Nghiêm Thâm vẫn luôn biết tư chất của mình bình thường, vốn dĩ hắn cũng chỉ là người thường, gặp phải vận may khổng lồng mới có thể vào Thanh Vân Tông.
Vận may đó là Tống Mính.
Năm đó khi Tống Mính gặp hắn, đã đánh giá hắn rất lâu, bình tĩnh thản nhiên nói: "Tư chất của ngươi bình thường, nhưng chỉ cần cố gắng, thì cũng không phải là không có khả năng."
Một câu này, đã đốt lên ngọn lửa trong lòng Nghiêm Thâm.
Nếu hắn vẫn luôn làm người thường, thì có lẽ hắn đã chẳng nghĩ nhiều như vậy, nhưng Tống Mính mang hắn về Thanh Vân Tông, trải ra một con đường bằng phẳng rộng mở cho hắn, một khi ý nghĩ tham lam của hắn bị gợi lên, thì nó sẽ không bao giờ biến mất được nữa.
Có lẽ là Tống Mính đã nhìn trúng cái tính vì mục tiêu mà nóng vội không từ thủ đoạn của hắn.
Tống Mính tìm một cơ hội, vờ như vô tình dẫn hắn đến trước mặt Thẩm Tri Huyền. Lúc ấy Thẩm Tri Huyền đã thu một đại đồ đệ thân truyền là Yến Cẩn, khi thấy hắn, chỉ hờ hững ừ một tiếng, có vẻ như không nghĩ như vậy với hắn, nhưng cũng không từ chối.
Nghiêm Thâm cứ vậy mà bái sư. Hắn vốn tưởng rằng đây là bước đầu đi lên con đường rộng mở ấy, nhưng về sau hắn mới phát hiện mình đã rơi vào hố sâu, tư chất của hắn tu luyện không được, nhưng người xuất thân từ chợ búa như hắn, đối với một số chuyện ngược lại suy nghĩ rất nhanh.
Hắn mơ hồ nhận ra có lẽ Tống Mính cũng không thân thiện với Thẩm Tri Huyền như bề ngoài, mà Thẩm Tri Huyền vì bệnh tim nên tính tình nắng mưa thất thường, quan hệ với đại đồ đệ Yến Cẩn cũng vô cùng tệ.
Nghiêm Thâm ngầm suy tính những quan hệ này, lòng nắm chắc. Hắn không quan tâm đến tột cùng là Tống Mính có tâm tư gì với Thẩm Tri Huyền, hắn chỉ quan tâm tới địa vị hiện tại của mình, hắn tự định cho bản thân một mục tiêu —— Trở thành đồ đệ được Thẩm Tri Huyền coi trọng nhất.
Thật ra Tống Mình từng đề cập với hắn, ngoài mặt Nghiêm Thâm đáp lời, nhưng trong lòng lại có tính toán riêng cho mình. Tuy nói Thẩm Tri Huyền đã mất chức vị Tông chủ, nhưng vì Tông chủ tiền nhiệm, y vẫn được tôn kính ở Thanh Vân Tông, chỉ cần trở thành đồ đệ Thẩm Tri Huyền coi trọng nhất, thì địa vị của hắn ở Thanh Vân Tông...
Sẽ chỉ cao chứ không thấp.
Đáng tiếc ở trước hắn, còn có Yến Cẩn thiên tư thông minh cản đường.
Có điều cũng may, thoạt nhìn thì Thẩm Tri Huyền cũng không thích Yến Cẩn, thậm chí còn rất chán ghét Yến Cẩn, Nghiêm Thâm vui mừng, càng liều mạng tu luyện, chỉ mong bộc lộ tài năng trước mặt Thẩm Tri Huyền, để y chú ý đến hắn.
Vốn dĩ tất cả mọi chuyện đều đang dần tiến triển theo hướng hắn dự tính, nhưng không biết vì sao, từ sau chuyện của Tàng Kiếm Các, thái độ của Thẩm Tri Huyền đột nhiên thay đổi, mang Yến Cẩn lên đỉnh núi, còn bắt đầu tự mình dạy cho Yến Cẩn!
Nghiêm Thâm lập tức bị lạnh nhạt ở một góc, sau khi các sư huynh sư đệ bên cạnh quan sát một hồi, đều bắt đầu khi nóng khi lạnh với hắn, Nghiêm Thâm chịu đủ loại ánh mắt, một ngọn lửa ghen ghét không cam lòng không cách nào ức chế bắt đầu thiêu đốt dưới đáy lòng hắn, hắn bắt đầu mưu tính đủ loại kế hoạch, ý đồ kéo Yến Cẩn xuống dưới.
Với mưu tính này, hắn càng biết được nhiều bí mật —— Hắn vẫn luôn cho rằng Yến Cẩn là đàng hoàng chân chính vào Thanh Vân Tông, dựa vào thực lực mà trở thành đệ tử thân truyền của Thẩm Tri Huyền, nhưng lại không ngờ rằng, Yến Cẩn vậy mà lại là...
Được Tống Mính nhặt về từ cái nơi kia.
Bây giờ nhóm tiên tu mà nghe nhắc đến Ma tộc là biến sắc, nghe nói rất lâu trước kia, nhóm tiên tu từng hợp lực giam cầm chúng ma vật ở một nơi đồng không mông quạnh, dùng đủ loại kết giới cứng rắn phong ấn những ma vật đáng sợ đó, khiến bọn chúng không thể thấy ánh mặt trời.
Yến Cẩn, là được Tống Mính nhặt được bên ngoài cạnh nơi đó, nghe nói lúc mang về, cứ như người như ma, vẫn là Tống Mính tốn rất nhiều thời gian công sức mới xua tan ma khí trên người Yến Cẩn.
Thời điểm âm thầm tìm hiểu chuyện này, Nghiêm Thâm sợ ngây người, sau đó là mừng như điên, ra từ cái chỗ đó, hắn mới không tin Yến Cẩn sạch sẽ. Hắn lập tức mưu tính, trăm phương nghìn kế trù tính ra chuyện dẫn ma tu vào Tông môn gϊếŧ người ở Đại Hội Thí Kiếm.
Hắn muốn ở trước mặt mọi người, đội chặt cái mũ ma tu cho Yến Cẩn, khiến Yến Cẩn vĩnh viễn không thể trở mình, để từ này về sau hắn là đồ đệ duy nhất mà Thẩm Tri Huyền coi trọng.
Nghiêm Thâm vì đề phòng vạn nhất, còn tìm mọi cách tạo ra một tia ma khí, lặng lẽ đưa vào người Yến Cẩn.
Hắn chỉ nói rằng tuyệt đối không thể sai sót, nhưng không ngờ rằng, Thẩm Tri Huyền sẽ không chút do dự tin Yến Cẩn, bênh vực Yến Cẩn, mà tia ma khí trong cơ thể Yến Cẩn cũng không thấy đâu nữa, còn hắn vì tiếp xúc với ma tu mà lây dính chút ma khí, bị Sương Hồi xác nhận ngay tại chỗ, thế nên mới có kết cục bị chặt đứt linh căn.
"Nhưng người nào biết, thật ra Yến Cẩn hắn cũng chỉ là một ——"
Chỉ là một thứ dơ bẩn được Tống Mính nhặt về từ cạnh nơi đồng hoang, thậm chí trên người còn có thể tiềm tàng huyết mạch của ma vật, là ti tiện bẩn thỉu chịu vạn người phỉ nhổ!
Đều là xuất thân thấp kém như nhau, Yến Cẩn dựa vào đâu mà được Thẩm Tri Huyền yêu thích! Hắn cố gắng mọi cách, cuối cùng lại chỉ có thể là giỏ tre múc nước công dã tràng!
Sớm muộn gì thân phận của Yến Cẩn cũng sẽ bị vạch trần, đến lúc đó Thẩm Tri Huyền sẽ chỉ có thể bị Yến Cẩn liên lụy mà thân bại danh liệt ——
Những lời sau đó, Nghiêm Thâm đều không thể nói ra được, đột nhiên hắn trợn mắt, hắn nghe thấy tiếng băng vỡ vụn, như sấm đánh bên tai, vỡ vụn từng chút, âm thanh lanh lảnh.
Trong cơ thể hắn bị kiếm khí trộn cho hỗn loạn, như một túi da chứa một vũng bùn nhão, hai mắt Nghiêm Thâm ứ máu, hận thù và không cam lòng gần như muốn hóa thành thực chất, hắn không nói nên lời, khò khè thở hổn hển, bỗng nhiên cả người phồng lên như một quả bong bóng.
Yến Cẩn ôm lấy eo Thẩm Tri Huyền, vội vàng lưu loát lui ra sau hơn mười bước, trường kiếm vung lên, vừa vặn tạo ra lá chắn kiên cố chắn mấy thứ bẩn thỉu mà Nghiêm Thâm tự bạo bắn ra.
Vô số khí đen phân tán khắp nơi, sắc mặt Thẩm Tri Huyền lạnh tanh, đợi khôi phục bình tĩnh, mới nhàn nhạt nói: "Sao ngươi lại gϊếŧ hắn..."
Yến Cẩn cẩn thận nhìn sắc mặt của y, tay ôm eo y càng căng thẳng, khô khốc nói: "Ta..."
Vừa rồi hắn thấy Nghiêm Thâm muốn nói gì đó, theo bản năng liền chọn diệt khẩu, nhưng bây giờ Nghiêm Thâm đã chết, hắn lại không biết phải đối mặt với Thẩm Tri Huyền như thế nào —— Đại khái là Thẩm Tri Huyền mất nhiều ký ức, tuy rằng Yến Cẩn còn nhớ những quá khứ ấm áp ấy, nhưng trong tiềm thức của hắn, hắn càng sợ Thẩm Tri Huyền biết chân tướng hơn.
Biết xuất thân của hắn, biết tất cả quá khứ đen tối dơ bẩn của hắn.
Thẩm Tri Huyền lại thở dài, vỗ vỗ tay hắn, nói: "Gϊếŧ thứ này... chỉ làm bẩn tay ngươi thôi."
Y chỉ nói thoáng một câu như thế, không hề bối rối mấy lời Nghiêm Thâm chưa nói xong, ngược lại còn nói chuyện của Quỳnh Ngọc Môn: "Nghiêm Thâm đến từ hướng Quỳnh Ngọc Môn, tám phần là lại gây họa ở Quỳnh Ngọc Môn rồi vu oan cho ngươi nữa rồi."
"Ta vốn định lợi dụng hắn rửa sạch tiếng xấu cho ngươi, có điều xem ra bây giờ phải tìm cách khác rồi. Nhắc mới nhớ, Nghiêm Thâm đã bị chặt đứt linh căn, bị Tống Mính nhốt lại, ta cứ tưởng hắn chết lâu rồi, ai ngờ hắn lại nhập ma, ra đây làm bậy."
Thẩm Tri Huyền khẽ nhắm mắt, xâu chuỗi từng chuyện lại. Nghiêm Thâm thoát khỏi Thanh Vân Tông, hơn nữa còn nhập ma, rối gỗ xuất hiện rất nhiều lần, giả Yến Cẩn hại người khắp nơi...
Bây giờ xem ra, thoạt nhìn tất cả những chuyện này đều có liên quan đến Nghiêm Thâm. Hiển nhiên là trong tay Nghiêm Thâm cũng có rối gỗ, mà hắn cũng không thể phân thân, trừ bỏ tự mình ra tay, hắn còn dùng rối gỗ nặn thành Yến Cẩn hại người khắp nơi rồi đổ oan cho Yến Cẩn.
Nhưng con rối gỗ cực kỳ khó tìm, chỉ có loại rối gỗ thành thục trăm năm trở lên mới giả như thật hiệu quả, lúc ấy Thẩm Tri Huyền cũng dốc hết tâm tư mới tìm được một con như vậy, dùng hết để nặn ra thế thân lưu lại Thanh Vân Tông, không để dư thừa chút vật liệu nào.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, chẳng lẽ Nghiêm Thâm may mắn đến thế, có được một rối gỗ... Không, Thẩm Tri Huyền càng nghi Nghiêm Thâm đã hủy con rối mà y để lại Thanh Vân Tông, sau đó phối hợp ma khí với bí pháp, tạo ra rất nhiều con rối mới hơn.
Đại khái là A Lận gϊếŧ người trước đó cũng là con rối, mà A Lận thật đã sớm chết, còn A Lận mà bọn họ tìm về được, ước chừng là do chính Nghiêm Thâm cải trang thành, cho nên Nghiêm Thâm mới xông vào Quỳnh Ngọc Môn dễ như trở bàn tay, thả hai người ra khỏi cấm thất.
Sau khi Nghiêm Thâm nhập ma, bản lĩnh cũng lợi hại hơn rất nhiều, cũng không biết duyên cơ nhập ma của hắn là gì.
Thẩm Tri Huyền xoa xoa ấn đường [1]: "Trước khi ta rời khỏi Thanh Vân Tông, từng dùng rối gỗ nặn ra người thay thế, nói với bên ngoài rằng ta đang bế quan, không ai thấy cả —— Có lẽ bây giờ đã bị lộ rồi."
[1] Ấn đường: Điểm giữa hai đầu lông mày.
Bại lộ cho ai?
Đương nhiên là cho Tống Mính rồi.
Thẩm Tri Huyền mơ hồ đoán được quan hệ của Nghiêm Thâm và Tống Mính, Nghiêm Thâm có thể thoát khỏi Thanh Vân Tông, không thiếu sự đồng ý ngầm của Tống Mính, thậm chí một loạt các chuyện này, nói không chừng cũng là có Tống Mính đứng sau quạt gió thêm củi.
Dù sao thì trong Thanh Vân Tông, có thể bất chấp sự ngăn cản của các trưởng lão, có bản lĩnh lấy thế thân này ra, cũng chỉ có Tống Mính.
Cũng không biết tình hình của Thanh Vân Tông ra sao rồi, Nghiêm Thâm nháo một trận như vậy, rất có thể là được Tống Mính ra lệnh, muốn ép hai người xuất hiện...
Đầu Thẩm Tri Huyền nhanh chóng suy nghĩ, Nghiêm Thâm đã chết, tốt ở chỗ là có thể sẽ yên tĩnh một khoảng thời gian, sẽ không có ai bị gϊếŧ hại, hỏng ở chỗ là hắn để lại cục diện rối rắm, e là phải dùng cách khác để giải quyết.
Y đang định hỏi xem Yến Cẩn có ý kiến gì không, vừa nghiêng đầu thì thấy mặt hắn đanh lại, như gặp phải địch mạnh, nhấp môi, như là gặp vấn đề gì rất khó giải quyết.
Mới đầu Thẩm Tri Huyền còn tưởng hắn đang rối rắm chuyện của Nghiêm Thâm, không quá để ý mà an ủi nói: "Không sao đâu, gϊếŧ thì gϊếŧ, dù sao Nghiêm Thâm cũng đã nhập ma, giữ lại cũng là tai họa, cho dù hôm nay hắn không chết, thì sau này ta cũng sẽ tìm cách diệt trừ hắn."
Thẩm Tri Huyền chỉ cho rằng Yến Cẩn sợ y trách hắn sao lại gϊếŧ Nghiêm Thâm, không ngờ rằng, y vừa nói câu này xong, thần sắc Yến Cẩn càng cay chát.
"Nếu..." Yến Cẩn gian nan mở miệng, thậm chí ngay cả Tuế Kiến cũng không dám gọi, "Ta cũng biến thành như hắn, sư tôn cũng sẽ thanh lý môn hộ ư?"
Thẩm Tri Huyền có hơi sửng sốt.
Mọi người đều biết rằng, "Nếu" và "Ta có một người bạn" giống nhau, đều là mẫu câu rất vi diệu, những câu này được dùng để mở đầu, nếu đều đã thành sự thật, thì người bạn này thể nào cũng là người nói.
Sau khi Thẩm Tri Huyền nhìn hắn một lúc lâu, chắc chắn nói: "Ngươi giấu ta cái gì?"
Yến Cẩn không nói gì, hắn cũng không dám nói chuyện, như có một chảo dầu sôi đổ trong lồng ngực hắn, lục phủ ngũ tạng đều vì dầu nòng mà giày vò lăn lộn.
Từ sau bí cảnh giao nhân, hắn đã khôi phục được một số ký ức, mơ hồ biết được thân thế của mình không sạch sẽ như vậy, đời trước sau khi bị chặt đứt linh căn, hắn... đại khái là đã nhập ma.
Hiện giờ hắn cũng dần phát giác chính mình không ổn. Từ sau khi phá hủy viên linh đan đỏ đậm trong bí cảnh giao nhân, trong cơ thể hắn, dường như có thứ gì đó, lặng lẽ bị đánh thức.
Hắn sợ hãi với thay đổi của mình, lo mình cuối cùng mình vẫn sẽ đi bước kia, hắn lo được lo mất thử thăm dò dây âm với Thẩm Tri Huyền, nhưng lại không dám mở miệng.
Hắn sợ.
Hắn sợ sau khi Thẩm Tri Huyền biết tất cả, sẽ nhìn hắn bằng con mắt khác thường, như ánh mắt mà Thẩm Tri Huyền nhìn Nghiêm Thâm vừa rồi vậy, lạnh nhạt lại chán ghét, như là đang xem đống rác tanh tưởi.
Hắn không thể nào chấp nhận được ánh mắt đó của Thẩm Tri Huyền.
Nhưng hắn cũng không thể mãi lừa dối Thẩm Tri Huyền.
Thẩm Tri Huyền thấy Yến Cẩn không nói lời nào, dứt khoát nắm tay hắn lên, không nói không rằng độ một sợi linh lực qua, cẩn thận tra từng sợi mạch của hắn.
Cuối cùng, ở nơi sâu nhất, Thẩm Tri Huyền cảm nhận được một tia ma khí.
Tia ma khí đó rất mỏng manh, một tia nho nhỏ như cá con, bơi qua bơi lại trong kinh mạch của Yến Cẩn, rất nghịch ngợm, Thẩm Tri Huyền thao túng sợi linh lực của mình, chạy đuổi theo nó.
Đuổi theo hồi lâu, đại khái là tia ma khí kia mệt rồi, dừng lại không chạy nữa, trái lại còn dây dưa với linh lực của Thẩm Tri Huyền, lượn vòng quanh linh lực của y, lát sau còn cẩn thận từng ly từng tý, quấn lấy sợi linh lực, linh hoạt xoay một cái.
Quấn xong thì nhanh chóng chuồn ra xa một chút, dường như thật sự rất vui, nhịn không được mà nhích tới nhích lui.
Thẩm Tri Huyền bị nó chọc cho suýt chút nữa là cười. Nhưng rất nhanh y đã phát hiện ra gì đó —— Vì sao, y lại cảm thấy trên sợi ma khí này, có một hơi thở rất quen thuộc?
Y mang theo tia nghi hoặc, lén lút nhích đến gần tia ma khí đó, đại khái là ma khí cảm nhận được y tới gần, vui sướng lắc lư một hồi, mang linh lực bay vào biển linh khí của Yến Cẩn.
Càng đến gần biển linh khí của Yến Cẩn, loại cảm giác quen thuộc này càng rõ ràng, Thẩm Tri Huyền vốn tưởng rằng là do khế ước, dần dần lại cảm thấy không đúng, dường như nơi này... có cấm chế.
Thẩm Tri Huyền dừng chân trước biển linh khí của Yến Cẩn, lát sau không quan tâm tới tia ma khí be bé kia rung đầu lắc đuôi chào hỏi, chậm rãi thu về.
—— Vì sao trong biển linh khí của Yến Cẩn có cấm chế?
—— Vì sao cấm chế đó... lại có cảm giác quen thuộc như thể y đã tự tay thiết lập?
Thẩm Tri Huyền chậm rãi ngước mắt, bốn mắt nhìn nhau với Yến Cẩn.
- --------------