Sau khi xung quanh khôi phục yên tĩnh, Tư Phi nhìn hoa rơi khắp nơi, nụ cười phai nhạt dần, thở dài.
Hòa thượng trọc trốn trong bóng tối thấy Thẩm Tri Huyền biến mất mới dám đi ra, lộ ra vẻ mặt một phen hú hồn: "Vừa rồi thấy y đặt kiếm trên cổ ngươi, ta sợ muốn chết, lỡ y mà sẩy ta một cái, là ngươi đã..."
Tư Phi thờ ơ buông tay: "Nếu như có thể chết như vậy, thì đúng là không thể tốt hơn được nữa."
Hòa thượng trọc nhớ tới gì đó, sờ sờ đầu trọc, không nói gì.
Tư Phi cảm nhận được bầu không khí đột nhiên trở nên nghiêm túc, nghiêng đầu nhìn hòa thượng trọc, lộ ra nụ cười dịu dàng: "Thẩm Tri Huyền không phải Yến Cẩn, không có điên lên là mất hết tính người, y sẽ không gϊếŧ ta, yên tâm đi... Người ngươi nên lo chính là vị đang ở Hoang Nguyên kìa."
Hắn tiện tay vung lên, cuốn lên rất nhiều cánh hoa, hóa thành một mảnh huyễn tượng.
Ánh sáng huyễn tượng mờ ảo, mơ hồ thấy được cảnh tượng hoang vu, ma khí quanh quẩn khắp nơi, hài cốt của ma thú yêu vật rải rác xung quanh, có người đưa lưng về phía họ, cả người lộ ra sát khí, một kiếm chém những yêu ma nhào lại thành từng mảnh.
—— Là Yến Cẩn.
Tư thế của hắn quá hung dữ mạnh mẽ, ngoại trừ vài yêu ma nhỏ không có lý trí lần lượt ngã xuống, người sau tiếp người trước đi lên chịu chết, thì mấy yêu ma lớn hơn đều có hơi co rúm lại.
Đám yêu ma cũng không phải đều hoàn toàn mất trí, yêu ma càng mạnh, càng hiểu đạo lý giữ mạng. Yến Cẩn ở đây đã lâu, chúng nó đã thấy hắn tàn nhẫn gϊếŧ không ít yêu ma, càng đánh càng hăng, thậm chí cò liên tục thăng giai, thực lực tăng vọt.
Mấy đại yêu xem như mạnh ở Hoang Nguyên nhìn nhau một hồi, miễn cưỡng cúi đầu, làm ra tư thế thần phục.
Trên mặt Yến Cẩn không có chút biểu tình nào, chỉ có lạnh nhạt và sát khí, không tỏ ra ý kiến gì với đám yêu ma thần phục mình. Có lẽ là cảm nhận được có ánh mắt nhìn trộm, đột nhiên hắn xoay người lại, trong đôi mắt đỏ như máu chứa đầy lệ khí, như là muốn xuyên qua huyễn tượng, hóa thành lưỡi dao sắc bén, đâm lên người Tư Phi và hòa thượng trọc.
Hắn mang theo kiếm, thân kiếm đẫm máu, vẫn còn quấn lấy một tia ma khí.
Hòa thượng trọc rùng mình một cái, biết rõ Yến Cẩn không thấy bọn họ, nhưng vẫn theo bản năng trốn phía sau Tư Phi, cản thận thò nửa đầu nhìn xung quanh: "Ấy ấy đừng có nhìn ta chứ, họa thượng yếu tim không chịu nổi kiểu dọa thế này đâu... Sao lúc Yến Cẩn nhập ma trông còn dữ hơn lúc trước thế, đừng có sau cùng cũng là không khống chế nổi đấy nhé..."
Ông ta khẩn trương xoa xoa hai tay, lo lắng: "Tố Hồn Thảo không có cây thứ hai —— Đó là cái gì?!"
Bởi vì quá khϊếp sợ, giọng ông ta có hơi vỡ ra, kinh ngạc nhìn Yến Cẩn như hoàn toàn mất trí giơ tay lên, một ánh sáng mờ mờ có màu xanh biếc giãn ra trong lòng bàn tay hắn.
Biến thành bộ dáng của cỏ nhỏ.
Cỏ nhỏ nhảy nhót trong lòng bàn tay hắn, cũng không biết biểu đạt cái gì, vậy mà lệ khí trong mắt Yến Cẩn tiêu tán một ít, sát khi gần như ngưng tụ thành thực chất cũng thoáng thu lại vài phần, xoay người hoàn toàn đi vào màn đêm.
Cánh hoa rơi xuống đất, huyễn tượng biến mất.
Khϊếp sợ trên mặt hòa thượng trọc vẫn chưa tan: "Tố Hồn Thảo? Sao chỗ của Yến Cẩn lại có một gốc Tố Hồn Thảo?"
Hòa thượng trọc theo bản năng sờ sờ trong ngực, sờ soạng nửa ngày mới bừng tỉnh, vỗ trán một cái: "Sách của ta bị Kham Liệt lấy mất rồi!"
Tư Phi nghe vậy, cau mày liếc ông ta một cái, ánh mắt rõ ràng hiện lên ghét bỏ.
Hòa thượng trọc cười hì hì, nhích mặt qua: "Ôi, A Phi à, hòa thượng đánh không lại khối băng, ngươi giúp hòa thượng lấy sách về đi..."
Tư Phi kiên quyết từ chối: "Không được, lười, không muốn đánh nhau."
Hòa thượng trọc uốn éo một chút: "Nếu không thì, A Phi trổ chút tài mỹ nhân kế đi... Nói sao ấy nhỉ, anh hùng khó qua ải mỹ nhân..."
Tư Phi tái mặt trong chớp mắt, tức giận gõ đầu hòa thượng trọc: "Cút cút cút." Hắn cười mắng, đáy mắt lại không có chút ý cười nào.
Hòa thượng trọc còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên nghiêm mặt, có thứ gì đó lành lạnh rơi xuống đầu ông ta, ông ta duỗi tay sờ sờ, sờ tới thứ gì đó lành lạnh, ngay sau đó, từng bông tuyết rơi từ trên trời xuống, rất nhanh đã rơi đầy đất.
Cấm chế phong ấn duy trì mấy ngàn năm, cuối cùng cũng vỡ vụn, cấm chế thật lớn hóa thành bông tuyết bay bay, lưu loát rơi xuống.
"A Phi, cấm chế phá rồi..."
"Đúng vậy... Có mấy thứ muốn ra ngoài." Tư Phi ngây ra một lát, rất nhanh đã lộ ra nụ cười xảo quyệt, "Vừa rồi ngươi mới nói, Kham Liệt còn đang canh giữ ở bên ngoài đúng không?"
Hòa thượng trọc thở dài.
"Được, tốt lắm, bắt đi làm cu lu đi."
Hai bóng dáng một gầy một béo rất nhanh đã biến mất, mà ở mật thất nào đó trong thành Bất Tử, Thẩm Tri Huyền vừa dung hợp Tố Hồn Thảo, vẻ mặt hoảng hốt một lát.
Y biết cỏ nhỏ rất đặc biệt, nhưng lại không ngờ được rằng, nó vậy mà là Tố Hồn Thảo trong truyền thuyết... thứ có thể nghịch thiên tố hồn (ngược hồn?) sửa mệnh trọng sinh.
Đời trước, cuối cùng y vẫn không thể sống sót trong tay Yến Cẩn, một đời trọng sinh này, là bởi vì Tố Hồn Thảo ư?
Là ai tìm được Tố Hồn Thảo, lại dốc hết tâm tư để y trọng sinh —— Không, Yến Cẩn cũng trọng sinh, chuyện này, có liên quan gì tới y sao?
Trong mật thất chỉ còn lại một nắm đất vàng, một tấm biển gỗ nhỏ viết ba chữ Tố Hồn Thảo, sau khi Tố Hồn Thảo bị hấp thu cũng trở thành bột mịn, Thẩm Tri Huyền tâm tình phức tạp vận chuyển chút linh lực, từng chút từng chút kiểm tra tâm mạch của mình.
Vừa rồi Tố Hồn Thảo đã dung hợp với mảnh vảy giao còn lại, hoàn toàn tu bổ tâm mạch bị thương, cảm giác thoải mái mất đi đã lâu trở lại khiến y hận không thể ra ngoài tìm một người đánh một trận cho đã đời.
Đợi đến khi tìm được Yến Cẩn, nhất định phải đánh với hắn một trận, lúc trước bị bệnh tim áp chế, đánh cũng không được thoải mái.
Bốn phía nơi này toàn là tường, chỉ có một cánh cửa đóng chặt, Thẩm Tri Huyền không chút do dự đẩy cửa ra, vừa bước ra đã bị gió tuyết thổi cho đầy mặt.
Y khẽ nghiêng đầu tránh một bông tuyết, mới phát hiện mình đang đứng trên một con đường dài.
Nơi đây không khác gì thành trấn bình thường, nhà gạch ngói, đèn lồng màu đỏ, phố chợ đá xanh, nếu nói có gì khác, thì chỉ có cư dân ở đây không phải là người.
Giữa gió lạnh hiu quạnh, mấy tiểu yêu quái con bọc áo lạnh thật dày đùa giỡn chạy ngang qua Thẩm Tri Huyền, giấu không được tai thỏ lắc qua lắc lại trong gió, lông xù xù, trông rất đáng yêu.
Đây là... trong thành Bất Tử?
Thẩm Tri Huyền quan sát xung quanh, một lão thụ yêu gù lưng gian nan rút rễ của mình lên, đổi thành tư thế thoải mái hơn, rồi lại nhét rễ cây của mình vào đất: "Ô hô, một người trẻ tuổi mới đến."
Thẩm Tri Huyền quay đầu nhìn nó, trên thân cây của lão thụ yêu có một gương mặt nhăn nheo của người già, đang vui vẻ ngân nga mấy một giai điệu không đủ từ khúc, thấy Thẩm Tri Huyền nhìn sang, lão thụ yêu úi chà một tiếng, hiền từ nói: "Ở chỗ này có quen không?"
Sắc mắt Thẩm Tri Huyền toát ra một chút nghi hoặc, vờ không hiểu nói: "Nơi này... là nơi nào?"
Mờ mịt trên mặt y vừa hay rất chân thực, lão thụ yêu không có nghi ngờ y, nói: "Nơi này là thành Bất Tử, chúng ta cũng gọi là thành Vô Ưu, ở đây ngươi sẽ không phiền não, mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc."
Đúng lúc này, có mấy yêu mà đi ngang qua, lão thụ yêu vui vẻ chào hỏi họ, Thẩm Tri Huyền nhân cơ hội nói mấy câu khách sáo, phát hiện yêu ma quỷ quái nơi này, vậy mà đều không biết Tư Phi, càng không nói tới hòa thượng trọc.
Thẩm Tri Huyền cảm thấy không thể tưởng tượng được, những người không phải người ở đây như không hiểu phiền não là gì, trên mặt ai cũng mang nụ cười, như thể không có cảm xúc tiêu cực nào —— Sao có thể chứ, dù là trẻ con vừa sinh ra, cũng sẽ có tính tình khóc lóc nghịch ngợm ầm ĩ mà!
Y còn nhận ra rằng, nơi này có hoa văn điêu khắc hoa Vong Quy ở khắp nơi, cạnh cửa dưới mái hiên, luôn điêu khắc hoa văn hoa Vong Quy, hoa văn đó lưu động một tia hơi thở mỏng manh, Thẩm Tri Huyền cẩn thận cảm ứng một chút, cảm thấy có hơi quen —— Giống với ánh trăng vừa rồi chảy từ hoa trên đầu ngón tay của Tư Phi xuống.
Tám phần là bút tích của vị Tư Phi kia.
Hẳn là thành Bất Tử có liên quan tới cái nơi gọi là Hoang Nguyên, nhìn thái độ của Tư Phi, Thẩm Tri Huyền cảm thấy có khả năng lớn thành Bất Tử là tuyến phòng ngự cuối cùng trong Hoang Nguyên.
Mấy ngàn năm qua, cấm chế phong ấn đó đã có vố sô vết rách, nhóm đại yêu ma không có cách nào xuyên qua những cái khe đó, nhưng có rất nhiều tiểu yêu ma thoát ra từ chỗ đó.
Trong lòng Thẩm Tri Huyền có vô số suy đoán, thần sắc trên mặt vẫn không để lộ ra gì, đang muốn tạm biệt lão thụ yêu, bỗng nhiên lão thụ yêu ui da một tiếng, thân cây run run, chấn động rớt xuống rất nhiều lá khô: "Là ai đập ta!"
Nó rút một rễ cây ra, nhặt hòn đá lăn qua đây nhanh như chớp.
Trên hòn đá có quấn tơ đỏ và một tờ giấy nhỏ, rễ cây không linh hoạt mở ra, sau khi nhìn một lúc lâu, yên lặng đưa giấy cho Thẩm Tri Huyền: "Ta không biết đọc chữ, ngươi xem đi."
Thẩm Tri Huyền nhận lấy đá và tờ giấy, mở tờ giấy ra, câu đầu tiên trên đó là "Thẩm tiên sư thân khải [1]".
[1] 親啟 (Thân khải): Lời đề nghị chính tay người nhận thư mở ra (Và không lộ liễu công bố nội dung ra ngoài).
Thần sắc của y có hơi cứng lại, tiếp tục xem.
Tờ giấy nho nhỏ, nhưng rất dài, cuộn thành một quyển. Nhìn cách diễn đạt, như là của hòa thượng trọc viết, nửa đoạn đầu là lưu loát biểu đạt xin lỗi, chỉ một đoạn cuối là cẩn thận nhắc tới Yến Cẩn.
Trên giấy viết, Hoang Nguyên bị phong ấn mấy ngàn năm, bên trong có vô số yêu ma quỷ quái khó bề quản lý, sở dĩ đưa Yến Cẩn đến Hoang Nguyên, là vì Yến Cẩn là ma thể trời sinh, chỉ hắn mới có bản lĩnh trấn áp chúng nó.
Như đưa sư tử vào rừng rậm, để hắn thống lĩnh khắp rừng rậm, không cho các dã thú bên trong làm loạn.
Rắc một tiếng, lão thụ yêu khẽ co rúm lại, trơ mắt nhìn cục đá trong tay Thẩm Tri Huyền hóa thành bột phấn, rào rạt rơi xuống.
Thẩm Tri Huyền tiếp tục đọc đoạn cuối của cuộn giấy, phía dưới còn viết, cấm chế phong ấn của Hoang Nguyên đã chịu không nổi nữa, bắt đầu vỡ vụn từng tảng lớn, vô số yêu ma chạy ra ngoài, xin Thẩm tiên sư ra tay tương trợ, trảm yêu trừ ma.
Về phần hiện giờ Yến Cẩn đang ở đâu, bọn họ... cũng không biết.
Nhìn đến cuối cùng, sắc mặt Thẩm Tri Huyền nặng nề như ngày mây mù mưa to, lão thụ yêu vốn đang tò mò, nhìn hơi thở lạnh băng trên người y, du͙ƈ vọиɠ muốn sống bùng nổ mà ngậm miệng, mở to đôi mắt già mờ nhìn Thẩm Tri Huyền rời đi.
Mắt thấy bóng dáng của Thẩm Tri Huyền sắp biến mất, lão thụ yêu lười biếng ngáp một cái, mơ màng sắp ngủ, một tiếng ấy chết khiến nó bừng tỉnh.
"Toang rồi toang rồi, quên mở kháp quyết rồi!" Một hòa thượng trọc nôn nóng chạy tới trước mặt nó, bàn tay mập mạp không ngừng bấm đốt ngón tay làm gì đó, một lát sau ông ta dừng tay, thở phào nhẹ nhõm, "Cũng may cũng may, vừa tính ra vẫn còn có thể xoay chuyển được..."
Ông ta đi chậm lại, ung dung mở ra.
Lão thụ yêu mơ màng nhìn ông ta, nhìn ông ta lắc một cái đã đi xa, lúc này đã hoàn toàn nhắm mắt ngủ.
Lại nói về Thẩm Tri Huyền bên này.
Thật ra trong lòng Thẩm Tri Huyền rất hận hành động của bọn Tư Phi, ngón tay siết chặt tờ giấy, hận không thể xé nát rồi dán hết lên mặt họ. Nhưng y không tìm ra bọn Tư Phi, cũng không tìm ra Yến Cẩn.
Ngược lại y đánh chủ ý lên khế ước, nhưng không biết là vì khoảng cách quá xa hay nguyên nhân gì khác, mà khi y thúc giục khế ước, chỉ có thể mơ hồ biết Yến Cẩn an toàn không có chuyện gì, chứ không thể biết được vị trí của hắn.
Cũng may là y cảm nhận được rằng Yến Cẩn không bị thương, bằng không bây giờ Thẩm Tri Huyền đã lật tung thành Bất Tử lên rồi.
Hay là... y về Thanh Vân Tông trước vậy.
Nếu Yến Cẩn không sao, lại còn lo cho y, nghe được tin của y, nhất định sẽ về Thanh Vân Tông.
Cũng đỡ cho cả hai tìm kiếm lẫn nhau, rồi bỏ lỡ nhau.
Chờ y gặp được Yến Cẩn, sẽ cùng nhau xử lý mấy chuyện này, không gặp Yến Cẩn, trong lòng y cứ mãi không yên.
Thẩm Tri Huyền trầm ngâm do dự, ngón tay vô thức vuốt ve tờ giấy, vuốt được mấy cái thì bỗng cảm thấy xúc cảm có hơi kỳ lạ.
Y giơ tay nhìn một lát, cẩn thận lật một góc lên, nhẹ nhàng bứt tờ dán phụ lên, giấy rất mỏng.
Tờ giấy kéo lên chỉ lớn bằng nửa lòng bàn tay, có hơi mỏng, nhìn rất yếu, như thể chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ rách, nhưng trên thực tế cảm giác kéo lên rất bền dai.
Chỉ là trên đó không có gì cả.
Thẩm Tri Huyền cẩn thận vuốt ve tờ giấy, chút hơi thở quen thuộc lưu chuyển trên giấy, khiến y nháy mắt nhớ tới Ôn Tông chủ.
Y khẽ cau mày, cẩn thận xác nhận một chút —— Đúng là có hơi thở của Ôn Tông chủ, chính xác mà nói thì là hơi thở của kiếm Ôn Tông chủ.
Ôn Tông chủ vì thăng giai thất bại nên thân vẫn đã lâu, kiếm của ông cũng đã vỡ vụn, nhiều năm trôi qua, sao lại cảm nhận được hơi thở của ông và kiếm của ông ở chỗ này?
Bí ẩn trong lòng Thẩm Tri Huyền càng lăn càng lớn, lúc ấy khi Ôn Tông chủ thân vẫn, y còn bị đoạt xá, đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì, hậu sự của Ôn Tông chủ là do Tống Mính cùng các vị trưởng lão xử lý, nếu muốn biết rốt cuộc tình hình khi ấy là gì, thì y phải quay lại Thanh Vân Tông hỏi cho rõ ràng.
Thẩm Tri Huyền ổn định tâm thần, rốt cuộc quyết định chủ ý, tạm thời buông chuyện thành Bất Tử xuống, bắt đầu đuổi về hướng Thanh Vân Tông.
Dọc đường đi quả là như lời trong giấy viết, có rất nhiều yêu ma quỷ quái, lâu lâu sẽ xuất hiện mấy con. Tuy rằng Thẩm Tri Huyền đang vội, nhưng khi thấy yêu ma làm loạn, y vẫn dừng lại xử lý một phen.
Ngày hôm ấy, Thẩm Tri Huyền một bên suy nghĩ về tờ giấy không chữ, một bên đi đường, lúc đi ngang qua một cánh rừng, lại thấy một vị tiên tu bị mấy con ma vật vây quanh, quần áo rách rưới trông rất chật vật.
Y hai ba lần chém gϊếŧ ma vật, lúc tiên tu kia xoay người nói cảm tạ, Thẩm Tri Huyền ơ một tiếng: "Túc Thành tiên sư?"
Đây không phải là đệ tử Túc Thành của Huyền Cơ Lâu, bèo nước gặp nhau lần trước tính cho y một quẻ sao?
Thẩm Tri Huyền còn đang mang gương mặt của Tuế Kiến, Túc Thành sửng sốt sột chút, sau khi vui vẻ chào hỏi y rồi kinh ngạc nói: "Ngươi cũng là tiên tu hả?"
Thẩm Tri Huyền khẽ cười, nói: "Lúc ấy có nỗi niềm khó nói, không thể không che giấu danh tính, xin đừng tức giận."
Túc Thành phất tay, cười nói: "Ôi ôi ta hiểu mà, cũng không phải chuyện lớn gì, tức giận cái gì chứ, ta còn muốn cảm ơn vì ngươi cứu ta một mạng đây này." Ông ta ôm quyền, thi lễ thật sâu.
Thẩm Tri Huyền nghiêng người tránh nửa lễ, cười cười, bỏ qua đề tài này. Lại thấy ông ta phong trần mệt mỏi, Thẩm Tri Huyền hỏi thêm vài câu.
Túc Thành nói: "Mấy ngày nay yêu ma hoành hành, mơ hồ có dấu hiệu yêu ma phục thịnh, tuy ta không phải đại năng, nhưng trảm mấy tiểu yêu ma thì vẫn có thể."
Hai người vội vàng giao lưu hai câu, đều có chuyện quan trọng, lần lượt muốn tách ra, lúc xoay người đi, Túc Thành thoáng nhìn tờ giấy trên tay Thẩm Tri Huyền, kinh ngạc buột miệng thốt: "Giấy Thiên Mệnh?"
Thẩm Tri Huyền bỗng chốc nghiêng đầu nhìn ông ta.
Túc Thành tự biết mình thất lễ, mặt lộ vẻ xin lỗi, áy náy nói: "Thực sin lỗi... Đột nhiên thấy giấy Thiên mệnh thất truyền đã lâu của bổn môn, nhất thời kinh ngạc nên... Có thể cho ta hỏi, giấy này ở đâu ra vậy?"
Tâm niệm của Thẩm Tri Huyền vừa động, hào phóng đưa giấy sang: "Là người khác tặng cho. Ngươi biết tờ giấy này?"
Túc Thành cẩn thận cầm tờ giấy mỏng, lật qua lật lại nhìn, vẻ khϊếp sợ càng thêm rõ ràng, ông ta chắc chắn nói: "Đây chắc chắn là giấy Thiên Mệnh! Phía trên còn có hơi thở của vị sư thúc kia!"
Thẩm Tri Huyền thuận theo ông ta, hỏi: "Sư thúc ngươi?"
Túc Thành đột nhiên ngậm miệng, tự cảm thấy mình lỡ lời, có hơi ảo não, nhưng lời đã ra khỏi miệng, trước mặt lại là người vừa ra tay cứu mình, ông ta nhìn trái nhìn phải, thấy bốn bề tĩnh lặng, mới nhỏ giọng nói: "Cũng không tính là sư thúc, rất lâu trước kia vị tiền bối này đã bị trục xuất khỏi Huyền Cơ Lâu... Trong Tông môn bọn ta, chỉ có ông ấy mới có thể sử dụng được giấy Thiên Mệnh."
Ông ta im miệng, lộ ra thần sắc khó xử không muốn nhiều lời, Thẩm Tri Huyền cũng không muốn làm khó ông ta, chỉ nói: "Vậy ngươi có biết, trên giấy này có gì kỳ lạ không?"
"Giấy Thiên Mệnh có thể suy ra quá khứ và tương lai, cần có người thiên phú cực cao để khống chế. Trên này có pháp quyết, ta không có cách nào giải được, nhưng làm nó hiển thị nội dung, thì ta có thể làm được." Hiển nhiên là Túc Thành rất tự tin trên phương diện này, ông ta hỏi: "Có cần thử một lần không?"
Thẩm Tri Huyền thủ thế làm phiền rồi.
Túc Thành đáp được, sau mấy hành động phức tạp, pháp quyết đánh lên giấy Thiên Mệnh, quả nhiên trên đó dần hiện ra một hình ảnh.
Túc Thành là người thành thật, thấy có hình ảnh mơ hồ hiện lên, lập tức ngẩng đầu nhìn phía trước, tránh hiềm nghi mà không liếc mắt nhìn cái nào: "Xong rồi."
Thẩm Tri Huyền nhìn đồ án kia, khẽ hít một ngụm khí lạnh, mặt không biến sắc nói cảm ơn Túc Thành, Túc Thành xua tay tỏ vẻ đừng khách khí, hai người liền nói lời từ biệt nhau, từng người đi theo hướng ngược lại.
Chờ đi được một đoạn đường, Thẩm Tri Huyền mới mở tay ra, tờ giấy có đồ án nằm trên tay y, trên đó vẽ một thanh kiếm, mơ hồ còn có linh khí lưu động.
Là kiếm của Ôn Tông chủ.
Cũng là một sợi kiếm linh tàn.