Dịch: A Ly
***
Quách Quả cảm thấy tim gan tì phổi thận đều đau nhức, chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày cô phải dùng sạch linh khí như thế này, chỉ ước gì một sợi linh khí biến thành mười sợi, may ra mới đủ dùng mất.
Bởi vì, thế giới này hoàn toàn con mẹ nó không có một tia linh khí nào hết! Quả thực là một nơi tuyệt linh.
Ngay từ ngày đầu tiên xuyên tới đây, cô đã phát hiện ra vấn đề này. Lúc trước cô còn tưởng vì ở thành phố, cư dân đông đúc nên linh khí mới bị loãng quá mức khiến mình không cảm nhận được gì. Thế nên, một thời gian sau đó, cô tranh thủ lúc đi tìm việc, không ngừng thay đổi địa điểm để thử dẫn khí nhập thể.
Nhưng mà... không có! Cho dù cô tìm tới vùng đất có phong thủy tốt tới mức nào, thậm chí bày cả trận pháp Dẫn Linh, cũng đều hoàn toàn không kéo được một chút linh khí nào vào cả. Thế giới này thực sự là nơi tuyệt linh.
Không có linh khí nghĩa là gì, nghĩa là linh khí trên người cô, dùng bao nhiêu sẽ hao hết bấy nhiêu. Đã thế, tất cả pháp thuật, chiêu kiếm mà cô sử dụng đều cần có linh khí để chống đỡ. Không có linh khí thì khác nào người thường đâu cơ chứ? Cho nên, sau khi phát hiện ra sự thật này, cô quyết đoán phong tỏa linh khí trên người mình, nhằm bảo đảm mình sẽ không trong lúc vô ý làm thất thoát mất linh khí trong cơ thể. Hơn nữa, cô cũng rất ít sử dụng tới thần thức, vì thế trước đó mới không phát hiện ra trong trận pháp này có nhốt một con yêu thú cấp mười.
Thế nhưng vừa rồi, một chiêu Lạc Tinh Thần kia của cô đã gần như dùng hết hai phần ba linh khí trong cơ thể, cả người sắp bị rút cạn tới nơi rồi. Đổi là ai thì cũng đau lòng vậy thôi đúng không? Nếu ở Tu Tiên Giới thì chuyện này cũng chẳng tính là gì, đừng nói một chiêu, ngay cả mười chiêu cô cũng dùng ngon ơ. Sư huynh nói cô là linh thể trời sinh, sẽ tự động hấp thụ linh khí, trên cơ bản dùng hết bao nhiêu thì cũng sẽ tự động bổ sung vào bấy nhiêu.
Nhưng ở nơi tuyệt linh như này, cô có thể bổ sung cái lông ấy, tên tuổi có được sau mấy trăm năm tu luyện của cô, thay bản đồ một cái là vô dụng ngay, còn không phải kiểu vô dụng ngay lập tức mà là vô dụng dần nữa chứ.
Càng làm cho cô không ngờ chính là, tại sao ở nơi không có linh khí như thế này lại có thể có thể có một trận pháp biến thái, cùng một con yêu thú khủng bố như vậy xuất hiện chứ! Quả thực nó giống như tồn tại để hút linh khí của người ta vậy, hoàn toàn không hợp lý chút nào!
Cô cảm nhận chút linh khí còn thừa lại ít ỏi trong cơ thể, khó chịu... muốn khóc mất! Có thể nghĩ tới, không bao lâu nữa, rồi cô cũng sẽ giống như tất cả mọi người ở thế giới này thôi.
"Em gái... À không phải, Tiểu Quách... Không, đại sư à!" So với vẻ rầu rĩ của Quách Quả, vẻ mặt của Cận Nhát Gan lại cực kỳ hưng phấn, hai mắt sáng rỡ nhìn cô, "Ngài... Vừa rồi ngài..."
"Ơ? Anh còn ở đây à?" Quách Quả hơi kinh ngạc nhìn anh ta, không ngờ anh ta lại không chạy trốn. Trong tình hình như vừa nãy, nếu có chạy trốn cũng là chuyện bình thường, ngay cả Từ Chính vừa rồi nổi máu anh hùng lên còn chẳng dậy nổi, như đám công nhân ban nãy thì đã chạy mất dép lâu rồi, không ngờ anh ta vẫn còn ở lại đây chờ cô.
Cận Chấn Cách xoa đỉnh đầu hơi hói của mình, cười hề hề: "Tiểu... Đại sư à, không phải ngài bảo tôi để ý hai người bọn họ ư?" Anh ta chỉ vào Từ Chính và một công nhân khác vẫn còn đang ngất trên mặt đất.
Quách Quả cũng nhớ ra việc này, được rồi, coi như anh là một kẻ thật thà.
"Ồ, vất vả cho anh rồi!" Cô vội vàng xem xét Từ Chính ở bên cạnh, đối phương vẫn không hề tỉnh lại.
"Không không không, đây là việc nên làm, nên làm thôi!" Cận Thật Thà vẫn còn đang đắm chìm trong màn hành động đầy choáng váng ban nãy, ánh mắt nhìn Quách Quả như nhìn người ngoài hành tinh, thanh kiếm ban nãy của đối phương cũng không phải hàng giả, cô gái trước mắt anh ta đây chắc chắn không phải người thường rồi. Anh ta có cảm giác như Colombus khám phá ra châu Mỹ, cố gắng đè nén sự hưng phấn trong lòng xuống, cố gắng nói với giọng điệu bình thường, "Đại... đại sư, ngài nói xem chúng ta nên làm gì tiếp đây? Rốt cuộc đây là nơi nào thế?"
"Đây là trận pháp!" Nếu đã bị anh ta nhìn thấy rồi thì cô cũng chẳng buồn giấu diếm nữa, "Trận pháp này đã được bố trí nhiều năm rồi, hơn nữa đã bỏ hoang rất lâu, hẳn là do khu chung cư mới xây ở gần đây khiến cho trận pháp bị thay đổi, các anh mới ngoài ý muốn bị truyền vào trong trận pháp này."
"Trận pháp ư?" Trận pháp là cái của nợ gì vậy? Cận Chấn Cách nghe mà ngơ ra, nhưng thấy vẻ mặt đối phương như đưa đám thì cũng sáng suốt không lắm miệng hỏi thêm nữa, chỉ đổi lời nói, hỏi một câu khác, "Vậy... đại sư có biết cách nào ra ngoài không?"
"Tôi không rành về trận pháp lắm!" Đây là chuyên môn của sư huynh cô cơ.
Trong lòng Cận Chấn Cách thấy nặng nề, lại nghe thấy cô bổ sung một câu.
"Nhưng mà, đã là trận pháp, chỉ cần hủy diệt nền tảng của trận là có thể phá được rồi." Trước kia, cô luôn mạnh mẽ phá hủy trận pháp, ngoài lãng phí linh khí ra thì cũng chẳng có vấn đề gì.
"Nền tảng của trận hả?" Là cái gì thế?
"Nền tảng của trận pháp này có lẽ là con yêu thú lúc nãy rồi!" Cô chỉ về phía con yêu thú đã bị chọc thủng lỗ chỗ, nền tảng của trận pháp ở bên trong và bên ngoài hoàn toàn khác nhau, "Tôi đi hủy nội đan của nó, chắc là có thể ra ngoài được."
"Thì ra là thế." Lúc này, Cận Chấn Cách mới khẽ thở phào, có thể ra ngoài là được rồi, nghĩ một chút, anh ta lại nhìn Quách Quả, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cảm ơn ngài, đại sư. Ngài đã cứu tôi, sau này nếu cô có việc gì cần tôi giúp, tôi sẽ cố gắng hết sức mình." Đây là một vị cao nhân, bản năng của thương nhân mách bảo anh ta rằng, kết bạn với người này tuyệt đối không thiệt.
"Thế à..." Quách Quả đang định đi lấy nội đan của yêu thú đột nhiên dừng chân, đôi mắt đảo tròn một chút, sau đó lập tức quay ngược trở lại, nở một nụ cười cực kỳ xán lạn, "Đúng rồi, vừa rồi anh nói anh là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Thăng Chấn phải không nhỉ?"
"Đúng thế." Anh ta gật đầu đáp theo bản năng, chuyện này thì liên quan gì tới phá trận chứ?
"Thế..." Ánh mắt cô trở nên sáng rực, lập tức túm tay đối phương, dùng biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, nói: "Sau này nếu tôi mua nhà, anh có thể chiết khấu cho tôi không?"
"..." Hợ?
"Không cần nhiều quá đâu, giảm 50% là được rồi, anh thấy OK không?"
"..."
"Nếu không giảm được 50% thì thôi 40% cũng được nhé?"
"..."
"30% thì sao? Nếu không thôi 20% cũng được, hai bên cùng vui vẻ!"
"..."
"Vậy giảm thêm 10% nữa, không thể ít hơn được đâu! Nếu đồng ý thì gật đầu cái coi."
"..."
Không phải chứ! Cái kiểu mặc cả này của cô có phải hơi ngược đời rồi không?
Cuối cùng Cận Thật Thà vẫn gật đầu, nhưng cả người còn chưa hết đờ đẫn. Bản thân Quách Quả lại cảm thấy mỹ mãn mà xoay người, vui vẻ cất bước đi tìm nội đan, bị xuyên tới nơi này, tuy rằng nghèo rớt mồng tơi nhưng cô sắp có một căn nhà rồi, cuối cùng cũng coi như không lãng phí linh khí.
Hế hê... Vui thật!
Quách Quả cảm thấy như toàn thân tràn ngập động lực, nháy mắt tìm được vị trí nội đan, không mất chút sức lực nào vùng kiếm lên, trực tiếp chém nứt yêu đan của con quái vật cấp mười này.
Cùng với âm thanh nứt vỡ vang lên, từng vết rách lan tràn trên thân yêu đan, mà ngay lập tức, toàn bộ không gian cũng vỡ ra như viên nội đan kia, trên không trung xuất hiện đầy vết rách chằng chịt. Không bao lâu sau, toàn bộ những đường rách đã lan ra tận chân trời.
Ngay sau đó, một tiếng vỡ vụn vang lên, rừng rậm biến mất, yêu thú khổng lồ cũng biến mất, xung quanh xuất hiện bóng dáng những cây phong. Toàn bộ thế giới trở nên ngập tràn ánh sáng lấp lánh, trút xuống như mưa.
Quách Quả ngẩng đầu nhìn những ánh sáng lấp lánh đầy trên trời, thứ khỉ gì đây? Đang định điều động linh khí để phòng ngự thì lại thấy Cận Thật Thà vừa rồi vẫn còn khỏe mạnh đứng đó, đột nhiên thân mình lung lay rồi ngã sụp xuống.
"Đệch, này Chiết Khấu, anh không sao chứ?" Quách Quả kinh hãi, lập tức phóng qua đỡ lấy người.
Bên tai lại đột nhiên vang lên những tiếng la hét, đủ các câu chửi thề vang lên, rồi một đám người ào ào xông tới.
"Những người này làm sao thế? Sao lại ngất hết ở đây thế này?"
"Mau, mau gọi cấp cứu đi!"
"Ơ! Đây không phải mấy người mất tích mà trên ti vi vẫn phát à?"
"Mau gọi 110, 120..."
Người xúm lại càng lúc càng đông, thậm chí có không ít người đã lấy điện thoại ra. Lúc này Quách Quả mới nhận ra, bọn họ đã trở lại. Mà đám người lúc trước không đi theo cũng ở cách chỗ cô đứng không tới mười bước. Ngoài cô ra, tất cả những người thoát khỏi trận pháp đều nằm thẳng cẳng trên đất, hình như đều ngất đi cả.
Cô bắt mạch cho Cận Thật Thà, phát hiện đối phương chỉ bị ngất đi bình thường, liền truyền một tia linh khí vào theo bản năng để thử đánh thức người dậy.
Gần như ngay lập tức, đối phương đã có phản ứng, đôi mắt chớp chớp, chậm rãi mở ra, dáng vẻ mơ hồ không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
"Này, anh không sao chứ?" Cô đỡ người ngồi thẳng lên rồi định qua xem Từ Chính thế nào.
Thì đột nhiên anh ta lại nhíu mày, mở miệng hỏi: "Cô... là ai?"
Quách Quả: "..."
Đậu!
( ̄口 ̄)!!