Với trình độ hack của hacker nào đó thì hack Weibo dễ như ăn bánh.
Dẫu sao anh ta cũng là lão đại của Liên minh hacker ẩ3n danh, hơn nữa còn từng xâm nhập vào
hệ thống của Đại học Norton và gia tộc Laurent.
Mặc dù cuối cùng vẫn bị lấy lại quyền kiể1m
soát, nhưng suy cho cùng anh ta cũng đại diện cho những hacker có trình độ đứng hàng đầu trên
thế giới.
Vì vậy dòng t9rạng thái này đã xuất hiện đầu tiên trên bảng tin của tất cả người dùng Weibo,
muốn không thấy cũng khó.
Ba tấm ảnh đã khuấy đả3o mạng xã hội Weibo.
Cho dù không có cái
mác tiểu thư số một của thành phố Hộ, mà chỉ cần đọc câu chuyện của một trong ba tấm ả8nh
này thôi cũng đủ khiến tam quan của cộng đồng mạng vỡ vụn.
“Mẹ kiếp, cái ngữ này mà cũng là tiểu thư danh giá số một thành phố Hộ? Có nhầm sang ác quỷ
số một địa ngục không???”
“Thảo nào nhà họ Giang từ hôn với cô ả, cái ngữ này mà cưới về ngộ nhỡ ngày nào đó ả thấy đứa
trẻ không vừa mắt cũng vứt đi thì làm thế nào?” “Tôi nghĩ Doanh Lộ Vi vì lòng đố kỵ nên mới
làm cái chuyện cắt dây điện, không ngờ cô ta ác từ trong trứng nước, tám tuổi tôi còn đang chơi
nhảy dây, cô ta đã biết làm sao liên hệ với tụi buôn người.” “Đợi đã thể nghĩa là từ nhỏ Doanh Lộ
Vi đã muốn giết @Đang dưỡng lão chớ làm phiền?”
“Lầu trên, bác hiểu nhầm rồi, trong bức ảnh nói Doanh Lộ Vi làm lạc mất cháu gái, tai nạn chết
người là cháu gái nuôi, hai người không phải là một.”
“Trời… ơi, làm cháu gái ả khổ thể không biết.”
Ăn xong một gắp mi lớn, hacker nào đó cầm lấy điện thoại gửi đi hai dòng tin nhắn.
“Đã xong! Có điều nói đi cũng phải nói lại, người anh em, sau này có thể đừng giao cho tôi mấy
việc này được không? Tài năng sẽ bị lãng phí, hiểu không?”
“Có biết một lần ra tay cho một tin treo thưởng trên NOK của tôi phải mất bao nhiêu tiền
không?”
Phó Quân Thâm vẫn đang làm ổ trên giường bệnh liếc dòng tin nhắn, dùng một tay nhắn trả lời.
“Tôi gửi cho anh mì tôm vị mới.”
“Sao không nói sớm, người anh em, sau này mấy việc này cứ để tôi bao hết!”
Phó Quân Thâm vừa mới trả lời một câu như thế, điện thoại trong tay đã bị ai đó lấy mất.
“Còn
chưa khỏe hắn, hạn chế sử dụng điện thoại.”
Phó Quân Thâm nhìn cô gái đặt điện thoại của anh lên chiếc tủ ngay đầu giường, cô liếc nhìn anh
một cái, rồi lại nhét điện thoại vào túi mình.
Anh ngồi dựa ra sau, nhướng mày: “Không phải chứ cô bạn nhỏ, sao anh có cảm giác em làm vậy
là để bảo thù anh?”
Vết dao đâm mà anh còn có thể tự khỏi, tí xíu nội thương này thì khỏi ngay ấy mà.
Vừa nói dứt câu, một đĩa gan heo đã được đặt trước mặt anh.
Doanh Tử Khâm nói ít nhưng ý nhiều: “Bổ máu.” Phó Quân Thâm đằng hắng, đôi mắt hoa đào
cong cong: “Không sao, tốc độ sản sinh máu của anh nhanh lắm, Yểu Yểu, hay em cứ để.” Câu
nói phía sau bỗng tắt ngẩm vì anh bị ép ăn một miếng gan heo.
“Có lợi cho sức khỏe.” Doanh Tử Khâm thong thả cầm lấy đôi đũa: “Anh không được lãng phí.”
Phó Quân Thâm: “…”
Được thôi.
Tốt xấu gì một người đến đi còn lười đi như cô bé mà lại có ý tốt đút cho anh ăn, thế nào thì anh
cũng phải ăn hết.
“À, Yểu Yểu.” Phó Quân Thâm ăn xong miếng gan cuối cùng, ôn tồn bảo: “Anh nhờ Mục lão
giúp em tách hộ khẩu khỏi nhà họ Doanh, cắt đứt hoàn toàn quan hệ với bọn họ.”
Nghe vậy cánh tay Doanh Tử Khâm khẽ khựng lại, cô suy nghĩ một lát: “Cần phải làm vậy luôn
ư?”
“Không làm vậy anh sợ sau này họ lại mượn danh làm việc xấu với em nữa.” Phó Quân Thâm
nói đều đều: “Cắt đứt quan hệ trên pháp luật, sau lưng em còn có đội Nhất Tự, bọn họ sẽ không
dám làm càn.”
Nhắc đến đội Nhất Tự thì cũng thật tình cờ.
Thật ra không phải do Nhiếp Diệc hạ lệnh nên đội
Nhất Tự mới hành động.
Kỳ thực là vì lần trước Nhiếp Diệc đến thành phố Hộ cũng dẫn một vài
đội trưởng của đội Nhất Từ đi theo.
Mấy đội trưởng này nghe Nhiếp Triều nói Doanh Tử Khâm đánh bọn họ thì chẳng cần đến một
tay, bèn chạy đến so đấu với cô.
Cuối cùng…
Họ phải trải qua một đả kích nghiêm trọng nhất từ khi đặt chân vào đội Nhất Tự đến giờ, còn
nghiêm trọng hơn đả kích mà Nhiếp Diệc gây ra với bọn họ.
Vì đội Nhất Tự còn cần bảo vệ an
toàn biên giới nên
thực lực của các thành viên cũng vô cùng quan trọng.
Có thể leo lên chức đội trưởng, khả năng võ thuật không hề thấp.
Thế nên, cuối cùng Doanh Tử Khâm có một danh phận trong đội Nhất Tự.
Chỉ là chức quan nhàn
tản, không phải làm bất cứ việc gì.
Doanh Tử Khâm uống một ngụm Coca: “Thật phiền phức.”
Nhân quả đã bớt kha khá rồi, đợi sau khi một chút nhân quả cuối cùng biến mất thì nhà họ
Doanh và cô sẽ cắt đứt triệt để.
Đó không phải sự cắt đứt trên pháp luật mà là trong vận mệnh.
Phó Quân Thâm gật đầu: “Có cần anh khiến nhà họ Doanh.”
“Không cần.” Doanh Tử Khâm biết anh định nói gì, thư thả đáp: “Tránh xa họ là được.”
Còn ràng buộc gì với nhà họ Doanh, giữa họ sẽ lại tồn tại nhân quả, đến lúc ấy muốn cắt đứt
cũng không được.
Nói cho cùng nhân quả như hư vô huyền ảo, nhưng vẫn tồn tại.
Người khác không thấy nhưng
cô thấy rõ.
“Được.” Phó Quân Thâm giơ tay xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Giao cho anh đi.”
***
Sau khi bài đăng của hacker nào đó được tung ra thì vẫn luôn nằm trong tốp một hot search, độ
nóng ngày một tăng cao.
Đồng thời, cổ phiếu của Tập đoàn Doanh thị rớt xuống chạm sàn, chưa đến nửa ngày đã chạm
xuống giá giới hạn.
Câu chuyện kho máu di động lại nổi lềnh bềnh một lần nữa, người người nhà
nhà bắt đầu tẩy chay Tập đoàn Doanh thị.
Tất cả các cấp quản lý của công ty lúng túng như gà mắc tóc, gọi liên tục cho người trong cuộc.
Nhưng vì bà cụ Doanh lại đang hôn mê nên Doanh Chẩn Đình và Chung Mạn Hoa đều không
quan tâm đến bất kỳ chuyện gì.
Mãi đến khi bọn họ nhận được tin này, đã là bốn giờ chiều.
Lúc bấy giờ tập đoàn đã bốc hơi mấy trăm triệu tệ và còn nhận không ít đơn từ chức của các
nhân viên kỹ thuật nòng cốt.
Lý do là không dám ở lại công ty làm việc, ngộ nhỡ ngày nào đó
Doanh Lộ Vi đến công ty chơi, thấy họ không vừa mắt lại thuê sát thủ ám sát.
Doanh Chấn Đình không sử dụng Weibo bao giờ cũng phải đặc biệt tải xuống vì chuyện này.
Mở Weibo lên xem, ông ta bỗng bật dậy: “Sáng hôm nay đội Nhất Tựnói Lộ Vi cố ý giết người, có
phải là vì sự cố giao thông tối qua không?”
Doanh Lộ Vi điên rồi, dám đụng đến Thất thiếu gia của nhà họ Phó ư?
Nhà họ Doanh muốn giúp cũng không được.
Nhưng trên ảnh có ghi rõ ràng Doanh Lộ Vi thuê
sát thủ giết Doanh Tử Khâm, tại sao người bị thương lại là Phó Quân Thần?”
Doanh Chẩn Đình luôn vắng mặt ở thành phố Hộ, nên không rõ chuyện này.
Chung Mạn Hoa lạnh hết cả người, nhưng không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm: “Bọn họ
không nói người bị vứt bỏ là Tử Khâm.” Dù không rõ thân phận của những người đó, tuy nhiên
họ cũng khá giữ chữ tín.
Nhưng còn về cái gì mà sau này bọn họ và Doanh Tử Khâm không còn bất cứ quan hệ gì, Chung
Mạn Hoa cười khinh bỉ ra tiếng.
Bà ta là mẹ ruột của Doanh Tử Khâm, sao lại không có quan hệ gì.
Đúng là trò hề.
“Vậy thì vẫn còn đường xoay chuyển.” Doanh Chẩn Đình chau mày: “Không phải đội Nhất Tự
giữ chữ tín mà là bọn họ sẽ không quan tâm đến việc trong gia đình người khác như việc này.”
Rốt cuộc tại sao đội Nhất Tự lại đến, rất rõ để thấy.
Trong bốn gia tộc lớn của thành phố Hộ, duy chỉ có một gia tộc có quan hệ sâu sắc với gia tộc Để
đô, là nhà họ Phỏ.
Phó Quân Thâm xảy ra chuyện, ông cụ Phó đương nhiên không dễ dàng bỏ
qua, mời được đội Nhất Tự đến cũng là lẽ hiển nhiên.
Chung Mạn Hoa bỗng cảm thấy bất an:
“Chẩn Đình, vậy… vậy chúng ta phải làm sao?”
“Báo cho phòng đối ngoại của công ty chuẩn bị cẩn thận.” Doanh Chẩn Đình bình tĩnh lại:
“Chuyển hướng nhà họ Doanh thành người bị hại, suy cho cùng, người chịu cảnh con bị bắt cóc
là hai chúng ta.” Chung Mạn Hoa gật đầu.
Doanh Chẩn Đình chau mày: “Tiểu Huyên khi nào mới về?”
Ông ta nhớ rõ dự án trao đổi học sinh với châu Âu của trường Thanh Trì cũng chỉ kéo dài một
năm.
Nhắc đến đứa con khiến mình mặt mày mát mặt, tâm trạng chung Mạn Hoa mới dịu lại đôi chút,
bà ta mỉm cười: “Cũng sắp rồi, cuối tháng năm tụi nó nghỉ hè, nhưng Tiểu Huyên nói với tôi là
con bé có tham gia dự án nghiên cứu khoa học nên sẽ về trễ một chút.”
“Dự án nghiên cứu khoa học?” Doanh Chẩn Đình cũng rất bất ngờ: “Thế thì rất có tương lai.”
Ngừng một lát, ông ta nói: “Bà báo Tiểu Huyên chuẩn bị một nick Weibo đi.”
*
Doanh Lộ Vi không biết vụ việc bị phát tán trên mạng, cô ta bị nhốt trong một căn phòng kín như
bưng.
Hai ngày hai đêm không có bất kỳ ai đến.
Cô ta không được ăn, cũng không được uống nước, thậm chí ngay đến một tia sáng cũng không
nhìn thấy.
Doanh Lộ Vi hoảng loạn đến cực điểm.
Ban đầu cô ta còn đập cửa, gào thét, bây giờ không còn cả sức đứng dậy, đầu óc choáng váng.
Trong những người đồng trang lứa, Doanh Lộ Vi là người nhỏ tuổi nhất nên được các trưởng bối
của bốn gia tộc lớn chiều chuộng từ nhỏ cho đến lớn.
Cô ta chưa bao giờ phải chịu sự cực khổ
như thế này, cũng không ai dám đụng đến cô ta, sợ bệnh máu khó đông của cô ta tái phát.
Vẫn là hai người mặc đồng phục khi trước, lôi cô ta ra ngoài.
Đầu tiên họ cho cô ta ăn một bát cháo, sau khi hồi sức được một chút họ mới dẫn cô ta đến phòng
thẩm vấn.
Trên tay Doanh Lộ Vi đeo xiềng xích, người ngợm đầy đất cát.
Cô ta uể oải ngước đầu lên, trông
rõ người ngồi đối diện mình cô ta hoảng hốt miệng la hét kêu gào
Doanh Tử Khâm xoa xoa tai, mặt lạnh tanh như tiên.
ồn ào quá.
Đương nhiên, hành động này của cô đã lọt vào mắt đội trưởng đứng kế bên.
Đội trưởng đi lên một bước đeo lên cổ Doanh Lộ Vi một cái xích, lạnh lùng nói: “Nghiêm cấm tội nhân lớn tiếng ồn ào.”
“Anh muốn làm gì?” Doanh Lộ Vi đang gào thét bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, cô ta cười khẩy một tiếng: “Tôi bị bệnh máu khó đông mà các người vẫn dám đụng đến tôi?”
Dám không?