Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 222: Chương 227




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trước khi điều tra Ôn Thính Lan, Phương Nhược Đồng thực sự không ngờ được cậu là thủ khoa kỳ thi trung học
phổ thông quốc gia của thành phố Hộ.
Trước khi nghỉ học, thành tích của cô ta chỉ được coi là tầm thường nhưng trường cô ta học cũng là trường cấp ba
tốt nhất Ninh Xuyên.

Ninh 1Xuyên dùng đề thi chung của cả nước, cô ta từng thi thử, điểm cao nhất cô ta thi được
là 560 điểm.
Mà thủ khoa kỳ thi trung học phổ thông9 năm ngoái được 723 điểm.

Khoảng cách này, Phương Nhược Đông không
dám nghĩ đến.

Thế nên lúc Ôn Thính Lan bị ép hiến tuỷ cho cô ta, trong lòng cô3 ta sinh ra một cảm giác thượng
đẳng thần bí.
Những chuyện thay đổi quá nhanh, cô ta không những không chữa bệnh được, lại còn mất đi vin8h hoa phú quý.
Dù sao cũng có không ít người dùng Weibo đều nghe tiếng gió mà tưởng là mưa, tin đồn luôn lan truyền xa hơn tin
đính chính.

Dù bài đăng Weibo này không thể thực sự làm gì Ôn Thính Lan nhưng cũng có khiến cậu bị ném đá
một khoảng thời gian.
Vì mấy hôm trước, Phương Nhược Đồng có nói tìm được tuỷ thích hợp rồi, cô ta sắp được làm phẫu thuật nên fan
của Phương Nhược Đồng đều rất quan tâm đến bệnh tình của cô ta.
Bây giờ cô ta đột nhiên đăng trạng thái Weibo tỏ thái độ nửa nghi hoặc nửa tức giận này.

Đương nhiên ký giấy
đồng ý nhưng không hiển cũng do người ta thay đổi ý kiến, không thể cố ép được.
Nhưng fan lại không nghĩ vậy.

Phương Nhược Đồng là cô gái trẻ, chịu giày vò, đau khổ suốt một năm trời, giờ có
hy vọng khỏi bệnh, lúc then chốt thế này lại bị bùng kèo, ai mà không tức cho được?
“Ôm Đồng Đồng.

Đừng buồn, không ai có thể biết trước được cuộc đời sẽ xảy ra chuyện gì mà.”
“Hả? Ôn Thính Lan là ai? Tại sao lật lọng vậy?”
“Cái tên này nghe quen quá, chắc chắn tôi đã gặp được ở đâu rồi.”
“Đợi đã, có phải cậu ta là người có điểm thi cao nhất của đề chung toàn quốc, thủ khoa kỳ thi trung học phổ thông
quốc gia gần đạt điểm tối đa của thành phố Hộ không?”
Cụm từ thủ khoa kỳ thi trung học phổ thông quốc gia vừa xuất hiện đã rất ghê gớm rồi.
Thủ khoa kỳ thi trung học phổ thông quốc gia là tồn tại mà không ít người ngưỡng mộ, càng đừng nói là gần đạt
điểm tuyệt đối.
Vì thế sau khi nhìn thấy bình luận này, có không ít người đã lên mạng, tìm kiếm Ôn Thính Lan.
“Trời đất, đúng là gần đạt điểm tuyệt đối này.

745 điểm! Tôi nghe em gái nói bài thi tổ hợp khoa học tự nhiên của
đề chung toàn quốc lần này rất khó.

Bình thường làm đề thi thử, em ấy được hơn 260 điểm mà đi thi chỉ được có
223 điểm.

Cậu này đỉnh quá!”
“Ồ, thủ khoa kỳ thi trung học phổ thông quốc gia nói lời chẳng giữ lấy lời, xem ra cũng chỉ là người học giỏi nhưng
đạo đức chẳng ra sao.”
“Vấn đề là chẳng phải hiến tủy do người ta tự nguyện ư? Giờ không muốn hiển nữa không được hả?”
“Không muốn hiển thì tại sao ban đầu lại ký giấy đồng ý? Mới được có tí thời gian mà đã hối hận rồi? Rõ ràng là cố
ý mà.”
“Nghe nói, tôi chỉ nghe nói thôi nhé, gia cảnh của cậu thủ khoa này rất nghèo, mà Đồng Đồng của chúng ta lại là
con nhà giàu.

Đến phút chót rồi mới hối hận, e là muốn được nhiều hơn cũng nên.” Phương Nhược Đồng đăng
nhập mấy tài khoản phụ để điều hướng dư luận xong mới hài lòng thoát Weibo.

Cô ta ngẩng đầu, rất tự tin nói:
“Bố, con còn tìm nền tảng livestream của con rồi nhờ họ giúp con mua hot search.

Bố cứ đợi đi, đến lúc đó, chắc
chắn họ sẽ phải hoà giải với chúng ta.” Là họ ép Ôn Thính Lan kỷ, nhưng Ôn Thính Lan có chứng cứ không?
“Được.” Trong lòng Phương Chí Thành lại chạy lên hy vọng, cất lời khen ngợi: “Không hổ là con gái ngoan của bố.”
Như vậy, dù ông ta có vào tù thì cũng có thể giáng cho Ôn Thính Lan một đòn thật đau.
IBI cũng không quản được ngôn luận trên mạng.
***
Như những gì Phương Nhược Đồng nghĩ, rất nhanh sau đó, trên bảng tìm kiếm xuất hiện một hot search.
#Thủ khoa kỳ thi trung học phổ thông quốc gia thất tín#
Sau khi ấn vào hot search này sẽ thấy trạng thái Weibo kia của Phương Nhược Đồng.
Cũng có một tài khoản điều hướng dư luận có tâm đã tổng kết lại toàn bộ sự việc.
Lần này, không ít cư dân mạng luôn đứng trên đỉnh cao của đạo đức để chỉ trích người khác bắt đầu tràn vào bày tỏ
quan điểm.
Vừa thấy Ôn Thính Lan là thủ khoa kỳ thi trung học phổ thông quốc gia thì họ kéo nhau đến Weibo chính thức của
Đại học Để đô, yêu cầu Đại học Để đồ trả lại hồ sơ của Ôn Thính Lan.
Người thất tín như vậy, tuyệt đối không thể học trường đại học danh giá nhất nước Hoa.
Nếu Đại học Để đồ không trả lại hồ sơ của Ôn Thính Lan, họ sẽ phản đối đến cùng.
Doanh Thiên Luật không thường xuyên lên mạng, bình thường cũng bận đến không có thời gian, không quan tâm
lắm đến tin tức đang nóng.
Nhưng gần đây anh ta đều thu thập chuyện liên quan đến Doanh Tử Khâm nên cũng nhìn thấy hot search này.
Vốn dĩ Doanh Thiên Luật cũng chỉ xem một chút nhưng anh ta chú ý đến cái tên Ôn Thính Lan.
Mà Ôn Thính Lan là con trai của bố nuôi Doanh Tử Khâm.
Doanh Thiên Luật ý thức được sự nghiêm trọng của sự việc nên lập tức lái xe đến nhà họ Ôn.
Anh ta từng đến đó mấy lần, chỉ có điều lúc đó Doanh Tử Khâm không có ở nhà nên không gặp được.

Lần này
Doanh Thiên Luật cũng không ôm hy vọng gì.
Nhưng anh ta không ngờ lần này, người mở cửa cho anh ta lại là cô gái anh ta chỉ được nhìn thấy trên ảnh.
Doanh Thiên Luật sững người,
Doanh Tử Khâm không có ý định để anh ta vào: “Có việc gì?”
Thái độ khách sáo mà xa cách ấy khiến Doanh Thiên Luật cảm thấy cà vạt hơi chặt.
Anh ta nhấc tay thả lỏng rồi mới thấp giọng nói: “Anh mới thấy một hot search tiêu cực liên quan đến em trai em
nên qua giúp đỡ.” “Ừm.” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Cô đang chuẩn bị đồ cho Ôn Thính Lan dùng ở Đại học Norton nên không lên mạng, vẫn là công cụ Chung nói cho
cô biết tin.

“Anh quen một người bạn làm bên Đại học Để đô, có thể nhờ cậu ấy đè hạt search xuống.” Doanh Thiên
Luật ngẫm nghĩ: “Tử Khâm, em yên tâm.

Đại học Đế đô không thể vì chuyện không rõ ràng ấy mà từ chối không
cho học sinh nộp hồ sơ đâu.”
Nhưng lúc này tác động của dư luận quả thật rất lớn.
“Cảm ơn ý tốt của anh.” Doanh Tử Khâm nói: “Tiểu Lan vốn dĩ không vào Đại học Để đô.”
Doanh Thiên Luật hơi ngẩn người: “Không ư?”
Thủ khoa kỳ thi trung học phổ thông quốc gia không học Đại học Đế đô thì học ở đâu?
Hơn nữa, với cái kiểu gọi điện mời mọc tuyển sinh như muốn nổ điện thoại của Đại học Đế đô, còn có ai có thể chịu
nổi?
Doanh Tử Khâm cũng không giấu giếm, dù sao không sớm thì muộn cũng phải công bố chuyện này trên web chính
thức: “Đại học Norton.”
Doanh Thiên Luật hít sâu một hơi: “Lợi hại.”
Đại học Norton, nhiều năm như vậy, thành phố Hộ chưa có một ai vào được.
Doanh Tử Khâm mở cửa, lạnh nhạt nói: “Vào uống cốc trà đi.” Cô đi thẳng vào phòng ngủ, cũng không quan tâm
đến Doanh Thiên Luật.
Nhưng với Doanh Thiên Luật mà nói, đây là bất ngờ rất lớn rồi.
Anh ta mím môi mỏng, thay đổi dép đi một lần ngoài cửa rồi bước vào.
Mấy lần trước anh ta cũng không vào trong mà chỉ đứng nhìn từ xa.
Đây là lần đầu tiên anh ta vào nhà họ Ôn.
Căn nhà đơn sơ với ba phòng ngủ, một phòng khách không thể sánh được với nhà tổ có vườn hoa, bể bơi, phòng
tập gym của nhà họ Doanh.
Nhưng lại rất ấm áp.
Đây mới là nhà.
Doanh Thiên Luật quay đầu, nhìn thấy Ôn Thính Lan đang ngồi bên bàn ăn chơi rubik.
Mấy giây một cái, tốc độ tay rất nhanh.
Quả thật là thiên tài.
“Em…” Doanh Thiên Luật không biết nên xưng hô với cậu thế nào cho phái.

Anh thả chậm ngữ khí: “Em đừng
quan tâm đến những gì họ nói trên Weibo, ở trên đây có nhiều anh hùng bàn phím lắm.”
Ôn Thính Lan không để ý đến anh ta.
Doanh Thiên Luật trầm mặc trong chốc lát, lại mở lời, giọng anh ta khàn khàn: “Xin lỗi, giờ anh mới biết em ấy phải
sống cuộc sống thế nào.”
“Không, anh không biết.” Nghe thấy lời này, Ôn Thính Lan ngẩng đầu, vẻ mặt rất bình tĩnh: “Anh chưa thấy chị ấy
của nửa năm trước đầu.

Trên tay chị ấy toàn vết kim, tôi đếm cũng không đến xuể.”
Một năm, Doanh Tử Khâm hiến máu cho Doanh Lộ Vi tổng cộng 13 lần, bình quân chưa đến một tháng một lần.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, vết kim rất nhỏ, khép lại cũng rất nhanh, không để lại dấu vết.
Sở dĩ nhiều vết kim như vậy là vì mỗi lần hiến máu, hộ sĩ mà Doanh Lộ Vi cử đến sẽ cố ý châm thêm nhiều vết.
Doanh Thiên Luật mấp máy môi, gương mặt anh tuấn chán chường không thôi: “Xin lỗi, nếu…”
Anh không nói tiếp.
Vì không có chữ “ngu”.
Tiếc là không có nếu như.

Đợi đến khi anh ta biết, chuyện đã không thể thay đổi được nữa.

Dù anh ta có áy náy,
muốn bù đắp thì chung quy cũng muộn rồi.
“Tôi chỉ bị mằng vài câu mà thôi.” Ôn Thính Lan nghiêng đầu qua, lạnh nhạt nói: “Những gì chị phải trải qua là nỗi
đau người thường khó có thể tưởng tượng được, chút chuyện này có là gì đâu.”
***
Doanh Thiên Luật không biết mình rời khỏi nhà họ Ôn thế nào.
Lúc ngồi lên xe, vẻ mặt anh ta vẫn hơi hoảng hốt.
Một lúc lâu sau, anh ta mới miễn cưỡng bình phục lại được.

Tuy rằng Doanh Tử Khâm nói không cần anh ta giúp
nhưng Doanh Thiên Luật vẫn gọi điện cho người bạn ở Đại học Để đô.

Bên đó ngạc nhiên một chút mới nói: “Cậu
nói là Ôn Thính Lan? Tôi biết, giáo sư cống hiến suốt đời của chúng tôi đích thân đi mời cũng không được.

Cậu biết
giáo sư cống hiến suốt đời là gì chứ?”
Doanh Luật Thiên đương nhiên biết giáo sư cống hiến suốt đời của Đại học Để đô là gì.
Đó là một vinh dự cấp quốc gia.
“Cậu nhìn tài khoản tên “Cầu Đại Tráng” đi, đó là thầy chiêu sinh của Đại học Để đô đấy, thầy ấy lên tiếng rồi.”
Nghe thấy tên tài khoản Weibo này, khoé miệng Doanh Thiên Luật không nhịn được mà giật giật, hơi không thể
nhìn thẳng được.
Có điều không cần anh ta đi tra, vì trên bảng tìm kiếm cũng nhanh chóng xuất hiện một tin hot search mới, ở ngay
sau hot search của Ôn Thính Lan.
#Đại học Đế đô trả lời#
Mà tài khoản Cẩu Đại Tráng này, chứng nhận là… Một kẻ ăn không ngồi rồi ở Đại học Để đô.
Nhưng dân mạng ai cũng biết ông phụ trách phòng chiêu sinh của Đại học Để đô.
Vì thể bình luận trên bài đăng trước đó của ông đều như thế này:
“Mong Đại học Để đô lập tức trả lại hồ sơ của Ôn Thính Lan, học sinh lật lọng như vậy sẽ chỉ làm hỏng danh tiếng
của trường mà thôi.”
Hàng loạt bình luận giống nhau.
Sau đó ép ông phải lên tiếng.
“@Cầu Đại Tráng: Tôi cũng phục luôn đấy! Tôi cũng muốn trả lại lắm nhưng vấn đề là người ta không phải người của Đại học Đế đô có được không? Quỳ lạy nài nỉ cũng không mời về được, cứ phải bắt tôi nói ra sự thật mất mặt này ư? Lại còn trả lại hồ sơ, mấy người xem chúng tôi có xứng không?
Thế này đi, nếu các người muốn cậu ấy bị cho thôi học thì đến đại học Norton ấy, tôi không biết họ có để ý đến mấy người không.
Đừng làm phiền tôi được không? Cầu xin đấy.”