Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 10: Cô ấy là thần y




Khẩu khí lớn thật!




Mục Thừa nén giận, mở máy ra gọi: “Đúng, ở chỗ chợ đen, mau qua đây nhanh đi”. Tắt máy, anh ta lạnh lùng nói: “Thưa cô, cô đừng tưởng ông nhà tôi vừa mua một đồng tiền cổ của cô mà cô nghĩ mình có thể…”




Chưa nói hết câu, cô gái đã ngắt lời: “Nhịp tim bất ổn, vùng trước ngực đau buốt, hiện đã lan đến bả vai trái và vùng bụng.”




“Chỉ số đường huyết và huyết áp tăng cao.” “Do hút thuốc nên gây ảnh hưởng xấu đến phổi, đường khí quản có dị vật vẫn chưa được xử lý triệt để.” Cuối cùng, Doanh Tử Khâm ngước lên: “Từ nửa đêm đến tám giờ sáng là lúc đỉnh điểm phát bệnh, một tháng trước vừa làm phẫu thuật thì không nên ra ngoài muộn thế này đâu.” Mục Thừa kinh ngạc, thảng thốt kêu: “Cô..”


Không sai một li!


Bao gồm cả thời gian phẫu thuật!


Mục Thừa còn chưa hết kinh ngạc, cô gái đã nói tiếp, vô cùng bình tĩnh: “Kim châm cứu.”


Mục Thừa chưa kịp suy nghĩ sao cô gái này biết anh có mang theo kim châm cứu thì đã nhanh tay đưa hộp kim cho cô.


Doanh Tử Khâm mở nắp hộp, dứt khoát lấy ra bảy cây kim về trên đầu ngón tay, chuẩn bị ra tay. Thấy thế Mục Thừa buột miệng nhắc nhở: “Mỗi lần nhiều nhất chỉ nên sử dụng bồn cây kim thôi.”


Doanh Tử Khâm nghe thế, cuối cùng cũng giương mắt liếc nhanh anh ta một cái.


Đôi mắt long lanh không thể hiện cảm xúc gì, không vui buồn hay giận dữ như thể có một lớp sương bao phủ. Gặp phải ánh mắt ấy, Mục Thừa thấy hơi sương sượng, nhưng anh ta cũng không biết mình có nói gì sai.


Trước đây anh từng nhìn Mộng tiểu thư điều trị cho Mục Hạc Khanh, cô ấy cũng chỉ sử dụng đồng thời bốn cây kim thôi.


Anh ta lấy làm lạ bèn hỏi cô ấy, mới biết trong giới cổ y không tồn tại người có thể sử dụng đồng thời bảy cây kim. Anh ta ngẫm nghĩ cũng thấy đúng thật, mỗi người chỉ có hai bàn tay thì làm sao điều khiển được cả bảy cây kim?


Song chỉ một giây sau, Mục Thừa đã bị nghiệp quật điếng người, bất giác mở to hai mắt.


Bảy cây kim di chuyển lẹ làng tạo thành một dải bóng mờ trong tay cô gái, đâm vào rút ra từng huyệt đạo này đến huyệt đạo nọ. Mục Thừa cố bám theo chuyển động của cây kim, song nhận thấy mình không thể bắt kịp thì hơi hãi hùng. Tốc độ thật ghê hồn! Sau khi Doanh Tử Khâm cắm xuống huyệt đạo cuối cùng, Mục Hạc Khanh ngã dưới đất cuối cùng cũng hít được một hơi sầu, sắc màu hồng hào dần hồi trên gương mặt tím tái của ông.


Toàn bộ quá trình trị liệu chỉ vỏn vẹn chưa đến một phút.


Doanh Tử Khâm rút kim, bỏ lại vào trong hộp. Cô đứng dậy, đút một tay vào túi, thong thả đứng đó, nhịp thở vẫn đều đều: “Xong rồi.” Mục Thừa vốn dĩ vẫn đang đứng ngây ra vì kinh ngạc, giờ còn cảm thấy vi diệu hơn.


Đến Mộng tiểu thư mà trị liệu cho Mục Hạc Khanh xong vẫn bị mất sức, nhưng…


“Khụ khụ khụ!” Mục Hạc Khanh bắt đầu họ sù sự, cố sức nhấc mí mắt lên.


Khi nãy ông ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nên vẫn nhận thức được mọi thứ bên ngoài.


Hơi thở Mục Hạc Khanh đã bình ổn hơn, Mục Thừa dìu ông từ từ đứng dậy. Ông lại họ tiếp mấy tiếng, nét mặt nghiêm nghị, ánh mắt hiền từ, giọng nói ôn tồn: “Cô bé, cháu đã cứu cái mạng già này, cháu có yêu cầu gì thì cứ việc nói với ông.” Ông cảm thấy rõ rệt, tim mình đã khoẻ hơn không ít so với mấy ngày trước. Trình độ y thuật cỡ này…


“Không cần.” Doanh Tử Khâm chẳng hề quan tâm: “Cháu tiện tay thôi.” Lâu không điều trị nhưng xem ra năng lực của cô vẫn chưa bị thui chột, sau này nếu thiếu tiền nữa thì vẫn có thể dựa vào ngón nghề này mà kiếm cái ăn. Mục Hạc Khanh cũng không van nài, ông nghĩ một lát rồi lấy ra một miếng ngọc bội, nghiêm túc nói: “Nếu vậy thì cháu cầm lấy cái này, có chuyện gì chỉ cần không phải việc phạm pháp thất đức thì ông nhất định sẽ giúp.”


Mục Thừa sửng sốt.


Đó không phải lời hứa bình thường, mà là lời hứa của một gia chủ nhà họ Mục.


Doanh Tử Khâm không muốn nhận nhưng khi trông thấy chữ “Mục” khắc trên miếng ngọc, ánh mắt có thoảng vẻ đăm chiêu, không rõ là đang nhớ lại chuyện gì, cuối cùng cô cũng nhận lấy: “Dạ.”


Khi ấy Mục Hạc Khanh mới hài lòng, mỉm cười hỏi: “Không biết ông có được biết tên cháu không?”


Chẳng mấy khi gặp được một cô bé hợp ý ông như vậy, thế nào cũng nên hỏi thăm làm quen.


Doanh Tử Khâm do dự một lúc rồi chỉ đáp: “Cháu họ Doanh.”


Doanh?


Nghe đến họ Doanh, Mục Thừa liên liên tưởng đến nhà họ Doanh – một trong bốn gia tộc lớn ở thành phố Hồ, vì dù sao họ này cũng không phổ biến.


Anh ta thấy Doanh tiểu thư cũng không phải người có xuất thân bình dân, vẻ cao quý kia là thứ đã được rèn giũa từ trong trứng nước, nhưng nhà họ Doanh… Mục Thừa chau mày, đương nhiên anh ta đã từng tiếp xúc với nhà họ Doanh, nhưng chỉ với tí thực lực ấy mà nhà đó có thể nuôi dưỡng được một tiểu thư biết cổ y ư?


Mục Hạc Khanh cũng nghĩ thế nhưng ông không hỏi nhiều, chỉ mỉm cười: “Doanh tiểu thư có hứng thú đến để đồ với lão già này không?”


Doanh Tử Khâm khẽ nhướng mắt nhìn, bất ngờ: “Tạm thời không.”


Bây giờ cô chỉ muốn được dưỡng già, trồng hoa nuôi lợn, làm một con mọt vui vẻ.


“Cũng được, cũng được.” Mục Hạc Khanh gật đầu: “Sau này nếu có muốn tới chơi thì nhớ liên lạc với ông. Mục Thừa.”


Mục Thừa bước lên đưa cho cô một tấm danh thiếp, lòng có chút hổ thẹn: “Xin lỗi Doanh tiểu thư, lúc nãy đã hiểm nghi cho cô, mạo phạm cô, tôi thật lòng xin lỗi.”


“Không sao, anh cũng đâu biết, giữa người lạ với nhau không tin tưởng nhau là thường.” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Tôi đi trước.”


Mục Thừa lại càng thấy xấu hổ.


Anh ta giận mình không suy nghĩ thấu đáo bằng một cô gái.


Sau khi tiến cô, Mục Hạc Khanh vẫn còn đứng im tại chỗ, im lặng một lát, bỗng ông hỏi: “Mục Thừa, cậu suy nghĩ thế nào về việc định ra một hôn ước?”


Không chờ Mục Thừa trả lời, ông đã tự hỏi tự trả lời: “Thôi vậy, mấy đứa nhóc không đứa nào biết phấn đấu cá, thật không xứng với cô bé, thôi thì đừng làm hại con gái nhà người ta.”


Mục Thừa câm nín.


Ông có cần khinh thường con cháu mình thể không? “Tiếc quá, không làm con gái của nhà họ Mục, nếu mà làm thì…” Mục Hạc Khanh thở dài một tiếng, sau bèn căn dặn: “Ở lại thành phố Hồ dăm hôm đi.”


Tuyết ngừng rơi mặt trời ló dạng, ánh nắng ban trưa đương đẹp.


Xa xa mây lững thững trôi, mảnh trời xanh ngắt, những chú chim trắng bay lượn trên không, một buổi trưa yên ả hiếm có.


Tại nhà cổ gia tộc họ Doanh.


Chung Mạn Hoa liếc lên lầu ba, chau mày hỏi: “Nhị tiểu thư vẫn chưa dậy à?”


Quản gia lắc đầu: “Dạ, vẫn chưa có tăm hơi gì.”


“Ngủ đến trưa trật còn chưa chịu dậy.” Chung Mạn Hoa không vui: “Đi gọi nó dậy, kêu nó xuống ăn cơm.” Quản gia vừa định đi, tiếng điện thoại trong phòng khách bỗng reng lên. Ông ta bước lên nhìn: “Thưa phu nhân, điện thoại từ để đô.”


Chung Mạn Hoa nghiêm mặt: “Đưa tôi.” Quản gia lễ phép đưa rồi lặng lẽ đứng hầu bên cạnh.


Không rõ đầu dây bên kia nói gì mà Chung Mạn Hoa gật đầu lia lịa, cúp máy, bà ta cười nói: “Nhà họ Mục muốn đưa Trầm Châu qua bên này, chắc là khoảng vào tháng năm.”


Quản gia ngạc nhiên: “Những nhà họ Mục xảy ra chuyện gì ạ?”


Nhà họ Mục đang phát triển tốt ở để đô, sao tự nhiên lại đưa người thừa kế đến thành phố Hồ?


“Không biết, nhưng nhất định phải đón tiếp thật tốt.” Chung Mạn Hoa rót một chén trà, động tác tạo nhã: “Bây giờ bắt đầu chuẩn bị đi là vừa, lát nữa ông cho người đi đặt nội thất, dọn phòng thứ hai bên phải trên lầu ba đi.”


Bốn gia tộc lớn ở thành phố Hồ đều không gây sự nổi với nhà họ Mục ở đế đô, nhất định phải tạo dựng mối quan hệ tốt. “Thưa phu nhân, tôi thấy hay là đừng để thiếu gia Trầm Châu ở nhà cổ thì hơn.” Quản gia hơi ngập ngừng, khẽ nhắc nhở: “Nếu để Nhị tiểu thư bắt gặp thiếu gia Trầm Châu.”


Ai biết Nhị tiểu thư có quyến rũ cậu ấy hay không?


Đến lúc đó thì chẳng phải sẽ mất mặt nhà họ Doanh ư.