Nói là không ngủ nhưng sau khi ăn xong, đường bột tràn ngập đại não, cô lại không phải là người thường thức đêm nên chỉ chốc lát là dựa vào sô pha ngủ mất. Cảnh này giống với mấy năm trước cô một mình lẻ loi mạo hiểm trời đông giá rét đến đây để nói cho anh tình cảm của mình. Dưới ánh đèn lập lòe sáng, làn da cô mềm mại. Anh theo bản năng muốn duỗi tay chạm vào mặt cô, lại sợ đánh thức cô nên ngón tay dừng lại giữa không trung, chậm chạp không có hạ xuống.
Chỉ có mình anh biết, anh có biết bao cảm ơn với cô gái dũng cảm này, tinh thần phấn chấn này có thể nghĩa vô phản cố* mà nói điều cô thích, có biết bao cảm ơn cô vẫn luôn không từ bỏ anh, ở một chỗ đợi anh lâu như vậy. Anh bế ngang người cô lên, ôm cô vào phòng ngủ đặt cô trên giường. Diệp Đằng không thoải mái mà trở mình, hừ một tiếng rồi lại ngủ tiếp. Cô luôn ngủ rất say, bị người khác bế đi sang chỗ khác cũng không biết gì.
*Nghĩa vô phản cố: vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không do dự, chùn bước, quay đầu lại.
Đào Dã chống cánh tay cúi đầu nhìn lông mi cô hơi động, cô không tỉnh, anh yên tâm dựa vào mép giường ngồi trên tấm thảm. Còn một tiếng nữa phải đi, anh muốn hút điếu thuốc, theo bản năng lại nghĩ đến mỗi lần cô thấy anh hút thuốc đều nói hút thuốc có hại cho sức khỏe cho nên ném hộp thuốc vào tủ đầu giường, đứng dậy cầm bộ bộ quần áo đơn giản đi ra phòng khách.
Đồ đạc đều đã thu dọn gần xong, anh lại quay về phòng ngủ. Đầu giường còn sáng đèn, Diệp Đằng bọc chăn ngủ say sưa, anh cười cúi đầu hôn nhẹ vào trán cô rồi mới rời đi.
Bầu trời lúc rạng sáng vẫn còn sao đêm, anh cảm giác tâm tình tình từ xưa đến nay chưa từng thoải mái đến vậy, thậm chí khó có khi bật nhạc. Anh lái xe một mạch đến sân bay, sắp sửa lên máy bay thì nhận được điện thoại của Diệp Đằng, trong giọng còn có chút oán trách: "Sao anh trộm đi rồi? Em còn muốn đưa anh đi mà."
"Em muốn đưa nên anh phải đi trước rồi." Ở bên kia Đào Dã đang làm thủ tục ký gửi. Anh trai quầy ký gửi nghe thấy lời này ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó chết lặng mà yêu cầu anh đưa giấy tờ.
"Bây giờ còn kịp không?"
Anh nghe thấy tiếng Diệp Đằng xuống giường: "Không còn kịp nữa, còn nửa tiếng nữa là lên máy bay."
Diệp Đằng thất vọng mà thở dài: "Về sau không được lén lút đi nữa."
"Được." Đào Dã cười đáp ứng, xoay người đi khỏi quầy đăng kí, phất phất tay với người bên kia: "Em ngủ thêm một lát đi, lúc anh về nhất định sẽ nói cho em."
"Vâng. Thi đấu cố lên, em sẽ xem buổi phát sóng trực tiếp." Diệp Đằng ôm đầu gối ngồi trở lại giường, thấy anh ném hộp thuốc trên tủ đầu giường: "Với lại, hút thuốc ít thôi."
"Anh định dừng." Đúng như dự kiến của Đào Dã, mỗi lần cô thấy đều sẽ nhắc nhở.
"Anh định bao giờ đấy?"
"Mới nãy, thấy bóng đêm đẹp quá nên muốn tích mệnh một ít."
Diệp Đằng bật cười: "Anh lại nói hươu nói vượn rồi."
"Muốn nghe thật sự?"
Diệp Đằng nghe thấy bên kia có người gọi anh "Anh Dã, đừng gọi nữa, tắt điện thoại đi, sắp lên máy bay ròi."
"Anh mau nói đi, nói xong em sẽ tắt máy."
"Ở bên nhau mới năm tiếng đã bắt đầu ghét bỏ anh?"
Diệp Đằng thực sự bất lực. Miệng của anh không buông tha người bao giờ, tuy rằng bình thường cô cũng rất lợi hại nhưng gặp phải Đào Dã một câu cũng không thắng được anh: "Không có, vậy thì anh cứ từ từ mà nói."
Để anh từ từ nói khác nào bảo anh không đi. Đám đồng đội đứng cách đó không xa, nhìn anh từng câu từng chữ mà chậm rãi nói: "Bởi vì sợ chết, muốn ở bên em lâu hơn chút nữa."
Diệp Đằng cảm thấy trong lòng mình có nơi nào bị đụng chạm tới. Cô đã xem mỗi một cuộc phỏng vấn trước đây của anh, anh đã từng nói, đua xe là một ngành rất gần với cái chết, tốc độ và tử vong thường đi đôi với nhau. Phóng viên hỏi anh có sợ hay không, lúc ấy anh cười nói tay đua sợ chết cũng giống như đua xe mà sợ tốc độ, đó là thứ mà một tay đua suốt đời đều theo đuổi.
Mà hôm nay anh nói anh sợ chết bởi vì cô, cảm giác trong lòng Diệp Đằng rất khó nói. Đúng là mỗi lần nhìn anh thi đấu cô đều rất sợ nhưng đây là việc mà anh yêu, nếu đơn thuần là vì cô mà anh từ bỏ thứ anh thích, Diệp Đằng sẽ không làm vậy. Là bạn gái, cô không có cách nào ngoài việc nhìn anh mỗi lần đua đều gặp thoáng qua Tử Thần.
Đào Dã tắt điện thoại, lúc lên máy bay đồng đội bên cạnh vẫn còn ngáp: "Anh Dã, hôm nay anh còn có fans muốn đến tiễn anh, tuyệt thật."
"Đến?" Đào Dã với huấn luyện viên ngồi phía trước bọn họ.
Huấn luyện viên lật xem tạp chí trên máy bay, nói: "Tôi sửa lại giờ bay, không nói cho mấy cô ấy."
"Về sau cũng đừng cho bọn họ tới, tôi chẳng phải là minh tinh gì." Đào Dã dựa vào lưng ghế, điều chỉnh một tư thế thoải mái.
"Bây giờ Internet phát triển như vậy, một cái video thi đấu của cậu cũng có thể lộ ra, một giây là lên hot search, chúng ta cản cũng chẳng cản được." Lý Nguyên Thanh ngồi đằng sau nói theo.
Huấn luyện viên chưa nói cái gì, sau khi máy bay cất cánh mới hỏi trộm một câu: "Cô gái kia đuổi tới?"
Vốn dĩ Đào Dã muốn ngủ, nghe ông ấy hỏi, sửng sốt một lát mới gật đầu.
"Tôi cũng đoán thế," Huấn luyện viên chắc chắn mà nói: "Còn may là có cuộc thi, nếu không có phải cậu muốn từ bỏ đúng không?"
"Không đâu." Đào Dã đặt gối sau cổ: "Nói không chừng sẽ trực tiếp nghỉ ngơi."
Huấn luyện viên xoay đầu trừng mắt với anh, thấy tiểu tử này cười xấu xa nói: "Đùa thôi."
"Muốn nghỉ cũng phải đạt được quán quân F1 đã, lúc ấy tôi không cản cậu đâu." Huấn luyện rất biết hành bọn họ, thể lực, kỹ thuật, tâm thái thiếu một cái cũng không được. Đối với rất nhiều người mà nói, quen bạn gái không phải là chuyện đại sự gì, nhưng với Đào Dã thì ông quá hiểu, anh không có nhược điểm gì, duy nhất có điểm là anh quá nặng tình cảm. Huống hồ tuổi tác của anh cũng không nhỏ, anh trở về là muốn lấy danh. Chuẩn bị lâu như vậy có lẽ năm nay là năm thích hợp nhất, chắc chắn nhất. Ông không muốn để phí anh, để anh hoàn thành giấc mơ xong rồi rút lui cũng không làm mọi người thất vọng.
"Tôi sẽ suy nghĩ thêm." Đào Dã chậm rãi nhắm mắt lại, giành giật từng giây để nghỉ ngơi.
- -------------
Diệp Đằng ở nhà Đào Dã ngủ đến bảy giờ sáng, lấy từ trong tủ lạnh ra sữa bò với bánh mì đơn giản ăn sáng rồi mới trở lại trường học, thay quần áo rồi mới đi làm. Vừa mới đến cửa đã có đồng nghiệp hướng về phía cô nhiệt tình chào hỏi: "Lá cây! Lá cây! Gần đây tớ mới phát hiện ra một kho báu."
"Lại là vị soái ca nào được cậu sủng hạnh thế?" Diệp Đằng quá hiểu cô ấy, một câu đã chọc trúng.
"Cho cậu xem! Cho cậu xem này!" Cô ấy lấy điện thoại ra đưa cho Diệp Đằng: "Hôm nay vốn dĩ có một em trai bay vào rạng sáng, sau đó liền có tỷ muội ngồi xổm ở sân bay, kết quả phát hiện ra một người qua đường, siêu đẹp trai. Sau đó bắt đầu tìm trên Weibo, bị mọi người phát hiện ra anh trai này là tay đua, vừa lạnh lùng vừa đẹp trai. Tớ sẽ đi biên tập lại các video anh ấy thi đấu! Tớ chết mất! Tớ đơn phương tuyên bố, đây là bạn trai tớ!"
Diệp Đằng thấy mấy tấm ảnh chụp, quả nhiên là Đào Dã. Sáng nay lúc anh đi tóc cũng chưa chải nhưng vẫn đẹp. Mũi thẳng, tay đút trong túi quần, cả người có vẻ lười nhác mà ưu nhã. Diệp Đằng phóng to nhìn anh trong điện thoại, cười, lúc ấy chắc là anh đang gọi điện thoại với mình.
"Có phải siêu đẹp trai đúng không! Cậu nhìn sườn mặt xem này! Cậu nhìn ảnh xem, quần áo như này cũng không che dấu được khí chất đẹp trai của anh ấy, cậu xem cậu có giống hoa si không! Nghe nói tiểu ca ca này tên Đào Đã, là tay đua rất lợi hại trong nước, tớ còn xem video anh ấy thi đấu lúc mười sáu mười bảy tuổi. Trời ơi, thật là tiểu chó săn, so với đám tiểu thịt tươi bây giờ cũng không kém."
Đồng nghiệp kích động mà nói một đống có không. Diệp Đằng chẳng nghe vào lời nào, lăn qua lộn lại nhìn mấy tấm ảnh.
"Ừ, ánh mắt cậu cũng không tồi." Diệp Đằng đưa điện thoại cho cô ấy, làm bộ tùy ý mà nói: "Gửi mấy cái này cho tớ."
"Được được, tớ biết lúc này khẳng định cậu sẽ không chê tớ. Nhưng mà không biết đẹp trai thế này liệu tiểu ca ca đã có bạn gái chưa, ngàn vạn lần là chưa đi, nếu không tớ sẽ đau lòng lắm." Đồng nghiệp vừa gửi vừa lẩm bẩm.
Diệp Đằng yên lặng không nói gì. Đào Dã có rất ít thông tin, tin tức của anh trên mạng cũng chỉ là mấy đoạn phỏng vấn ngắn với rải rác mấy tấm ảnh fans chụp còn phương diện sinh hoạt thì rất ít. Rốt cuộc đua xe trong nước cũng coi như là một vòng tròn, cho nên anh có một hai lần ra vào vòng đó, mức độ nổi tiếng cũng không cao như vậy.
Diệp Đằng tìm kiếm sự sai lệch thời gian giữa trong nước với nơi anh thi đấu, lúc nghỉ ngơi giữa trưa có thể trò chuyện video với anh, Diệp Đằng tìm cái phòng họp không, ăn mặc trang phục công sở, đoan đoan chính chính mà ngồi.
Đào Dã nằm ở trên giường, tay đặt sau đầu: "Bộ dáng này của em như đang mở họp í."
"Cảm ơn Đào tiên sinh đã bớt chút thời gian cùng tôi tiến hành buổi gặp mặt." Diệp Đằng cười: "Nghỉ ngơi chưa? Ở trên máy bay à?"
"Ừ, khi nào em tan làm?"
"Sáu giờ, về trường chắc là đã bảy giờ." Diệp Đằng ghé xuống bàn, chóp mũi cơ hồ muốn chọc vào màn hình, cầm điện thoại dịch dịch về phía trước: "Sáng nay ở sân bay anh bị chụp lén anh có biết không?"
"Thế á?" Đào Dã điều chỉnh dáng ngồi một chút, dường như đã quen với nó: "Chụp đẹp không?"
"Em không nhìn kĩ. Em đến giờ nghỉ trưa rồi, anh ngủ thêm một lát đi, ngày mai anh rảnh thì gọi tiếp." Diệp Đằng nhìn nhìn thời gian, cô muốn để cho anh ngủ nhiều hơn một chút.
"Ừ, chờ em tan làm." Anh đi xuống một chút, nghiêng thân mình sờ chai nước khoáng trên bàn.
"Lúc em tan làm đã khuya, bên chỗ anh là nửa đêm." Diệp Dằng không muốn làm ảnh hưởng đến trạng thái của anh, tuy rằng rất muốn mọi lúc mọi nơi đều được nhìn thấy anh nhưng nếu thức đêm thì sẽ ảnh hưởng đến việc huấn luyện của anh vào ban ngày.
"Thà muộn còn hơn." Anh mới nghỉ một chút sau khi hạ cánh, bây giờ nói chuyện giọng còn khàn khàn, có chút mơ mơ màng màng, trong phòng cũng không có sáng, không nhìn rõ mặt anh.
Diệp Đằng chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội mà nhìn chằm chằm người trong điện thoại: "Vì sao mà thà muộn còn hơn?"
Đào Dã nhìn bộ dáng nghiêm túc đặt câu hỏi của cô, giống học sinh giơ tay lên hỏi một vấn đề. Bộ dáng này làm anh cảm thấy không nên cùng cô gái này không đầu không đuôi vui đùa, bên môi có ý cười nhàn nhạt: "Muốn biết? Sau này sẽ nói cho em."
Tác giả có lời muốn nói: Sẽ không có chuyện hài là tay đua mà không phải tài xế tốt _(:3" ∠)_