Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 187: Chương 191




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bà ta không tìm được Doanh Tử Khâm, lẽ nào cảnh sát cũng không tìm được chắc?
Chuyện ăn cắp này truyền ra ngoài sẽ rất mất mặt.
Nhưng phàm là người có chút liêm sỉ, thì không thể trốn tránh mãi được.
Chung Mạn Hoa nói muốn báo cảnh sát cũng chỉ là định hù dọa1 Doanh Tử Khâm chút thôi.
Chỉ cần Doanh Tử Khâm chịu ngoan ngoãn quay về, làm Nhị tiểu thư nhà họ Doanh thì bà ta đương nhiên sẽ
khôn9g động tới cảnh sát.
Doanh Nguyệt Huyền thật sự không thể hiểu nổi hành vi của Chung Mạn Hoa, cô ta kinh hãi vô cùng: “Mẹ… mẹ
còn c3hưa hỏi cho rõ ràng, cũng không có bằng chứng, đã quả quyết là do em gái làm rồi ạ?”
Còn có chuyện như vậy ư?
“Tiểu Huyên, ch8uyện này con cứ để yên đấy.” Chung Mạn Hoa đã gọi vào số của trường Thanh Trì, bà ta đi ra ban
công gọi điện, cực kỳ máu lạnh nói: “Nó nghĩ như thế nào, mẹ hiểu quá rõ rồi.”
Từ lâu bà ta đã hiểu vì sao Doanh Tử Khâm lại rời đi.
Còn không phải là vì bà ta và Doanh Chẩn Đình không hề để ý đến cảm nhận của Doanh Tử Khâm, mà thiên vị
Doanh Nguyệt Huyên hơn, trong lòng cảm thấy bất bình.
Nhưng nuôi dưỡng mười mấy năm, so với mới nuôi được một năm?
Lúc Doanh Tử Khâm quay về, bà ta cũng nói ngay từ đầu rằng tình cảm của bọn họ với Doanh Nguyệt Huyện rất
sâu sắc.
Hơn nữa, vì để Doanh Tử Khâm có thể hòa nhập với nhà họ Doanh tốt hơn, Doanh Nguyệt Huyên cũng đã đi châu
Âu một năm rồi.
Ngoại trừ chuyện hiến máu có phần vô đạo đức ra thì những chuyện khác cũng có gì đâu.
Kết quả Doanh Tử Khâm lại muốn đoạn tuyệt quan hệ, thì thử hỏi người làm cha mẹ như bọn họ biết giấu mặt vào
đầu?
Nhìn chung Mạn Hoa rời khỏi phòng, lông mày Doanh Nguyệt Huyên nhíu lại càng chặt.
Cô ta do dự giây lát, rồi hạ giọng hỏi: “Chủ quản gia, trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì thế? Trước
khi cháu đi, mẹ cháu có thể này đâu.” Quản gia còn chưa biết chuyện Doanh Tử Khâm đã cắt đứt quan hệ với nhà
họ Doanh thậm chí đến hộ khẩu cũng chuyển ra ngoài Ông ta ngập ngừng mở miệng: “Nhị tiểu thư khá là tùy
hứng, khiến phu nhân vô cùng phiền muộn, Đại tiểu thư cũng biết mà, phu nhân là người hiếu thắng, không chịu
để mất mặt.”
“Nhưng như vậy cũng không thể thành ra thế này.” Doanh Nguyệt Huyên không thể chấp nhận được: “Em gái là
con ruột của mẹ, không phải là kẻ thù, sao có thể báo cảnh sát được cơ chứ?”
Quán gia càng không biết phải nói sao.
Chuyện của chủ nhân, một người dưới như ông ta có thể làm được gì chứ?
“Đây là em gái, mà mẹ đã muốn báo cảnh sát rồi.” Doanh Nguyệt Huyên bình tĩnh trở lại: “Nếu đổi lại là cháu, có
phải sẽ tổng thẳng vào tù không?”
“Đại tiểu thư” Quản gia giật mình: “Đại tiểu thư, cô tuyệt đối đừng có suy nghĩ này, phu nhân và lão gia sẽ đau
lòng lắm đấy.”
Doanh Nguyệt Huyên mím môi: “Vậy mẹ không cảm thấy mẹ làm vậy sẽ khiến em gái đau lòng ư?”
Chẳng trách lần này cô ta quay về lại không thấy Doanh Tử Khâm đầu.

Thực ra số lần bọn họ gặp mặt cũng không
nhiều.
Đầu tiên khi Doanh Tử Khâm được đón về, cô ta mới biết mình không phải con đẻ, mà là được nhận nuôi.

Cô ta
muốn rời đi, nhưng Chung Mạn Hoa và Doanh Chẩn Đình cưỡng ép giữ cô ta lại.

Nói cô ta từ nhỏ đã không cha
không mẹ, rời khỏi nhà họ Doanh thì có thể đi đâu?
Thế là cô ta chỉ có thể nhượng bộ, đăng ký vào dự án học sinh trao đổi của Thanh Trì, đi châu u.
“Đại tiểu thư, chuyện cũng không thể hoàn toàn trách phu nhân được.” Quản gia khuyên nhủ: “Dù sao, ài, Nhị tiểu
thư sao có thể so với cô được chứ? Phu nhân cũng chỉ là đã lâu rồi không gặp cô ấy, nên muốn gặp cô ấy đấy thôi.”
Doanh Nguyệt Huyên không nói gì nữa: “Đi hỏi người hầu trước xem, rốt cuộc viên kim cương hồng của cháu rơi ở
đâu rồi, có phải có ai đó không cẩn thận bỏ vào trong túi đem đi không.” Quản gia vội vàng đáp lời: “Vâng, tôi đi
ngay đây.”
***
Các trường cấp ba lớn đã nhận được tin, Thanh Trì cũng không ngoại lệ.
Nhưng từ khi Thanh Trí được thành lập đến nay, chưa từng bỏ lỡ vị trí thủ khoa kỳ thi tốt nghiệp, nên cũng không
bất ngờ cho lắm.
Đề thi toàn quốc năm nay có độ khó cao hơn năm ngoái, còn xuất hiện một người có số điểm tuyệt đối các môn tự
nhiên.
Bọn họ cũng đã xem qua bài thi, tư duy giải đề đúng là tuyệt vời.
Cho nên hiệu trưởng cũng bị một chuỗi cuộc gọi làm cho choáng váng.
Những cuộc gọi này không nằm ngoài việc nhất định phải bảo Ôn Thính Lan điện nguyện vọng 1 là trường của bọn
họ, còn hứa hẹn không ít học bổng và phúc lợi phong phú.
Đương nhiên, Đại học Để đô là một ngoại lệ.

“A…” Hiệu trưởng bỏ điện thoại xuống, tâm trạng sầu muộn: “Đã bao
nhiêu năm rồi, sao Đại học Đế đô vẫn chơi chiến thuật bán lẻ thế?”
Chủ nhiệm giáo vụ thở dài một tiếng: “Còn không phải à, nghe nói khoa Vật lý và khoa Toán học tháng nào cũng
có sinh viên đánh nhau, ngay đợt trước ấy, có một học sinh muốn chuyển sang khoa Vật lý, khoa Toán học xị mặt ra
ngay.”
“Nhưng mà chuyện này vẫn nên do học sinh tự mình quyết định.” Hiệu trưởng cảm thấy bản thân rất sáng suốt,
nhìn xa trông rộng: “Cũng may là em Ôn Thính Lan đã chuyển tới Thanh Trí của chúng ta, bằng không thủ khoa kỳ
thi tốt nghiệp năm nay chắc chắn không đến lượt chúng ta rồi.”
Có những học sinh thiên tài đến mức căn bản không cần đến sự chỉ dạy của giáo viên, cũng không cần đến các loại
tài liệu bổ trợ, đã có thể bỏ xa đám đông ở đằng sau.

“Em ấy chắc chắn sẽ đăng ký Đại học Đế đô.” Chủ nhiệm giáo
vụ gật đầu: “Còn chọn học viện nào thì chưa biết.”
Bọn họ cũng đã làm phân tích chuyên nghiệp đối với các mặt của Ôn Thính Lan, cuối cùng phát hiện… cậu bé này
trên phương diện học tập có thể coi là toàn năng.
Trừ một vài ngành thuần văn học.
“Thật đáng tiếc, suy nghĩ ban đầu của tôi vẫn là muốn để em Ôn Thính Lan đến Đại học Norton cơ.” Hiệu trưởng
lắc đầu: “Biết đầu sau này lại có cơ hội nhỉ.”
Đang nói đến đây thì máy bàn trong phòng làm việc lại đổ chuông.
Hiệu trưởng bắt máy, chỉ mới nghe được mấy câu, sắc mặt ông đã cực kỳ khó coi.

Ông cũng không nói gì, chỉ nói
đơn giản: “Tôi sẽ liên hệ giúp bà, còn về việc em ấy có gặp bà hay không, là chuyện của em ấy.”
Hiệu trưởng cúp máy rồi, chủ nhiệm giáo vụ liên hỏi ngay: “Lại là trường đại học nào thế?”
“Không phải, là Doanh phu nhân.” Hiệu trưởng cau mày: “Bà ta nói là em Doanh Tử Khâm lấy mất viên kim cương
hồng của em Doanh Nguyệt Huyên, bọn họ không tìm được người nên gọi đến chỗ chúng ta.”
Chủ nhiệm giáo vụ ban đầu còn chưa kịp nhớ ra là ai, ba giây sau mới phản ứng lại: “Là cái bà quý phu nhân nhà
giàu có khuynh hướng bạo lực mà Diệt Tuyệt sự công nói ấy hả.”
Chủ nhiệm đạo đức nói, ông từng gặp không ít phụ huynh, nhưng mà người vừa tới, chưa hiểu đầu cua tai nheo ra
sao đã ra tay đánh người như Chung Mạn Hoa thì đúng là lần đầu tiên.
“Nhà bọn họ đúng là kỳ quái.” Hiệu trưởng lật giở danh bạ điện thoại: “Nếu không thích em Doanh Tử Khâm thì
còn nhận nuôi làm gì? Giờ Doanh Lộ Vi cũng vào tù rồi, hà tất còn phải nắm chặt không buông?”
“Khụ khụ!” Chủ nhiệm giáo vụ hằng giọng, nghiêm túc nói: “Hiệu trưởng, dựa vào kinh nghiệm theo dõi phim
truyền hình bao năm của tôi, thì nhà họ Doanh chắc chắn còn có âm mưu gì đó!”
Bàn tay bấm số của hiệu trưởng thoáng khựng lại, u uất nhìn ông ta: “Drama tình cảm gia đình máu chó à?”
Nhà họ Ôn.
Doanh Tử Khâm đang làm bài tập cùng Ôn Thính Lan.
Đây không phải là đề toán lý gì, mà là đề tư duy logic do giáo sư của Đại học Norton đưa riêng, còn bị IB lấy đi một
bản, nói là dùng để chiêu mộ điều tra viên.
Loại đề này cũng rất có ích đối với bệnh tình của Ôn Thính Lan.
Đúng lúc này chuông điện thoại reo, Doanh Tử Khâm liếc nhìn một cái rồi bắt máy: “Hiệu trưởng.” “Em Doanh à,
có một chuyện.” Hiệu trưởng ngẫm nghĩ giây lát, rồi kể lại toàn bộ nội dung cuộc điện thoại với Chung Mạn Hoa
cho cô nghe: “Nhà trường sẽ không tham gia, em tự mình quyết định.” Đồng tử của Doanh Tử Khâm hơi co lại: “Đã
làm phiên thầy rồi.” Sau khi rời khỏi nhà họ Doanh, thì cô không còn bận tâm đến những chuyện này nữa.
Cô cũng chẳng hơi sức đầu đi tính toán chuyện của nhà họ Doanh làm gì.
Chậc, phiền chết đi được.
Ôn Thính Lan ngẩng đầu: “Chị?”
Bây giờ cậu cảm thấy, chị của cậu rất có thể là một thầy bói.

Đển điểm thi các môn cũng có thể đoán không trệt một
li.
“Không có gì, làm việc của em đi.” Doanh Tử Khâm đứng dậy, chậm chạp duỗi eo: “Lát nữa bố về, chúng ta ra
ngoài ăn cơm.”
***
Đợi từ trưa đến tối, Chung Mạn Hoa cũng không đợi được Doanh Tử Khâm xuất hiện trước mặt mình, thậm chí
đến một cuộc điện thoại cũng không có.

Bà ta lại gọi điện cho Thanh Trí, nhưng bên phía Thanh Trí lại nói bọn họ
không lo chuyện cá nhân riêng tư.
Chung Mạn Hoa tức đến mức ngồi xe đi thẳng tới đồn cảnh sát.
Lúc này đồn cảnh sát đã tan ca, chỉ còn hai đồng chí cảnh sát đang trực ban.
Một nữ cảnh sát tiếp đón Chung Mạn Hoa, dẫn bà ta vào phòng thẩm vấn.

“Bà Doanh, xin đừng vội.” Nữ cảnh sát
rót cho bà ta một cốc nước, lấy giấy bút ra: “Làm phiền bà kể lại những chuyện đã xảy ra.”
“Hôm nay con gái của tôi về nhà, phát hiện không thấy viên kim cương hồng của nó đâu.” Chung Mạn Hoa cất
giọng lạnh lùng: “Trong nhà tìm không thấy, bị người ta lấy trộm rồi, kẻ trộm là một đứa con gái khác của tôi.”
Nghe đến đây, nữ cảnh sát kinh ngạc ngẩng đầu: “Bà chắc chứ?”
Chung Mạn Hoa bị ánh nhìn của cô làm cho hơi sượng sùng, sắc mặt không vui lắm: “Chắc chắn.”
Nữ cảnh sát không biết nên nói gì, đành uyển chuyển nhắc nhở: “Những chuyện như thế này, bà có thể gọi điện
thoại cho con gái mình trước.”
Chuyện riêng trong nhà không đến mức phải báo cảnh sát.
“Nó không chịu gặp tôi ” Vừa nhắc tới chuyện này Chung Mạn Hoa rất mất kiên nhẫn: “Nếu không phải nó chột
dạ thì sao lại không tới?” Nữ cảnh sát lắc đầu, lại cầm bút lên: “Động cơ gây án, nhân chứng vật chứng, xin hãy
cung cấp một vài thông tin.”
“Động cơ gây án đương nhiên là nó ghen tị với Tiểu Huyên, nên mới lấy viên kim cương đi.” Chung Mạn Hoa càng
mất kiên nhẫn hơn: “Tôi chính là nhân chứng, các người mau giúp tôi liên hệ với nó, bảo nó qua đây ngay lập tức.”
Sắc mặt của nữ cảnh sát trở nên nghiêm trọng: “Bà Doanh, tôi cần phải xác nhận lại với bà lần nữa, bà có chắc là cô
con gái thứ hai của mình lấy trộm viên kim cương hồng của cô con gái cả không?”
Viên kim cương hồng này trị giá tám triệu, không phải là một con số nhỏ.
Nếu như là vu khống thì cũng tính là phạm pháp.

Chung Mạn Hoa thậm chí còn không thèm nghĩ: “Tôi chắc chắn.”
Nữ cảnh sát gật đầu, ra ngoài liên hệ.
Không bao lâu sau, cô quay lại nói: “Xin bà đợi trong chốc lát, lát nữa người sẽ tới.”
Chung Mạn Hoa tỏ vẻ khinh thường.
Bà ta ngon ngọt dỗ Doanh Tử Khâm về thì cô không đáp lại.
Cứ nhất quyết bắt bà ta phải đi báo cảnh sát, Doanh Tử Khâm mới chịu lộ diện.
Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Hai mươi phút sau, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra.

Chung Mạn Hoa quay đầu lại, đang định mở miệng trách móc.
Thế nhưng người tới lại là một thanh niên cầm theo tập công văn.

Anh ta mặc một bộ vest đen từ đầu đến chân, khí độ phi phàm, vừa nhìn đã biết là không đơn giản.

Chung Mạn Hoa chợt biến sắc: “Anh là ai? Doanh Tử Khâm đâu?”
“Chào bà, tôi là luật sư của cô Doanh.” Thanh niên đặt tập công văn xuống, không thèm để ý đến Chung Mạn Hoa, mà rất lịch sự gật đầu với nữ cảnh sát phụ trách ghi lại khẩu cung: “Đây là danh thiếp của tôi.”
Anh ta đặt một tấm danh thiếp lên mặt bàn.
Văn phòng luật sư Tây Phong Đến đô.

Luật sư Tịch Duy Hằng.