"Phu quân, có chuyện gì vậy?""Có biết bôi thuốc không?""Hả?"Giang Thanh Ba bị nhét bốn năm bình sứ vào lòng.
Ngẩng mặt nhìn Lục Minh Châu, đập vào mắt mấy vết thương sâu hoắm tận xương trên lưng chàng.
Miệng vết thương đã đóng vảy bị vỡ ra, máu chảy thành từng vệt sau lưng.
Chẳng trách hôm nay lúc ngồi trên xe ngựa Lục Minh Châu cứ như mắc chứng tăng động, dáng đi kỳ quái, uống giải dược rồi mà ngủ mãi không tỉnh, thì ra là bị thương."Bị nghi phạm chém?""Là một tên gian tế trà trộn trong Củng Vệ Ti." Lục Minh Châu cười nói với Giang Thanh Ba.
"Ta không giết hắn, chỉ ném hắn xuống tầng thứ chín trong thủy lao.
Trong đó nuôi hơn trăm con rắn, chuột...""???"Im miệng, vì sao phải nói chuyện đó với ta?"Được rồi." Giang Thanh Ba cẩn thận bôi thuốc cho chàng, hai tay nhanh nhẹn băng bó vết thương cắt ngang lời nói ung dung của người nọ."Tay nghề không tồi."Lục Minh Châu cúi đầu nhìn băng gạc màu trắng quấn quanh eo, hài lòng gật gật đầu.
Xoay người lại đối diện với Giang Thanh Ba, chủ động vươn tay cởi cúc áo nàng."Làm cái gì thế?" Giang Thanh Ba nắm chặt bàn tay to của chàng."Bồi thường đêm động phòng hoa chúc.""Chàng muốn máu nhuộm đỏ giường à?""...!Không nghiêm trọng thế đâu." Lục Minh Châu nhếch môi.Giọng điệu Lục Minh Châu bình thản như chỉ ăn một bữa cơm bình thường.
Là nàng hiểu lầm Lục Y rồi, thật sự có cầm thú sẽ ra tay với nàng.
Mà con cầm thú này còn đang bị thương nặng.
Giang Thanh ba giật giật khóe môi, ngồi xuống cuối giường."Trên người chàng có vết thương.""Không thành vấn đề.""Có, thật đấy."Giang Thanh Ba gằn từng chữ.
Đến lúc đó làm được một nữa rồi vết thương của Lục Minh Châu lại rách ra, máu văng tung tóe, người thì mất máu nhiều quá mà hôn mê.
Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó nàng đã thấy khó thở rồi.Lục Minh Châu nhìn chằm chằm Giang Thanh Ba, thấy nàng thật sự không buông tay mới phẫn nộ quay lại."Thôi được, chờ mấy hôm nữa lại bồi thường vậy.""Chờ bao giờ vết thương bình phục lại nói." Giang Thanh Ba kiên định nói."Được."Hai người nhìn nhau, nhưng chẳng ai mở miệng, bầu không khí rơi vào trạng thái im lặng quỷ dị.Giang Thanh Ba mấp máy môi vài lần, nhưng chẳng biết nên nói gì.
Nửa ngày sau mới dũng cảm cất tiếng: "Đã khuya rồi, đi ngủ không?""Ngủ đi."Lục Minh Châu mặc áo lót vào, nằm nghiêng xuống giường, búng ngón tay dập tắt ngọn nến trên bàn.Giang Thanh Ba nằm trong, bên cạnh có một người xa lạ nằm ngủ.
Nhắm mắt lại, bên tai là tiếng hít thở đều đều của đối phương.
Nàng nhất thời không thích ứng kịp, cố thế nào cũng không thể ngủ được.
Nhẹ nhàng xoay người quay lưng về phía Lục Minh Châu, trong lòng thầm đếm cừu.Non nửa canh giờ sau, Giang Thanh Ba vẫn tỉnh như sáo.Lăn qua lộn lại trên giường thử xem có buồn ngủ không mà một lúc sau đầu óc vẫn tỉnh táo như trước.Bên tai chợt vang lên tiếng thở dài, cả người Giang Thanh Ba cứng đờ, giây tiếp theo chợt rơi vào một vòng tay ấm áp."Mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.""..."Nàng cũng muốn ngủ lắm chứ!***Sớm hôm sau, lúc Giang Thanh Ba thức dậy, mặt trời đã lên cao, vị trí bên cạnh sớm lạnh ngắt."Cô gia đã ra ngoài từ trước bình minh rồi ạ."Không hổ là nhân sĩ mẫu mực số một triều Đại Ngụy.Mấy ngày sau, Ngụy Minh Châu không xuất hiện thêm một lần nào.
Cuối cùng nàng cũng không phải lo lắng chuyện đi ngủ nữa.
Giang Thanh Ba ăn một quả nho, đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp, thích ý nheo mắt lại.
Vẫn là cuộc sống độc thân thoải mái nhất!"Nghe nói chưa, Tam thiếu gia mới trở về một đêm đã bị khuôn mặt xấu xí của Tam phu nhân dọa chạy mất dạng.""Trời còn chưa sáng ngài ấy đã đi rồi, chắc là bị dọa sợ lắm rồi đây."Giang Thanh Ba: ???Chậc, đến tận trước mặt nàng nhảy nhót cơ đấy!Giang Thanh Ba mở mắt ra, lạnh lùng nhìn về phía ngọn núi giả bên ngoài: "Đi kéo người bên ngoài vào đây, ta đây thật sự rất muốn nhìn xem là ai đang khua môi múa mép.".