Hôm nghe kể chuyện ở khách điếm, Yến Cẩn xuống muộn nên không biết trước đó người thuyết thư đã kể những gì, về sau thì lúc nào hắn cũng chú ý đến Thẩm Tri Huyền, nên cũng không để tâm bọn họ đang tranh luận cái gì.
Chỉ loáng thoáng nghe rằng dường như là đang nói về hắn và sư tôn.
Yến Cẩn nghiêng đầu nhìn Thẩm Tri Huyền đang quay lưng ngủ say sưa, hàng mi dài trên mí mắt buông xuống những cái bóng lờ mờ.
Hắn chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng lật sách ra.
Hắn và sư tôn, có gì đáng viết?
Vốn dĩ Yến Cẩn chỉ định lật hai ba trang để xem thử trong đó viết gì, ai ngờ sau khi lật được vài tờ, thì ngây ngẩn cả người.
Tại, tại sao tất cả những gì hắn trải qua, lại viết thành...!lại viết thành thế này...
Nhất thời không có từ ngữ nào có thể hình dung được tâm trạng của Yến Cẩn, gương mặt nhịn không được lộ ra vẻ kinh ngạc, mờ mịt nhìn Thẩm Tri Huyền đang ngủ say.
Đồng hành với nhau cả quãng đường, chỉ có thể là sư tôn đã một mình vào thư phòng để mua quyển sách này, nhưng rõ ràng khi ấy sư tôn đã nói là, gặp phải ông chủ lòng dạ đen tối rồi, không mua mà.
Nhưng đột nhiên Yến Cẩn nhớ ra, dường như khi ấy hắn có loáng thoáng nghe được ông chủ đã lẩm bẩm gì đó, nói là bán một bộ...
Ánh mắt Yến Cẩn nhịn không được lia về phía túi trữ vật được đặt tùy ý trên gối của Thẩm Tri Huyền.
Cũng may là lý trí còn kiềm chế hắn, hắn mới không vươn tay qua túi trữ vật của y.
Ngọn nến sắp cháy hết, bấc đèn bị đốt ra rất dài, đột nhiên nổ tí tách thành hoa đèn, ánh sáng nhoáng lên, khiến Yến Cẩn hoàn hồn.
Hắn mím môi, cầm quyển thoại bản, sau khi xoay người thổi tắt nến, thì đi tới bên cửa sổ, dựa theo chút ánh sáng nhàn nhạt của ánh trăng, nghiêm túc lật từng trang sách, cẩn thận xem từng chữ.
.....
Khi Thẩm Tri Huyền mơ màng thức dậy, y vẫn không hề biết đã có chuyện đáng sợ gì xảy ra, trời tờ mờ sáng, nắng sớm chiếu qua cửa sổ nửa mở vào phòng.
Y ngủ chưa đủ, đầu óc rối bời, còn tưởng là đang ở trong phòng của mình, thuần thục quấn chăn quanh eo —— Sau đó khóe mắt y lướt qua một bóng người.
Khách điếm đơn sơ, ngoại trừ một cái giường gỗ, một cái bàn gỗ và hai cái ghế gỗ ra thì không còn gì khác.
Lúc này trên cái ghế cạnh bàn, chính là Yến cẩn đang đoan trang ngay ngắn ngồi trên đó.
Có lẽ là do y nhúc nhích duỗi người, lại rầm rì lẩm bẩm nên kinh động đến Yến Cẩn đang nhắm mắt dưỡng thần, khiến hắn mở mắt ra, từ từ nhìn sang đây.
Trong chớp mắt, Thẩm Tri Huyền tỉnh táo ngay tức khắc, nghiêm chỉnh buông tay chân xuống, kéo chăn, xoay người ngồi dậy, tùy ý vén tóc ra sau tai, chào hỏi Yến Cẩn: "Chào...!Giờ này là giờ nào rồi?"
Bởi vì vừa mới thức dậy, cổ họng khô khốc, giọng Thẩm Tri Huyền có hơi khàn.
Y khẽ ho hai tiếng, đi chân trần xuống giường, rót một chén nước uống.
Nam nhân thanh tú đơn thuần chỉ mặc một kiện lý y (áo lót) đơn bạc, cả người tản ra tư thái tản mạn, thần sắc uể oải lười biếng, lúc ngửa đầu uống nước, hầu kết tinh xảo khẽ giật.
Bởi vì khát nước nên y uống hơi nhanh, vài giọt nước chảy từ khóe môi xuống, men theo cằm trượt xuống cổ, nhưng lại không chảy vào cổ áo lỏng lẻo.
Lưu lại một vệt nước óng ánh trên da thịt.
Yến Cẩn điềm tĩnh quay đầu, không ai biết rằng trong đầu hắn chợt lóe lên câu "Ngọc Lan ôm chăn, lười nhác vén tóc mai lại muốn ngủ" trong thoại bản.
Đúng là đóa hoa ngọc lan, lúc thanh lãnh tại cành cao, cả người toát ra vẻ kiêu ngạo khiến người không dám động vào.
Yến Cẩn thấp giọng, khẽ nói: "Cuối giờ Dần rồi."
Thẩm Tri Huyền uống hết chén nước, đáy mắt mới tỉnh táo đôi chút, lười biếng trở về giường, ngồi xuống, lại thuận miệng hỏi: "Trở về khi nào?"
"Nửa đêm."
"Ồ." Thẩm Tri Huyền xoa xoa mi tâm, Yến Cẩn thuộc họ cây bông à, nửa đêm không chút tiếng động trở về, y vậy mà lại không nghe thấy động tĩnh gì hết.
Y còn định nói gì đó, thì đột nhiên nhớ ra quyển thoại bản mình đã đọc được một nửa hồi tối qua, liền nhẹ nhàng mò dưới gối —— Không có gì hết.
Trong lòng Thẩm Tri Huyền lộp bộp một chút, chậm rãi thu tay về, vờ như không có gì nói: "Về rồi thì ngồi luôn ở đó à? Cũng không dễ chịu gì, sao đệ không gọi ta, để ta nhường chút chỗ cho đệ nghỉ ngơi."
Đương nhiên là giường này không rộng cũng không thoải mái như giường ở Thanh Vân Tông, có điều hai người nằm chung thì cũng không được tính là quá chật.
Thẩm Tri Huyền thích ứng với thân phận mới của mình khá nhanh —— Biểu ca của Yến Cẩn sao, đồng hành với nhau nhiều ngày trời vậy rồi, hai huynh đệ cũng nên làm quen với nhau, mời ngủ chung thì cũng đâu phải chuyện khó tiếp thu gì.
Nhưng những lời này rơi vào tai Yến Cẩn thì lại có ý nghĩa khác.
"Mênh mông một màu tuyết, ánh ban mai nhàn nhạt, dung mạo xinh đẹp rạng rỡ của bạch y nhân, thần sắc tản mạn dựa vào mép giường, lười biếng nhướng mày, mỉm cười gọi đồ đệ, bàn tay trắng nõn như ngọc vén chăn gấm lên: Lúc tuyết đầu mùa rơi là lúc trời lạnh nhất, ngủ chung mới ấm nha."
Đương nhiên đây là chuyện mà bản thân Thanh Vân bịa ra, Thẩm Tri Huyền chưa bao giờ nói với hắn như vậy.
Nhưng mà...
Yến Cẩn im lặng không lên tiếng lấy một cái ly sạch khác, uống một ly nước lạnh, đè tâm tư lộn xộn ngổn ngang trong lòng xuống, mới nói: "Ừm.
Không cần."
—— Thoại bản hại người quá.
—— Nhưng vẫn muốn xem.
Tầm mắt Yến Cẩn không tự chủ được phóng tới túi trữ vật của Thẩm Tri Huyền, nhưng phóng được một nửa thì lại thu về, rũ mắt nhìn chén trà trong tay, suy nghĩ lên xuống không ngừng.
Sư tôn xem lời này trong sách, có phải là...!Y cũng không quá để ý mấy chuyện khác người này đúng không?
Đương nhiên là Thẩm Tri Huyền không biết nội tâm Yến Cẩn đang trăm xoay ngàn chuyển thế nào, y đang nghĩ, thoại bản của y đâu rồi, y cất ở chỗ này mà, quyển thoại bản dày dày đẹp đẹp của y đâu mất tiêu rồi!
Chẳng lẽ trước khi mơ màng thiếp đi, y đã nhét vào trong túi trữ vật rồi?
Trước mặt Yến Cẩn, y cũng không tiện tìm túi trữ vật, lỡ đâu lấy ra cái gì đó không tốt, Yến Cẩn mà thấy thì không hay.
Y hơi bối rối, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy có lẽ là do mình mệt mỏi nên tiện tay nhét vào túi trữ vật, vì dù sao thì Yến Cẩn cũng không nói dối, lén lút lấy đồ của y.
Quay đầu chờ cho Yến Cẩn rời đi, y mới cẩn thận lật qua.
Thế là tạm thời dằn chuyện này xuống, không nói tới nữa, sau khi hai người nghỉ ngơi chỉnh đốn xong, thì đi ra ngoài ăn sáng, mà Yến Cẩn dưới sự thúc giục của Thẩm Tri Huyền, mặt vô cảm mời Đoạn Nguyên đi chung.
Nhưng không biết vì sao, hôm nay Đoạn Nguyên cứ lơ đễnh mãi, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Thẩm Tri Huyền thấy vậy, liền nghĩ tối qua Yến Cẩn theo nàng ra ngoài, trí tưởng tượng của y bắt đầu bay cao bay xa, đến tột cùng thì tối qua Yến Cẩn ra ngoài làm gì?
Hai người có giao lưu trao đổi gì không? Phát triển tới đâu rồi? Đừng bảo là hũ nút A Cẩn khiến cô nương nhà người ta buồn rồi nhé...
Cứ như vậy, Thẩm Tri Huyền nghĩ lung tung đủ chuyện trên trời dưới đất, bỗng nhiên Đoạn Nguyên đặt đũa xuống, cắn cắn môi, nhỏ giọng kêu một tiếng "Tuế đại ca".
Thẩm Tri Huyền theo bản năng lên tiếng đáp, ý nghĩ đầu tiên hiện lên chính là, hai người này muốn thẳng thắn.
Bỗng nhiên y cảm thấy điểm tâm mình đang ăn không có vị gì cả, rất nhạt nhẽo.
Yến Cẩn không hổ là vai chính, nhanh như vậy đã chiếm được lòng yêu thích của nữ chính rồi?
"Huynh còn nhớ đứa nhỏ bị mất hồn hôm qua không?"
"Hả?" Thẩm Tri Huyền ngẩn người, "Là túi khóc kia ấy à?"
"Muội cảm thấy...!Sở dĩ nhóc con bị mất hồn, là do bị vài thứ dọa." Đoạn Nguyên nghiêm túc nói, "Tối qua muội một mình ra ngoài dạo một vòng, phát hiện có một số chuyện không đúng —— Trấn nhỏ này, có vật không thuộc về dương gian."
Thẩm Tri Huyền khẽ nhìn mắt Yến Cẩn —— Một mình? Còn Yến Cẩn đâu?
Yến Cẩn phát hiện tầm mắt của y, bình tĩnh nhìn sang, lát sau lại đẩy cái dĩa còn miếng điểm tâm cuối cùng tới trước mặt y.
"Ta không ăn..." Thẩm Tri Huyền thu tầm mắt lại, tùy ý nói: "Quỷ?"
Đoạn Nguyên khẽ vâng một tiếng, "Tuế đại ca không sợ ạ?" Nàng còn sợ người bình thường như Tuế Kiến sẽ sợ khi nghe thấy mấy chuyện quỷ quái này, cho nên vừa rồi mới do dự không nói thẳng, "Muội cảm thấy trên trấn này có quỷ..."
Có con quỷ nào mà họ chưa từng gặp à.
Khi Đoạn Nguyên còn đang nghĩ làm sao để nói chuyện này cho rõ ràng, thì Thẩm Tri Huyền nuốt điểm tâm trong miệng xuống, uống một ngụm trà, chậm rãi nói: "Là đầu bếp ngày hôm qua?"
Lúc này Đoạn Nguyên thật sự rất kinh ngạc, hỏi: "Tuế đại ca, làm sao huynh biết?"
Trong đầu Thẩm Tri Huyền suy nghĩ đủ thứ, cuối cùng mỉm cười nhìn Yến Cẩn: "A Cẩn nói."
"Biểu đệ của ta không biết ăn nói, hôm qua còn chưa kịp giới thiệu, hắn là đệ tử của Thanh Vân Tông, tu kiếm đạo."
Thẩm Tri Huyền cảm thấy mình đúng là sư tôn tốt nhất trần đời, vì hạnh phúc nửa đời sau của đồ đệ mà cúc cung tận tụy, y cố gắng dẫn đề tài lên người Yến Cẩn, "Tư chất của ta ngu dốt, không thể tu tiên, nhưng biểu đệ của ta ở Thanh Vân Tông cũng có chút danh tiếng, sau này hai người giao lưu với nhau nhiều hơn một chút là có nhiều đề tài để nói với nhau ngay ấy mà."
Y lặng lẽ cho Yến Cẩn một ánh mắt, ý bảo hắn tiếp lời, nhưng không biết là Yến Cẩn không hiểu hay sao mà hắn lại rũ mắt nhìn bàn, im lặng không lên tiếng.
Đáy lòng Thẩm Tri Huyền thở dài.
Y đang cố gắng khiến hai người giao lưu nhiều hơn mà, sao Yến Cẩn cứ ngậm miệng như hồ lô vậy...!Y lại lặng lẽ thở dài.
Thì ra là thế.
Đột nhiên Đoạn Nguyên tỉnh ngộ, hôm qua nàng thấy Thẩm Tri Huyền là người thường không có linh lực, nên tưởng rằng biểu đệ của y cũng thế! Hóa ra là một vị kiếm tu, còn là kiếm tu có tu vi cao hơn nàng —— Chỉ có tu vi cao hơn nàng, mới khiến nàng không có cách nào thăm dò cảnh giới của đối phương.
Có điều...
Đoạn Nguyên lặng lẽ nhìn Tuế Kiến một cái, lại lặng lẽ nhìn Yến Cẩn, kết quả vừa hay người sau cũng nhìn qua đây, ánh mắt lãnh đạm khiến nàng cứng người, lập tức dời mắt đi chỗ khác.
—— Hình như biểu đệ của Tuế đại ca không thích mình.
—— Quên đi, nàng vẫn nên nói chuyện với Tuế đại ca thì hơn!
....
Nguyên nhân Đoạn Nguyên định ở lại đây mấy ngày chính là muốn điều tra chuyện này, trước mắt thì mọi người đều là đồng đạo —— Trừ Tuế đại ca ra, vậy thì chuyện này dễ xử lí hơn nhiều.
Một hàng ba người lần nữa tới quán cơm hôm qua.
Còn chưa đến gần, đã có thể ngửi thấy mùi hương chỉ có hạt sen mới có, có lẽ chè hạt sen và bánh hạt sen là sở trường vị Thường đại ca này, sau khi nếm thử thì đúng là dư vị vô tận.
Thẩm Tri Huyền quen ăn đồ tốt cũng cảm thấy rất không tồi.
Quán cơm không có người, thiếu niên chán đến nỗi mọc rêu ngồi cạnh bàn, ngân nga một điệu dân ca, nói vọng vào trong: "Thường đại ca, không có khách, huynh không cần cứ làm mãi thế đâu..."
Bên trong loáng thoáng có tiếng đáp lại: "...!Không được đâu, lát nữa A Liên sẽ tới."
Thiếu niên im lặng không lên tiếng, rầu rĩ không vui, không khẽ hát dân ca nữa, tức giận nằm trên bàn ngây người.
Bởi vì trong ba người chỉ có Đoạn Nguyên là nữ tử, dễ khiến người ta mất cảnh giác, cho nên Thẩm Tri Huyền và Yến Cẩn đều chờ bên ngoài, chỉ một mình nàng vào, vờ như muốn mua bánh hạt sen.
Thanh niên đáp một tiếng, đứng dậy ra sau bếp, không bao lâu sau đã cầm một bao giấy dầu gói bánh hạt sen ra.
Đoạn Nguyên cầm lấy, vu vơ hỏi: "Ta có thể gặp đầu bếp của các ngươi một lần được không? Ta rất thích ăn bánh hạt sen này, muốn nói với hắn mấy câu."
Thiếu niên nằm lại xuống bàn, cũng không ngẩng đầu: "Thường đại ca bận, không gặp người."
Khách cũng đâu có ai, bận cái gì?
Đoạn Nguyên không từ bỏ ý định, năn nỉ lần nữa, vẫn bị từ chối như cũ.
Nàng không biết làm sao, đành cầm điểm tâm đi ra, bất đắc dĩ lắc đầu với hai người.
Thẩm Tri Huyền như nghĩ gì nhìn vào phía trong bếp, lát sau mới nhẹ nhàng nói: "Không sao, lát nữa tối rồi quay lại."
Y ý vị thâm trường nói: "Có một số thứ, không thể tiếp xúc với ánh mặt trời mà."
Vì thế tối nay, khi người dần ít đi mà trời cũng bắt đầu chạng vạng.
Quán cơm chuẩn bị đóng cửa, thiếu niên thuần thục lau bàn dọn đồ, lúc giương mắt thì thấy bọn Thẩm Tri Huyền, lập tức ngây người, dừng động tác, nói: "Ba vị khách nhân, ngại quá, chúng tôi muốn đóng cửa mất rồi."
"Bọn ta muốn gặp quý trù (bếp)." Trải qua một lần tìm tòi nghiên cứu ban ngày, Đoạn Nguyên đã xác định được đầu bếp này có vấn đề, liền gọn gàng dứt khoát nói: "Ban ngày không tiện, bây giờ thì chắc có thể ra rồi chứ?"
Trên mặt thiếu niên lập tức hiện lên vẻ cảnh giác: "Các người là ai? Thường đại ca nhà ta rất bận, sẽ không ra gặp các ngươi đâu..."
"Không, hắn sẽ." Thẩm Tri Huyền mỉm cười, nói: "Chỉ cần ngươi nói, bọn ta tìm được A Liên rồi, thì hắn sẽ ra."
Sắc mặt thiếu niên đại biến, còn chưa kịp nói gì, rèm cửa đã lay động, nam nhân cao lớn cường tráng vén rèm, đôi mắt dáo dác nhìn khắp nơi, giọng nói khó nén được kích động: "A Liên đâu? Hắn ở đâu?"
Bóng dáng của hắn rất mờ, dường như muốn hòa làm một với tối tăm xung quanh, nhưng hắn không hề hay biết, sau khi nhìn hai vòng mà không thấy người cần tìm, ánh mắt mang theo mong mỏi và căng thẳng nhìn sang Thẩm Tri Huyền.
Đáy mắt là một màu đục ngầu như tro..