Diệp Đằng theo thói quen mím chặt môi, đây là thói quen khi cô khẩn trương. Cô chậm rãi nhắm mắt, để tâm bình tĩnh lại, mặc kệ ông ta nói cái gì, Diệp Đằng đều nghĩ mình đã có thể đối mặt.
Mặc kệ là đã mất bố mẹ nhưng vẫn phải là chính mình.
Một chiếc xe xẹt qua bên cạnh người nọ, dừng lại trước mặt cô. Đào Dã đi từ trên xe xuống, anh thế mà còn mặc tây trang, đây là lần thứ ba cô thấy anh mặc tây trang nhưng lần này cũng coi như một loại ăn ý tự nhiên. Bởi trong lòng ý đều biết rằng, lần hẹn hò hôm nay khác với những lần trước, cho nên hai người đều rất coi trọng. Hai người họ đều là những người nghiêm túc với chuyện tình cảm.
Làn váy của Diệp Đằng bị gió tốc nhẹ lên, cô đứng đó mỉm cười với anh, lúc nãy còn căng thẳng thì trong nháy mắt đã tìm được điểm dừng chân, có anh ở đây cái gì cô cũng không sợ.
Chân Diệp Thần giống như bị què, ông ta đi từ từ đến bên này, động tác thong thả lại có vẻ ngưng trọng.
“Có cần anh đưa em đi không?” Đào Dã biết đối với cô, Diệp Thần luôn là một cái gai, mỗi một lần ông ta xuất hiện luôn có thể làm cô tổn thương sâu sắc nhất. Trước kia anh giúp cô cũng chỉ có thể để cô không nhìn thấy nhưng bây giờ nếu cô nói không muốn nhìn thấy người này, anh sẽ để cả đời cô không phải nhìn thấy.
“Không sao, em muốn đối mặt.” Diệp Đằng biết mình đã trốn rất lâu rồi, phương pháp duy nhất để loại bỏ sự sợ hãi chính là đối mặt với nó. Trên thực tế thứ cô sợ hãi không phải là Diệp Thần mà chính là nội tâm tự trách không cam lòng: “Mặc kệ tí nữa ông ta muốn nói gì em đều có thể tiếp thu. Dù sao bộ dáng hiện tại của ông ta không thể đánh lại em.”
Đào Dã nhìn cô ra vẻ nhẹ nhàng mà nói giỡn, lật bàn tay đưa qua phía cô: “Nắm tay anh.”
“Em thật sự không sợ.” Diệp Đằng liên tục nhấn mạnh.
“Coi như anh sợ được chưa?” Đào Dã duỗi tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, sờ đến lòng bàn tay cô thấy thấm ướt mồ hôi, còn nói là không sợ…
“Còn có một chuyện,” Đào Dã nghĩ chắc chắn sẽ có ngày như hôm nay. Anh định tối nay sẽ nói cho Diệp Đằng về tai nạn xe cộ của bố cô có liên quan với anh. Mặc kệ Diệp Đằng có thể chấp nhận hay không, anh cũng không biết cô có vì chuyện này mà rời xa mình không, nhưng bất cứ là thế nào, hiện tại anh nắm tay cô, cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của cô: “Đồng ý với anh mặc kệ tối nay có phát sinh chuyện gì, em cũng phải cho anh một cơ hội để giải thích.”
Diệp Đằng không kịp hỏi rốt cuộc làm sao thì Diệp Thần đã chạy tới trước mặt bọn họ. Đầu tiên là ông ta liếc mắt nhìn Diệp Đằng một cái, hừ lạnh một tiếng. Có thể nhìn ra mấy năm nay ông ta sống cũng không tốt đẹp gì, già hơn rất nhiều, chân cũng bị thương nhưng trong ánh mắt vẫn trước sau như một là nét tham lam cùng không biết thỏa mãn.
“Cuối cùng cũng để tao tìm được mày, cha mẹ mới của mày giống y như mày, chả được cái tích sự gì!”
“Ông đi tìm bọn họ?” Diệp Đằng không có nghe Phương Thục Trân nói qua chuyện này trong điện thoại, có thể là họ sợ cô lo lắng. Chẳng trách hai ngày trước bố còn dặn cô ở bên ngoài phải cẩn thận, buổi tối không được ra ngoài đi linh tinh, cô còn nghĩ là những lời dặn dò bình thường nên không có để tâm.
“Tao không thể đi tìm bọn họ sao? Tao là chú ruột của mày!”
Diệp Đằng nghe thấy lời này chỉ muốn bật cười: “Cậu? Ngại quá, tôi không nhớ rằng mình có người cậu nào đó.”
“Nha đầu này,” Ông ta muốn phát hỏa nhưng lại ngại có Đào Dã ở bên cạnh cho nên đổi sang cách khác: “Gần đây tao có chuyện gấp, cho tao mượn chút tiền trả nợ.”
Bây giờ ông ta khinh bỉ với cái gọi là xấu hổ, vừa đến thì trực tiếp nói đến tiền. Trên thực tế, ông ta bởi vì nợ cờ bạc mà bị người ta truy đuổi đến mức không có chỗ để đi.
Diệp Đằng bất đắc dĩ mà nhìn thoáng qua Đào Dã: “Bỏ đi, chúng ta đi thôi.”
“Này, từ từ!” Diệp Thần bắt lấy cánh tay của cô, bị Đào Dã đẩy ra, đau nên rụt trở về, thấp giọng chửi má nó: “Nha đầu này đúng là không có lương tâm, mày có biết người này là ai không? Còn cùng nó lêu lổng!”
Trong ánh mắt của Đào Dã lộ ra tia khác thường. Người đàn ông trung niên hơi tránh né, ông ta có điểm sợ Đào Dã. Lần trước ngồi tù ông ta biết có người sau lưng ra tay, sau khi ra tù ông ta có tìm hiểu, từ một người bạn mà biết do Đào Dã làm.
“Ông nói hươu nói vuợn cái gì đấy? Ông cho rằng tôi sẽ tin cái chuyện ma quỷ này? Tôi không còn nhỏ, không còn là kẻ ngốc sẽ bị lừa gạt bởi một hai câu.”
Nhưng lần này ông ta cũng không dám tới, trong tay ông ta cũng có nhược điểm của Đào Dã. Ông ta nhìn Diệp Đằng hù không được, chuyển qua áp chế Đào Dã: “Cậu tên Đào Dã đúng không? Tôi biết cậu, hôm nay tôi tìm hai người để mượn chút tiền, đều là thân thích cả, tôi cầm tiền sẽ đi liền, tôi biết cậu có tiền. Lúc bố Diệp Đằng xảy ra chuyện, tôi ở hiện trường, nó không nhớ rõ nhưng tôi thì nhớ rõ. Cậu coi như cho tôi phí bịt miệng, chúng ta hảo tụ hảo tán*.”
*Hảo tụ hảo tán: Dễ đến với nhau thì dễ chia tay.
Diệp Đằng rất muốn đi lên cho ông ta một cái tát, sao ông ta có thể không biết xấu hổ như vậy? Động tác của cô bị Đào Dã ngăn cản, anh vỗ vỗ nhẹ mu bàn tay cô: “Không có gì, để anh đi đến nói chuyện với ông ta.”
“Người vô lại như ông tôi thấy nhiều.” Đào Dã cao hơn ông ta rất nhiều, khi nói chuyện phải cúi đầu, không còn ngữ khí ôn nhu khi an ủi Diệp Đằng, toàn thân tràn đầy lửa giận. Anh ít khi có bộ dáng, Diệp Đằng chỉ mới gặp qua đúng một lần, là lần đầu tiên gặp nhau.
“Đừng trách tôi không nhắc nhở ông, lần trước tôi có thể cho ông đi vào thì tôi có thể làm thế nhiều lần. Chuyện tôi biết nhiều hơn ông tưởng rất nhiều.” Khi nói chuyện ngữ khí của Đào Dã nhàn nhạt nhưng lại làm người ta rét run.
Diệp Đằng nghe đến ngốc, cái gì đi vào? Cái gì mà lần trước? Với lại lúc nãy Diệp Thần uy hiếp anh, vì sao lại nhắc đến bố?
Diệp Đằng ra vẻ bất chấp tất cả bộ dáng, lui về phía sau một bước, gật gật đầu: “Được, một đám chúng mày đều như vậy đúng không? Dù sao tao mà không sống nổi chúng mày cũng đừng nghĩ đến việc vui vẻ.”
Ông ta từ trong túi áo ra một đống ảnh, ném cho Diệp Đằng: “Tự mày xem, hung thủ đâm chết bố mày năm đó ở đây, mày còn cùng nó quậy với nhau. Mày nhìn xem người trong ảnh có phải bạn trai mày không! Bố mày ở trên trời có khi đang khóc đấy!”
“Ông nói bậy!” Diệp Đằng tưởng tượng một vạn chuyện, không nghĩ ông ta sẽ nói ra chuyện này. Cô cúi đầu nhìn đống ảnh, là hiện trường tai nạn xe cộ lúc đó. Lúc ấy người được đưa lên xe cứu thương chính là Đào dã, cô liếc mắt đã nhận ra.
Lần tai nạn đó, cô bất tỉnh ngay tại chỗ, mọi chuyện phía sau cơ hồ đều là chú Phùng xử lý. Cô chỉ nghe nói qua vụ tai nạn đó đã chết ba người, còn một người bị trọng thương không tỉnh. Lúc ấy có không quan tâm đó là ai, không quan tâm bất cứ thứ gì, cô chỉ biết bố của mình đi rồi, vĩnh viễn mà rời xa cô.
Bây giờ nghĩ lại, chuyện này khớp với tai nạn xe cộ mà anh đã trải qua. Lúc anh kể với cô rõ ràng đã lược qua người công nhận vệ sinh đáng thương chết dưới xe bọn họ, cho nên rõ ràng là anh biết, cố ý không nói cho cô…
Đào Dã đứng trong bóng đêm, đứng yên như bức tượng. Anh cảm giác cuộc sống của mình như bị xé rách nhưng anh vẫn nhàn nhạt như cũ: “Không phải như thế, em có tin anh không?”
Diệp Đằng đưa đống ảnh cho anh: “Đây là anh à?”
“Là anh, nhưng em phải nghe anh giải thích.”
Đầu Diệp Đằng ong một tiếng, việc này quá phức tạp, cô cảm thấy giây tiếp theo mình phải ngất đi nhưng cô vẫn kiên cường chống đỡ, đôi mắt hồng hồng trừng mắt với Diệp Thần, người đang đứng bên cạnh chờ xem trò vui: "Ông đi đi! Cút xa tôi ra!"
Diệp Thần cười vẫy vẫy tay, khập khiễng đi vào trong bóng đêm. Đào Dã nhìn không được muốn động thủ nhưng không nhúc nhích được, duỗi tay muốn ôm cô lại bị Diệp Đằng đẩy ra
Cô dẫm lên đôi xăng-đan đi đến cái xe gần đấy: "Đi đến nhà anh."
Muốn khóc muốn nháo, muốn chửi muốn đánh, đi về trước rồi nói, cô cần một chút thời gian suy nghĩ về mọi chuyện. So với Diệp Thần, cô đương nhiên tin tưởng Đào Dã hơn, cô nguyện ý nghe anh giải thích, chỉ cần anh nói cô sẽ tin.
Đào Dã lên xe, anh biết bây giờ Diệp Đằng rất rối, anh không vội mà giải thích. Anh biết chuyện này là anh làm không đúng, anh không nên gạt cô nhưng khi anh mở miệng nói chuyện với cô lại sợ hãi mất đi không dám đối mặt.
Trên đường, Diệp Đằng rũ mắt, nước mắt chảy ra. Cô không muốn khóc nhưng Diệp Thần như một tên ma quỷ. Đào Dã đưa giấy cho cô, cô thuận tay tiếp nhận, hai người im lặng không nói chuyện, đây cũng là một loại ăn ý.
Về nhà mở cửa không dễ dàng, chìa khoá mãi không mở được, không khí ngưng lại giống như đêm mưa to trước.
"Anh giải thích là gì?" Cô ở sau lưng anh hỏi.
Cửa mở ra, không ai đi vào, hai người đều đứng ngoài cửa
"Lúc ấy anh ở trên xe, đây là chuyện ngoài ý muốn, tai nạn xe là do xe có trục trặc." Anh căn bản không biết, mấy năm trước mới biết chuyện này, không thể so với Diệp Đằng là biết sớm hay muộn: "Anh xin lỗi, anh biết chuyện này nhưng không nói cho em, thật sự xin lỗi."
Diệp Đằng hít một hơi: "Anh luôn đối xử với em tốt như vậy có phải bởi vì chuyện này không?"
Đào Dã mím môi, anh không nghĩ tới cô lại để ý đến vấn đề này: “Anh có thể phân biệt giữa đồng cảm với tình yêu.”
Diệp Đằng đi vào cửa: “Thật xin lỗi, em cần một chút thời gian.”
Thích một người thích đến hoàn toàn không có tự tin. Một chút hoài nghĩ cũng làm cô suy sụp. Cô cảm thấy anh sẽ không thích mình, đặc biệt là sau khi biết chuyện này. Cô hiểu được chuyện tai nạn là ngoài ý muốn, anh cũng là người bị hại, từ phương diện nào đó bọn họ là đồng mệnh tương liên*.
*Đồng mệnh tương liên: cùng chung cảnh ngộ.
Nhưng cô sợ hãi, sợ Đào Dã chỉ là đồng cảm với áy náy. Anh là một người tốt, mặc kệ có thích cô hay không thì đều sẽ chăm sóc cô cả đời. Cô quá hiểu anh, nhưng cô không muốn như vậy.
Cô trốn ở trong nhà vệ sinh khóc, vòi nước mở xối xả. Cô cực kì cực kì buồn. Đào Đã ở trong phòng khách đi qua đi lại, quyết định đi đến, gõ gõ cửa nhà vệ sinh.
Cô lấy khăn giấy lau lau lớp trang điểm, cho anh mở cửa, không chút phòng bị đã bị anh bế lên, đặt trên bồn rửa tay. Áo khoác của anh để mở, cà vạt cũng lỏng lẻo, không chút nề hà mà nhìn cô: “Diệp Đằng, em nghe cho kĩ, những lời sau anh chỉ nói một lần.”
Cô sợ tới mức ngồi sững sờ, như là nghe giáo viên tổng phụ trách dạy dỗ trẻ con, váy bị làm cho nhăn dúm dó, không biết anh muốn nói gì.
“Anh thừa nhận, trước kia là đau lòng cho tình cảnh đáng thương của em. Nhưng không biết từ khi nào anh không khống chế được chính mình nghĩ đến em, nghĩ đến em anh sẽ cười, thấy em với người khác ở bên nhau anh sẽ không vui, thậm chí nhìn đến em…” Ánh mắt của anh dừng trên xương quai xanh của cô, hướng lên trên là đôi mắt ngập nước cùng đôi môi đỏ thắm, cúi đầu hôn lên.
Diệp Đằng không nghĩ anh sẽ làm như vậy, trước kia anh là người thân sĩ lại ôn nhu. Thỉnh thoảng sẽ nói giỡn nhưng cũng trêu chọc cô. Cô không tự giác mà vòng tay ôm lấy cổ anh, cảm thụ được được sự biểu đạt nóng bỏng của anh.
Vòi nước phía sau bị eo cô đụng tới, nước lại bắt đầu chảy ào ào, che giấu đi một âm thanh khác.
Anh hơi cúi người, duỗi tay tắt vòi nước đi, tiếng nước ngừng, giọng anh mang theo tiếng thở sốc nói bên tai cô: “Bây giờ đã đủ hiểu chưa? Anh thích em, thích muốn chết.”