Suy nghĩ đầu tiên của Thẩm Tri Huyền là nên vờ như chưa có gì xảy ra, suy nghĩ thứ hai chính là cảm thấy bản thân mình quá xấu xa, làm chuyện xấu xong cũng không xin lỗi người ta nữa.
... Tuy rằng cái đó chỉ là vô tình.
Chẳng qua y nhìn nhìn vẻ mặt của Yến Cẩn, cuối cùng vẫn quyết định nuốt lời xin lỗi này xuống... Cứ cảm thấy nếu y nói lời xin lỗi này ra, thì sẽ có một số chuyện vô cùng ghê gớm xảy ra.
Y làm như tùy ý lùi lại một bước —— Không lui được, tay Yến cẩn ôm chặt eo y, Thẩm Tri Huyền bất đắc dĩ nói: "A Cẩn buông tay."
Yến Cẩn khẽ nghiêng đầu nhìn y, tay thả lỏng một chút, những vẫn ôm eo y không buông, đôi mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm y.
Thẩm Tri Huyền bị hắn nhìn đến mức có hơi không tự nhiên, đang định nói gì đó, lại thoáng nhìn thấy đáy mắt của hắn có tia màu đỏ đậm khá nhạt. Trong lòng Thẩm Tri Huyền căng thẳng, theo bản năng nắm lấy cổ tay hắn, muốn thăm dò một chút mới bừng tỉnh nhớ ra là mình không có linh lực.
Thẩm Tri Huyền không hề che giấu động tác này, Yến Cẩn hiểu ngay, màu đỏ đậm nơi đáy mắt dường như lại rõ hơn một chút, hắn thấp giọng hỏi: "Nếu ta nhập ma, Tuế Kiến có hận ta không?"
Bản năng đọc nhiều sách vở nuôi ra kiến thức uyên bác nói cho Thẩm Tri Huyền biết, thường thì khi có một người hỏi câu này, có nghĩa là người đó cách nhập ma không còn xa nữa.
Trong lòng Thẩm Tri Huyền hồi hộp, trong nguyên thư, thời cơ nhập ma của Yến Cẩn, là ở chỗ này?
Y mê mẩn nghĩ, nhất thời không đáp lại, Yến Cẩn thấy y không trả lời, trái tim dần dần chìm xuống, từ nóng bỏng thành lạnh băng, lạnh đến mức cả người phát run.
Ngay lúc Yến Cẩn sắp chịu không nổi nữa, Thẩm Tri Huyền mới hồi phục tinh thần, vẻ mặt tùy ý nói: "Tu tiên và tu ma chỉ cách nhau một ý niệm, thật ra thì bản chất cũng không khác nhau là mấy, nói cái gì mà hận với không hận chứ."
Y vỗ vỗ tay Yến Cẩn, phát hiện mình còn cầm nhành hoa trong tay, liền thuận tay đưa cho hắn, thừa cơ thoát thân, đi đến cái cây đằng trước lén nhìn bọn trẻ.
Trong tay trống rỗng, đột nhiên lại bị nhét vào nhành hoa khiến Yến Cẩn rũ mắt, vẻ mặt không rõ biểu cảm nhìn nhành hoa chỉ còn nửa bông hồi lâu, cũng không biết là nghĩ gì, cuối cùng khẽ lật cổ tay, thu nhành hoa kia lại.
Hắn nhấc chân đi đến chỗ Thẩm Tri Huyền cách đó không xa, Thẩm Tri Huyền ngồi xổm giao lưu với đứa nhỏ.
Huyễn tượng bị phá, ba hồn bảy phách của đứa nhỏ tự động tụ lại, có điều bởi vì hồn phách của nó bị phân tán quá lâu, nên không thể dung hợp hoàn toàn, cả người cứ lờ mờ.
"Tiểu Thập?" Thẩm Tri Huyền gọi một tiếng.
Đứa nhỏ sợ hãi gật đầu, trong mắt toát ra tia mong chờ: "Ngươi, ngươi có thấy Ngư Ngư không?"
"Ngư Ngư ở đâu?" Thẩm Tri Huyền thuận theo nó, dịu giọng hỏi.
"Ngư Ngư, Ngư Ngư..." Tiểu Thập lao lực tự hỏi một hồi, mới do dụ nhìn sang một hướng nào đó, "Ngư Ngư trong đó... Vào không được..."
Nó nói xong thì bắt đầu đau lòng, hồn phách tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, càng thêm dao động: "Ngư Ngư... Ngư Ngư có vui không? Ngư Ngư có cười không?" Ánh mắt nó dần dại đi, "Ta chơi trốn tìm cho Ngư Ngư... Ngư Ngư sẽ cười..."
Thẩm Tri Huyền men theo tầm mắt của nó nhìn sang. Theo lời Tiểu Thập nói, chỗ sương mù kia phân tán bốn phía rồi mở ra, dần lộ ra một lá chắn.
Tiểu Thập lảo đảo đi sang, bị lá chắn bắn ngược ngã ra đất, hồn phách lại tan rã trong nháy mắt. Thẩm Tri Huyền cũng đi sang, tử hử chạm vào lá chắn một cái.
Lá chắn phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Thẩm Tri Huyền nghiêng đầu nhìn về phía Yến Cẩn, Yến Cẩn hiểu ý, lúc y chưa kịp nói gì, đã ngựa quen đường cũ ôm lấy eo y, nhẹ nhàng xuyên qua lá chắn —— Đi qua lá chắn này cũng không có gì khó, bởi vì nó không cản người nào, chỉ có hồn phách Tiểu Thập phân tán không đầy đủ nên mới không qua được thôi.
Vừa xuyên qua lá chắn, tiếng sóng biển lần lượt truyền đến, đợi đến khi sương mù trước mắt tan hết, Thẩm Tri Huyền mới thấy rõ, hóa ra trước mắt là một vùng biển.
Vô bờ bến, xanh lam như ngọc biển, ánh lên mây bay trên trời, sóng nước dưới mặt trời lấp lánh.
Cách đó không xa là một tảng đá giữa làn sóng, trên tảng đá lớn nhất, một giao nhân có đuôi màu xanh băng đang lẳng lặng ngồi trên đấy, nửa đuôi cá giấu dưới nước, y ngắm nhìn biển phương xa, thỉnh thoảng còn ngân nga một điệu hát dân gian.
Để ý đến động tĩnh bên này, giao nhân quay đầu sang, tóc dài như thác nước bị gió thổi lay động, nổi bật làn da trắng như tuyết và sắc đẹp tuyệt trần.
Thẩm Tri Huyền vừa thấy y, thì không biết vì sao, bỗng dưng trong đầu lại vang lên giọng nói của của một nam nhân xa lạ.
"Ta nguyện vì y dựng ba ngàn huyễn tượng, Hãn Hải không bờ, thủy triều cuộn tiếng gió, tà dương (trời chiều) và hạo nguyệt (ánh trăng), mây mỏng và sao trời... Sẽ không thiếu gì cả, chỉ có điều, ta tuyệt đối sẽ không để y rời đi lần nữa."
Giọng nói này xuất hiện quá đột ngột, Thẩm Tri Huyền vô thức nhìn mắt Yến Cẩn, người sau vẻ mặt như thường kéo y lội nước qua chỗ giao nhân.
Y thu tầm mắt, khẽ cau mày, dường như lại có một ít âm thanh ồn áo đứt quãng vang lên trong đầu, nhưng lại không rõ lắm, y cẩn thận nghe, thì lại chẳng nghe được gì.
Như bị nhét hồi ức và cảm thụ không phải của mình vào đầu, khiến suy nghĩ của y hỗn loạn trong nháy mắt, ngay cả khi đã đến trước mặt giao nhân cũng chưa kịp phản ứng lại.
Giao nhân dừng hát, đôi mắt màu xanh băng xinh đẹp liếc nhìn Thẩm Tri Huyền, khẽ nhướng mày: "Tâm mạch tổn hại nhiều vậy?"
Y vừa nói là nói ngay chuyện này, vẻ mặt Yến Cẩn nghiêm túc, không chút do dự quỳ xuống tảng đá nửa ẩn nửa hiện trong nước, khi đầu gối va chạm vào tảng đá, cho dù có nước giảm xóc thì âm thanh vẫn khá lớn: "Xin tiền bối ban vảy."
Trái tim Thẩm Tri Huyền bị tiếng vang làm cho cả kinh, vô thức kéo hắn, đáy mắt bất giác toát ra tia đau lòng.
Giao nhân thu hết thảy vào đáy mắt, vẻ mặt hoảng hốt trong nháy mắt, một lát sau mới khẽ cười, khẽ nâng tay, một luồng sức mạnh dịu dàng đỡ Yến Cẩn đứng dậy.
"Bệnh tim này, e là vảy giao bình thường cũng không cứu được. Phải dùng đến vảy ngược." Tiếng nói thanh lãnh khoan thai vang lên, giao nhân thoải mái hào phóng bày ra vảy ngược của mình, "Nhưng ta chỉ còn nửa miếng vảy ngược thôi."
Tim Thẩm Tri Huyền chìm xuống, y biết vảy ngược quan trọng cỡ nào, nếu như vảy giao bình thường thì còn dễ nói, còn nếu là vảy ngược... Không có vảy ngược, tương đương với việc giao nhân mất nửa cái mạng.
Hiển nhiên Yến Cẩn cũng nghĩ tới điều này, hắn mím môi, đang định mở miệng nói tiếp, thì giao nhân lại giơ tay, ngón tay mảnh khảnh để bên môi, thủ thế im lặng: "Ta sống không còn được bao lâu nữa, nếu các ngươi đã có duyên đến đây, thì ta tặng vảy ngược cho các ngươi cũng được. Nhưng..."
Y dừng một chút, lúc mở miệng lại mang theo chút thở dài: "Nhưng hoán thiên cải mệnh (thay trời sửa mệnh), sẽ có cái giá phải trả... Ta dùng vảy giao cứu Tiểu Thập, cái giá phải trả là Tiểu Thập mãi mãi không thể lớn lên. Còn về phần ngươi, sau khi dùng vảy giao thì sẽ thế nào, ta không chắc."
"Vậy tiền bối có biết cách giải quyết không?"
Gia nhân im lặng hồi lâu, mới không xác định nói: "Ngàn năm trước ta từng đi qua một nơi gọi là thành Bất Tử, nghe nói ở đó có một gốc Tố Hồn Thảo... Có lẽ có thể giảm bớt tác dụng phụ của vảy giao."
Y nhìn bộ dáng nghiêm túc trầm trọng của hai người, cười cười: "Nếu ngươi chịu không nổi, thì trước mắt có thể dùng một ít vảy giao cũng được, ít nhất có thể giúp ngươi sử dụng linh lực trong thời gian ngắn mà bệnh tình không phát tác. Sau này khi các ngươi tìm được Tố Hồn Thảo rồi, lại hoàn toàn chữa trị tâm mạch là được."
Thẩm Tri Huyền có hơi do dự. Y vẫn luôn cho rằng giao nhân thượng cổ sớm đã biến mất, cho dù có vảy giao, thì cũng là duyên cơ xảo hợp để lại vảy, ai ngờ bây giờ y lại thấy giao nhân còn đang sống sờ sờ.
Mặc dù thoạt nhìn thìn đã đèn cạn dầu khô, giao nhân mất vảy ngược thì sẽ chết ngay lập tức.
Nội tâm y giày vò, khó có thể lựa chọn, Yến Cẩn thấy y đang rối rắm, thì lặng lẽ nắm lấy tay y.
Hơi ấm trên tay khiến Thẩm Tri Huyền ấm cả lòng, không nghĩ nhiều, nghiêng đầu nhìn hắn lộ ra ý cười rất nhỏ.
Đuôi cá của giao nhân khẽ vỗ trên mặt nước, tiếng nước bắn lên, khiến bọn họ hoàn hồn: "Ở bên ngoài... Các ngươi có thấy Tiểu Thập không? Nó đang làm gì thế?"
Vấn đề này không khó trả lời, nhưng đáp án lại có hơi tàn nhẫn với giao nhân. Thẩm Tri Huyền xem chuyện cũ của bọn họ, biết rõ tình cảm của Tiểu Lam Ngư và Tiểu Thập còn hơn cả người thân ruột thịt, đứa nhỏ tuy trước kia rằng ngốc ngốc nhưng ngoan ngoãn đáng yêu, bây giờ lại thành ra như vậy...
Y nghĩ nghĩ, vẫn gian nan ăn ngay nói thật: "Tiểu Thập đang chơi trốn với chín Tiểu Thập khác. Nó rất muốn gặp ngài, nhờ chúng ta hỏi ngài một câu... Ngài có vui không?"
Chỉ trong chớp mắt, giao nhân vừa nghe đã hiểu. Y trầm mặc hồi lâu, vẻ mặt dịu dàng, lẩm bẩm nói: "Đúng là đứa nhỏ ngốc..." Y phủ tay lên vảy ngược, đôi mắt xanh băng nhìn Thẩm Tri Huyền, "Ta có thể tặng vảy giao cho ngươi, nhưng các ngươi phải giúp ta tụ hồn phách của Tiểu Thập lại, đưa nó đi đầu thai."
"Hồn phách không được đầy đủ thì không thể qua lá chắn này, sau khi các ngươi tụ hồn phách của nó lại, thì lặng lẽ đưa nó vào đây cho ta nhìn một cái... Thôi" Bỗng nhiên giao nhân dừng lại, mốt lúc sau mới lắc đầu, che đi u buồn, "... Thôi, không gặp, mau đưa nó đi vãng sinh đi."
Gặp cũng chỉ để lại tưởng niệm. Đáy lòng Thẩm Tri Huyền nói ra câu mà y không nói, trầm mặc gật đầu, cùng ra ngoài với Yến Cẩn.
Tiểu Thập vẫn mong chờ ở chỗ cũ, rất nhiều lần nó thử đi qua lá chắn, nhưng lần nào cũng bị bắn ngược ngã xuống đất.
Đại khái hồn phách cũng cảm nhận được đau đớn, hốc mắt nó phiếm hồng, nhưng lại dùng sức không cho nước mắt chảy xuống, thấy bọn Thẩm Tri huyền đi ra, Tiểu Thập lảo đảo chạy tới: "Ngư Ngư, Ngư Ngư đâu?"
Thẩm Tri Huyền xoa đầu nó, dịu dàng nói: "Ngư Ngư về biển rồi, nhóc đi ngủ đi, tỉnh dậy là có thể thấy Ngư Ngư đấy."
Tiểu Thập ngây thơ nắn nắn ngón tay, mắt trông mong: "Thật, thật ư?"
"Ừm. Tiểu Thập ngoan." Tia linh khí trước đó Yến Cẩn để lại vẫn chưa dùng hết, Thẩm Tri huyền liền dùng tia linh khí này vẽ một tấm Ngưng Hồn phù trên không trung, Ngưng Hồn phù hóa thành khói nhẹ dụng nhập vào hồn phách Tiểu Thập, hồn phách của nó dần dần ngưng thực, vẻ mặt dần trở nên hốt hoảng.
Thẩm Tri Huyền có hơi khó xử, y và Yến Cẩn đều là kiếm tu, không có bản lĩnh như Đoạn Nguyên, có thể lấy âm đ*o độ hồn, y còn nhớ khúc điệu An Hồn Vãng Sinh, hay là... Y thử hát một chút?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, y liền nghe thấy tiếng ca thanh lãnh thản nhiên vang lên, yên lặng mà bình thản, mang theo sức mạnh trấn an lòng người.
Hồn phách của Tiểu Thập, giữa tiếng ca quen thuộc, dần dần phai nhạt, lúc sắp biến mất, nó chợt bừng tỉnh giữa hỗn loạn, bỗng nhiên giãy dụa.
"Ngư Ngư! Ngư Ngư..." Tiếng gọi mỏng manh gần như không thể nghe thấy vang lên, mang theo tiếng khóc nức nở, tiếng hát nhẹ nhàng ấy thoáng dừng lại, lát sau lại tiếp tục vang lên.
Rốt cuộc Tiểu Thập vẫn không thắng nổi sức mạnh thiên địa luân hồi vãng sinh, tiếng khóc nó mỏng manh dần, bóng dáng hoàn toàn tiêu tán, không còn để lại chút dấu vết gì.
Khi lần nữa đi đến trước mặt giao nhân, tâm tình Thẩm Tri Huyền có hơi nặng nề, thoạt nhìn thì giao nhân vẫn bình tĩnh như thường, thấy Thẩm Tri Huyền dường như có phiền muộn, còn nhẹ giọng cười, chuyển sang an ủi y: "Ly biệt trần thế là chuyện bình thường, không cần để trong lòng đâu."
Thẩm Tri Huyền khẽ lắc đầu, không nói gì.
Giao nhân bị nhốt ở đây gần ngàn năm, không rõ tình hình bên ngoài lắm, đối với toàn bộ bí cảnh cũng chỉ cảm nhận được một vài tình hình. Y hỏi thăm hai người một phen, lại trầm ngâm một lát, mới thở dài một tiếng: "Bí cảnh này sắp biến mất. Vài ngước trước ta cảm nhận được linh đan của Ân Từ đã nát, liền biến ngày này sớm muộn gì cũng đến... Thật ra rất lâu trước đây, nơi này đã không chịu nổi nữa rồi."
Sau khi Ân Từ nhập ma, đã lao tâm khố trí thiết kế bí cảnh này để nuôi nhốt Tiểu Lam Ngư, toàn bộ í cảnh đều do Ân Từ dốc sức chốn đỡ. Sau khi Ân Từ chết, thì linh đan Ân Từ tiếp tục chống đỡ.
Nhưng rốt cuộc linh đan vẫn không bằng người, sau khi bí cảnh nhận ra ma khí không đủ, liền ấn theo thiết lập của Ân Từ, bắt đầu chủ động tìm kiếm sinh vật có ma khí, hấp thu chúng nó vào bí cảnh, lấy cách nào đó để linh khí trong bọn chúng dung nhập vào bí cảnh.
Lúc đầu bí cảnh vẫn rất kén cá chọn canh, chỉ chọn sinh vật có ma khí, sau đó nó thật sự chịu không nổi nữa, nó đành chủ động miễn cưỡng cho những tu sĩ có tu vi không tồi vào... Vậy nên mới có chuyện bí cảnh này xuất hiện ở Tín thành.
Thẩm Tri Huyền kinh ngạc nói: "Bí cảnh chỉ chủ động tìm ma tu? Nhưng ta..."
Y cũng bị bí cảnh chủ động cuốn vào, nhưng y là tiên tu đường đường chính chính mà! Thậm chí y còn đấu không lại ma tu!
Giao nhân sửng sốt trong nháy mắt, y vốn tưởng rằng Thẩm Tri Huyền chủ động vào bí cảnh, hóa ra lại không phải?
Y giơ tay khiến Thẩm Tri Huyền đến gần, đầu ngón tay trắng nõn ấn lên trán Thẩm Tri Huyền, lát sau mới cau mày nói: "Trong người ngươi có ma khí."
Thẩm Tri Huyền: "Hả?"
Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện là Đại Hội Thí Kiếm trước đó của Thanh Vân Tông, y có dẫn một tia ma khí từ cơ thể Yến Cẩn sang cơ thể mình, nhưng nghĩ lại thì cũng không đúng, tia ma khí đó rất mỏng, vài ngày sau đã bị tiêu tán không còn gì, tuyệt đối không thể còn trong cơ thể lâu như vậy mà không bị y phát hiện, không bị tứ trưởng lão phát hiện được...
Y tự hỏi, giao nhân nhẹ nhàng ấn lên nốt lệ chí nơi khóe mắt y một cái. Đau đớn không kịp đề phòng đột nhiên truyền đến, nơi ấy bỗng nhiên nóng rực, khiến y nhịn không được nhíu mày, bàn tay nắm tay Yến Cẩn chợt dùng chút lực, mới kiềm không phát ra tiếng rên.
Gương mặt biến hóa khôn lường hoàn toàn mất đi hiệu lực dưới thuật pháp của giao nhân, lộ ra nốt lệ chí. Nhưng bây giờ nốt lệ chí lại có hơi sẫm màu, giao nhân lại khẽ ấn gõ một cái, nốt lệ chí kia đột nhiên chạy ra một sợi ma khí, nhanh chóng lao xuống biển!
Nó chạy trốn quá nhanh, ba người không kịp phòng bị, nhất thời không bắt được nó, trơ mắt nhìn nó biến mất giữa sóng biển.
"Sư tôn..." Lâu rồi chưa thấy gương mặt này, Yến Cẩn có chút không quen, nhưng càng khiến hắn khϊếp sợ chính là, giọt lệ chí nơi khóe mắt Thẩm Tri Huyền, không còn nữa!
Thẩm Tri Huyền sờ sờ khóe mắt, quả thật không có xúc cảm lồi lõm, y khϊếp sợ sờ tới sờ lui —— Đây là có chuyện gì?
Sao trong cơ thể y lại có ma khí?
Là nốt lệ chí này phong ấn ma khí?
Vậy mà sao trong nguyên thư không đề cập tới chứ!
Thẩm Tri Huyền còn đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên giao nhân như cảm ứng được gì đó, lập tức thúc giục nói: "Bí cảnh sắp chịu không nổi nữa rồi —— Ta vẫn có thể chống chút thời gian giúp các ngươi hộ pháp."
Y không chút do dự lột nửa miếng vảy ngược còn lại xuống cho Thẩm Tri Huyền, gắt gao cắn môi, sau khi nuốt máu tươi xộc lên cổ họng xuống, mới phân phó Yến Cẩn: "Vừa hay, ngươi dung hợp vảy giao vào tâm mạch giúp y đi."
Thời gian cấp bách, Thẩm Tri Huyền thấy y giao nhân đã quyết, mím môi, chỉ có thể tạm thời đè nghi hoặc trong lòng xuống, tràn ngập cung kính và cảm kích bái y một cái, sau đó mới khoanh chân ngồi xuống đá với Yến Cẩn.
Tuy rằng tảng đá rất lớn, nhưng hai người khoanh chân ngồi, cũng chỉ vừa đủ mà thôi, hai lòng bàn tay đối nhau, Thẩm Tri Huyền nhắm mắt lại.
Giao nhân tách miếng vảy ngược nhỏ xuống, đưa đến ngực Thẩm Tri Huyền, vảy ngược kia liền hóa thành gió mát lam quang, đi vào ngực Thẩm Tri Huyền.
Thẩm Tri Huyền lập tức cảm giác được một luồng linh lực dịu dàng thuộc về giao nhân thượng cổ, bắt đầu thấm vào chữa trị tâm mạch vỡ nát của y, tiếp theo đó là đến linh lực của Yến Cẩn, cẩn thận bảo hộ linh căn của y, không cho những linh lực vô cùng mãnh liệt đó làm thương tổn y.
Khế ước sâu trong biển linh khi bắt đầu nóng lên, biển linh khí là nơi rất quan trọng với tu sĩ, Yến Cẩn cũng chia ra chút linh lực để bảo vệ.
Thẩm Tri Huyền không hề phòng bị hắn, vì thế cũng không biết có một sợi linh lực lén lút chui vào biển linh khí của y,
Khế ước cảm nhận được linh lực của Yến Cẩn, đột nhiên run lên, sống lưng Thẩm Tri Huyền bỗng chốc cứng đờ, một cảm giác khó tả truyền ra từ nơi sâu nhất của biển linh khí, khiến y nhịn không được ngừng thở trong nháy mắt, khó khăn lắm mới nhịn cảm giác run rẩy này xuống.
Y vốn tưởng rằng đây chỉ là tình cờ, nhưng gần nửa canh giờ tiếp theo, y hoàn toàn cảm nhận được cái gì gọi là tra tấn.
Linh lực Yến Cẩn cứ liên tục trêu chọc khế ước của y, mà khế ước vốn dĩ cao lãnh, sau khi cảm nhận được linh lực của Yến Cẩn, lại như thiếu nữ mười sáu bị trêu chọc, thẹn thùng run không ngừng, cuối cùng khiến Thẩm Tri Huyền liên quan cũng không ngừng run lên.
—— Cái quỷ gì thế! Cái con mập bốn góc kia! Đồ khế ước lừa đảo! Trả hàng!
Y cắn răng chịu đựng cảm thụ kỳ quái ấy, cảm thụ ấy không đau đớn, cũng không phải cái gì khác, chỉ là...
Đột nhiên trong đầu xuất hiện một ý nghĩ —— Ôm hắn một cái nha.
Thẩm Tri Huyền: "???"
Ôm ai? Ai ôm?
Ôm Yến Cẩn? Y ôm?
—— Không đúng!
Căn bản thì ý nghĩ này đâu phải y nghĩ! Dường như trong đầu có một người, đang không ngừng áp đặt suy nghĩ cho y!
Sau khi miếng vảy ngược bé bé ấy hoàn toàn dung hợp với y, rốt cuộc Thẩm Tri Huyền chịu không nổi nữa, thân mình liền ngả ra sau, được Yến cẩn nhanh tay lẽ mắt kéo ngược lại, tránh lết cục rơi xuống biển.
Y cũng không còn sức ngồi thẳng, hơi thở dồn dập, bàn tay túm lấy tay áo Yến Cẩn còn run rẩy, động tác Yến Cẩn nhẹ nhàng giúp y lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Lúc vừa dung hợp vảy giao, Yến Cẩn đã thuận tay giúp y giải trận pháp giam cầm linh lực mà tam trưởng lão thiết hạ, lúc này linh lực bị giam cầm hồi lâu điên cuồng lưu chuyển trong cơ thể y, khiến y không nói được lời nào.
Yến Cẩn biết tình hình của y, nắm lấy tay y, vẫn không rút linh lực của mình ra, giúp y bình phục linh lực đang xao động.
Một lát sau, hô hấp Thẩm Tri Huyền mới chậm rãi bằng phẳng trở lại, mượn lục của Yến Cẩn, gian nan nghiêng đầu nhìn giao nhân.
Giao nhân không có vảy ngược, lại dùng toàn lực hộ pháp giúp hai người, lúc này sinh mệnh đã đến giới hạn. Đuôi của y chậm rãi lại vô lực vỗ lên mặt nước, Thẩm Tri huyền thấy, trên xương đuôi cụt có một vết sẹo dữ tợn.
Là vết sẹo do vòng khóa tròn của Ân Từ gây ra.
Nhưng lại không thấy bóng dáng của vòng khóa đó đâu.
Là Ân Từ đã tháo ra? Hay là giao nhân tự mình thoát được?
Giao nhân không còn sức lực, nửa cái đuôi chìm trong nước, không hề động đậy. Y không nhìn hai người, tầm mắt khoan thai trôi về phương xa.
Tiếng hát thản nhiên lạnh lẽo vang lên, lấy ngôn ngữ thần bí cổ xưa, hát lên những làn điệu tự do tự tại.
Thẩm Tri Huyền ngơ ngác nghe, chợt cảm thấy cõi lòng dâng lên cảm giác buồn bã. Y nhìn đôi mắt xanh băng kia, nhẹ giọng hỏi: "Còn chưa biết tên húy của tiền bối..."
Tùng đợt bọt sóng từ nơi xa ập đến, vĩnh viễn không ngừng, có lẽ là cảm nhận được cảm giác bi thương của ly biệt, tiếng sóng triều dường như cũng mang theo chút bi thương.
Giao nhân đứng dậy lao vào biển, giọng nói thanh lãnh thản nhiên gần như không thể nghe thấy vang lên giữa tiếng sóng.
"... Ta từng không có tên, sau này được gọi là Ngư Ngư, sau này nữa... ta tên Ân Quy."
Gió lớn tiễn hận thù còn lại, từ sau phải trở về. [*]
[*] 长风送余恨,辞后应有归。: Trường phong đưa dư hận, từ sau phải có về. Tui dở nhất là edit thơ, nên không chắc phần này lắm.
- ---------------