Ba chữ ngắn ngủi như sấm nổ, làm cho Dụ Uẩn rùng mình, nàng nói ra tiếng rồi sao?
Triệu Tuần lạnh lùng nhìn kỹ dưới cửa sổ, nơi đó không có một bóng người, nhưng hắn lại nghe thấy giọng nữ tử thanh thúy. Hắn chưa bao giờ có ảo giác, gần đây lại xảy ra liên tiếp chuyện lạ: "Cho dù ngươi là ai, bổn tướng nhất định sẽ bắt được ngươi." Hắn cười mỉa mang theo miệt thị.
Dụ Uẩn không nói gì người cứng lại, nếu mà nàng thật sự ở đây lúc này, có lẽ nàng sẽ sợ hãi, nhưng mà ánh mắt hắn không hề nhìn mình. Nàng nhìn cửa sổ bên cạnh, lại nhìn thừa tướng khẽ dịch người, rõ ràng sắc mặt hắn tái nhợt, lại bày ra vẻ mặt sắc bén, bộ dạng nói chuyện với không khí không hiểu sao lại có chút buồn cười.
Bên trong lập tức im lặng không có một tiếng động, rõ ràng không nghe thấy người nào trả lời lại, nhưng Triệu Tuần vẫn cảm nhận được mình bị cười nhạo, sắc mặt hắn càng thêm khó coi.
Đây là cái gì, Dụ Uẩn ngầm phỏng đoán, nàng nhìn chiếc gương to bên tay trái nàng, ở giữa để một cái túi nhỏ màu đen tuyền cổ quái - - đúng là túi thơm mình làm rơi đây mà!
Thêu độc nhất vô nhị như vậy, Dụ Uẩn không khỏi kinh ngạc, sao nó lại ở chỗ này? Thừa tướng lấy cái túi thơm khó coi như vậy làm gì?
Hai ngày nay Đại Tấn đặc biệt không yên, nhưng hậu cung lại thái bình, không ai dám gây chuyện vào lúc này. Sương Vân Điện trước sau vẫn tinh xảo, chỉ là quá mức yên tĩnh.
"Hoàng thượng, người phải tin tưởng thần thiếp!" Ngọc quý phi mặc y phục màu trắng, khóc đến lê hoa đái vũ (giống như hoa lê dính hạt mưa). Búi tóc đen tán loạn, vài lọn tóc đen trượt từ trên vai xuống, cả người ngã nhào xuống đất, ôm chặt lấy chân hoàng đế, "Sao thần thiếp lại có loại tâm tư này được?" Hai vai bà ta khẽ run, vẫn không thể nào tin ca ca bà ta có thể nói ra những lời này. Ban ngày, hoàng đế giam cầm bà ta, bà ta phải lấy cớ sinh bệnh để cầu kiến hoàng thượng, lúc này mới có cơ hội gặp được thánh nhan.
Hoàng đế nhìn bà ta, ngồi xổm người xuống, mặt không chút thay đổi, nâng cằm của bà ta lên: "Đừng chà đạp khuôn mặt này." Khuôn mặt xinh đẹp chảy ra hai hàng nước mắt, không trang điểm cũng xinh đẹp thoát tục, trong mắt hạnh đều là cầu xin, bộ dạng vô tội chọc người ta yêu mến.
Hoàng đế lại bất vi sở động, bỗng dưng buông tay, "Từ trước đến giờ nàng không làm ra bộ dạng như vậy."
Cho nên ta còn sống, trong lòng Ngọc quý phi oán hận, bà ta buông lỏng tay ra, lau đi nước mắt trên mặt còn chưa khô, đoan đoan chính chính hành lễ: "Thần thiếp cung tiễn hoàng thượng."
Hoàng đế nhìn chằm chằm bà ta thật lâu, phất tay áo rời đi. Long bào màu vàng dần dần nhạt vào đêm, biến mất không nhìn thấy.
Lúc này Hà Thanh Hầu xem như là gặp hạn.
Triều thần vào triều luôn luôn không yên, lúc hoàng đế vào triều sẽ tức giận, hơn nữa Lưu Trung Thừa gặp chuyện nghiêm trọng như vậy. Ngày xưa nhị hoàng tử hung hãn bây giờ không thể không ngoan ngoãn cụp đuôi, vẫn luôn thầm mắng Hà Thanh Hầu làm hỏng chuyện, mình không muốn sống lại còn kéo theo một đám người xuống nước.
Hiện giờ Đại Lý Tự Thừa cũng vô cùng đau đầu, một án mạng, nói nặng không nặng, nói nhẹ cũng không nhẹ. Chỉ là hoàng đế hạ lệnh điều tra Hà Thanh Hầu, đây mới là đại án, chỉ sợ mấy tháng tới Đại Tấn sẽ không thái bình.
Ông ta liếc mắt nhìn Hà Thanh Hầu bị giam trong phòng giam, áo tù nhân màu trắng bị dính tro bụi, trên mái tóc lộn xộn có mấy cọng rơm, cả người ngây ngốc ngồi dưới đất, trên mặt trắng bệch đầy hoảng sợ, dường như không rõ vì sao trong chớp mắt mình lại phạm vào tội chết.
Tự làm tự chịu, Đại Lý Tự Thừa thu hồi ánh mắt, lững thững rời đi, còn có rất nhiều thứ phải điều tra.
Phủ của Hà Thanh Hầu ở ngay tại thành Bắc, phụ cận đều là phủ quan lại quyền quý ở. Còn chưa đến gần, từ xa đã nhìn thấy bảng hiệu treo ở trên cao, Lưu Kim Đại. Trước cửa là hai con sư tử bằng đá, cao đến nửa người, rất uy phong.
Chỉ là đến gần, mới nghe thấy bên trong có tiếng động lớn, tiếng khóc, tiếng đánh chửi nhau, tiếng cướp đoạt đập vỡ không dứt bên tai. Hai thị vệ tiến lên, đẩy cửa đại môn ra, cảnh tượng bên trong hiện rõ ra trước mặt mọi người. Trên đường đi, khắp nơi trên đất bừa bãi, bàn ngã xuống đất, nô bộc xung quanh chạy đi, thấy người đến mà không dừng bước.
"Tất cả dừng tay lại!" Thấy mọi người giống như không nghe thấy, thị vệ lại nói thêm một câu: "Nếu không dừng tay sẽ giết chết!"
Mọi người vội quỳ trên đất, nhao nhao cầu xin: "Đại nhân tha mạng, tiểu nhân trong sạch!" Nói chung là mọi người đã nghe chuyện của Hà Thanh Hầu, phải nói ra để cho người ta biết mình trong sạch, nếu bị liên lụy còn mạng để sống được sao?
"Đứng lại!" Một nữ tử trẻ tuổi ôm một cái bọc vội vàng chạy từ sân sau ra, đột nhiên bị gào thét làm cho nàng ta hoảng sợ, bịch một tiếng quỳ xuống đất, sắc mặt tái nhợt, miệng lẩm bẩm: "Đại nhân tha mạng, tha mạng!"
Đại Lý Tự Thừa chậm rãi đến gần, sợ hãi như vậy có hơi quá, "Đây là cái gì?"
Lúc nữ tử quỳ xuống, đồ ở trong ngực cũng rơi xuống đất, trong đó có không ít trâm vàng trâm ngọc và đồ vật quý, thì ra là muốn chạy trốn. Nhưng ở giữa đống đồ có một thứ vô cùng bắt mắt, một túi vải xanh bọc đồ gì đó.
Nghe câu hỏi, nữ tử lại càng sợ hãi, nước mắt không tự giác được chảy xuống, lắc đầu liên tục: "Không biết, thiếp thân không biết đây là thứ gì."
Đại Lý Tự Thừa nhìn nàng ta vài lần, thị vệ nhặt lên đưa cho ông ta, ông ta vừa mở ra liền thấy là một xấp thư. Ông ta lấy một bức thư ra nhìn qua, trong phút chốc sắc mặt thay đổi, lại rút một bức thư khác ra, nhìn mấy bức thư như vậy xong, ông ta mới ngẩng đầu, trên mặt ngưng tụ thành băng sương, "Mang tất cả mọi người đi!"
"Đại nhân tha mạng!" Mọi người gào khóc không thôi, vùng vẫy cầu xin tha thứ, mắt thị vệ không chớp, mang tất cả mọi người rời đi.
"Lục soát cẩn thận!" Còn lại người điều tra mỗi căn phòng trong phủ của Hà Thanh Hầu. Phủ của Hà Thanh Hầu chiếm diện tích rất lớn, còn lớn hơn hai tòa phủ đệ cách vách cộng lại, điều tra mất rất nhiều thời gian.
Bóng đen tung hoành trên xà nhà, Phi Trần bay lên lại hạ xuống. Thị vệ ở phía dưới bị bụi làm cho nheo mắt lại, hắn giơ tay xoa xoa, không để ý lại tiếp tục tìm kiếm.
Án mạng của Lưu Trung Thừa đã điều tra xong. Hung thủ là Hà Thanh Hầu.
Tất cả mọi người đều nói như vậy, đang điều tra thì người lại chết, không phải là ông ta chột dạ hay sao?
Việc này giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn. Thấy bức tường của Hà Thanh Hầu bị sập, rất nhiều dân chúng nhao nhao giải oan, cáo trạng Hà Thanh Hầu. Lúc này, mỗi nha môn đều bận rộn không nghỉ.
Thị vệ lục lọi phủ Hà Thanh Hầu mấy ngày trời, tìm ra được mấy rương tiền bạc. Chỉ là dấu ấn tiền không phải của Đại Tấn, mà của một vương triều chưa từng xuất hiện, Thịnh Khang.
Đại Lý Tự Thừa mang theo rương vàng bạc, yết kiến hoàng đế. Không đến nửa canh giờ, hoàng đế hạ chỉ, tịch thu tài sản lăng trì.
Ngọc quý phi quỳ gối bên ngoài Ngự Thư Phòng, dưới ánh mặt trời gay gắt, khóc lóc sướt mướt, rất là đáng thương.
Cho dù như vậy hoàng đế cũng không triệu kiến, chỉ cho người truyền ra một câu: "Lại thay hắn ta cầu tình, trẫm sẽ quỳ cùng với nàng."
Đây là muốn thời tiết thay đổi. Một Hà Thanh Hầu sau lưng có không biết bao nhiêu người. Tội danh đã định, cho dù án tử mới kết thúc, Đại Lý Tự Thừa vẫn không có một chút thả lỏng, án tử này tra quá dễ dàng.
Đã là tháng sáu, ánh nắng sáng sớm có chút nóng rồi. Gió nhẹ mang theo chút nóng thổi qua.
"Dụ muội muội." Dụ Uẩn đang ở quầy son phấn xem son mới nhất, chợt nghe thấy giọng nữ nói bên cạnh, giọng nói vốn có chút sắc nhọn, nhưng bị chủ nhân cố gắng đè thấp, hơi quái dị. Nàng nhìn lại, một đôi chủ tớ đứng bên quầy khác.
Cô nương dẫn đầu khoảng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn, hai lông mi cực nhạt. Cằm nhọn hơi nâng cao, thấy Dụ Uẩn quay đầu, chậm rãi đi về phía nàng, "Hôm nay đúng là khéo, lúc này lại gặp được muội."
Đến gần, Dụ Uẩn mới phát hiện cô nương này cao hơn nàng một cái đầu, cả người giống như cây liễu mảnh khảnh. Nàng từng gặp người này, nhìn hơi quen mắt, nhưng nhất thời không nghĩ ra, cũng cười hỏi: "Đúng là thật khéo, tỷ tỷ cũng đến mua son sao?"
Cô nương kia cầm lấy một hộp son khác trên tay Dụ Uẩn, miếng màu đỏ, mang theo hương thơm nhàn nhạt. Nàng ta nhìn Dụ Uẩn, nói: "Màu da của muội muội quá trắng, vừa nhìn là biết không có huyết sắc. Hộp son này thích hợp với muội nhất, nhan sắc vừa đủ."
Thanh Hạnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của tiểu thư nhà mình, không đồng ý lắm.
Đi dạo cũng gặp phải người như vậy, Dụ Uẩn cười thầm, nàng vốn không mong đợi hòa hợp êm thấm với các cô nương ở kinh thành, khách sáo nói cảm ơn, nhận hộp son trả về.
Sắc mặt cô nương kia không được tốt lắm, dừng một lát, lại cười rộ lên, lôi kéo tay nàng, thân mật nói: "Muội muội cũng đừng phiền lòng. Kinh thành là như vậy đó, lan truyền rất nhanh, nhưng cũng biến mất rất nhanh. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của muội này, hình như là gầy hơn một chút, tỷ tỷ nhìn mà đau lòng."
Dụ Uẩn nhíu mày, không hiểu đối phương đang nói cái gì.
Cô nương đó lại tiếp tục: "Trước kia cũng có các cô nương khác được thừa tướng để ở trong lòng, những lời này đều là đồn đại, tất cả mọi người đều quen rồi, đi qua lỗ tai liền quên, muội muội không cần để vào trong lòng."
Hóa ra là vì thừa tướng, Dụ Uẩn hiểu ra, lại là một cô nương ái mộ. Nàng âm thầm thở dài trong lòng, "Muội đâu để ở trong lòng, dù sao cũng là thừa tướng mà." Dù sao các ngươi đều thích mà, nàng yên lặng thêm một câu.
"Đúng vậy." Lông mày cô nương đó giãn ra, lại hất cằm lên: "Tỷ tỷ từng gặp không ít người, vì thừa tướng mà không tiếc truyền ra hoặc nói như vậy, nhưng kết quả là..." Nàng ta che miệng cười nhẹ, có thể là quên đè nén giọng, cho nên tiếng cười hơi bén nhọn.
Dụ Uẩn nhìn nàng ta, nhẹ nhàng lắc đầu, cần gì phải đến tìm nàng.
Cô nương không phát hiện ra Dụ Uẩn có chút không vui, chỉ một lòng ngầm vui sướng, ánh mắt không biết đang ở nơi nào, Dụ Uẩn rời đi lúc nào cũng không biết.
"Tiểu thư, hộp son Liễu tiểu thư vừa tiến cử không thích hợp với người." Thanh Hạnh hờn giận.
"Nàng ta họ Liễu sao?" Dụ Uẩn quay đầu nhìn thoáng qua tiệm son phấn, "Trái lại rất tương xứng với nàng ta."
Từ sau ngày ở Xuân Giang lâu đó, có rất ít người đến tìm nàng. Ngẫu nhiên gặp, ánh mắt cũng rất vi diệu, Dụ Uẩn thở dài.
Màn đêm buông xuống, xuất hiện mấy hắc y nhân lẻn vào một tòa phủ đệ, động tác mau lẹ làm người ta nhìn thấy cũng hoài nghi là mình nhìn lầm.
"Chủ tử, thả ra rồi ạ." Hắn ta quỳ xuống phục mệnh trước một nam tử khoanh tay để ra sau lưng.
"Ừm. " Hắn ta xoay xoay chiếc nhẫn trên tay phải, hổ khẩu (kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ) có một nốt ruồi màu hồng không thu hút lắm.