Lãnh Ly Tuyên thở phào nhẹ nhõm, trực giác mách bảo hẳn là không có đại sự gì, triệu tập mọi người lại, nói: "Ta và Thiếu Uyên ở đây canh giữ hai đêm đều không có bất kỳ động tĩnh gì, mọi người cũng đều bình an vô sự, xem ra 'Quỷ' kia tất là đã rời khỏi nơi này."
"Rời đi? Vì sao?" Tiền Kim hỏi.
Tiền Sinh cười: "Nhị ca, huynh hồ đồ rồi sao, huynh không phải là sợ 'Quỷ' nhất sao, nếu Lãnh tông sư đã nói là rời đi, vậy tất nhiên đã đi rồi, nó có thể tự mình rời đi không phải vui mừng nhất sao, nhìn bộ dạng của huynh kìa, như thế nào còn hy vọng 'Quỷ' kia ở lại đây?"
Tiền Kim lập tức trả lời: "Không, huynh cũng không có ý này, chỉ là quá đột ngột nên huynh có chút hoang mang thôi."
Tiền Lai nghe hai người nói xong, cũng nói: "Đúng là rất đột ngột, ngay cả nó vì sao ở Tiền gia chúng ta lâu như vậy cũng không biết, thân phận của thứ kia cũng không rõ ràng, tiền căn hậu quả một chút cũng không biết, nó cứ như vậy đột nhiên biến mất, cũng trách không được nhị đệ kinh ngạc." Ngay sau đó nhìn Tiền Kim nói, "Có điều, đi rồi chính là chuyện tốt, đệ không cần cả ngày lo lắng sợ hãi nữa."
Nghe vậy mọi người đều chấn động trong lòng, một cỗ cảm giác sởn tóc gáy bò từ sau lưng.
Tiền Lai từ trước đến nay luôn có lá gan lớn nhất trong nhà, vì không muốn Tiền Kim suy nghĩ nhiều, vỗ vỗ bả vai hắn: "Nhị đệ đừng tự mình dọa mình, đệ phải biết rằng trên đời này rất nhiều người cũng không phải thật sự sợ 'Quỷ', mắt thường nhìn thấy cũng không nhất định đều là thứ kinh khủng mà mình nghĩ như vậy, đại đa số mọi người đều tự mình dọa mình mà thôi."
Thấy sắc mặt hắn tốt hơn một chút, lại nói, "Được rồi, nếu sự tình đã qua thì không nên giữ mãi không buông, còn tự dọa mình. Để tam đệ cùng đệ ra ngoài thả lỏng thư giãn tâm tình đi."
Tiền Kim cũng cảm thấy là mình quá lo lắng, nghe đại ca an ủi mình như vậy, một lòng vững vàng lại quay về, đồng ý gật đầu.
Chân vừa bước vào phái Hoa Linh, liền quay đầu lại, nói: "Thiếu Uyên, chuyến đi này, ngươi đã hai ngày hai đêm không chợp mắt, người không phải cỏ cây, vẫn nên trở về nghỉ ngơi cho tốt đi."
Không ngờ Nam Cung Thiếu Uyên lại đột nhiên đến gần, một loại cảm giác bức bách cường đại theo đó mà đến, tuy rằng khóe miệng hắn vẫn cười, nhưng không hiểu sao lại có một luồng khí tức nguy hiểm, cười nói: "Sư tôn đây là đang đau lòng ta sao?"
Lãnh Ly Tuyên ngẩn người, khẽ gật đầu.
Nam Cung Thiếu Uyên thấy thế mỉm cười, "Vậy ta sẽ đi nghỉ ngơi." Nói xong lập tức nghe lời bước đi.
Lãnh Ly Tuyên bình tĩnh nhìn bóng lưng hắn, trong bóng lưng không kìm chế được kia mang theo một tia tiêu sái, tựa như rất vui sướng.
"Này, ngẩn người cái gì vậy?" Du Đồng Phương không biết từ khi nào đi tới, đưa tay trước mặt Lãnh Ly Tuyên không ngừng lắc lư, "Bên kia có mỹ nhân gì sao?"
Lãnh Ly Tuyên hoàn hồn: "Thanh Tâm Phong lấy đâu ra nữ tu."
Mới vừa rồi hướng Lãnh Ly Tuyên nhìn chính là hướng Thanh Tâm Phong, mọi người đều biết, Thanh Tâm Phong đều là nam, hơn nữa còn chỉ có hai sư đồ Lãnh Ly Tuyên này.
Vậy Du Đồng Phương không khỏi nghi hoặc, "Không có sao? Vậy cái dáng vẻ như tiểu cô nương đang tương tư này của huynh là sao?"
Lãnh Ly Tuyên nghe vậy ngây cả người, một lát sau, mới khô cằn hỏi lại: "Ta… ta có sao?"
"Có, đương nhiên có, nếu có một cái gương ở đây, huynh sẽ biết vừa rồi huynh có vẻ mặt gì." Du Đồng Phương trêu ghẹo nói.
Kỳ thật vừa rồi lúc Du Đồng Phương mới tới, chỉ thấy Lãnh Ly Tuyên không biết vì sao lại sững sờ ở đây, không nhúc nhích, ngay cả hắn tới đây cũng không phát giác, liền muốn mượn cái này trêu ghẹo y.
Nhìn dáng vẻ này, hắn tin, hắn còn chưa bao giờ thấy Lãnh Ly Tuyên xấu mặt, vẫn luôn là dáng vẻ thanh phong đạo cốt, tiên khí bồng bềnh. Du Đồng Phương thấy thế liền chơi ác, cười nói: "Cái vẻ mặt si mê này, chỉ thiếu chảy nước miếng thôi."
Dáng vẻ hiện tại của Lãnh Ly Tuyên quả thực là lâm vào trong hoài nghi bản thân, mặt đầy khϊếp sợ.
Du Đồng Phương nhìn, không chút che dấu ôm bụng cười rộ lên.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha…"
Du Đồng Phương liên tiếp cười to đột nhiên đánh thức Lãnh Ly Tuyên, Lãnh Ly Tuyên nhíu mày: "Huynh gạt ta?!"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…"
Nhận được chính là tiếng cười càn rỡ của Du Đồng Phương, Lãnh Ly Tuyên càng thêm xác định suy nghĩ của mình. Xen vào đây là một kẻ bệnh thần kinh, Lãnh Ly Tuyên cũng không muốn nói nhiều với hắn, phất tay áo rời đi.
"Này… Ha ha ha ha… huynh chờ ta với… Ta… Ha ha ha ha… Còn có việc muốn hỏi huynh đây…" Du Đồng Phương vừa cười vừa kiên trì nói xong lời muốn nói.
Một đường đuổi tới trước phòng Lãnh Ly Tuyên, Du Đồng Phương vẫn cười không ngừng.
Lãnh Ly Tuyên không kiên nhẫn quay đầu lại hỏi: "Chuyện gì, nói."
Du Đồng Phương hít sâu một hơi, muốn đè nén tiếng cười của mình, thế nhưng vừa mở miệng lại là liên tục "Ha ha ha ha", Lãnh Ly Tuyên không nói hai lời, "Cạch" một tiếng đóng cửa lại.
Kỳ thật Du Đồng Phương cũng không muốn cười quá phận thế đâu, chỉ là vừa mở miệng liền nhịn không được, hắn thật sự là chưa từng thấy qua Lãnh Ly Tuyên như vậy, một Lãnh Ly Tuyên đem tâm tình của mình biểu lộ ra trước mắt người ngoài.
Hắn chứng kiến, từ khi quen biết Lãnh Ly Tuyên cho tới bây giờ đều là một bức tranh ngạo cốt, thiên hạ làm đầu, hoàn mỹ đến mất đi cảm giác Lãnh Ly Tuyên chân thật.
Chợt nhìn thấy Lãnh Ly Tuyên kinh hãi thất sắc và Lãnh Ly Tuyên vẻ mặt đầy sầu não như vậy, cảm giác so sánh quá mức rõ ràng, nhất thời không khống chế được chính mình liền biến thành "ha ha ha" trước mắt.
Du Đồng Phương ở ngoài cửa hoãn một nén nhang, rốt cuộc tỉnh táo lại.
Hắn gõ gõ cửa phòng, nghiêm túc nói: "Ly Tuyên, ta thật sự có chuyện muốn hỏi, huynh cho ta vào đi."
Lãnh Ly Tuyên nghe giọng điệu của hắn khôi phục bộ dạng ngày xưa, nghĩ là đã bình tĩnh lại, liền mở cửa phòng, để cho hắn vào.
"Chuyện gì?" Lãnh Ly Tuyên lạnh lùng nói.
"Aiii, không cần lãnh đạm như vậy chứ, huynh vừa rồi không phải..." Lãnh Ly Tuyên lạnh lùng nhìn hắn một cái, Du Đồng Phương nhất thời im miệng, nửa câu cũng không đề cập đến chuyện vừa nãy, thành thật hỏi, "Chuyện của Tiền gia giải quyết sao?"
Lãnh Ly Tuyên nhàn nhạt nói: "Xem như giải quyết ổn thỏa đi."
Du Đồng Phương có chút khó hiểu: "Cái gì xem như là giải quyết?"
Lãnh Ly Tuyên nhớ tới chuyện Tiền gia, cũng có chút đau đầu, không biết nói như thế nào là tốt.
Du Đồng Phương lại tò mò hỏi: "'Quỷ' kia đến tột cùng là cái gì, thật sự là một con 'Quỷ' sao?"
"Không biết, không bắt được." Lãnh Ly Tuyên đáp.
"Không… Không bắt được?!" Du Đồng Phương chấn kinh.
"Ừ."
"Rốt cuộc là thế nào?" Du Đồng Phương nói.
"Ta và Thiếu Uyên canh giữ hai đêm, không thấy 'Quỷ' kia đâu, nó cứ như vậy biến mất." Lãnh Ly Tuyên nói.
"Biến mất…" Du Đồng Phương vẫn lẩm bẩm nói.
Biến mất, cũng không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu, biến số tồn tại quá lớn, khó mà nói.
"Quên đi, dù sao thứ kia biến mất so với tồn tại còn tốt hơn." Du Đồng Phương không để ý lắm nói.
Lãnh Ly Tuyên nhìn hắn một cái, hỏi: "Hôm nay huynh tới chỉ đơn thuần là hỏi chuyện này?"
"Sao có thể, đã bao giờ huynh thấy ta tới tay không chưa?" Nói xong Du Đồng Phương từ trong tay áo lấy ra một bàn cờ.
"Nào đến đây, đánh với ta một ván, lần này ta nhất định có thể thắng huynh." Du Đồng Phương kiên định nói.
"Lại nữa sao." Lãnh Ly Tuyên yên lặng thở ra một hơi.
"Huynh đừng có mà xem thường ta, ta lần này có chuẩn bị mà đến." Du Đồng Phương lại từ trong tay áo lấy ra một quyển sách, "Đây chính là bảo vật trong lúc vô tình ta phát hiện ra ở Tàng Thư Các, bên trong thật sự là nghĩa lí thâm sâu, nhưng không biết là người đức cao vọng trọng nào viết, có điều trước mắt ta đã đọc xong rồi, lúc này đây ta nhất định phải để huynh thua tâm phục khẩu phục."
Quyển sách này là quyển sách Du Đồng Phương tìm rất lâu, hai ngày trước mới tìm được, vì có thể nghiên cứu nội dung bên trong, hắn thậm chí không tiếc quyết định không làm nhiệm vụ của Tiền gia kia, cũng vì cái này mà lúc trước hắn không biết xấu hổ ăn vạ Lãnh Ly Tuyên.
Du Đồng Phương là người cảm thấy hứng thú với chuyện quỷ quái linh dị nhất, nhưng tương đối mà nói, hắn càng cảm thấy hứng thú khi đánh bại Lãnh Ly Tuyên trong kỳ nghệ.
Nói đùa, chỉ là một con "Quỷ" mà thôi, nhiệm vụ có rất nhiều, mà cơ hội có thể thắng Lãnh Ly Tuyên chỉ đếm trên đầu ngón tay, thậm chí có thể nói là gần như bằng không.
Lãnh Ly Tuyên thoáng nhìn quyển sách kia, một cảm giác quen thuộc tự nhiên sinh ra, chỉ thấy trên quyển sách kia viết bốn chữ lớn 《Đánh cờ - Bách khoa toàn thư》, y bỗng dưng nhớ đến Nam Cung Thiếu Uyên cũng đã xem qua quyển sách này, dường như nghĩ tới cái gì đó, Lãnh Ly Tuyên không khỏi cười nhạo một tiếng.
Du Đồng Phương đối với hành vi này của y rất bị đả kích, "Huynh cười cái gì, ta nói có thể thắng chính là có thể thắng, huynh có dám chiến hay không." Đây đúng là hạ chiến thư.
Lãnh Ly Tuyên không để ý nói: "Nói trước, người thua cũng không thể chơi xấu."
Du Đồng Phương nghẹn họng: "Ai chơi xấu?"
"Ta cũng không nói huynh, là huynh tự mình chột dạ đấy nhá." Lãnh Ly Tuyên thản nhiên nói.
Khóe miệng Du Đồng Phương giật giật, chợt ngồi xuống, nhưng luôn cảm thấy tay chân dường như bị trói buộc lại không buông lỏng được, liền cong một chân giẫm lên ghế.
Lãnh Ly Tuyên nhìn thoáng qua, vươn ngón tay thon dài trên không trung điểm hai cái, nói: "Chân, buông xuống."
Du Đồng Phương không cách nào khác, đành phải thành thành thật thật ngồi xuống.
Một ván thôi.
Lãnh Ly Tuyên nhíu mày, ván này xác thật so với lúc trước có tiến bộ, nhưng cũng chỉ là có tiến bộ một chút mà thôi, Du Đồng Phương rất may mắn kiên trì hơn bình thường một nén nhang mới thua.
Du Đồng Phương nhíu mày, trên mặt hiện ra thần sắc đau thương, buồn bực.
Một lát sau, Du Đồng Phương thở dài, dường như nghĩ thông suốt cái gì đó, biểu cảm trên mặt lại trở về nguyên dạng, hắn khoát tay nói: "Không tính, ván này không tính. Chúng ta ngày khác tái chiến!" Cầm lấy bàn cờ của hắn, rồi mang theo quyển《Đánh cờ - Bách khoa toàn thư》 kia tiêu sái đi mất.
Lãnh Ly Tuyên vẻ mặt bình tĩnh ngồi tại chỗ, và nhìn toàn bộ quá trình chơi xấu của Du Đồng Phương với vẻ mặt ta biết mà.
Tên chơi xấu đi rồi, Lãnh Ly Tuyên cũng được rảnh rỗi nghỉ ngơi một phen, vui vẻ tự tại.
Cứ như vậy bình an vô sự qua hai ngày, cho đến khi nhận được một phong thư gửi cho phái Hoa Linh, hết thảy lại rối loạn tiếp.
Lãnh Ly Tuyên sau khi nhận được tin tức, vội vã chạy tới Xuyên Vân Phong.
______
Lan: dạo này có hơn lag tí(❁´◡'❁)