Hôm Nay Rung Động Vì Em

Chương 6: Tạ chủ long ân




Kí ức của Diệp Đằng về việc tiêm phòng dừng lại ở hồi tiểu học. Thời đó là có bác sĩ ở trạm xá đến tận từng nhà, khi kim tiêm vẫn chưa chạm đến mông, cô đã liều mạng chạy ra ngoài, hại bác sĩ phải cầm ống tiêm chạy theo cô qua hai con phố.

Cô từ nhỏ đã là một đứa trẻ kỳ quái, không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để nói chuyện với cô.

“Đi rồi sao?” Diệp Đằng đi thăm dò.

Đào Dã thấy trước ngực mình có cục bông xù lúc ẩn lúc hiện, đột nhiên cứng đờ: “Thầy…. Thầy…”

“Tôi thấy em rồi, còn chạy?” Giáo viên tổng phụ trách ổn định hơi thở, trên đỉnh đầu rơi xuống vài sợi tóc: “Ra đây. Diệp Đằng đúng không? Hai hôm trước ở phòng hiệu trưởng có gặp qua tôi rồi còn gì. Mới chuyển trường tới à? Thôi nào, ra đây.”

“...”

Haizz, vẫn bị bắt. Cô nhìn hàng rào sắt trước mặt mình, quay đầu lại nhìn Đào Dã, cảm giác như có thể khóc như trút mưa ngay bây giờ.

“Thầy, thầy nghe em giải thích đã…”

“Vị này là?” Thầy giáo thấy cô đi ra từ phía sau Đào Dã, tưởng anh là phụ huynh của Diệp Đằng, ngữ khí khách khí không ít.

Diệp Đằng nghĩ có thể xoay chuyển tình thế, quan trọng nhất là không được để anh nói cho bố mẹ cô, nếu không cô không biết ăn nói thế nào với Phương Thục Trân. Cô lập tức ôm trầm lấy cánh tay của Đào Dã, cười hì hì nói: “Đây là anh trai của em ạ.”

“À, anh trai của em Diệp đây đúng không?” Ông định bắt tay với anh nhưng vừa giơ tay ra phát hiện ngăn cách giữa hai người họ là hàng rào sắt, tư thế giống như đi đến thăm tù, lại thu tay về.

Đào Dã liếc mắt nhìn Diệp Đằng, cô ngượng ngùng mà bỏ tay hắn ra, thuận thế mở cửa cho thầy giáo, chớp mắt bắt đầu diễn: “Em chưa làm gì cả, em chỉ là một cô bé vô tội đáng thương.”

“Thầy, vừa nãy là hiểu lầm, là mấy nam sinh kia gây khó dễ cho em, em sợ quá nên mới chạy, không biết là thầy đuổi theo em.” Mặt của thầy tổng phụ trách trở nên nghiêm nghị: “Mới lúc nãy còn dẫm lên tay Phùng Thiên, bắt nó đọc giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội còn không phải?”

“...”

Lúc đấy là do cô đột nhiên nhớ ra nên mới nói… Bây giờ nói ra trước mặt anh, khác nào nói cô đang bắt chước anh đâu.

Diệp Đằng nhìn thoáng qua mặt anh, không biết hắn có cười hay không.

“Chuyện này tương đối nghiêm trọng, tôi phải xem xét kĩ lại. Nhân tiện phụ huynh của em đang đây, đến trường phối hợp với nhà trường một chút, được chứ?” Ông nói.

“Có thể ngày mai không ạ? Hôm nay cũng hơi muộn rồi.” Diệp Đằng cảm thấy Đào Dã sẽ không phối hợp, ít nhất là hiện tại sẽ không đi.

“Thôi được rồi, ngày mai đưa phụ huynh của em đến trường học một chuyến đi.” Mãi giáo viên tổng phụ trách mới đi, Diệp Đằng thở nhẹ nhõm: “Thật ngại đã đem cho cho anh một phiền toái nhưng... Mai anh có thể đi không?”

“Không.” Đào Dã biết cô định làm gì, nhanh chóng cự tuyệt, rút điện thoại ra.

“Từ từ, anh gọi cho ai đấy?”

“Cô Lưu.”

“Từ từ! Anh đừng nói cho dì Lưu, tôi đi ngay đây.” Diệp Đằng khập khiễng xách balo của mình, mỗi một bước đi đau thấu da thấu thịt.

Đào Dã nhìn ống quần của cô bị máu dính hết lên, nhìn có chút thê thảm, nhíu mày, duỗi tay giữ quai cặp balo của cô: “Chờ.”

“Uhmm” Diệp Đằng đứng đánh giá nhà của anh một chút. Trong sân thoáng đãng, có một chiếc bàn nhỏ, bên cạnh là cái ghế mây rất lớn, ngồi ở đây chắc chắn sẽ rất thoải mái.

Đào Dã từ trong nhà lấy ra một hòm thuốc, đặt trên ghế mây bên cạnh bàn, mở nắp hộp lấy ra nước sát trùng và băng gạc: “Tự mình xử lý được à?”

“Chỉ là một vết thương nhỏ thôi.”

Đào Dã giơ điện thoại quơ quơ trước mặt cô.

Diệp Đằng ngoan ngoãn ngồi xuống, tự mình khử trùng, đau vô cùng. Cô cong eo xử lý miệng vết thương chỗ mắt cá chân, một bên thấy được người đàn ông đang đứng trong phòng, hơi dựa vào tường, có lẽ đang nói chuyện điện thoại.

Điện thoại của cô reo lên, có lẽ là bố mẹ nuôi của cô gọi đến. Bây giờ thực sự quá muộn rồi, trời đều tối đen, cô nhanh chóng bỏ đồ xuống, nghe điện thoại.

Đào Dã nghe điện thoại, bên miệng còn treo ý cười: “Tối nay tôi ở đây, bên này có chuyện ngoài ý muốn.”

Trong điện thoại truyền đến một trận ầm ĩ: “Cái gì? Lại chuyện ngoài ý muốn gì? Tìm anh ăn một bữa cơm cũng khó thế à?”

Dáng người của anh thật sự rất đẹp, dựa vào tường giống như một người mẫu lười biếng, tùy ý chụp cũng có thể ra hàng đống ảnh đẹp. Mí mắt hơi cụp xuống, cười xin lỗi: “Trong khu có một con mèo đi lạc, chân bị thương, tôi không thể thấy chết mà không cứu.”

“Phong Thần của chúng ta từ khi nào trở nên nhiệt tình như vậy? Anh không phải ăn một bữa cơm thôi cũng chê phiền toái à? Bây giờ thế nào? Cái gì mà mèo với chó đều phải quản?”

“Mấy chuyện vô đạo đức làm quá nhiều rồi, bây giờ phải làm việc thiện để tích đức.”

“Wow, anh có tư tưởng giác ngộ cao như thế từ bao giờ đấy?” Đối phương vừa nghe Đào Dã nói lời này liền cười.

Tư tưởng giác ngộ? Đào Dã nhớ tới lúc nãy thầy tổng phụ trách kể mấy lời Diệp Đằng nói, chính anh hôm đó cũng chỉ thuận miệng nói, không ngờ cô học nhanh như vậy.

Đào Dã nghiêng đầu nhìn tiểu cô nương dưới ánh đèn đường, nghiêm túc xử lý vết thương của chính mình, cô lớn lên rất gầy, lại trắng, có lẽ là vì đau nên cô bạnh miệng ra, nhưng không kêu lên tiếng nào.

Diệp Đằng xoay mặt qua, hai tầm mắt chạm nhau, Diệp Đằng cúi đầu, xắn ống quần lên một đoạn, đứng lên: “Cảm ơn, tôi về trước, hôm nào… Khi nào anh ở nhà thì tôi đem trả anh ô.”

“Có ai đến đón cô không?”

“Có, chắc là sắp đến rồi.” Không chỉ đến đây mà Phương Thục Phương vừa nghe cô bị thương, ngay lập tức bắt cô đứng yên, sẽ đến nhanh nhất để đưa cô đến bệnh viện.

Diệp Đằng lại nghĩ mai phải mời phụ huynh đến trường, cảm thấy có thể níu kéo anh một chút, lại nghĩ dù gì anh cũng chỉ là một người xa lạ, mình đã đem lại cho anh thêm rất nhiều phiền toái, thật sự rất ngại: “Tôi, tôi đi trước.”

Đào Dã nhìn bộ dáng ủ rũ của cô, giống như một kiểu biểu tình: Bị cuộc sống ép đến mức suy sụp tinh thần. Anh mỉm cười, quay lại lấy chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài.

Lúc xe rẽ ra khỏi ngõ, từ gương chiếu hậu có thể thấy Diệp Đằng đang đứng ven đường, ống quần xắn lên lộ ra một đoạn băng y tế, nhìn giống như quấn bừa lên nhưng thật ra cô rất nghiêm túc làm việc này, thậm chí còn thắt một cái nơ con bướm.

Anh đột nhiên nhớ tới thầy giáo vừa kêu tên cô là Diệp Đằng, làm người ta nghĩ đến một người đang nỗ lực leo dây thường xuân theo hướng ánh mặt trời.

Đi đến nửa đường, điện thoại của anh vang lên, anh tùy tiện nhấn nút trả lời: "Lại làm sao?”

“Sao anh vẫn chưa tới?’

“Đang ở trên đường.” Đào Dã đánh tay lái: “Khoảng mười phút nữa là tới.”

“Con mèo của anh đâu? Không có việc gì chứ?”

“Đi rồi.”

Anh bật radio lên, một giọng nam truyền ra: “Cuộc thi năm nay được theo dõi rất nhiều, Tiểu Tuyết, cô thích nhất là tay đua nào?”

“Tôi á? Tôi thích nhất là Tần Quân! Mười lăm tuổi bắt đầu, đến bây giờ đã vượt qua được mọi chông gai. Không giấu gì chứ tôi đã theo dõi anh ấy từ rất lâu rồi.” Cô gái kích động nói.

“Nhìn thật không ra Tiểu Tuyết là fan của Tần Quân nha! Hahaa vậy cô hẳn sẽ nhớ Phong Thần, người lần trước cùng đội với Tần Quân. Lần này, người đầu tiên tôi nhớ là cậu ta, năm đó…”

Đào Dã tắt radio, trong xe trở nên yên tĩnh.

Trong điện thoại truyền đến tiếng ho khan: “Khụ khụ, thật ra lần thi đấu này, lần trước huấn luyện viên cũng nói qua, thực ra anh…”

“Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy, có gì tí nữa nói.”

“Được rồi, anh bình tĩnh, dù sao trong mười phút này em sẽ nghe theo lời anh nói.” Giọng của anh ta đột nhiên nhỏ lại: “Tí nữa anh đến thì khó nói hơn. À, em nhờ anh chuyện này.”

Đào Dã thở dài: “Nói.”

“Anh tìm cho em một người mẫu với!”

“Người mẫu?” Cố Dật Trần sau khi xuất ngũ liền mở studio chụp ảnh, theo đuổi nghệ thuật là ước mơ của anh ta, tuy rằng không kiếm được nhiều tiền như trươc, nhưng anh ta cảm thấy vui là được. Vì vậy Đào Dã chưa bao giờ nghĩ anh ta sẽ nghiêm túc với nghề nhiếp ảnh này.

"Gần đây không phải em đang tham gia một cuộc thi về nhiếp ảnh sao. Không tìm được người mẫu thích hợp nên mới hỏi anh. Dù gì tiểu khu chỗ nhà anh cũng gần trường học. Em muốn tìm một nữ sinh, mười sáu mười bảy tuổi, có chút khí chất, và thật xinh đẹp.”

Trong đầu Đào Dã nghĩ đến một người nhưng anh kịp thời đánh gãy suy nghĩ của chính mình: “Bắt trẻ em lao động bất hợp pháp.”

“Em không trả tiền thì phạm pháp cái gì. Chỉ là hỗ trợ chụp ảnh thôi.” Trước kia trong đội Cố Dật Trần là người trẻ tuổi nhất, luôn luôn ỷ lại Đào Dã. Những người khác đều đã không liên lạc được nhưng Cố Dật Trần vẫn trước sau như một dính lấy Đào Dã như cao bôi trên da chó: “Anh có gặp mà đúng không? Em có nhớ lần trước có gia đình thuê nhà anh không phải có một cô bé sao? Anh giới thiệu một chút đi, em thấy cô bé ấy rất thích hợp.”

“Không được.”

“Tại sao lại không được? Anh giới thiệu một chút, rồi em sẽ tự mình đi nói, nếu tôi biết có người phù hợp hơn em tôi cũng sẽ không tìm em.” Cố Dật Trần liến thoắng một hồi, nghe thấy đối phương không có động tĩnh gì như đã dừng xe: “Phong Thần?”

Đối phương nói với giọng cười nhạo: “Cầu xin tôi.”

Anh ta không hề phản kháng, nói: “Anh Dã, xin anh đấy!”

“...”

Đào Dã không nghĩ Cố Dật Trần không biết xấu hổ như vậy, không thể nào nói nổi: “Vậy trưa mai cậu qua đây, tôi dẫn cậu đi hỏi thăm.”

Cố Dật Trần vui sướng nói: “Tạ chủ long ân!”

Hết chương 6