Với rất nhiều sự chuẩn bị trước đó, cùng thân phận và thực lực của mình, Thẩm Tri Huyền tiếp nhận Thanh Vân Tông không có khó khăn như Tống Mính năm đó.
Y công khai tội trạng của Tống Mính trong Tông môn, gửi thư nhận lỗi đến những Tông môn nhỏ bị Nghiêm Thâm hãm hại, đẩy tất cả các sai lầm nửa thật nửa giả lên người Tống Mính.
Mấy Tông môn nhỏ ấy thu nhận trọng lễ, vốn là đang không cam lòng, nhưng gần đây yêu ma hoàng hành tàn sát bừa bãi giày vò bọn họ quá mức, Thanh Vân Tông đã bày tỏ thái độ, bọn họ do dự hồi lâu, vẫn chỉ có thể cắn răng nhịn xuống.
Nếu cứ tiếp tục nháo thì chỉ có thể lấy trứng chọi đá, không có kết cục tốt.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chỉ chớp mắt mà đã qua một năm.
Một năm này, Thẩm Tri Huyền và Yến Cẩn vẫn hai người hai nơi, ai bận chuyện nấy, chỉ ngẫu nhiên một đêm Yến Cẩn sẽ chiếu huyễn tượng tới, hai người tranh thủ lúc rảnh rỗi, trước vầng trăng sáng dưới đóa hoa thơm ngắn ngủi ôm nhau một lát.
Hai người không cố tình truyền thân mật giữa nhau ra ngoài, đệ tử trong Tông môn vẫn cho rằng Yến Cẩn đang lịch luyện bên ngoài, chỉ là có đôi khi Minh Ý sẽ thầm cảm thán không biết vì sao tâm trạng hôm nay của Tông chủ rất tốt —— Thật ra là bởi vì đêm hôm qua Yến Cẩn đã tới.
Nhưng thật ra tứ trưởng lão cũng đoán được một ít, có điều Thẩm Tri Huyền không nhắc tới thì ông cũng không nói ra ngoài, ôi chao, chuyện của người trẻ tuổi, ông già như ông làm sao mà hiểu được, không cần xen vào làm gì.
Đối với những ánh mắt nghi hoặc của các trưởng lão còn lại, tứ trưởng lão chỉ bình tĩnh và nở một cười sâu hiểm khó dò.
E là cũng không ai biết rằng, Thanh Vân Tông bọn họ, ngọai trừ có Tông chủ mới, còn có Tông... Ặc.
Tứ trưởng lão nhớ tới bộ dáng lạnh lùng của Yến Cẩn, có hơi do dự một chút, vẫn kiên quyết giữ tôn nghiêm của đại nam nhân cho tiểu sư điệt, dưới đáy lòng lại lặng lẽ nói cho xong nửa câu sau.
.... Tông chủ phu nhân.
Yến Cẩn cũng không nhàn rỗi. Một năm trôi qua này, hắn đã hoàn toàn thu Hoang Nguyên vào túi —— Kèm theo rất nhiều yêu ma quỷ quái lớn lớn bé bé.
Sự thật nhập ma không cách nào thay đổi được, cũng không cách nào nghịch chuyển được, chuyện trước mắt duy nhất mà Yến Cẩn có thể làm cố gắng kéo gần khoảng cách giữa mình và Thẩm Tri Huyền, cố gắng làm mình mạnh hơn để sau này có thể bảo vệ cho y.
Vốn dĩ sát tâm của những yêu ma quỷ quái còn lại của Hoang Nguyên không quá nặng, thậm chí còn bị bắt nhốt đến mức bắt đầu dần dà sa sút, sau khi được Yến Cẩn hành hung rửa tội xong thì không chút do dự tỏ vẻ thần phục.
Vì thế chúng nó không những muốn từ bỏ sinh hoạt ăn lông uống máu, mà còn thường xuyên muốn cùng ra ngoài chém gϊếŧ những yêu ma quỷ quái chạy ra ngoài tác loạn.
Các ma vật Hoang Nguyên quả là muốn rớt nước mắt tại chỗ, tốt xấu gì thì chúng nó cũng là anh em cùng hội cùng thuyền chung sống với nhau hơn trăm ngàn năm, giờ đây chỉ chớp mắt là đã bắt đầu chém gϊếŧ lẫn nhau, đây thật là...
—— Quá suиɠ sướиɠ!
Nhóm yêu ma mang tất cả những linh thạch mà mình kiếm được bằng cách chém gϊếŧ ma vật đi mua đồ ăn của nhân gian, hưng phấn bu lại thành đám, ăn tới rơi nước mắt ——
Óa!
Sao hồi đó không phát hiện cái đồ này ăn còn ngon hơn thịt tươi vậy chứ!
Đáng tiếc chúng nó có quá ít linh thạch, đồ ăn đổi về cũng quá ít, mỗi con yêu ma chỉ được chia cho một chút, ăn mới có mấy miếng đã hết, đừng nói là lấp đầy bụng, ngay cả nhét kẽ răng cũng không đủ.
Một đám ma yêu cực kỳ ấm ức tụ thành một đám mà bàn bạc, chuyện này không cần Yến Cẩn ép buộc nữa, chúng nó bắt đầu thường xuyên tích cực ra khỏi Hoang Nguyên làm việc tốt đổi linh thạch.
Chỉ là dù sao chúng nó cũng là yêu ma, không hiểu bản tính con người, làm ra không ít chuyện không biết nên dở khóc dở cười hay nên chê cười, chuyện này tạm thời không nói nữa, đáng khen chính là kết quả mà bọn nó làm ra thật sự không tồi ——
Nhóm tiên tu thượng tầng cầm quyền của các Tông môn sau khi lén mở một cuộc họp nhỏ thì đều nhất trí cho rằng, nếu hiện giờ Hoang Nguyên đã có chủ, ma vật Hoang Nguyên cũng thoạt nhìn không giống với bộ dáng muốn gây chuyện, mà tiền đề là bọn họ không cách nào phong ấn Hoang Nguyên lần nữa, vậy thì hai bên cứ dứt khoát định ra một thỏa thuận, cố sức mà chung sống hòa bình với nhau.
Cho dù chỉ hòa bình ở ngoài mặt, nhưng có thể kéo dài bao lâu thì cứ kéo, tốt xấu gì cũng có thời gian thở dốc để trù tính bước tiếp theo.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tri Huyền lấy thân phận Tông chủ của Thanh Vân Tông đi tham gia loại họp nhỏ này. Lúc đã định được thỏa thuận, thân phận của Yến Cẩn cũng không có bại lộ, trên mặt đeo nửa chiếc mặt nạ mà Thẩm Tri Huyền tự tay làm cho.
Vì thế mọi người chỉ biết Hoang Nguyên có nhiều thêm một vị "Tôn thượng", chứ không biết đó là Yến Cẩn. Thẩm Tri Huyền trầm ổn ngồi trước mặt các tiền bối, nghe thấy xác định thỏa thuận thì thở phào.
Cuối cùng nỗ lực một năm này của y và Yến Cẩn cũng không có lãng phí.
Tuy ngoài mặt thì vấn đề Hoang Nguyên tạm thời coi như đã được giải quyết, nhưng vẫn có rất nhiều ma vật không chịu khuất phục Hoang Nguyên chạy trốn khắp nơi, những tai họa đó cần phải tiếp tục nghĩ cách giải quyết.
Vì thế cuộc họp nhỏ thứ hai rất nhanh đã được âm thầm sắp xếp xong, tin tức viết thời gian địa điểm được truyền tới tay Thẩm Tri Huyền bằng bí pháp vào đúng nửa đêm, vừa hay khi ấy Yến Cẩn cũng có mặt ở đó, thấy tin phát tới thì khẽ cau mày.
Lần trước lúc thu được tin này, ước chừng mấy ngày Yến Cẩn đều chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Tri Huyền trước mặt chứ không thể đụng vào, thậm chí còn không thể nói nhiều thêm một câu —— Lấy ấy hắn đeo mặt nạ, đang không động thanh sắc mà đóng vai chủ của Hoang Nguyên, mà Thẩm Tri Huyền thân là Tông chủ của Thanh Vân Tông, đương nhiên là "không quen biết" gì hắn.
Thẩm Tri Huyền đọc tin tức xong, lộ ra một tia ý cười. Y không chút e dè đưa cho Yến Cẩn xem, tâm tình rất tốt mà dặn dò: "Hai ngày nữa ta sẽ ra ngoài, ngươi không cần chiếu huyễn tượng tới đây đâu."
Thi triển thuật pháp huyễn tượng này cũng khá phức tạp, mặc kệ là bản thân đang ở chỗ nào, hay là chỗ chiếu huyễn tượng xuống, đều yêu cầu hoàn cảnh có linh khí ổn định, một khi linh khí dao động kịch liệt thì người thi pháp rất dễ bị thương.
Tuy biết Yến Cẩn đã rất mạnh, nhưng Thẩm Tri Huyền vẫn không muốn để hắn mạo hiểm.
Yến Cẩn mím môi, không trả lời.
......
Sở dĩ cuộc họp này gọi là cuộc họp nhỏ, là vì có rất ít người tham dự hội nghị, chỉ có những người có thực lực và quyền quyết định của các Tông môn lớn mới được tham gia —— Về chuyện vây quét ma vật, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Thẩm Tri Huyền để bốn vị trưởng lão ở lại Tông môn, còn bản thân thì mang mặt của Tuế Kiến, giả xưng bế quan, thật ra là lén lút xuống núi.
Địa điểm họp là ở Huyền Cơ Lâu, cứ nghe Huyền Cơ Lâu tính ra quẻ tượng gì là phải bàn bạc một phen.
Khi Thẩm Tri Huyến đến trấn nhỏ gần Huyền Cơ Lâu, thời gian vẫn còn sớm, dứt khoát tìm một thư phòng vào xem.
Hôm nay người đóng giữ thư phòng là một cô nương trẻ tuổi, tu tiên giới không quá áp chế nữ giới, không ít nữ tử cầm quyền quản lý việc nhà hoặc ra làm buôn bán, đều rất thường thấy.
Gương mặt Tuế Kiến và khí chất quanh thân này cũng không coi là phong lưu phóng khoáng anh tuấn tiêu sái, nhưng rất dễ hấp dẫn tầm mắt của các thiếu nữ thiếu niên.
Cô nương trẻ tuổi kia vừa thấy Thẩm Tri Huyền, mắt hạnh sáng ngời, dáng ngồi vốn dĩ lười nhác đột nhiên thẳng lưng, nháy mắt tràn đầy nhiệt huyết: "Công tử muốn mua gì nào? Thoại bản tranh vẽ mới nhất, giấy và bút mực thượng phẩm, cái gì cũng có!"
Nàng soạt một cái đẩy các loại thoại bản tập tranh bán chạy lên quầy, mặt đầy chờ mong nhìn Thẩm Tri Huyền.
Thẩm Tri Huyền vốn muốn nói y sẽ tùy tiện xem, tầm mắt lại bị dòng chữ trên cùng của tập tranh hấp dẫn: "Bảng mỹ nhân?"
Phía dưới còn có chữ nhỏ, tiên.
Cô nương trẻ tuổi thấy tầm mắt của y dừng lại, vội đưa tập tranh kia qua: "Bảng mỹ nhân mới ra đó! Đây là bản của tu tiên giới! Mỹ nhân nào cũng có! Nam nữ già trẻ gì có hết!"
Thẩm Tri Huyền nhướng mày, vô cùng hứng thú lật một trang.
Hiển nhiên là cô nương trẻ tuổi đã xem tập tranh này rất nhiều lần, thấy y lật trang thứ nhất thì không cần suy nghĩ đã mở miệng giới thiệu: "Trang thứ nhất là người đứng đầu bảng, vị này chính là Tông chủ đương nhiệm của Thanh Vân Tông..."
Thẩm Tri Huyền chưa kịp đề phòng mà thình lình nghe được tên của mình, cúi đầu thấy chân dung của mình thì nhịn không được mà bật cười, sau đó lật thêm vài tờ.
Thật ra trong tu tiên giới có cả khối người trông đẹp hơn y, Thẩm Tri Huyền hỏi thì cô nương trẻ tuổi liền cười nói: "Người đứng đầu bảng là người được bỏ phiếu nhiều nhất, không chỉ luận về dung mạo, mà còn luận về khí chất, thực lực vân vân..."
Cũng không biết là ai rỗi rãi làm ra cái này. Thẩm Tri Huyền lật thêm vài trang nữa, cười cười khép tập tranh lại rồi trả về.
Cô nương trẻ tuổi vẫn chưa hết hi vọng: "Công tử không mua một quyển sao?"
Thẩm Tri Huyền đang định lắc đầu, khóe mắt lại lướt qua một tập tranh tùy ý đặt ở góc quầy, trang bìa cũng tương tự như quyển vừa rồi, cũng là ba chữ bảng mỹ nhân thật to, nhưng khác cái là... Thẩm Tri Huyền dựa vào thị lực của mình, thấy vị trí vốn viết chữ tiên lại đổi thành chữ ma đen như mực.
"Đó là...?"
Cô nương trẻ tuổi quay đầu nhìn sang, không thèm để ý nói: "À, cái đó là chân dung của các ma vật. Ôi, ta nói cho huynh nghe, cái quyển đó căn bản không phải là bảng mỹ nhân, gọi là bảng người quái dị mới đúng... Có điều đứng đầu bảng đó ấy à."
Nàng một bên lấy tập tranh sang, một bên mở cho Thẩm Tri Huyền xem: "Người đứng đầu bảng này, nghe nói là chủ của Hoang Nguyên, cũng chính là tôn thượng của đám ma vật kia, cũng chỉ có hắn là thuận mắt, nhưng... xem cũng như không xem." Dừng một chút, nhịn không được oán trách: "Người soạn cái danh sách này chắc chắn là cùng một bọn với người in ấn, căn bản là có ai mua quyển này đâu! Lỗ quá trời lỗ!"
Nàng chỉ vào một góc, một chồng tập tranh lộn xộn một chỗ, thậm chí bên trên còn phủ đầy bụi.
Thẩm Tri Huyền giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve bức chân dung đầu tiên của tập tranh.
Giống với thân hình của Yến Cẩn, hệt như khí chất của Yến Cẩn, chỉ là trên mặt đeo nửa cái mặt nạ, cẩn thận che nửa gương mặt của hắn, chỉ lộ ra cái cằm lạnh lùng, và đôi môi khẽ mím.
Đầu ngón tay Thẩm Tri Huyền dừng lại trên đôi môi ấy một lát, khẽ mỉm cười khép tập tranh lại: "Ta muốn mua quyển này."
"Hả?" Cô nương trẻ tuổi chưa kịp phản ứng lại, không thể tin được mà hỏi lại: "Muốn quyển của ma vật, hay là quyển của tu tiên?"
"Muốn quyển này." Thẩm Tri Huyền chỉ vào tập tranh của Yến Cẩn, hào phóng trả một viên linh thạch thượng phẩm.
Cô nương trẻ tuổi không nhận linh thạch, động tác đầu tiên là nhanh nhẹn chọn tập tranh giúp y, lấy giấy gói lại rồi đưa cho Thẩm Tri Huyền, nói: "Sao công tử lại mua cái này chứ... Gần như là không có tiên tu nào mua quyển này."
Thẩm Tri Huyền ôn hòa mỉm cười nhận lấy tập tranh: "Bởi vì người đứng đầu bảng rất anh tuấn, ta rất thích."
Cô nương trẻ tuổi ngẩn to tè nhìn y ra khỏi thư phòng, sắc trời gần như tối mờ. Cuộc họp bắt đầu từ ngày sau, Thẩm Tri Huyền nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định ở lại đây một đêm, ngày mai lại đi Huyền Cơ Lâu.
Y rất có ấn tượng với đám người Huyền Cơ Lâu, từ chưởng môn cho tới tiểu đệ tử, ai cũng thích nhất là bắt người đoán mệnh, hơn nữa còn thích giúp y tính nhân duyên, y thật sự là không chịu nổi phần nhiệt tình này.
Đi khách điếm đặt phòng trước, Thẩm Tri Huyền lập tức đi ăn tối, ăn xong rồi thì lười biếng đi dạo trên đường, định trực tiếp về phòng nghỉ ngơi.
Vừa đẩy cửa ra, y liền phát hiện không ổn, nhanh chóng nghiêng người né sang một bên —— Không né kịp, Yến Cẩn thật sự quá hiểu y, hắn chặn đường trốn của y, ôm y vào lòng, trở tay đóng cửa lại.
Thẩm Tri Huyền cười gọi một tiếng A Cẩn, nói: "Sao lại đến đây rồi?"
Tuy rằng là câu hỏi, nhưng y cũng không quá kinh ngạc, Yến Cẩn hiểu y, y cũng rất hiểu Yến Cẩn, đêm hôm đó Yến Cẩn không đáp lời, y lập tức đoán được tiểu đồ đệ này muốn tìm cách tới tìm y.
Yến Cẩn ôm y ngồi xuống mép giường, rầu rĩ không vui mà gác cằm trên vai Thẩm Tri Huyền: "Nếu ta không đến thì rất lâu nữa ta sẽ không được gặp Tuế Kiến."
Thẩm Tri Huyền ôm hắn rồi xe nhẹ đường quen dỗ hắn hai câu, bỗng y nghĩ tới gì đó, hưng phấn lấy bảng mỹ nhân đưa cho Yến Cẩn xem: "Ta cảm thấy trình độ của họa sư còn chưa đủ, vẽ không ra ba phần tư sắc của A Cẩn, quá qua loa."
"Hơn nữa chỉ có một tư thế, hoàn toàn không thể hiện đủ sự anh tuấn của A Cẩn, nên vẽ thêm mấy dáng vẻ nữa mới đúng... Ôi, họa sư này không thấy được mặt thật của A Cẩn, tóm lại là tác phẩm hơi kém."
Yến Cẩn chỉ nhẹ nhàng liếc mắt một cái, sau đó ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm Thẩm Tri Huyền: "Tuế Kiến vẽ."
"Hửm?"
"Nếu Tuế Kiến muốn vẽ, tư thế nào ta cũng có thể làm cho Tuế Kiến xem." Giọng nói trầm thấp tràn ngập dụ hoặc, Yến Cẩn nghiêng đầu, đôi môi gần như chạm vào vành tai Thẩm Tri Huyền, "Nếu xem không đủ, thậm chí Tuế Kiến còn có thể sờ..."
Thẩm Tri Huyền thật sự không chịu nổi giọng điệu nói chuyện này của hắn, vành tai bị phà hơi đến nóng ran, cả người nhịn không được muốn nhũn ra, tức giận véo hông hắn một cái, theo bản năng trả lời: "Ta muốn nhìn ngươi không mặc quần áo, ngươi cũng cho ta xem à..."
Đại khái là khoảng cách sinh ra vẻ đẹp, tạm chia xa dễ làm con người ta sinh ra chút tâm tư kiều diễm, mà một năm này, quan hệ của hai người cũng tiến bộ vượt bậc, Tuế Kiến của kiếp trước đã về rồi —— Chính là Tuế Kiến thường xuyên thích trêu chọc Yến Cẩn.
Sau đó châm dầu vào lửa rồi nháo thế nào, Thẩm Tri Huyền đã không nhớ rõ, y chỉ nhớ rõ vào thời điểm cuối cùng đột nhiên Yến Cẩn dừng tay.
Tốt xấu gì thì Thẩm Tri Huyền cũng là đại nam nhân bình thường, có tất các loại phản ứng mà mình nên có. Lúc này hai người nháo cực kỳ kịch liệt, trong mê mang, Thẩm Tri Huyền quyết định cho Yến Cẩn, gần như là vô cùng dung túng nhất cử nhất động của Yến Cẩn.
Kết quả Yến Cẩn lại phanh xe ngay tại chỗ.
Thẩm Tri Huyền tức giận đến mức muốn cắn hắn, sắc mặt y phiếm hồng, hơi thơ dồn dập, ngực phập phồng kịch liệt, cũng không biết là do tức giận hay sao mà y cắn răng căm hận nói: "Ngươi có cho hay không?"
Hiển nhiên Yến Cẩn cũng rất khó chịu, từng giọt mồ hôi từ trán hắn chảy xuống, hai tay hắn chống cạnh người Thẩm Tri Huyền, nhưng lại không chạm vào y, khẽ lắc đầu gian nan nói, "Nơi này không tốt, sẽ ủy khuất ngươi..."
Thẩm Tri Huyền không chiếm được thỏa mãn, quả thật là sắp hỏng mất, giọng nói vừa tức lại vừa mềm: "Cũng đâu phải hoàng hoa đại khuê nữ gì, ủy khuất cái gì chứ... Đời trước gươi cũng đâu có để ý nhiều vậy đâu!"
Trước đó hai người vẫn là một người một ảnh ảo, cho dù có thân mật đến đâu cũng không cách nào làm tới bước cuối cùng được, lúc này vất vả lắm mới gặp lại được, cả hai đều chân thực, Thẩm Tri Huyền liền cố tình không chịu đựng nữa.
... Dù sao đời trước cái gì nên làm và cái gì không nên làm hai người đều làm cả rồi, loại chuyện này, Thẩm Tri Huyền chọn muốn sao thì làm vậy.
Chỉ cần y vui, chỉ cần Yến Cẩn cũng vui thì sao cũng được.
Nhưng mà y không ngờ rằng, người kêu dừng trước vậy mà là Yến Cẩn.
Thẩm Tri Huyền tức giận đến mức cả người đều bốc lửa, hận không thể rút kiếm chém hắn, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng một chân đá Yến Cẩn xuống giường.
......