Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 127: Chương 130




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhà sản xuất vừa nhìn thấy Nhiếp Triều, hai chân mềm oặt như bún.
Mặc dù kịch bản bộ phim này do ông ta chịu trách nhiệm sản xuất và quay phim, nhưng ông ta cũng không biết sở thích của ông chủ như thế nào.

Vốn dĩ ông ta làm phim dựa theo các phim mang nổi tiếng hiện nay, làm phim kiểu máu chó, mất trí nhớ, thê thảm này kia ông ta đều áp dụng vào phim của mình.
Ban đầu nhà sản xuất phim thấy bình luận trên mạng rất tốt, còn cho là khá lắm.

Nào biết ông chủ của họ đích thân đến văn phòng, tuyên bố thẳng thừng nếu bọn họ còn làm mấy loại phim máu chó như thế này thì sẽ đánh gãy chân bọn họ.
Nhà sản xuất phim lòng đầy hoảng hốt.

Ông chủ bọn họ vốn không đến Hoành Điếm, không phải lần này định làm thật chứ? Một bên khác, khoảnh khắc nhà sản xuất lên tiếng đầu óc Lạc Tử Nguyệt chợt trống rỗng, hai tai nghe lùng bùng.
Cô ta không thể hiểu nổi nhà sản xuất phim đang nói cái gì, nét mặt kiêu ngạo bỗng trở nên gượng gạo, nghệt ra nhìn vô định phía trước, hai mắt đờ đẫn.
Nhân viên đi theo phía sau cô ta, nụ cười cũng trở nên cứng đờ, thật sự không thể tin vào mắt mình.

Diễn viên quần chúng mặc bộ âu phục màu hồng, đi dép lê này, là ông chủ!!!
Vậy hồi nãy cậu ta định cướp ghế của nhà đầu tư, đã thế còn dám ăn nói lung tung? Nhân viên công tác rùng mình, cả người run lẩy bẩy.
Vào lúc cậu ta định xác nhận với nhà sản xuất phim thì ông ta lau mồ hôi lạnh, lên tiếng tiếp lời: “Cô Lạc, xin giới thiệu với cô, đây là nhà đầu tư của chúng ta, anh Nhiếp Triều.”
“Không dám, không dám.” Nhiếp Triều vẫn còn ôm chiếc ghế của mình, nghe thấy câu này, cảm thấy hơi là lạ: “Tôi không phải nhà đầu tư gì cả, tôi chỉ là diễn viên quần chúng bị Hoành Điếm phong sát.”
Sắc mặt Lạc Tử Nguyệt bỗng trắng bệch như tờ giấy, không còn dáng vẻ kênh kiệu khi nãy nữa.
Hai môi cô ta run cầm cập, muốn lên tiếng nhưng cổ họng nghẹn lại không nói lên lời.
Nhiếp Triều nói như vậy, nhà sản xuất phim bỗng nhớ lại những lời mà Lạc Tử Nguyệt nói khi nãy, vừa sợ vừa giận: “Cô nói gì vậy? Cô định đuổi nhà đầu tư khỏi Hoành Điếm sao?”
“Không phải, tôi…” Lạc Tử Nguyệt cảm thấy cực kỳ khó chịu, lòng vô cùng hổ thẹn.
Mặt đỏ bừng như trái gấc, hận không thể tìm một cái lỗ nẻ nào mà chui xuống.

Cô ta coi thường người khác quen rồi, trước khi ra mắt, ở trong “Thanh Xuân 101” cũng như vậy, những người khác có giận cũng chỉ để trong lòng không dám nói ra.
Dẫu sao cô ta cũng có người chống lưng, cho dù có kẻ nào không ưa, bóc phốt cô ta, Weibo cũng bị xóa sạch sẽ, đến lúc đó dù sao người gặp xui xẻo là người đã bóc phốt cô ta.
Cho nên từ trước đến giờ Lạc Tử Nguyệt không bao giờ suy nghĩ trước sau kẻ nào dám đụng đến cô ta cô ta sẽ đá đít kẻ đó
“Anh Nhiếp, xin lỗi anh.” Lạc Tử Nguyệt chỉ đành trơ mặt ra xin lỗi, giọng ngập ngừng: “Lúc trước tôi không biết nên đã mạo phạm anh, thật sự…” “Không cần xin lỗi tôi.” Nhiếp Triều không thèm nghe mấy lời nhảm nhí: “Vừa rồi cô đã nói với em gái của Thất thiểu như thế nào? Bây giờ cô nói lại thử tôi nghe?”
Rồi anh ta quan sát cô ta từ trên xuống dưới: “Cô là ai mà cũng xứng để em ấy đến đây vì cô?”
Thất thiểu miễn cưỡng được xem là người có được đặc quyền.

Nhỏ idol flop này là sao đây? Nhiếp Triều rất muốn giơ cái ghế lên để xả giận.
Chỉ một câu nói đã khiến Lạc Tử Nguyệt xấu hổ đến mức không đứng vững, mặt cô ta trắng như tờ giấy, giọng nói run run: “Cô bé, xin… xin lỗi nhé, tôi cứ tưởng cô bé là fan cuồng của tôi, tôi…”
Từ đầu đến cuối cô gái đều dửng dưng, không buồn để mắt đến cô ta.
Điều này càng khiến Lạc Tử Nguyệt cảm thấy nhục nhã, hai môi trắng bệch, cắt không còn giọt máu.

Cô ta lại nhìn Nhiếp Triều, lần đầu tiên trong giọng nói mang theo sự cầu xin:
“Anh Nhiếp Triều, thật sự tôi không cố ý đâu.”
“Xin lỗi nhé, ông nội của cô hẹp hòi như thế đấy.” Nhiếp Triều đã gặp nhiều người đẹp trong giới nghệ sĩ rồi, một Lạc Tử Nguyệt nhỏ bé chẳng là gì cả, anh ta nói thẳng với nhà sản xuất phim: “Đuổi cô ta ra khỏi đoàn phim của chúng ta ngay lập tức, đừng để tôi nhìn thấy cô ta ở Hoành Điếm nữa.”
Đương nhiên nhà sản xuất phim sẽ nghe theo lời Nhiếp Triều, vô cùng dứt khoát: “Cô Lạc bày giờ sáng mai cô không cần tới quay nữa đầu tôi sẽ thanh toán tiền quay mấy bữa nay cho cô một thể.”
“Mang đống đồ và đám người của cô đi đi, đoàn phim nhỏ bé này không cung phụng nổi bà tướng như cô.”
Lạc Tử Nguyệt lảo đảo chực ngã, sắc mặt trắng dần, trắng dần.
Cảm giác hối hận và cả cảm giác ấm ức cứ ngày một xâm lấn tâm hồn cô ta, đôi mắt ngân ngấn nước.
“Còn cả nhân viên này nữa, thanh lý hợp đồng luôn đi.” Nhiếp Triều lại nói: “Nhân viên mà có thái độ gì vậy không biết, không biết lễ nghi, phép tắc gì hết, may mà cậu gặp được tôi, chứ gặp phải ông chủ công ty khác thì chỉ còn nước về quê cày ruộng.”
Cậu nhân viên run như cầy sấy: “Ông chủ, tôi không biết là anh, nếu như tôi biết.”
“Sao thế, nếu cậu biết là tôi thì sẽ không leo lên đầu tôi ngồi đúng không?” Nhiếp Triều hừ một tiếng: “Thật xúi quẩy, chuyện này giao cho ông giải quyết, chúng tôi đi trước.”
Anh ta hằng giọng, nói nhỏ: “Thất thiểu, thấy tôi ngầu không?”
Phó Quân Thâm liếc anh ta một cái, như cười như không: “Đợi cậu biết cách ăn mặc thì nói tiếp.”
“Cách ăn mặc của tôi thì làm sao.” Nhiếp Triều lẩm bẩm một mình:
“Nếu tôi có cái thần thái của cậu hay của anh tôi thì dù có mặc bao bố vẫn đẹp.”
Nhà sản xuất tiễn ba người đi rồi, nói với theo: “Ông chủ cứ yên tâm, bộ phim lần này nhất định sẽ khiến anh hài lòng.”
Ông ta vừa nói dứt câu thì thấy cô gái đứng khựng lại, xoay người đi về phía ông ta.

Doanh Tử Khâm lôi ra một túi đồ ăn vặt, nói: “Tôi cảm thấy bộ phim này rất khá.”
Nhà sản xuất phim ngơ ngác.
“Tình huống nào máu chó thì ông làm, càng nhiều càng tốt.” Doanh Tử Khâm ngáp ngủ, khẽ gật đầu: “Rất có tương lai, tiếp tục cố gắng.”
Nhà sản xuất phim thấy cô đưa cho mình một túi khoai tây chiên thì nghệt mặt ra vẻ hoang mang.
Mãi lâu sau, ông ta mới lắc mạnh đầu, tỉnh táo lại.
***
Lạc Tử Nguyệt bị Nhiếp Triều sỉ và một trận như vậy, nào còn mặt mũi đi nhận tiền công.
Ngay trong tối hôm đó, cô ta ngồi xe bảo mẫu, vội vã rời khỏi Hoành Điếm.
Trên đường, quản lý cũng coi như biết được đầu đuôi sự việc, tức đến nỗi chửi xối xả: “Lạc Tử Nguyệt, tôi đã nói gì với cô? Tôi bảo cô tém tém lại, không được giở thói cao ngạo, xem thường người khác nữa, bây giờ không còn ở show tuyển chọn nữa đâu!”
“Lần này công ty khó khăn lắm mới giành được bộ phim này cho cô, không có ghế êm ngồi thì cô chết à? Bắt buộc phải đi tranh một cái ghế với người ta mới được à?” Sắc mặt của Lạc Tử Nguyệt cực kỳ khó coi:
“Anh ta là ông chủ mà lại ăn mặc hề hước như thế, ai mà biết được?”
Đương nhiên cô ta cũng biết lựa người để coi thường chứ.
Cô ta nịnh nhà đầu tư còn không hết, làm sao dám đắc tội chứ?
“Lạc Tử Nguyệt, tôi cảnh cáo cô, vị trí debut của cô là do mua được, vốn dĩ đã khiến cư dân mạng tức giận.” Quản lý không còn biết nói gì nữa, cố kìm nén cơn giận: “Nếu không phải công ty tạo dựng cho cô hình ảnh là một người thẳng thắn dám yêu dám hận thì ngay đến fan cô cũng chẳng có, cô có biết không?”
Lạc Tử Nguyệt không biết nói gì, mím môi ngồi im.
Đương nhiên cô ta biết cô ta được debut là nhờ đại gia âm thầm mua phiếu bầu.

Vị trí debut sổ chín của ứng cử viên thật sự xứng đáng đã bị cô ta giành mất, đương nhiên là người xếp hạng chín kia không được debut.

Có điều cô gái xếp hạng chín có không ít fan bầu chọn nên khi công bố kết quả, họ kéo đến Weibo của cô ta chửi bới, kêu than bất bình.
Nhưng thể thì đã sao?
Một đứa bình thường không có công ty giúp đỡ, cho dù thứ hạng trong mấy lần công diễn có cao đến đầu thì lấy gì để so sánh với cô ta? Lạc Tử Nguyệt cũng không mảy may bận tâm gì về chuyện đó.
Giới giải trí chính là như vậy, có đại gia thì sẽ dễ dàng leo lên hơn.
“Cô về trước đi.” Người quản lý không nói thêm gì nữa, dù sao cấp trên báo anh ta dẫn dắt Lạc Tử Nguyệt cho tốt: “Vẫn còn những kịch bản khác, cô chọn lấy một cái.”
***
Kỳ nghỉ lễ Quốc tế lao động năm nay kéo dài năm ngày, không ít học sinh của trường Thanh Trí sau khi thi xong đều vui vẻ, thoải mái đi du lịch.

Ngoại trừ lớp 12 vẫn đang học thêm, còn lại là các thầy cô chấm bài.
Các thầy cô ai nấy đều ca thán kêu trời, đã không được nghỉ lễ gì, mà còn phải xem lũ học sinh của mình đăng ảnh đồ ăn lên mạng xã hội.
Hiệu trưởng thật sự không có nhân tính.
Có điều đây như là truyền thống của trường Thanh Trí rồi, kỳ thi giữa kỳ hai đều diễn ra trước ngày một tháng năm, đến ngày năm tháng năm thì đã dán danh sách, trả bài thi rồi.
Nhưng lần này, thầy cô dạy một số môn khá là thong thả.

Đặc biệt là giáo viên tổ vật lý.

Đề trắc nghiệm do máy chẩm, không cần giáo viên.
Còn lại là một câu thí nghiệm, hai câu giải đáp án, cộng thêm một câu tự chọn, kỳ thực chia ra cũng không bao nhiêu.
Nhưng quan trọng là đề thi đợt này rất khó.
Cho dù là đề thi của lớp xuất sắc hay là đề thi thông thường của các lớp còn lại đều có độ khó cao hơn năm trước, dẫn đến rất nhiều học sinh nộp giấy trắng.

Vốn dĩ phải dậy từ sáng sớm để chấm bài, tổ trưởng tổ vật lý đã không vui.
Nhưng sau khi chẩm được mấy chục bài, ông vô cùng thư thả.
Ông được phân chấm câu tự chọn, tính cả bài của lớp xuất sắc mới có năm lớp.
Nhưng không ngờ đề tự chọn lại không có mấy học sinh làm.

Số học sinh ít ỏi làm thì cũng chỉ chép mấy công thức sóng cơ, có thể cho hai điểm.

Xem lướt một lượt, toàn là bỏ giấy trắng, ông không cần đọc, trực tiếp viết một số không tròn trĩnh.
Ông chấm bài rất nhẹ nhàng.
Tổ trưởng tổ vật lý ngồi trước màn hình máy tính, vui vẻ phê bài thi, còn ngân nga một bài hát.
Ông đã xem qua đề thi, đề tự chọn thông thường có độ khó ngang với đề thi học sinh giỏi môn vật lý, số người giải được cũng chỉ có một vài học sinh xuất sắc của lớp chọn tự nhiên đã tham dự kỳ thi học sinh giỏi vật lý .
Còn về đề thi của lớp xuất sắc?
Ông nhìn rất lâu vào tờ đáp án mới có thể hiểu phương pháp giải bài.
Sau khi tổ trưởng tổ vật lý chấm xong một trăm bài thi của lớp thông thường thì chấm tiếp sang bài thi của lớp xuất sắc.
Trong lớp xuất sắc của khóa này cũng có một số học sinh rất giỏi, nói không chừng sẽ giải được câu tự chọn thì sao? Nhưng kết quả vẫn là để giấy trắng, giấy trắng, giấy trắng.

Ông cũng cho 0 điểm, 0 điểm, 0 điểm, dứt khoát nhanh gọn.
Tổ trưởng tổ vật lý thoải mái vô cùng, ông đang nghĩ chấm bài xong thì có thể dẫn vợ con đi leo núi, cho đến khi ông lật đến tờ bài thi cuối cùng.