Hôm Nay Sư Huynh Đã Nghĩ Thông Chưa

Chương 14: Lực chiến của vai ác




Dịch: A Ly

Đã sang thu, đêm xuống mang theo hơi lạnh, hơn nữa ban ngày còn có mưa nên hôm nay rừng phong cực kỳ tĩnh lặng, chẳng có bóng dáng một ai. Quách Quả nhanh chóng nhìn lướt xung quanh, xông thẳng về chỗ bày trận pháp, lòng ôm tâm lý cầu may, vươn tay sờ vào tảng đá được dùng làm mắt trận đã bị đánh nứt kia.

Dù sao trận pháp mới bị phá xong, linh khí trong trận không thể dùng được nữa, chỉ khi vọng sau khi trận bị phá, trên tảng đá vẫn còn sót lại một chút linh khí, đủ cho cô dùng là được.

Nhưng mà... chẳng có gì!

(?_?)

Bờ vai cô sụp xuống vì thất vọng, được rồi, đáng ra cô không nên ôm hy vọng gì vào cái thế giới tuyệt linh này.

"Tiểu... Tiểu Quả! Phải làm sao đây?" Tiểu An hoảng hốt kéo tay cô.

Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cách đó không xa, một đoàn sương đen kịt đang ùn ùn kéo về phía rừng phong, đèn dọc hai bên đường liên tục tắt phụt, quả nhiên chút kiếm khí đó của cô không thể ngăn cản được tên Ma tộc kia, chỉ mới mấy phút mà đối phương đã đuổi được tới đây rồi.

Trong lòng Quách Quả trầm xuống, quay đầu nói với Tiểu An: "Nhanh, nhân lúc vẫn còn nhìn thấy đường, cậu mau chạy khỏi nơi này đi, tớ sẽ cản hắn lại!"

"Được!" Tiểu An không nói hai lời, xoay người lập tức chạy như điên về khu vực đèn sáng, bước chạy cực kỳ dứt khoát, nháy mắt đã biến mất ở cuối đường, hoàn toàn không có ý dừng lại một chút nào.

Quách Quả: "..."

(⊙_⊙?)

Mặc dù cô cũng hiểu, Tiểu An có ở lại thì chẳng những không giúp được gì cho mình mà còn kéo chân sau của cô, nhưng mà có phải cậu ấy đi quá dứt khoát rồi không? Chẳng giống phim trên tivi, tưởng rằng cậu ấy sẽ phải tỏ ra do dự một chút chứ.

Ài... không hổ là đồng đội quốc dân!

Ma tộc đã đuổi tới nơi, ma khí lập tức bao trùm quá nửa khu vực rừng phong nơi này, trước mắt lại tối sầm. Gương mặt đầy ma văn một lần nữa xuất hiện trước mặt Quách Quả.

Ma tộc đã nhận ra một người chạy thoát, nhưng y cũng chẳng có ý định đuổi theo, mục tiêu của y ngay từ đầu đã là Quách Quả.

"Chỉ bằng chút kiếm khí đó mà ngươi tưởng có thể trốn được chắc? Hơi coi thường bản tôn rồi!"

"Ai nói chỉ có chút kiếm khí đó?" Quách Quả hít sâu một hơi, không áp chế thần thức nữa mà lập tức bung hết ra.

Ngay sau đó, quanh thân cô có gió nổi lên phần phật như giông lốc, lại như có muôn vàn lưỡi dao gió đang bao bọc quanh người cô, khiến cho khí đen xung quanh lập tức bị đánh tan, khí chất cả người lập tức thay đổi, dường như chính bản thân cô cũng biến thành một lưỡi dao sắc bén.

"Ngươi dùng thần thức hóa kiếm!" Ma tộc thật sự bị kinh sợ, đôi mắt đỏ như máu trợn tròn lên, hoàn toàn không ngờ được cô sẽ làm như thế. Phải biết rằng, thần thức không phải thứ bình thường, chỉ cần tổn thương một chút đã đau muốn chết rồi, hơn nữa vết thương thần thức cũng rất khó lành. Vì thế, tu sĩ nào mà không cất giấu, che chở thần thức của mình, chỉ hận không thể dùng mấy chục tầng bảo vệ bao quanh ấy chứ. Chưa bao giờ gặp người nào dám dùng thần thức công kích, càng đừng nói hóa thành kiếm khí.

Quách Quả hoàn toàn chẳng cảm thấy gì, kiếm khí quanh người cô càng lúc càng dày đặc, gần như sắp tương đương với ma khí trên người đối phương.

Sắc mặt Ma tộc trầm xuống, liếc nhanh kiếm khí quanh người cô một cái, ngay sau đó hừ lạnh: "Hừ, không có linh khí, kiếm chiêu của ngươi chẳng thể phát ra được uy lực vốn có, ngươi không sợ mình không thắng được ta, ngược lại bản thân còn vì thần thức hao tổn mà chết sao?"

"Ưu điểm duy nhất của kiếm tu bọn ta, đó là nghĩ thoáng! Hơn nữa..." Cô nắm chặt thanh kiếm trong tay, đột nhiên nở nụ cười, "Ai bảo ta chỉ có thần thức chứ!"

Nói xong, cô liền bắt pháp quyết, tung ra chút linh khí cuối cùng mà mình vừa mới liều mạng ép từ trong kinh mạch ra, vung tay đánh vào tảng đá mắt trận ở bên cạnh.

Dù gì cũng là cục đá được dùng làm mắt trận, tuy rằng trận pháp đã bị phá nhưng Linh Âm ở trong đó thời gian dài như vậy, lại thêm một trận pháp áp chế yêu thú cấp mười bên trong nữa, dù có thế nào thì đá mắt trận này cũng chẳng phải tảng đá bình thường. Thế nên, cô không hề do dự, dùng pháp quyết cuối cùng mà mình có thể vận dụng được đánh lên tảng đá này, hy vọng có thể phát huy một chút tác dụng.

Chỉ thấy ánh sáng trắng lóe lên, toàn bộ tảng đá phát ra ánh sáng chói lóa, ngay sau đó như bị thứ gì đó đánh tan, hóa thành ngàn vạn tia sáng dung nhập vào trong kiếm khí của cô. Chỉ chớp mắt, kiếm khí hóa thành kiếm đá bay đầy trời, trải rộng chi chít ra bốn xung quanh, hình thành một kiếm trận khổng lồ.

Σ(°△°|||)︴

Hở hở?

Không riêng gì Ma tộc, chính bản thân Quách Quả cũng sợ đến ngây người, vốn nghĩ tảng đá này chỉ có thể miễn cưỡng trở thành pháp khí dung nhập vào trong chiêu kiếm, gia tăng lực tấn công cho chiêu kiếm mà thôi, hoàn toàn không ngờ lại có hiệu quả này.

Tảng đá này quá lợi hại, quả thực quá lợi hại! Hiệu quả không thua gì pháp khí cực phẩm, trực tiếp hoàn thiện chiêu kiếm của cô.

Nếu đã như vậy, có lẽ cô thật sự có thể thắng được!

Tự tin của Quách Quả lập tức tăng vọt, cầm kiếm xông lên không hề do dự. Vô vàn kiếm đá sau lưng cô cũng vùn vụt lao tới công kích ma khí xung quanh như một trận mưa rào.

Sắc mặt Ma tộc biến đổi, không còn dám giữ vẻ mặt đắc ý nữa, tung ra toàn bộ ma khí, lao vọt tới.

Thắng hay thua đều nằm ở một chiêu này, liều mạng thôi!

Quách Quả cắn răng không bận tâm tới cơn đau trong thần thức, tụ hết mọi sức lực vào thanh kiếm trên tay, dùng toàn lực chém xuống.

Kiếm khí khổng lồ lập tức quật gãy cây cối xung quanh và đánh tan ma khí, thanh kiếm trắng như tuyết cắt đứt dịch nhầy sền sệt màu đen kia, trực tiếp dừng trên gương mặt đầy hoa văn chằng chịt, sau đó gian nan bổ xuống.

Ma tộc trước mắt lập tức như một quả cầu đầy nước màu đen bị chọc vỡ tan, sau đó hóa thành khói đen tiêu tán, sương mù dày đặc xung quanh cũng đang tan dần.

Thành công rồi!

Quách Quả thở phào trong lòng, ngay lập tức cảm thấy có vị tanh ngọt trào lên cổ họng, cô há miệng nhổ ra một búng máu, thân mình cũng không đứng vững được nữa mà ngồi phịch xuống đất. Kiếm khí quanh người không thể duy trì được thêm, lập tức biến mất sạch sẽ, một đám kiếm đá dày đặc sau lưng cũng theo đó vụt tan đi.

Hiện giờ, cô chẳng còn tí sức lực nào, nhưng may là đã thắng rồi...

"Kiếm tu quả nhiên là phiền phức!" Giọng nói lạnh lùng quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng cô.

Quay đầu nhìn, chỉ thấy ma khí vốn đã tản ra đã tụ lại, không bao lâu sau, trước mắt cô liền xuất hiện thân ảnh màu đen quen thuộc kia.

Đậu xanh! Sao thứ này lại không chết vậy?

Ảo thuật sao? Không đúng, rõ ràng vừa rồi cô đã chém trúng y rồi, chẳng lẽ hai cái đều là thật thể ư? Không ngờ Ma tộc này còn biết thuật phân thân sao?"

"Nếu không phải ta còn một hóa thân khác thì đúng là ngươi đã thành công rồi." Đôi con ngươi như máu của y nhìn chòng chọc vào cô, giọng nói càng lạnh như băng, "Đã thế, càng không thể để ngươi sống được, chỉ có thể nhân lúc ngươi chưa khôi phục linh khí, ta phải hưởng thụ thôi!"

Nói xong, y lao tới, thân thể màu đen giống như một cái lưới lớn, chụp về phía cô.

Quách Quả thật sự muốn chửi bậy, thần thức bị thương, lại chẳng nặn ra được thêm một giọt linh khí nào, giờ cô chẳng khác gì một tảng thịt chờ vào nồi, đừng nói là phản kháng, giờ cô còn chẳng né tránh nổi ấy chứ.

Thôi toi rồi!

Mắt thấy Ma tộc càng lúc càng tới gần, bản thân sắp bị y cắn nuốt tới nơi, đột nhiên có một luồng ánh sáng màu đỏ vọt ra từ giữa trán cô, hóa thành một đóa hoa năm cánh chắn trước người Quách Quả, giống như một vòng bảo vệ ngăn cản đòn tấn công của Ma tộc.

Cũng không biết có phải do đồ án trước mắt quá quen thuộc, hay là phản xạ có điều kiện đã hình thành từ mấy trăm năm qua, cô lập tức há miệng gào lên...

"Sư huynh, cứu mạng vớiiiiiiiiiiiiiiii!"