Các Tông môn nhỏ có tư lịch thấp có lẽ không biết nhiều về chuyện trấn Hoang Nguyên lắm, nhưng Tông môn lớn như Thanh Vân Tông thì quyển Tông ít nhiều gì cũng có ghi chép lại.
Thẩm Tri Huyền lật hết mấy quyển Tông có liên quan ra, đọc từng quyển một, đành phải đưa ra hai lựa chọn —— Hoặc là tập hợp sức lực của chúng tiên tu, lần nữa trấn áp yêu ma; hoặc là mặc kệ, nghĩ cách cùng chung sống hòa bình với chúng.
Cách thứ nhất, Thẩm Tri Huyền thoáng nghĩ, sau đó vứt ra sau đầu.
Trong trăm ngàn năm qua, vô số yêu ma quỷ quái cường đại đều bị trấn áp ở Hoang Nguyên, nhóm tiên tu không có kình địch, nuôi tới lười chảy thây, mà đám yêu ma kia thì suốt ngày lăn lộn choảng nhau ở Hoang Nguyên —— Nếu thật sự muốn đối chiến, ai thua ai thắng thì đúng là khó nói.
Huống chi Thẩm Tri Huyền cho rằng Tu Chân giới hiện giờ không có ai có bản lĩnh có thể lần nữa thiết lập cấm chế phong ấn khổng lồ như vậy.
Vậy chỉ còn cách thứ hai.
Độ khó của cách này không nhỏ, nhóm yêu ma vốn có tính bướng bỉnh khó thuần, ai cũng không phục ai, mà đó giờ nhóm tiên tu cũng không ai quen bộ dạng phóng đãng khiếm nhã của nhóm yêu ma, hai bên ghét bỏ nhau...
Thẩm Tri Huyền thở dài.
Nhóm tiên tu và nhóm yêu mà như hai bồn cát rải rác, muốn hòa hợp với nhau, e là rất khó.
Suy nghĩ của y bay xa, lại nghĩ tới Yến Cẩn.
Trong khoảng thời gian này, Yến Cẩn vẫn luôn ở Hoang Nguyên. Tuy nói hắn là ma thể trời sinh, nhưng linh đan của bắn vừa được cởi bỏ cấm chế, trạng thái còn chưa ổn định, có khi có thể mất khống chế, dễ hại người hại mình, vì thế hắn dứt khoát tạm ở lại Hoang Nguyên, một bên tự rèn luyện bản thân, một bên thu phục nhóm yêu ma còn lại của Hoang Nguyên.
Chuyện này đời trước hắn đã làm rồi, thật sự là quen việc dễ làm. Mà nhóm yêu ma này ngược lại cũng không có mắt nhìn như tiên tu, muốn khống chế chúng rất đơn giản, đánh là xong việc, mà loại chuyện đánh nhau này lại chính là sở trường của Yến Cẩn.
Hoang Nguyên chỉ có một con đường duy nhất thông với bên ngoài, chính là vùng biển đen như mực kia. Yến Cẩn canh giữ ở vùng biển ấy, thấy một con là đánh một con, đánh nhóm yêu ma đến mức chúng khóc kêu cha gọi mẹ, chật vật quay về Hoang Nguyên.
Yến Cẩn đánh nhóm yêu ma ở Hoang Nguyên đến gà bay chó sủa, tiên tu bên ngoài đánh yêu ma cũng đánh đến khí thế ngất trời.
Thẩm Tri Huyền cân nhắc, mơ hồ có một ý tưởng.
......
Mà Tống Mính bên này.
Bên ngoài hỗn loạn, đều không phải là việc phiền não hàng đầu của Tống Mính.
Hiện tại việc căm thù và phiền não nhất của hắn chính là Thẩm Tri Huyền bắt đầu trong tối ngoài sáng chèn ép quyền lực của hắn.
Tống Mính là Tông chủ mà Ôn Tông chủ đích thân bổ nhiệm đời tiếp theo, trong đó có đủ loại ước định bí mật, bởi vì liên quan tới Thẩm Tri Huyền, cũng không báo cho thiên hạ, vậy nên mọi người là nhìn mặt Ôn Tông chủ mà tôn kính Tống Mính.
Nhưng dù Tống Mính làm việc chu toàn và khéo đưa đẩy tới đâu cũng không giấu được việc đường hắn tu hành của hắn thật sự rất cùi bắp, ở nơi lấy thực lực làm trọng như Thanh Vân tông, Tống Mính ngồi lên vị trí này thật ra cũng rất gian nan.
Chỉ là mọi người ngại mà cũng không có ai thích hợp để nhậm chức Tông chủ nên mới miễn cưỡng nhịn xuống, mà một lần nhịn này là nhịn tận mấy năm, mãi cho tới bây giờ Thẩm Tri Huyền trở lại bình thường, bọn họ mới bắt đầu động tâm tư.
Trong khoảng thời gian này, Tống Mính một bên phòng bị Thẩm Tri Huyền, một bên nghĩ cách để nhóm thân tín của mình loại trừ Thẩm Tri Huyền, bán ma trốn trong cơ thể hắn tóm được thời cơ xuất hiện, giục hắn mau chóng đưa thân thể Thẩm Tri Huyền đây.
Tống Mính chịu áp lực của mấy bên, rất là sứt đầu mẻ trán, nhịn không được mắng bán ma vài câu.
Bán ma giễu cợt nói: "Ngươi đúng là đồ phế vật. Uổng cho ngươi lớn hơn Thẩm Tri Huyền nhiều tuổi như vậy, khống chế Thanh Vân Tông lâu vậy rồi, thế mà chút chuyện nhỏ này làm cũng không xong..."
Tống Mính cười lạnh nói: "Ngươi có giỏi thì ra khỏi cơ thể ta đi, tự mình tới gần cơ thể Thẩm Tri Huyền đi, để ta rảnh bớt một việc."
Bán ma bay ra một sợi khí đen, giữa ánh nến lờ mờ, nó trầm mặc một hồi, bỗng nở nụ cười quỷ dị: "Ta có một cách..."
Sợi khí đen đó bay tới bên tai Tống Mính, nhanh như chớp chui vào.
Tống Mính rùng mình một cái, vẻ mặt mang theo một tia do dự: "Cái này... có thật là khả thi không?"
Giọng của bán ma tràn đầy mê hoặc: "Tại sao không? Chỉ cần ngươi thu dọn đuôi thật sạch, sẽ không có ai biết chuyện ngươi đã làm... Mọi người cũng chỉ cho là do đám yêu ma ở Hoang Nguyên làm ác mà thôi."
Sắc mặt Tống Mính thay đổi không ngừng, một lúc lâu sau mới cắn răng đáp: "Được."
Bán ma phát ra tiếng cười kiêu ngạo khó nghe, một đầu lao vào cơ thể hắn, biến mất không thấy đâu nữa.
Song Tống Mính chưa kịp thực hiện kế hoạch, nhị trưởng lão phụ trách quản lý nhân sự vẻ mặt trầm trọng đi vào báo cho hắn: "Mười tám đại đệ tử đi phía Bắc mấy ngày trước, đều mất cả rồi."
Tống Mính sửng sốt.
Nhị trưởng lão thở dài: "Cứ như vậy cũng không phải cách, đệ tử Thanh Vân đều đã mất rất nhiều, các Tông môn nhỏ khác càng là chịu không nổi, nếu cứ tiếp tục như vậy... Tình hình của tu tiên giới thật sự rất đáng lo."
Mười tám vị đại đệ tử, đây không phải là chuyện nhỏ, nhị trưởng lão từ trước đến nay đều trầm ổn trung lập, Tống Mính liền tin ông theo bản năng. Có điều nhất thời Tống Mính cũng không nghĩ ra cách giải quyết, liền nói: "Việc này còn cần phải cẩn thận cân nhắc, ngày mai mời mọi người cùng nhau bàn bạc."
Nhị trưởng lão trầm ngâm một lát, gật đầu đồng ý, ông như đột nhiên nhớ tới gì đó, xoay người nói: "Gần đây nghị sự đường đang tu sửa, ngày mai Tông chủ đến Thính Tùng đường đi."
Trong đầu Tống Mính còn đang nghĩ tới Thẩm Tri Huyền, không nghĩ lại đã đáp được, đáy mắt nhị trưởng lão hiện lên một tia u quang, chậm rãi rời đi.
Ngày hôm sau Tống Mính đi được một đoạn đường mới nhớ nghị sự đường đang tu sửa, nửa đường quay lại Thính Tùng đường.
Cách Thính Tùng đường càng gần, đáy lòng Tống Mình càng có cảm giác kỳ lạ. Trái tim bỗng đập rất nhanh, Tống Mính không rõ nguyên do, cau mày nhịn một trận tim đập nhanh này rồi nhanh chóng đi đến Thính Tùng đường.
Đã lâu rồi Thính Tùng đường chưa được sử dụng, đại khái thì bố trí của nơi này đã nhiều năm không đổi, chút hương lành lạnh bay vào mũi, Tống Mính mơ hồ cảm thấy nơi này có hơi quen mắt —— Nhưng rõ ràng là hắn chưa từng tới nơi này.
Bốn phía một mảnh yên tĩnh, Tống Mính bước vào, còn đang nghi hoặc sao ở đây không có người, vừa nhấc mắt, đột nhiên trong lòng khẽ run.
—— Không đúng!
Hắn đã từng tới nơi này rồi!
Đây là nghị sự đường Ôn Tông chủ hay sử dụng, năm đó hắn chỉ mới là một tiểu đệ tử nên không có quyền đi vào, chỉ có ngày đó...
Chỉ có ngày đó!
Ngày mà Ôn Tông chủ bàn giao vị trí Tông chủ và Thẩm Tri Huyền cho hắn!
Bước chân Tống Mính khựng lại, cả người như bị đóng đinh tại chỗ, cánh cửa phía sau lặng lẽ đóng lại, ánh sáng trong phòng nháy mắt tối sầm, bóng người ngồi trên địa vị cao từ mơ hồ dần rõ hơn rất nhiều.
"Tống Mính." Giọng nói ôn hòa của nam nhân vang lên, vang vọng trong Thính Tùng đường vắng lặng, hiện lên vài phần u ám, "Hôm nay gọi ngươi tới đây, là vì ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi."
Một câu này, giống hệt mấy năm trước.
Hương lạnh càng thêm nồng đậm.
Tống Mính theo bản năng lui ra sau một bước, một lát sau, hắn bỗng mở to mắt, hai ba bước vọt tới trước mặt người nọ, thất thanh: "Ôn Tông chủ!"
Hắn không dám tin nhìn người trước mặt, khϊếp đang xen sợ hãi, khiến vẻ mặt của hắn trông rất kỳ dị.
Nam nhân nhà nho tuấn nhã như không nhìn thấy vẻ mặt kỳ dị của hắn, chỉ ôn hòa nói: "Năm đó ta từng ước định với ngươi, rằng ngươi chỉ tạm thời đảm nhiệm chức vị Tông chủ, nếu đồ nhi Thẩm Tri Huyền của ta khỏi bệnh, ngươi phải lập tức trả lại chức vị Tông chủ cho y. Bây giờ y đã khỏi bệnh, sao ngươi còn ngồi trên vị trí đó?"
Tống Mính không chút nghĩ ngợi phản bác: "Ta chưa từng ước định như vậy với ông!"
Ôn Tông chủ bị hắn quát một tiếng, dừng một chút, thong thả nói: "Năm đó ngươi hẹn thề sắt son mà cam đam, vậy mà giờ trở mặt không nhận?"
Vẻ mặt Tống Mính dữ tợn, bất chấp suy nghĩ vì sao Ôn Tông chủ lại xuất hiện ở đây, căm hận và không cam lòng chồng chất bấy lâu nay làm hắn có chút mất lý trí, hắn cả giận nói: "Dựa vào đâu chứ! Ta cực khổ nhiều năm như vậy, Thẩm Tri Huyền dựa vào đâu, y chỉ là một phế vật đến cả bản thân cũng không bảo vệ được mà thôi!"
Hắn gần như khàn giọng, bóng người trước mắt hoảng hốt một hồi, chốc lát biến thành Thẩm Tri Huyền rồi lại biến thành Ôn Tông chủ, nhưng cho dù là người nào cũng không cách nào khống chế được căm thù của hắn.
Chức vị Tông chủ này vốn không thuộc về hắn, chỉ là hắn tạm thời đảm nhiệm lâu rồi, dần dà muốn chiếm làm của riêng.
Cửa bỗng bị gõ vang, rõ ràng là giọng không lớn, lại như sấm vang bên tai Tống Mính. Hắn đột nhiên quay đầu lại, cánh cửa kia không biết khi nào đã lặng lẽ mở ra, một tiểu đệ đáy huyệŧ kính đứng ở cửa: "... Ôn Tông chủ bế quan rồi."
Tống Mính nghe thấy bản thân bình tĩnh nói: "Được, ta biết rồi."
Giọng của hắn không chút gợn sóng, bình thản như thường, không ai biết rằng tim hắn đột nhiên đập dữ dội, sự kích động và căng thẳng điều khiển cả trái tim hắn, hắn kìm nén cảm xúc đang cuộn trào, sải chân đi ra ngoài.
Cảnh tượng xung quanh như sóng trên mặt hồ, rồi dần dà biến thành bộ dáng khác. Hương thơm lành lạnh gây ảo giác quanh quẩn xung quanh, ăn mòn ý thức của Tống Mính. Vì thế cảnh vật vốn rất kỳ dị, Tống Mính lại không để ý chút nào.
Tống Mính đứng trước một cánh cửa.
Ôn Tông chủ đang chuẩn bị bế quan thăng giai đang ở trong phòng này.
Đáy mắt hắn hiện lên do dự và giãy dụa, một lát sau vẫn dần trở nên kiên định. Hắn hít sâu một hơi, khi mở miệng lại mang theo chút hoảng loạn: "Tông chủ! Tông chủ ơi! Sư đệ xảy ra chuyện rồi!"
Khi bế quan sẽ không quan tâm bất cái gì, nhưng Tống Mính biết, Thẩm Tri Huyền chính là điểm yếu của Ôn Tông chủ.
Quả nhiên, cửa mở ra, Ôn Tông chủ khoanh chân ngồi trên giường, thần sắc căng chặt: "Làm sao?"
Tống Mính liền há miệng nói: "Sư đệ đột nhiên phát điên, đả thương rất nhiều người..."
Sợ Ôn Tông chủ không tin, hắn bèn vén tay áo, lộ ra một đường vết kiếm dữ tợn, bên trên còn đang nhỏ máu, Tống Mính nặng nề nói: "Sau khi sư đệ đả thương rất nhiều người, đột nhiên lại bắt đầu tự hại chính mình, con vốn muốn ngăn cản đệ ấy, nhưng con không phải là đối thủ của sư đệ..."
Hắn quỳ xuống: "Tông chủ, xin ngài xuất quan cứu sư đệ!"
Đúng là khoảng thời gian Thẩm Tri Huyền bị bán ma đoạt xá cảm xúc không được ổn, thường xuyên phát điên, mà Tống Mính luôn là bộ dáng ôn hòa hiền hậu thật thà, nếu Ôn Tông chủ đã có thể chọn hắn làm Tông chủ tạm thời, đương nhiên là tin tính tình này của hắn.
Ôn Tông chủ xót ái đồ không chút nghĩ ngợi đứng dậy đi ra ngoài, cưỡng ép thoát khỏi nhập định, linh lực trong cơ thể cuộn trào, ông nhịn không được sặc ra một ngụm máu, lảo đảo hai bước.
Tống Mính tụt lại ở phía sau, Ôn Tông chủ liền quay đầu nhìn lại, đang muốn bảo Tống Mính dẫn đường, nhưng đáy mắt lại có một sợi ánh kiếm lạnh băng ——
"Leng keng!"
Kiếm khí lạnh băng cùng sát khí chém tới trước mặt Tống Mính, gần như là chạm vào chóp mũi hắn, lúc roi xuống đất, xuất hiện một đường kiếm rất sâu.
Tống Mính đột nhiên tỉnh thần [1], phát hiện bản thân vẫn đang đứng ở cửa của Thính Tùng đường, căn bản là chưa từng bước vào.
[1] 醒神 (Tỉnh thần): Chỉ khoảng thời gian tinh thần chưa được tỉnh táo lắm khi vừa rời giường, cần một chút thời gian nghỉ ngơi điều chỉnh để tỉnh táo trở lại và bắt đầu các hoạt động hàng ngày khác.
Dự cảm xấu xuất hiện, Tống Mính chậm rãi xoay người.
Sau đó hắn thấy một đám người đông nghịt.
Đứng đầu chính là tứ trưởng lão tay cầm trường kiếm. Tứ trưởng lão sử dụng trùng kiếm [2], kiếm của ông trên mặt đất, mơ hồ có thể nhìn thấy một cái lỗ do kiếm chọc trên đất, kiếm khí quanh quẩn trên thân kiếm, hệt với nhát kiếm vừa chém hắn.
[2] Nhắc lại bài cũ, trùng kiếm hay còn gọi là hùng kiếm, là loại kiếm to, nặng.
Vài vị trưởng lão còn lại cũng có mặt ở đó, còn có rất nhiều quản sự lớn lớn bé bé, cho dù là thân tín của hắn, hay bạn cũ của Ôn Tông chủ đều có mặt.
Vô số đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, trong ánh mắt đều là không thể tin được.
Tứ trưởng lão nghiến răng nghiến lợi, nhấc trùng kiếm lên: "Tống Mính! Tên tiểu nhân ăn cháo đá bát nhà ngươi! Ôn sư huynh tin tưởng ngươi như vậy, thế mà ngươi lại làm ra loại chuyện lấy oán trả ơn này!"
Bị trùng kiếm chỉ vào, lòng Tống Mính bình tĩnh trở lại, hắn nhìn xung quanh một vòng, không thấy Thẩm Tri Huyền đâu thì nở nụ cười cổ quái: "Sư đệ tốt kia của ta đâu? Sao không thấy y xuất hiện?"
Bốn phía im lặng một mảnh. Tống Mính không hề che giấu, khinh miệt nơi đáy mắt gần như hóa thành thực chất chảy xuống dưới: "Uổng cho các ngươi tự xưng là mình lợi hại thông minh, còn không phải là bị ta đùa bỡn tới vỗ tay bên trong hay sao. Vị trí này ta ngồi ngần ấy năm, muốn tùy tiện cướp đi?" Hắn bỗng chốc lạnh giọng: "Không thể nào!"
Sắc trời đột nhiên tối sầm, Tống Mính lải nhải gì đó, ngón tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, một lá chắn ngăn cách kiếm của tứ trưởng lão, hắn một bên thi pháp, một bên vội lui về sau, muốn lùi vào Thính Tùng đường.
Sau đó hắn cảm thấy phần eo tê rần, như là sắp gãy làm đôi, mất khống chế lao về phía trước, nếu không phải là hắn phản ứng mau, nhanh chóng quay người tránh đi thì lúc này trên người hắn đã xuất hiện những lỗ máu.
Hắn giận dữ quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Tri Huyền ưu nhã thu chân, phủi phủi vạt áo, như là phủi đi thứ gì dơ bẩn, nhàn nhạn nhìn hắn: "Còn muốn vào? Quá dơ bẩn."
Tống Mính chỉ cảm thấy sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu đứt phựt.
Tay hắn phát run, đôi mắt như muốn phun ra lửa, dáng vẻ nhà nho nho nhã lễ độ ngụy trang nhiều năm hoàn toàn bị xé rách, giọng hắn đầy căm giận: "Dơ bẩn? Vậy ta đây lập tức hoàn toàn dơ bẩn cho ngươi xem!"
Pháp quyết hoàn chỉnh bị đánh ra, nháy mắt khí đen toát ra từ Tống Mính, từng tia từng sợi, rất nhanh đã tràn ngập thành một mảng lớn, bán ma bay ra khỏi người hắn, cùng hắn cười dữ tợn.
Bầu trời đã hoàn toàn tối sầm —— cũng không phải là khắp trời đều tối, mà chỉ nơi mọi người đang đứng, ngửa đầu nhìn đều là một mảnh đen như mực, nhưng nơi phía xa vẫn còn sáng, chỉ là ánh sáng ấy như là rất xa xôi, như là ngoài tầm với.
Yêu quỷ hoành hành, vạn ma ồn áo náo động.
Bên trong khí đen cất giấu vô số yêu ma quỷ quái, quét sạch hoa cỏ cây cối, màu xanh lập tức khô tàn một mảnh, mất hết sức sống, mọi người lần lượt né tránh, bốn vị trưởng lão rút kiếm kết trận, lá chắn vô hình chắn yêu ma khí thế hung dữ rào rạt bay tới.
Nhưng trận này chỉ duy trì trong nháy mắt, rất nhanh những yêu ma đó đã phá tan lá chắn, bay tới giao chiến với mọi người.
Dưới chân Tống Mính là pháp quyết, cũng là nơi thông với Hoang Nguyên —— Hắn triệu yêu ma ở Hoang Nguyên đến đây.
Vô số yêu ma liên tiếp bay ra từ chỗ thông với Hoang Nguyên, mọi người dùng toàn lực gϊếŧ yêu ma cũng gϊếŧ không hết, bóng đêm che trời lấp đất rất nhanh đã khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi.
Giữa hỗn loạn, không biết là ai kêu lên: "Thẩm Tông chủ cứu bọn ta với!"
Một tiếng Thẩm Tông chủ này, không cần nói cũng biết là đang kêu ai.
Cả người Tống Mính bị khí đen quấn lấy, ngay giữa mày là một đám khí đen, hắn nghe thấy lời này, không át được lửa giận, đang muốn phản bác thì nghe được tiếng cười khẽ.
Hắn theo bản năng quay đầu, mới phát hiện Thẩm Tri Huyền vậy mà không gia nhập cuộc chiến, đứng phía sau cách hắn không xa, những yêu ma quanh quẩn cạnh người y lại không nhào lên, ngược lại còn như rất cung kính cúi đầu khom lưng.
Tống Mính cả giận quát: "Phế vật! Phế vật! Gϊếŧ y cho ta!"
Bán ma trên người hắn cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch, kêu gào muốn lao về phía Thẩm Tri Huyền.
Nhưng những yêu ma đó vẫn bất động, phát ra âm thanh quái dị như là đang biểu đạt gì đó.
Tống Mính phát hận trong lòng, rút kiếm tự mình đi gϊếŧ Thẩm Tri Huyền.
Hắn tự biết mình không phải là đối thủ của y, nhưng không sao, bán ma còn ở trên người hắn, hắn còn triệu tới đây rất nhiều yêu ma, Thẩm Tri Huyền hai tay khó địch bốn tay, tuyệt đối không có khả năng sống sót rời khỏi đây ——
Hô hấp chợt cứng lại.
Thẩm Tri Huyền rút kiếm.
Rõ ràng mũi kiếm lạnh lẽo cách hắn một nắm tay, nhưng hắn cảm thấy có một bàn tay vô hình bóp chặt yết hầu của hắn, khiến hắn không cách nào thở được!
Kiếm linh Sương Hồi cảm nhận được ma khí, bay ra khỏi kiếm, lượn vòng quanh thân kiếm. Thẩm Tri Huyền vững vàng giơ kiếm, nhẹ nhàng xẹt một cái.
Mũi kiếm vẫn chưa chạm tới Tống Mính, nhưng kiếm khí thấu xương khiến hắn không cách chống cự được. Tay chân nặng tựa ngàn cân, khóe mắt hắn nhìn thấy có từng đám khí đen đang vây lấy hắn.
Tống Mính khϊếp sợ nhìn về phía Thẩm Tri Huyền, chỉ cảm thấy có chất lỏng ươn ướt âm ấm chảy từ cổ hắn chảy xuống.
"Một kiếm này, vì sư tôn."
Đáy mắt Thẩm Tri Huyền lạnh lẽo, nhìn máu tươi chảy xuống từ giữa cổ Tống Mính, cổ tay y lại run lên, Tống Mính hét lên thảm thiết, linh căn bị kiếm khí khuấy vỡ.
"Một kiếm này, vì Yến Cẩn."
Nếu năm đó không có Tống Mính cố ý dẫn ma vật đuổi gϊếŧ y và nhóc Yến Cẩn thì bọn họ cũng sẽ không bị ép đi vào Hoang Nguyên, lấy cách thức thê thảm như thế kết thúc lần đầu gặp mặt của hai người.
Rồi sau đó, Tống Mính vậy mà còn dám mang nhóc Yến Cẩn từ cạnh Hoang Nguyên về, giao cho bán ma đoạt xá, ý đồ để bán ma và Yến Cẩn tra tấn lẫn nhau tới chết —— Đời trước, quả thật là hắn đã thành công.
Lại một kiếm nữa, Tống Mính chỉ cảm thấy cả người mềm oặt thành vũng bùn, nằm la liệt trên mặt đất, đau đến mức mất hết ý thức, chỉ có đôi mắt là năng động, khó nhọc mà nhìn chằm chằm Thẩm Tri Huyền.
"Một kiếm này, vì ta."
Thẩm Tri Huyền nhìn từ trên cao xuống như nhìn đống thịt bầy nhầy: "Sư tôn từng dạy ta, là của ta thì ta nên bảo vệ, quyết không được từ bỏ. Thanh Vân Tông là trách nhiệm của ta, ta không chấp nhận cho ngươi làm bẩn."
Thẩm Tri Huyền rất ít khi nói ra những lời độc ác như này, nhưng y cảm thấy đối với Tống Mính mà nói, dù là nói cả trăm ngàn vạn lần cũng chưa đủ.
Những ma vật Tống Mính triệu tới cắn nuốt cả người hắn, chỉ còn lại mấy cây xương trắng, những đầu hắn vẫn còn đó, Tống Mính còn lại một hơi cuối cùng, không cam lòng mà giãy dụa, hàm hô phun ra mấy chữ: "Ngươi... Ma..."
Thẩm Tri Huyền đoán được hắn muốn hỏi gì, khẽ cười, nhẹ giọng nói: "Nói ngươi nghe cũng không sao. Hiện giờ A Cẩn nhà ta chính là chủ của Hoang Nguyên, ngươi đoán xem, những yêu ma mà ngươi triệu tới, chúng sẽ giúp ngươi, hay là gϊếŧ ngươi đây?"
A Cẩn nhà y...
Tống Mính dùng chút sức lực cuối cùng để nhớ xem đó là ai, nhưng chưa tới một hơi, soạt một tiếng, đầu của hắn cũng bị các ma vật gặm sạch sẽ, bán ma không kịp trốn cũng bị một con ma vật hung tàn một ngụm cắn một nửa, còn lại một nửa ngậm trong miệng.
Không có Tống Mính chống đỡ, nơi thông với Hoang Nguyên dần biến mất, Thẩm Tri Huyền bấm tay niệm chú khống chế, nghiêng đầu nói các ma vật đang cúi đầu khom lưng: "Về đi."
Ma vật nhìn không ra hình dạng đáp, chợt phát ra âm thanh quỷ dị. Nghe thấy âm thanh này, những yêu ma quỷ quái vốn đang chiến đấu với mọi người lần lượt nhao nhao vừa đánh vừa lui mà rụt về, liên tiếp lui về phía sau.
Ma vật triệu hoán đám bạn quay về ngượng ngùng nhìn Thẩm Tri Huyền vào một phút cuối cùng, nhỏ giọng vo ve nói: "Hôm nay bọn ta rất nghiêm túc, diễn tập ở Hoang Nguyên rất lâu, nếu ngài có gặp tôn thượng, thì nhớ xin tôn thượng ít đánh bọn ta một chút nha..."
Âm cuối của nó gần như tiêu tán cùng với chỗ liên thông, Thẩm Tri Huyền dở khóc dở cười thu quyết, thu cảm xúc lại, quay đầu nhìn về phía mọi người.
Tuy rằng đám yêu ma quỷ quái trông rất dữ, nhưng trước đó đã được dặn dò, dù rằng tàn nhẫn đánh, nhưng không được gϊếŧ người, nhiều nhất chỉ có mấy quản sự bị thương không nhẹ cũng không nặng, chứ không nguy hiểm tới tính mạng.
Bóng đêm vẫn còn, Thẩm Tri Huyền bấm tay niệm quyết xua tan đám ma khí còn lại, bốn phía khôi phục yên tĩnh, chỉ là khắp nơi vẫn bừa bộn tỏ rõ vừa rồi có chuyện nguy hiểm.
Mọi người đỡ nhau lên, gương mặt ít nhiều gì cũng có cảm giác sống sót sau tai nạn —— Tu tiên giới yên bình đã lâu, đa số mọi người vẫn là lần đầu thấy có nhiều yêu ma quỷ quái như vậy ở cùng một chỗ.
Đại trưởng lão xưa nay trầm mặc ít lời thu kiếm, im lặng đứng ra, im lặng làm một cái đại lễ gặp Tông chủ với Thẩm Tri Huyền.
—————————