Ánh sáng xung quanh có hơi tối, mệt mỏi thấm vào tận xương tủy, Thẩm Tri Huyền chỉ cảm thấy cả người vô lực, đôi mắt vừa mở, mí mắt liền không ngừng câu cá.
Y vất vả tập trung nhìn kỹ, mới phát hiện nơi này không phải ở Ngũ Phong, mà là một căn phòng quen thuộc lại xa lạ.
Nói quen thuộc, là vì bố trí của căn phòng này dường như lấy theo sở thích của y, nói xa lạ, là vì y chắc chắn mình chưa từng đến căn phòng này bao giờ.
Đột nhiên trên ngực truyền tới xúc cảm ấm ướt, Thẩm Tri Huyền giật mình một cái, mới phát hiện Yến Cẩn một tay ôm lấy y, một tay khác cầm một cái khăn, giúp y lau người, động tác vừa dịu dàng lại tỉ mỉ.
Nửa người trên không có một mảnh vải che thân, làm Thẩm Tri Huyền rất không có cảm giác an toàn, mỗi một tấc da thịt đều run rẩy, đáy lòng Thẩm Tri Huyền hít vào một hơi khí lạnh —— Yến Cẩn đang làm gì vậy? Kíƈɦ ŧɦíƈɦ vậy hả?
Y thầm nghĩ muốn mở miệng dò hỏi, nhưng dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể phát ra âm thanh rầm rì yếu ớt, mà dường như Yến Cẩn cũng không nghe thấy.
Thẩm Tri Huyền không làm sao được, chỉ có thể cảm nhận tầm mắt của Yến Cẩn đi theo cái khăn du lịch trên nửa người trên của y, nóng bỏng đến nóng rát, khiến y xấu hổ đến độ muốn cuộn đầu ngón chân lại.
Nhưng y không có sức, dường như lúc này y chỉ là một sợi du hồn, bám vào cơ thể này, không cách nào nhúc nhích được, Yến Cẩn cũng không cách nào cảm nhận được, y chỉ có thể bị động, tùy ý để Yến Cẩn lau.
Lặp đi lặp lại, lau tới lau lui ba lần.
Cũng không biết trên khăn thấm nước thuốc gì, mùi hương nhàn nhạt quẩn quanh trên chóp mũi y, Thẩm Tri Huyền cảm thấy bản thân như biến thành con tôm đỏ rực bị nấu chín, bị lột đến tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cuộn tròn trong tay Yến Cẩn.
Lau nửa người trên xong, Yến Cẩn tiện tay ném khăn sang một bên, bắt đầu xoa ấn mấy chỗ đại huyệt trên người Thẩm Tri Huyền, lại độ linh lực vào cơ thể y, nhẹ nhàng mà thư thái xoa mạch lạch cho y.
Thẩm Tri Huyền được hắn xoa bóp rất thoải mái, mệt mỏi trong xương cốt thoáng giảm bớt hai phân, nhịn không được nhắm mắt.
Ngay lúc y mơ màng sắp ngủ, bỗng ngoài cửa có tiếng người chần chờ bẩm báo: "Tôn chủ, có một..."
Thẩm Tri Huyền giật mình tỉnh cả ngủ, có điều y cũng không nghe rõ người ngoài cửa nói "Có một" là có cái gì, bởi vì Yến Cẩn rất nhanh đã ngắt lời người bẩm báo: "Không gặp."
Bên ngoài lập tức im lặng. Thẩm Tri Huyền có hơi tò mò, y giương mắt nhìn Yến Cẩn, nhưng dường như Yến Cẩn cũng không thấy y đã tỉnh, chỉ nhẹ nhàng cúi người thả xuống những nụ hôn ấm áp lên khóe mắt và môi y: "Tuế Kiến, tỉnh lại đi, nhìn ta đi được không?"
Giọng điệu của hắn quá thấp, như là đang cầu xin, Thẩm Tri Huyền không biết thế nào, nghe được chua xót trong lòng, muốn ôm hắn, nhưng lại không cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể một bên đáp lời Yến Cẩn dưới đáy lòng, một bên nghĩ, mộng cảnh hôm nay có hơi lạ, lúc quay đầu tỉnh mộng thấy được người thật, y nhất định phải Yến Cẩn một cái.
Yến Cẩn ôm y, xoa ấn một hồi, khoác lên người y một cái áo, lần nữa đỡ y nằm xuống, thay một cái khăn tẩm nước thuốc khác, lại quay trở về.
Lúc này tay Yến Cẩn hướng về quần của Thẩm Tri Huyền.
Động tác này quá nhạy cảm, lúc dây buộc quần được tháo ra, Thẩm Tri Huyền cảm thấy sợi dây cung kéo căng trong đầu y bị đứt mất, cũng không biết sức lực từ đâu tới, bỗng y phá vỡ giam cầm vô hình, bắt tay Yến Cẩn lại: "Không được ——"
"Không được cái gì?"
Giọng nói tràn ngập nghi ngờ của Yến Cẩn vang lên bên tai, Thẩm Tri Huyền cũng không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng nói tiếp nửa câu sau: "Cởϊ qυầи ta..."
Lời còn chưa nói xong, bỗng y phục hồi tinh thần, trước mắt nhoáng lên, bóng tối vẫn còn, chỉ thay cảnh khác, trở về trên Ngũ Phong. Ánh trăng nhàn nhạt và người trước mặt rơi vào mắt, bỗng chốc Thẩm Tri Huyền im lặng, một lát sau điềm nhiên như không ho một tiếng, ngồi thẳng người.
Nhưng cỏ nhỏ bỗng xuất hiện trên vai Yến Cẩn, vui sướng nhảy nhót, nhảy sang vai Thẩm Tri Huyền, cũng không biết là nó ăn thuốc tăng lực thần bí gì mà lúc nhào sang đây, vậy mà khiến Thẩm Tri Huyền không có phòng bị ngã ra sau.
Thẩm Tri Huyền còn đang nắm tay Yến Cẩn, một ngã này, cũng tiện thể kéo hắn một cái. Rõ ràng là Yến Cẩn có thể đứng vững, nhưng không biết là hắn nghĩ gì, chẳng những không đứng vững, ngược lại còn dùng sức ngã xuống, thuận thế đè nửa người lên người Thẩm Tri Huyền, khủyu tay chống cạnh mặt Thẩm Tri Huyền.
Thẩm Tri Huyền: "......"
Cũng không biết cỏ nhỏ làm gì mà nhảy tới nhảy lui trên vai hai người, một lát sau thấy hai người không phản ứng nó, nó lập tức nổi giận nhảy đi mất, lạch bạch vọt vào phòng Thẩm Tri Huyền, bỏ hai người đang mặt đối mặt lại bên ngoài.
"Khụ... Ngồi dậy rồi hẳn nói chuyện?"
Yến Cẩn như suy nghĩ gì đó: "Ai muốn cởϊ qυầи Tuế Kiến?" Đáy mắt hắn gợn sóng, ánh sáng lấm tấm mơ hồ mang theo chút lạnh lẽo.
Thẩm Tri Huyền nói gần nói xa, nói sang chuyện khác: "A Cẩn, ngươi đây là đang ở trong mộng của ta, hay là chân thực vậy?"
Yến Cẩn không đáp lời, đôi mắt đen kịt cố chấp nhìn y.
Thẩm Tri Huyền chịu không nổi ánh mắt này của hắn, hết cách thở dài, nói: "Vừa rồi ta có một giấc mơ, có lẽ vẫn đang ở trong mơ..."
Thẩm Tri Huyền đơn giản nói hai câu về giấc mơ kỳ lạ vừa rồi, đang nói, bỗng y thấy thần sắc Yến Cẩn cứng lại trong nháy mắt, như là có suy nghĩ gì đó lóe qua, y nhíu mày nói: "A Cẩn, ngươi nói thật với ta đi, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Đó không phải là hư ảo hay mơ đúng không?"
Đêm qua cảm xúc của y không tốt, ôm Yến Cẩn tha cho cái não mình lười không suy nghĩ một chốc, nhưng hôm nay y rất bình tĩnh, cũng có tâm tư suy nghĩ rằng đến cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Hiện giờ y chắc chắn rằng mình không phải xuyên sách, mà vốn dĩ chính là người của thế giới này, sau khi bị đoạt xá mới trời xui đất khiến đến hiện đại sống một chuyến... Chỉ là cái trời xui đất khiến này đến tột cùng là lỗi luật gì, từ đầu đến cùng y đều không hiểu nổi.
Mà y trọng sinh...
Y ngước mắt nhìn Yến Cẩn, chắc chắn nói: "A Cẩn, ngươi có ký ức của đời trước rồi đúng không?"
Môi Yến Cẩn run run, dường như khó có thể mở miệng.
Thẩm Tri Huyền nhiều lần nhảy nhót bên biên giới chân tướng nhưng lại không vào được, trong lòng quýnh lên, không cần suy nghĩ đã đẩy Yến Cẩn ra, ngược lại đè hắn dưới thân, giọng điệu cấp tốc truy vấn: "Rất lâu trước kia chúng ta từng quen biết, chỉ là sau đó ta bị đoạt xá... Ngươi từng biết ta bị đoạt xá, đúng không?"
"Đời trước —— Tạm gọi là đời trước đã, sau khi ta chết, đến cùng là ngươi đã làm gì, mới có thể khiến thời gian ngược dòng trở về thế?"
"Hiện tại ngươi đang ở đâu? Đây là còn đang trong mơ hay là hiện thực?"
Liên tiếp hỏi mấy vấn đề, thần sắc của Yến Cẩn càng thêm trầm trọng, hối hận và đau đớn quay cuồng nơi đáy mắt đỏ thẫm, khàn khàn nói: "Tuế Kiến... Ta..."
Mỗi một chữ nói ra dường như đều mang theo tinh lực, Yến Cẩn khó nhọc nói: "Xin lỗi..."
Thẩm Tri Huyền khẽ thở dài, cúi đầu, trán áp trán với hắn, tư thế thân mật, hô hấp đan xen, lúc y nhẹ giọng nói chuyện, thậm chí môi y còn chạm vào môi Yến Cẩn.
"Không trách ngươi, A Cẩn, không trách ngươi... Ta chỉ muốn biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thôi, nói cho ta biết đi được không?"
Giọng của y dịu dàng, cực giống bộ dáng dỗ nhóc Yến Cẩn không ngủ được của nhiều năm trước, đáy mắt đều là dịu dàng và bao dung.
Yến Cẩn chậm rãi chớp mắt, dường như cuối cùng cũng quyết định, lúc mở miệng thì giọng lại khàn không ra dáng hình: "Đời trước... Sau đó, ta..."
- ----------