Nhà họ Mục là đại gia tộc hàng đầu Để đồ, đừng nói là gia tộc của thành phố Hộ, những gia tộc khác ở Để đô cũng
thua kém nhà họ Mục nhi3ều.
Vì có Mục Hạc Khanh quản lý, gần như nhà họ Mục không có chuyện trắng đen thị phi.
Cũng như các thiên kim công tử 1đồng trang lứa khác, từ nhỏ Mục Thẩm Châu đã được tiếp nhận nền giáo dục tinh
hoa.
Thế nhưng Mục Thẩm Châu không hề ngạo mạn, không vì9 mình là công tử nhà họ Mục mà cảm thấy mình
cao hơn người khác một bậc.
Điểm này rất hiếm thấy.
Mục Thẩm Châu chỉ duy3 nhất không thích người có tầm quan không đàng hoàng.
Vừa hay Doanh Tử Khâm chính
là một người như thế.
Cậu ta không có chút tò mò gì 8về Doanh Tử Khâm khiến cậu ta phải đặc biệt để điều tra cô
cho lãng phí thời gian.
Nhưng người có thể khiến Chung Tri Vãn nói như vậy, rõ ràng thực sự không phải người được lòng người khác gì
cho cam.
Nghe Mục Thẩm Châu nói vậy, Chung Tri Vãn nhanh chóng củi đầu xuống, cố nén cười.
Chung phu nhân không tỏ
vẻ gì, chỉ đi vào phòng bếp bưng ra mấy ly nước ép trái cây.
Nhưng ông cụ Chung lại đập bộp di động xuống mặt bàn, ngẩng phắt đầu lên.
Mục Thẩm Châu chỉ khẽ gật đầu: “Xin lỗi cháu không tiếp chuyện được nữa.”
“Đúng vậy, quả thực là không cần thiết.” Ông cụ Chung nhìn Mục Thẩm Châu một cái, vẻ mặt không nhìn ra vui
buồn, ông thản nhiên nói: “Tử Khâm cũng không phải người ai muốn gặp cũng gặp được.
Nếu cháu đã nói vậy thì
cơm nước xong, dọn khỏi đây luôn đi.”
Ông vừa dứt lời, Chung Tri Vãn và Chung phu nhân đều giật mình.
Chung phu nhân buột miệng thốt lên: “Kia
bố!”
Nhà họ Mục là sự tồn tại như thế nào? Bốn gia tộc giàu có ở thành phố Hộ cộng lại cũng không so được với nhà họ
đầu!
Mà Mục Thẩm Châu lại là một trong số những người được chọn làm người thừa kế nhà họ Mục.
Tương lai rất có thể cậu ta sẽ tiếp nhận nhà họ Mục từ tay Mục Hạc Khanh.
Ông cụ Chung nói như vậy chẳng phải trực tiếp cắt đứt mối quan hệ thân thiết giữa nhà họ Chung và nhà họ Mục
hay sao? Chung Trị Vãn cũng bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay, cắn môi không nói gì.
Cô ta thực sự không ngờ trong mắt ông cụ Chung, tầm quan trọng của Doanh Tử Khâm lại vượt qua cả nhà họ
Chung.
Ông thà mạo hiểm đắc tội với nhà họ Mục cũng muốn bảo vệ Doanh Tử Khâm.
Còn nói là không thiên vị à?
“Cháu phải biết, cháu là người ngoài, còn đây là nhà ta.” Ông cụ Chung không để ý tới Chung phu nhân, ông cũng
không nổi giận: “Cháu ngoại ta muốn tới đây không liên quan gì đến cháu, cháu không cần trưng vẻ mặt đó ra,
không muốn gặp thì ra ngoài đi.”
Rõ ràng Mục Thẩm Châu cũng không ngờ sẽ bị ông cụ Chung nói như vậy, trong chốc lát, hai chân cậu ta như bị
đóng đinh tại chỗ, có chút lúng túng.
Nhưng sự giáo dục tốt đẹp mà cậu ta nhận được đã dạy cậu ta rằng biết sai thì sửa.
Mục Thẩm Chầu lập tức xin lỗi:
“Cháu xin lỗi ông, là lỗi của cháu, cháu xin thỉnh tội với ông và Doanh tiểu thư.”
“Vậy thì điều chỉnh lại vẻ mặt của cháu đi.” Ông cụ Chung có vẻ không mấy chấp nhận lời xin lỗi ấy: “Đừng để Tử
Khâm nhìn thấy.” Mục Thẩm Châu càng lúng túng hơn, nhưng cậu ta vẫn nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm trên
gương mặt.
“Thẩm Châu, cậu, cậu đừng để bụng.” Chung Tri Vãn vẫn quyết định giải thích: “Ông nội tôi bao che
Doanh Tử Khâm thôi, thực ra ông rất tốt với chúng ta.”
“Không sao mà.” Mục Thẩm Châu cũng không tức giận, ngược lại, cậu ta hơi mỉm cười: “Nếu tôi được gặp ông nội
tôi một lần thì tôi cũng mãn nguyện lắm rồi.”
Chung Tri Vãn sửng sốt: “Cậu chưa từng gặp ông nội cậu à?”
Mục Thẩm Châu khẽ lắc đầu.
Từ khi sinh ra, cậu ta đã được nghe về những công lao to lớn của Mục Hạc Khanh.
Cậu ta rất sùng bái ông nội mình.
Nhưng là cháu đích tôn của nhà họ Mục, cậu ta lại chưa bao giờ được gặp Mục
Hạc Khanh.
Lần này tới thành phố Hộ, ngoại trừ để tránh mưa tránh gió ở Đế đô, cậu ta cũng muốn xem xem có thể
gặp được ông nội hay không.
Tiếng chuông cửa vang lên, Chung quản gia bên cạnh lập tức đi mở cửa.
Mục Thẩm Châu vô cảm nhìn sang, vừa trông thấy cô gái, cậu ta đã sững sờ.
Cô gái mặc áo sơ mi ngắn tay và quần jeans giản dị, cô đi một đôi giày vải, trên đầu đội một chiếc mũ bóng chày.
Một bộ trang phục không thể phổ thông hơn nhưng vẫn khó mà che đậy được khí chất trên người cô.
Cô ngẩng đầu, để lộ cặp mắt bị vành mũ che khuất.
Mắt trong như tuyết, sóng mắt như hồ.
Mục Thẩm Châu sửng sốt hồi lâu mới lấy lại tinh thần,
Cậu ta từng gặp không ít thiên kim danh viện ở Để đô nhưng thực sự không có một ai có thể so sánh được với cô
gái trước mặt.
Thấy cô gái đi vào, ông cụ Chung nở nụ cười tươi rói.
Nhưng một giây sau, nụ cười trên mặt ông vụt tắt.
“Thằng
oắt con!” Ông cụ Chung ôm ngực, trợn mắt quát: “Sao cậu cũng tới đây?!” Cháu gái ông đến thăm ông một chuyển,
sao con lợn này cũng chạy theo thể hả?
Quả nhiên là muốn nhổ cây cải trắng nhà ông! Phó Quân Thầm hơi nhướng mày, cong môi, chậm rãi nói: “Cháu
chào ông Chung ạ!” Ông cụ Chung rất muốn đuổi anh ra ngoài nhưng suy cho cùng anh cũng là cháu trai của ông
bạn nên ông chỉ nói lẫy ngoài miệng.
“Khỏi chào hỏi, ông đây không khỏe tí nào!” Ông cụ Chung liếc nhìn cậu con
trai quá yêu nghiệt kia một cái, hừ lạnh: “Lần này cậu tới trả đồ ăn vặt ông nội cậu lấy trộm à?” “Ông Chung tinh
mắt quá ạ.” Phó Quân Thâm khẽ cười: “Cháu chuyển một xe đến, để ngoài vườn hoa cho ông rồi ạ.”
“Thế còn tạm được.” Ông cụ Chung khoát tay: “Ngồi xuống đi, sắp ăn cơm rồi.”
Doanh Tử Khâm ngồi xuống bên cạnh ông cụ Chung, Phó Quân Thâm cũng ngồi theo.
Sau khi vào nhà, ngoài ông cụ Chung ra, hai người không để ý đến ai khác nữa.
Ngay cả Chung Tri Vãn và Chung phu nhân cũng chẳng có chút cảm giác tồn tại nào chứ đừng nói đến Mục Thẩm
Châu.
Như thể ba người kia mới là người một nhà.
Chung Tri Vãn siết chặt đôi đũa, cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng.
Bữa cơm này cô ta hoàn toàn mất hết cả khẩu vị, nhất là khi nhìn thấy ông cụ Chung liên tục gắp thức ăn cho
Doanh Tử Khâm.
Bên còn lại, Phó Quân Thâm còn đang rót nước ấm cho Doanh Tử Khâm, thậm chí còn gắp hành
lá thái nhỏ trong thức ăn ra cho cô.
Tuy Phó Quân Thâm là một cậu ấm ăn chơi lêu lổng nhưng có gương mặt tuấn
tú đó, anh vẫn là người tình trong mộng của không ít tiểu thư danh viện của thành phố Hộ.
Một đứa con gái nuôi
có tài đức gì lại có thể khiến anh hầu hạ tận tình như vậy?
Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm, Chung Tri Vãn nhanh chóng bỏ lên lầu.
Nếu còn nhìn tiếp, cô ta sợ không khống chế được bản thân mà ném thắng cái đĩa về phía Doanh Tử Khâm.
Mục Thẩm Chậu khẽ mím môi, cảm xúc kinh ngạc Doanh Tử Khâm mang lại cho cậu ta lúc trước đã bị sự thất vọng
chiếm chỗ.
Cậu ta đến thành phố Hồ một thời gian, đương nhiên cũng đã nghe chuyện của Phó Quân Thâm.
Cậu ấm ăn chơi, phong lưu đa tình, thường xuyên lui tới mấy chốn trăng hoa, thích chơi đùa phụ nữ.
Bảo sao Doanh Tử Khâm có thể tổng cả cô ruột của mình vào tù.
Hóa ra là dựa vào Phó Quân Thâm.
Mục Thẩm Châu khẽ lắc đầu, sau khi lễ phép chào ông cụ Chung một tiếng, cậu ta cũng lên lầu.
Sau khi cơm nước xong, ông cụ Chung gọi Doanh Tử Khâm tới phòng sách.
“Tử Khâm, cháu cẩn thận thằng oắt con nhà họ Phó một chút đấy.” Ông cụ Chung xót cháu, dặn dò: “Chắc chắn nó
có ý đồ xấu với cháu, nhỡ may bị nó lừa thì biết làm thế nào?”
“Ông ngoại, ông yên tâm đi.” Doanh Tử Khâm hơi dừng lại, trấn an ông: “Thực ra anh ấy muốn đóng vai của ông
hoặc là vai của bố cháu.” Ông cụ Chung: “???”
“Nhưng mà bây giờ anh ấy làm anh trai cũng rất có cảm giác thành tựu.”
***
Để đô.
Nhà họ Mục.
Lịch trình của Mục Hạc Khanh chỉ có một mình Mục Thừa biết.
Thế nên ngày nào cũng có rất nhiều người hỏi thăm anh ta.
“Ông chủ.” Mục Thừa cau mày, sắp xếp lại những người tới thăm hỏi hôm nay, lại chợt nhớ ra một chuyện: “Ngũ
phu nhân đã đưa thiếu gia Thẩm Châu đến thành phố Hộ, chắc đã nhìn thấy xe của ông ở thành phố Hộ.”
“Nhìn thấy thì nhìn thấy chứ sao.” Mục Hạc Khanh không bận tâm, chỉ thờ ơ nói: “Đầu óc của nó dùng hết vào việc
bày mưu tính kế, giở trò khôn vặt rồi.”
Mục Thừa gật đầu: “Chắc bà ấy cho rằng ông chẳng biết chuyện gì.”
Nhà họ Mục có thể đứng vững ở Để đô lâu như vậy, hoàn toàn dựa vào một mình Mục Hạc Khanh chống đỡ.
Mục Hạc Khanh đã có tuổi nhưng uy nghiêm lại càng lớn hơn.
“Tôi già rồi, sức khỏe có tốt đến đầu thì cũng có thể vào quan tài bất cứ lúc nào.” Mục Hạc Khanh viết xong chữ
cuối cùng, trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói: “Mục Thừa, chuẩn bị chút đi, tôi muốn chọn người thừa kế rồi.”
Mục Thừa lấy làm kinh hãi: “Bây giờ ạ? Nhưng Doanh tiểu thư đã trị liệu cho ông, bên giới cổ y nói cơ thể của ông
chống đỡ ba mươi năm nữa cũng không thành vấn đề.”
Năm nay Mục Hạc Khanh bảy mươi lăm tuổi, đã già lắm rồi.
Thế nên lúc nghe được chẩn đoán của giới cổ y, Mục Thừa càng khiếp sợ trước y thuật của Doanh Tử Khâm.
“Tôi thấy cậu muốn tôi mệt chết đúng không.” Mục Hạc Khanh đặt bút xuống, thở dài một tiếng: “Vốn dĩ tôi mời
Tiểu Doanh đến Để đô là muốn giao nhà họ Mục cho con bé, sau đó nghĩ lại con bé đã không muốn làm thì tôi cũng
không cưỡng ép nữa.
Có điều…”
“Người thừa kế nhà họ Mục vẫn cần nó gật đầu đồng ý.”
Mục Thừa thầm kinh hãi
Nếu cầu này để con cháu nhà họ Mục nghe được thì nhà họ Mục sẽ có biển lớn.
“Thế nên lần này chọn người thừa kế không quan tâm dòng chính dòng thứ, chỉ cần có năng lực thì ai cũng được.
Đi chuẩn bị đi.”
***
Ngày 20 tháng 6, chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày điểm thi đại học được công bố.
Các học sinh, kể cả học sinh lớp xuất sắc đều rất lo lắng.
Năm ngoái, tốp mười khối tự nhiên và xã hội đều là học sinh của Thanh Trí.
Đương nhiên, thủ khoa khối tự nhiên và khối xã hội cũng không ngoại lệ.
Tuy lúc làm bài thi, Ôn Thính Lan cảm thấy rất nhẹ nhàng nhưng trong quá trình đợi kết quả, cậu vẫn hơi căng
thẳng.
Ôn Phong Miên thấy cậu ăn cơm mà lơ đễnh đến mức rơi cả đũa thì không khỏi bật cười: “Dũ Dũ, con lo lắng vậy
à?”
“Không.” Ôn Thính Lan cúi đầu: “Con chỉ muốn biết môn văn thi được bao nhiêu điểm.”
Lúc làm bài xong, cậu nghĩ lại mới thấy hình như bài viết của mình hơi lạc đề.
Nếu lạc đề thì có thể mất tận mười mấy điểm.
Lỡ hẹn với vị trí thủ khoa mất.
“Không phải tra nữa.” Doanh Tử Khâm uống một ngụm nước trái cây: “Em muốn biết em thi được bao nhiêu điểm à, chị nói cho em biết.”
Ôn Thính Lan ngẩn ra.
Bây giờ chưa công bố điểm, ngay cả các trường đại học cũng chưa nhận được thành tích, sao chị lại biết được?