.” Phó Quân Thâm nhìn qua: “Khóa kéo kẹt vào tóc em rồi.”
Anh cúi đầu, ngón tay cầm lấy khóa kéo, chậm rãi, từ tốn kéo xuống dưới.
Sau khi gỡ tóc ra, lại kéo khóa lên giúp
cô.
Doanh Tử Khâm có thể cảm nhận được một hơi thở nhẹ nhàng thổi vào cổ mình, lưu lại cảm giác ấm áp.
Xung
quanh tràn ngập mùi trầm hương trên người anh.
Mi mắt cô rủ xuống.
“Được rồi.” Phó Quân Thâm lùi lại một bước, đến tận bây giờ cơ thể căng cứng của anh mới
thả lỏng ra.
Doanh Tử Khâm đi vào trong phòng thử đồ, thay chiếc váy lễ phục ra, xách túi đi xuống bên dưới.
Bữa tiệc được tổ chức trong khách sạn Queen, trung tâm thương mại Thế Kỷ cách nơi này cũng không xa, chỉ cần
ngồi xe mười phút là tới.
Sau khi chiếc Maserati dừng lại, Doanh Tử Khâm mới cởi dây an toàn.
“Yêu Yêu, anh đi đỗ xe đã.” Phó Quân Thâm đưa một hộp trang sức cho cô: “Em vào trong trước đi.” Doanh Tử
Khâm gật đầu, xuống xe.
Bây giờ là năm giờ.
Cho nên vẫn chưa nhiều người tới.
Vậy nên cô đặt một phòng trong khách sạn Queen, lúc nào mệt mỏi có thể đi lên
ngủ.
Doanh Tử Khâm đẩy vành mũ lên, đi lên bậc thang.
Cho dù người tham gia vũ hội vẫn chưa tới những người phục vụ đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước.
Khách mời của buổi dạ hội này đều là những người thuộc giới thượng lưu, còn có cả khách quý từ Đế đô, không thể
xảy ra sơ suất được.
Mục Thẩm Châu tới đây từ rất sớm, cậu ta đang tán gẫu với mấy tên công tử khác.
Ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy thiếu nữ bên ngoài khách sạn.
Cô mặc một bộ quần áo thoải mái, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai.
Mái tóc dài xõa ra, tung bay theo làn gió.
Rõ ràng là cô không hề tô điểm gì cả nhưng vẫn khiến những người xung quanh phải làm nền cho mình.
Mục Thẩm Châu ngẩn ngơ vài giây, sau đó cậu ta khẽ nhíu mày lại.
bề ngoài thì buổi dạ hội này chỉ có những hào môn quý tộc ở thành phố Hộ và các thành phố xung quanh tham gia.
Nhưng trên thực tế thì là do bên phía Đế đô tổ chức, cũng có thể coi như nhà họ Mục đứng ra chủ trì.
Vậy nên người được mời đều là cậu ấm cô chiêu.
Các dọng họ nhỏ còn không có đủ tư cách tham gia buổi dạ hội này, huống hồ chi là đứa con gái nuôi đã bị đuổi khỏi nhà họ Doanh như Doanh Tử Khâm.
“Này anh.” Mục Thẩm Châu không nhìn về phía Doanh Tử Khâm nữa, cậu ta vẫy tay ra dấu với một nhân viên phục vụ: “Báo cho cô ta biết cô ta không thể tiến vào đây được.”