Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 188: Chương 192




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đừng nói đến cái tên Tịch Duy Hằng này, chỉ riêng văn phòng luật sư Tây Phong thôi cũng đã đủ để khiến người ta phải chấn động rồi.
Nữ cảnh sát biết Doanh Tử Khâm sẽ bảo luật sư tới, nhưng không ngờ lại là văn phòng luật sư Tây Phong.
Văn phòng luật sư Tây 1Phong không phải là nơi mà chỉ cần dùng tiền là có thể mời tới được, nhất là thành phố Hộ còn cách Đế đô rất xa, phải hơn nghìn cây số.
9 Nữ cảnh sát đón lấy danh thiếp, rất khách sáo nói: “Mời anh ngồi.”
“Khách sáo rồi, chuyện rất đơn giản, tôi chỉ nói mấy 3câu thôi, không cần phải ngồi.”
Tịch Duy Hằng cười khẽ: “Cô Doanh vốn nên tự mình tới, nhưng có vài người cô ấy không muốn gặp cho nên ủ8y thác tôi tới đây.” “Cũng như nhau cả thôi.” Nữ cảnh sát gật đầu: “Anh là luật sư của người ủy thác, có thể tiến hành trao đổi.”
“Luật sư?” Cuối cùng chung Mạn Hoa cũng phản ứng lại được, bà ta dường như không thể tin vào mắt mình: “Anh nói anh là luật sư của ai?” Có chút chuyện nhỏ thế này mà còn phải mời đến luật sư?
Bà ta chỉ là muốn nhờ đồn cảnh sát gọi Doanh Tử Khâm về mà thôi, sao còn kéo theo cả luật sư thế này? Chung Mạn Hoa giật mình thon thót, đột nhiên có một dự cảm không lành.
“Bà là bà Doanh có phải không, tôi là luật sư của cô Doanh Tử Khâm.”
Tịch Duy Hằng giống như lúc này mới chú ý đến Chung Mạn Hoa, anh ta thu lại nụ cười, biểu cảm cũng rất lạnh nhạt: “Tôi tới là để xử lý tội vu khống của bà đối với cô Doanh Tử Khâm.” “Tôi vu khống?” Chung Mạn Hoa như thể bị chọc cười đến nơi: “Được thôi, vậy anh nói thử xem, tôi vu khống gì nào? Nếu như tôi vu khống thì sao nó không tự mình tới đây?”
Tịch Duy Hằng không trả lời, mà lấy ra một vài văn kiện, lần lượt đặt lên trên bàn.

Văn kiện thứ nhất là tài liệu về viên kim cương hồng đã mất.

“Viên kim cương hồng này là món đồ đấu giá trong một cuộc đấu giá ở châu u, cuối cùng được ngài Doanh Thiên Luật dùng cái giá tảm triệu để mua lại, sau đó tặng cho cô Doanh Nguyệt Huyên.” Tịch Duy Hằng lên tiếng: “Nếu tội danh ăn cắp được thành lập, vậy thì kẻ cắp sẽ bị xử phạt hình sự từ năm đến mười năm tù giam.”
Chung Mạn Hoa tỏ vẻ không vui cắt ngang lời anh ta: “Tôi nói muốn xử phạt hình sự lúc nào?”
Bà ta chỉ muốn gọi Doanh Tử Khâm quay về, chứ không phải thật sự muốn tống Doanh Tử Khâm vào tù.

Đợi người tới rồi, dẫn về nhà họ Doanh, những chuyện còn lại sẽ xử lý riêng.
Văn kiện thứ hai là về tội trộm cắp, mức tiền khác nhau thì mức xử phạt cũng khác nhau.

Số tiền càng lớn thì tội danh cũng càng lớn.

“Bà Doanh không có chứng cử, lại trực tiếp khẳng định là do cô Doanh làm, đã phạm vào tội vu khống.”
Tịch Duy Hằng chỉ vào văn kiện thứ ba, giọng điệu lạnh đến mức không có chút hơi ấm nào: “Căn cứ vào quy định của pháp luật, có các tình tiết dưới đây thì sẽ bị xử phạt giam giữ dưới năm ngày.”
“Tình tiết tăng nặng thì xử phạt giam giữ từ năm đến mười ngày, đồng thời phạt tiền năm trăm tệ.” Anh ta chỉ vào khoản mục cuối cùng trong đó, bên trên viết… Ngụy tạo sự thật vu cáo hãm hại người khác, hòng khiến người khác phải chịu truy cứu hình sự hoặc xử phạt của quản lý trị an.
Chung Mạn Hoa vừa ngạc nhiên vừa giận dữ, tức đến bật cười: “Thì sao nào, anh có chứng cứ chứng minh không phải nó lấy không?” “Bà Doanh, tôi cần phải nhắc nhở bà, bà là nguyên cáo, người phải cung cấp chứng cứ là bà.”
Tịch Duy Hằng thản nhiên: “Nếu như bà không lấy ra được chứng cứ, thì tội danh vu khống sẽ được thành lập.” Anh ta quay đầu, chỉ vào tờ khai khẩu cung trên bàn: “Đây là chứng cứ cho tội vu khống của bà.” Nữ cảnh sát cũng gật đầu: “Bà Doanh, tối năm lần bảy lượt hỏi lại bà, bà nói bà chắc chắn.” “Tôi vốn không có ý đó!” Chung Mạn Hoa đầu biết đến những điều này, gương mặt bà ta cuống quýt hoảng loạn đến đỏ ửng cả lên: “Tôi chỉ muốn bảo nó về nhà!” Vẻ mặt nữ cảnh sát cũng lạnh xuống: “Cũng tức là, bà căn bản không có chứng cứ.”
“Tôi…” Chung Mạn Hoa há miệng ra, đúng lúc còn đang định phân bua gì đó thì chuông điện thoại vang lên.

Sự khó chịu của bà ta lúc này mới được xua tan đi bớt, bà ta thò tay bắt máy.

“Mẹ, mẹ đang ở đâu rồi?”
Đầu dây bên kia là Doanh Nguyệt Huyên: “Đã tìm thấy viên kim cương rồi, là do người hầu trong lúc quét dọn sợ làm hỏng, nên đã bỏ ra bên ngoài, kết quả là rơi vào khe của tủ sách.” “Con đã bảo với mẹ là không phải em gái làm rồi mà không phải là mẹ chạy đến đồn cảnh sát thật rồi đấy chứ?” Toàn thân Chung Mạn Hoa lạnh toát, sắc mặt bỗng trắng bệch như tờ giấy.
“Mę? Mę oi?” Doanh Nguyệt Huyên ở đầu dây bên kia vẫn đang gọi bà ta, nhưng Chung Mạn Hoa đã không nghe thấy gì nữa, hai tai ù cả đi.
“Xem ra là tìm được đồ rồi.”
Tịch Duy Hằng gật đầu: “Vậy thì có thể chắc chắn, bà Doanh đây đã phạm vào tội vu khống.” Anh ta quay đầu, lại nói với nữ cảnh sát: “Số tiền quá lớn, giam giữ mười ngày e là không đủ.”
Lúc này, ấn tượng của nữ cảnh sát đối với Chung Mạn Hoa lập tức rơi xuống tận đáy.

Cô đã nghe rất rõ, Chung Mạn Hoa nói kẻ trộm là con gái thứ hai của bà ta.
Nếu như tội danh trộm cắp thật sự được thành lập, thì chẳng phải muốn tống con gái mình vào tù ư? “Anh gọi điện thoại cho Tử Khâm đi.” Cuối cùng Chung Mạn Hoa cũng hoảng sợ: “Thật ra tôi chỉ muốn bảo nó về nhà thôi, không muốn mọi chuyện thành ra thế này đâu.”
Nếu như bà ta thật sự bị giam giữ, còn phải nộp phạt, thì bà ta biết giấu mặt vào đâu đây? Những quý phu nhân khác sẽ nhìn bà ta bằng con mắt thế nào? “Thật ngại quá, cô Doanh không muốn gặp bà, nên mới bảo tôi tới.” Tịch Duy Hằng mỉm cười lịch sự “Hơn nữa, tôi cũng nhắc nhở bà Doanh một cầu, hộ khẩu của cô Doanh đã tách ra khỏi nhà họ Doanh, thì quan hệ nhận nuôi cũng bị hủy bỏ.” “Trên góc độ luật pháp mà nói, bà không phải là mẹ cô ấy.” “Trên góc độ đạo đức mà nói, bà không xứng làm mẹ cô ấy.” Ba câu nói này không khác gì ba cái bạt tai không hề nương tay tát bôm bốp vào mặt Chung Mạn Hoa.
“Đương nhiên, vẫn phải tuân thủ theo đúng trình tự.” Tịch Duy Hằng lại mỉm cười: “Mời bà Doanh chuẩn bị sẵn luật sư, chúng ta gặp nhau tại tòa, nhưng bà có chuẩn bị rồi cũng vô ích, bởi vì tối nay…”
Giọng điệu của anh ta ra vẻ thương xót: “Có vẻ như bà phải qua đêm ở đây rồi.”
***
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Tịch Duy Hằng lấy điện thoại ra, gọi một cuộc: “Xin chào, cô Doanh, mọi chuyện đã dàn xếp ổn thỏa.” “Vất vả cho anh rồi.” Giọng nói của cô gái rất lạnh nhạt: “Lát nữa thù lao sẽ được gửi cho anh.” “Cô Doanh khách sáo rồi.” Tịch Duy Hằng lắc đầu: “Cô cũng là ân nhân cứu mạng của tôi, chút chuyện nhỏ này tôi đương nhiên phải xử lý giúp cô.”
Trong vụ án bạo lực mạng lần trước, anh ta nhận là vì lệnh của văn phòng luật sư, Nhưng những chuyện sau này đều là anh ta cam tâm tình nguyện.

Bởi vì mẹ anh ta bị bệnh đau nửa đầu rất nghiêm trọng, đã đi mấy bệnh viện rồi mà tình hình không khá lên.

Cũng may có Doanh Tử Khâm cho anh ta một phương thuốc, mới trị khỏi được bệnh của mẹ anh ta.
“Chuyện gì ra chuyện đó.” Doanh Tử Khâm ngáp một cái, bộ dạng biếng nhác: “Tóm lại thì cảm ơn anh.” Cô cúp máy, ánh mắt lại quay trở về màn hình tivi.

Bây giờ là 8 giờ, vừa hay đến khung giờ phát sóng phim tình cảm lâm ly bi đát.
Ôn Thính Lan đang ở bên cạnh làm đề logic, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên ngó vào màn hình.

Không phải nhìn thấy phi tần hậu cung đang xâu xé nhau, thì cũng nhìn thấy nữ chính làm ầm lên đòi nhảy sông treo cổ.

Nhưng chị cậu lại xem với bộ dạng rất hào hứng.

Ôn Thính Lan không chút biểu cảm nhìn vào đề thi mình phải làm Cậu cảm thấy hình như mình sắp bị đè bẹp rồi.

Sau khi làm thêm một câu logic nữa, Ôn Thính Lan ngẩng đầu lên: “Chị.” “U?” “Hay thế thật à?” “Cũng tạm.” Doanh Tử Khâm chống tay dưới cằm, trầm ngâm: “Tình tiết hơi nhạt, xem đoạn đầu là đoán được kết thúc, giết thời gian thôi.” Ôn Thính Lan lắng lặng nuốt câu nói “em cảm thấy đã đủ máu chó rồi” trở lại trong bụng, ngoan ngoãn tiếp tục làm đề thi.

Doanh Tử Khâm nhìn nữ chính trong phim mà dường như nghĩ tới điều gì, cô nhớ ra mình còn một công ty giải trí nữa.

Suy nghĩ đến đây, cô lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn sang cho nữ thư ký.
[Gửi hết kịch bản phim truyền hình gần đây của công ty sang cho tôi một bản.]
***
Biết được Chung Mạn Hoa đang ở đồn cảnh sát, hơn nữa còn bị tạm giam, Doanh Nguyệt Huyên không kịp nói cho Doanh Chẩn Đình và Doanh Thiên Luật biết đã lập tức chạy tới nơi.
Đến khi gặp được mẹ, Doanh Nguyệt Huyện đờ đẫn cả người: “Mẹ, sao mẹ lại bị tạm giam?” Chung Mạn Hoa mím môi, trên mặt vẫn còn nóng, căn bản không biết nên nói thế nào.

Bà ta thật sự chưa từng nghĩ tới sự tình lại phát triển đến mức độ này.
Chung Mạn Hoa nở một nụ cười miễn cưỡng: “Em gái con không tới mà cử luật sư của nó tới, nói mẹ phạm phải tội vu khống, cho nên phải bị tạm giam, con mau gọi điện cho bổ và anh trai con đi.”
“Tội vu khống?” Doanh Nguyệt Huyên vừa nghe đã hiểu: “Mẹ, sao mẹ có thể vu khống em gái chứ?” Sắc mặt của Chung Mạn Hoa không tốt lắm: “Mẹ cũng đâu có muốn thế, mẹ chỉ định bảo nó về nhà thôi, ngày nào cũng ở bên ngoài thì còn ra thể thống gì.”
Bà ta không nhìn thấy con gái, cũng không biết Doanh Tử Khâm cả ngày đi theo ai, làm những gì.

Nếu gây ra chuyện thì phải làm sao? Ai sẽ đi theo thu dọn hậu quả cho nó? Nó thật sự tưởng rằng cắt đứt quan hệ là có thể một mình tự do thoải mái à? Đến lúc đó có người tìm tới cửa, thì vẫn là nhà họ Doanh phải chườn mặt ra.
“Mẹ, mẹ hơi quá đáng rồi đấy.” Doanh Nguyệt Huyên bình ổn lại nhịp thở rồi mới nói: “Vốn dĩ con đã không đồng ý đăng bài viết đó lên mạng xã hội rồi, là mẹ và bố cứ khăng khăng nói nếu không đăng thì sẽ làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của nhà họ Doanh, cho nên con mới đăng.”
“Nhưng mẹ có từng nghĩ tới, người thật sự bị cô vứt đi là em gái.”
“Thì có gì khác đâu.” Nhắc tới Doanh Tử Khâm, vẻ mặt Chung Mạn Hoa càng thêm lạnh nhạt: “Con đã từng thấy đứa con gái nào tống mẹ nó vào nhà giam chưa?”
Bà ta day trán: “Bố con bận lắm, con gọi điện cho anh con trước đi.”