Hôm Nay Rung Động Vì Em

Chương 5: Cứu.....




Mẫu thuẫn giữa Diệp Đằng và Phùng Thiên mau chóng lặn xuống, mỗi ngày đều sống trong hoà bình, không có chuyện gì xảy ra. Lâm Mạt là người nhát gan, lúc thu dọn sách vở còn cảm thán: "Thật kỳ lạ, nếu là trước kia, nói không chừng bọn họ sẽ..."

"Sẽ thế nào?" Diệp Đằng nhìn thái độ này của Lâm Mạt, xem ra trước đây Phùng Thiên hay đi trêu đùa các nữ sinh khác, nói không chừng Lâm Mạt cũng là một trong số đó.

"Sẽ gây phiền toái cho cậu đấy." Lâm Mạt nhỏ giọng, liếc mắt về phía sau, Phùng Thiên đang cùng mấy nam sinh đá ghế, đi ra khỏi lớp bằng cửa sau.

"Bọn họ có hay làm mấy việc này không?"

Diệp Đằng ghét nhất cái loại đi trên đường cứ tùy tiện thổi sáo trêu chọc các nữ sinh.

"Không." Lâm Mạt lắc đầu: "Họ chỉ trêu những người đẹp thôi."

"..."

Sao lại có cảm giác chuột tre đẹp sẽ được ăn ăn trước, còn lớn lên nếu đẹp chẳng lẽ cùng phạm pháp?

Diệp Đằng cùng Lâm Mạt đi từ trường ra, ở cổng trường gặp một người đàn ông trung niên, tóc húi cua, hơi béo, bụng phệ, mặc áo ngắn tay.

"Là con!" Người đàn ông cười vẫy tay với Diệp Đằng.

"Đây là ai?" Lâm Mạt sợ hãi, nhìn người đàn ông xa lạ.

"Chú Kiều!"

Từ khi đến thành phố A đến nay, lần đầu tiên Diệp Đằng vui sướng như vậy.

"Mạt Mạt đây là chú Kiều, bằnh hữu của bố tớ." Diệp Đằng nói xong, nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu: "Bố ruột của tớ."

Lâm Mạt ân cần thăm hỏi một chút rồi tách khỏi hai người. Về thân thế của Diệp Đằng cô đã sớm được mẹ kể, cho nên cô biết rõ ràng về quá khứ của Diệp Đằng. Cho nên lần tiên gặp Diệp Đằng cô liền nảy sinh một loại tình cảm khó nói, Diệp Đằng thoạt nhìn vừa kiên cường lại lạc quan.

"Chú Kiều, sao hôm nay chú lại có thời gian rảnh qua đây?"

Kiều Chính Dương là bằng hữu của bố cô, cũng là giáo viên thể dục ở trường trước kia của cô. Từ nhỏ đến lớn cô thân với ông nhất cho nên ông cũng không khác một người bố thứ hai của cô là mấy.

"Bất quá chú mới đến, chứ nếu không cháu cũng không định gọi điện cho chú à?" Người đàn ông cười rộ lộ hai má lúc đồng tiền, do đến tuổi trung niên mới mập ra chứ hồi trẻ chắc cũng là người có vóc dáng đẹp.

"Cháu mới đi mấy ngày mà chú xem bụng chú này!" Diệp Đằng không trả lời câu hỏi của ông mà nhanh trí chuyển đề tài: "Ai nhìn cũng chẳng biết trước đây chú có tập tán thủ."

Kĩ thuật tán thủ của Diệp Đằng cũng là do ông dạy. Kiều Chính Dương hồi trẻ là vận động viên tác thủ chuyên nghiệp, dựa theo cách nói của ông thì là phong cảnh cũng thật nên thơ, đáng tiếc phong cảnh một đi không trở lại, chỉ lưu lại thịt mỡ ở nhân gian.

Kiều Chính Dương hiểu đứa nhỏ này, cô thoại nhìn chuyện gì cũng không sợ, cười hi hi ha ha nhưng thật ra là một người nhạy cảm: "Cháu ở đây thế nào? Có chuyện gì thì gọi cho chú, nếu không quen chú sẽ đón cháu đi."

"Cháu thì có thể có chuyện gì?" Diệp Đằng cúi đầu, kéo kéo quai cặp: "Họ đều đối xử với cháu rất tốt."

Diệp Đằng thấy ông không tin, nhấn mạnh lại: "Thật sự tốt mà! Chú không tin thì nhìn xem."

Cô lấy điện thoại ra, lúc nãy Kiều Chính Phương có nhắn tin cho cô, ý muốn tới đón cô tan học.

"Đối với cháu tốt là được." Kiều Chính Dương cười cười.

Diệp Đằng có người cậu là một tên ăn chơi, sau lhi bố mẹ cô qua đời chỉ chực chờ để chiếm tài sản. May cô có Kiều Chính Dương chăm sóc, sau hai, ba năm mới có thể thoát được.

"Ở nhà của chú có gì không tốt mà con cứ một mực phải đi tìm bố mẹ nuôi? " Kiều Chính Dương nhìn đứa cháu gái, trong giọng mang theo vài phần bất đắc dĩ.

"Chú, cháu chỉ muốn thay đổi môi trường, với lại bây giờ cháu vẫn sống tốt mà. Ở đây ba mẹ nuôi đối xử với cháu rất tốt, chú cũng đừng quá lo lắng. Thôi, cháu mời chú ăn một bữa cơm." Diệp Đằng kéo tay ông, lúc nãy cô đã nhắn lại với Phương Thục Trân mình sẽ đi tàu điện ngầm về.

Nếu cô vẫn còn ở nhà của Diệp Chính Dương thì người cậu kia của cô sẽ không tha cho họ. Chuyện của một năm trước bây giờ nghĩ lại cô vẫn thấy sợ.

Diệp Đằng không muốn cho họ thêm phiền toái, cũng không muốn họ vì mình mà cả ngày kinh hồn táng đảm. Đổi một môi trường mới với cô cũng là chuyện tốt.

"Không, chú đến đây chỉ để thăm cháu. Cháu cũng mau về nhà sớm đi, hôm nào rảnh thì về thăm chú và dì." Từ đáy lòng, Kiểu Chính Dương đã coi Diệp Đằng như một đứa con gái, nhưng ông cũng hiểu cho suy nghĩ của Diệp Đằng nên mới tôn trọng ý kiến của cô. So với cuộc sống trước kia, cô xứng đáng có được những cơ hooii tốt hơn.

Cuối cùng, Kiều Chính Dương vẫn cùng cô đi đến quán ăn gần trường ăn cơm rồi mới rời đi.

Diệp Đằng cùng ông đến ga tàu điện ngầm mới chia tay. Cô không muốn về nhà ngay, đi bộ một lúc rồi dừng chân ở sân sau trường.

Cô ngồi trên ghế dài, ngắm nhìn cảnh hoàng hôn với những đám mây như được dát vàng, trông thật đặc biệt

Ánh nắng chiều cũng chuyển thành màu cam hồng, có chút ảm đạm.

Cô phủi tay, đứng lên định đứng dậy về nhà đột nhiên thấy năm sáu nam sinh đi ra, cầm đầu là Phùng Thiên.

Vốn dĩ tưởng họ rộng lượng thế nào, hoá ra là chờ cô ở chỗ này.

Thực ra, Phùng Thiên cũng không nghĩ gì nhiều, chẳng qua hôm nay cậu bị người bạn mới này làm cho mất mặt nên chỉ định hù doạ cô một chút, tiện thể ra oai với đám anh em. Kết quả tan học Diệp Đằng đi gặp chú, hại cậu ta bây giờ mới tìm được cô, người như muốn bốc hoả.

"Người mới, biết điều một chút!" Phùng Thiên lớn lên cũng được gọi là đẹp trai, cao to, mặc bộ đồng phục thể dục khiến cho người cho người ta dễ liên tưởng đến một tên ngốc to con.

"Diệp Đằng, mày đâu?" Cô biết là trốn không khỏi bọn chúng, dứt khoát đi ra.

"Hôm nay mày nói Thiên ca tao sai rồi, loại chuyện này tao không so đo." Cậu ta dùng giọng điệu ghê tởm: "Biết điều một chút, làm tao vừa ý thì về sau, Thiên ca che chở cho mày."

Diệp Đằng vốn dĩ là người vô tình, nghe xong câu này xoay người bỏ đi. Cô không có thừa thời gian mà nói chuyện với loại rác rưởi.

Phùng Thiên thấy cô đi, duỗi tay bắt lấy bả vai cô. Diệp Đằng thấy có bàn tay đặt trên vai mình, trực tiếp vặn tay, ném cậu ta xuống đất.

Đám đàn em đần mặt ra.

Vừa mới xảy ra cái gì?

"Mẹ nó, chúng mày thất thần cái gì, đánh nó cho tao!" Phùng Thiên nằm trên mặt đất hét.

Bọn họ bình thường chưa cùng nữ sinh động thủ, đây là lần đầu, lại đánh nhau với một nữ sinh. Chuyện này truyền ra thì mất mặt.

Diệp Đằng dùng chân dẫm lên tay Phùng Thiên, cậu ta kêu to: "Đừng đừng đừng, đừng dẫm!"

Đám đàn em bên cạnh đứng đần ra.

Diệp Đằng không dùng sức, chỉ là không muốn cậu ta nhúc nhích: "Còn nhớ giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội không? Đọc một trăm lần thì chuyện hôm nay, Diệp tỷ sẽ không so đo."

"Bọn nhãi ranh! Đứng yên, không được nhúc nhích."

Bên này, bọn họ vừa nghe thấy giọng quen thuộc, ngẩng đầu thấy có bóng người đang chạy đến đây, kiểu tóc Địa Trung Hải bị gió thổi rối tung, đó chính là giáo viên tổng phụ trách.

Người này nghiện tăng ca à? Muộn như vậy mà vẫn ở lại bắt lỗi học sinh!

Diệp Đằng xoay người chạy. Lúc này ai mà không chạy mới là người ngu. Cô ở trước bố mẹ nuôi là người con gái ngoan ngoãn, nghe lời. Nếu để bọn họ biết cô là loại người thế này thì xảy ra chuyện lớn mất. Cô liếc thấy phía trước là tiểu khu chỗ nhà Lâm Mạt, nhanh chóng chạy vào trốn.

Đám nam sinh kia nháo nhác chạy. Giáo viên tổng ohuj trách thấy không đuổi kịp, dứt khoát đuổi theo Diệp Đằng, vừa chạy vừa hét: "Em đứng lại đó cho tôi! Học sinh cấp ba đúng không? Đừng chạy!"

Diệp Đằng quay đầu nhìn lại, giáo viên này thể lực không tệ, cô chạy lâu như thế mà vẫn đuổi theo được.

Cô nhìn thoáng qua, bất giác chạy đến khu nhà của Lâm Mạt, ở tầng một chính là sân nhà Đào Dã. Cô bất chấp tất cả ném balo vào trong.

Đào Dã đi ra thấy balo của cô đang nằm chễm chệ dưới mặt đất.

Diệp Đằng quay lại xem tình hình, vội vã nói: "Tôi không cẩn thận mà làm rơi balo vào sân nhà anh, anh cho tôi vào lấy lại được không?".

"Rơi vào?" Đào Dã không biết tiểu cô nương này năm lần bảy lượt tìm đến rốt cuộc có mục đích gì, dù bận nhưng vẫn nhìn cô nói hươu nói vượn. Balo nằm cách cửa gần 100 mét vậy mà cô một hai nói rằng nó rơi vào.

Diệp Đằng thấy giáo viên tổng phụ trách đứng cách đấy không xa, đnag đứng thơt hồng học, mắt thấy sắp đuổi kịp, gấp đến độ dậm chân bình bịch.

Đào Dã lười biếng ngáo một cái, nhìn cô đang chớp chớp mắt, chắp hai tay trước ngực vẻ mặt thành kính: "Ca ca, cứu!"

Đào Dã:...

Ba giây sau, cửa vừa mở ra, Diệp Đằng nhanh chóng chạy vào, dựa lưng vào ven tường như tên ăn trộm, nín thở, ngón trỏ đặt môi: "Sụyt!"

Không biết vì sao, Đào Dã bất giác đi theo cô, cô gắt gao kéo ống tay hắn như sợ không cẩn thận hắn sẽ nói với giáo viên tổng phụ trách đến đây.

Đào Dã liếc măt xuống mắt cá chân cô: "Chân cô chảy máu rồi kìa!"

Diệp Đằng cúi đầu nhìn, chắc là lúc nãy chạy không cẩn thận mà quệt vào đâu. Lúc đấy không có cảm giác gì, hắn nói xong dưới chân truyền đến một trận đau đớn: "Không có việc gì!"

"Miệng vết thương rất sâu, đi đến bệnh viện xử lý đi nếu không sẽ nghiêm trọng hơn đấy." Đào Dã ngồi xuống kiểm tra, nhìn cô như một cô gái chẳng chịu chăm sóc bản thân, lại chẳng sợ đau.

"A! Có cần phải tiêm không?" Diệp Đằng từ nhỏ đến lớn không sợ cái gì, chỉ sợ mỗi tiêm: "Nếu tôi không đến bệnh việc thì sẽ thế nào?"

Đào Dã bình tĩnh nhìn vào mắt cô: "Không đến thì chết cũng không phải là điều bất ngờ."

Hết chương 5