Hôm Nay Phu Nhân Hòa Li Chưa

Chương 36




Quý Duệ thấy Quý Ninh đi rồi thì lại vào trong phòng. 

Diệp Ngọc đã đứng dậy, ánh mắt Quý Duệ hơi phức tạp, hắn lấy một chiếc áo choàng khoác cho Diệp Ngọc, ngồi bên cạnh nửa ngày mới mở miệng hỏi: “Có phải vừa nãy nàng nghe được không?”

Trừ cái này ra hắn không thể nghĩ ra lý do nào khiến Diệp Ngọc đột nhiên lạnh nhạt với Quý Ninh. 

Diệp Ngọc không trả lời hắn.

Quý Duệ cảm thấy không ổn, Quý Ninh là lợi thế duy nhất có thể kiềm chế Diệp Ngọc của hắn, nếu ngay cả Quý Ninh nàng cũng không để bụng nữa, bản thân có thể dùng cái gì giữ nàng lại?

“Nữ tử Quý Ninh thích không phải nàng đã gặp qua ư?” Bởi vì khủng hoảng, Quý Duệ miễn cưỡng cười muốn để Diệp Ngọc coi trọng Quý Ninh hơn, rõ ràng đây là chuyện trước kia hắn ghét nhất, “Nếu nàng thấy không tồi, không thì chúng ta tìm thời gian lo chuyện của bọn nó, sau đó ôm cháu sớm được không?”

Trên mặt Diệp Ngọc không có chút hứng thú nào: “Chuyện kết hôn sinh con của nó, là chuyện mẹ nó phải nhọc lòng, liên quan gì đến ta.”

“Nói cái gì thế?” Quý Duệ kéo tay nàng qua, “Nàng là mẹ ruột của nó, sao lại không liên quan đến nàng? Chúng ta phải nhìn nó thành thân, đợi nó có con…..”

Tiếng nói dừng lại ở chỗ này, Quý Duệ đột nhiên không nói được nữa, mấy ngày nay, khi hắn trằn trọc mỗi đêm, nghĩ đến những việc này thì cảm thấy ngực đau đến phát run, bị cảm xúc hối hận quấn quanh không thở nổi.

Vốn dĩ bọn họ hẳn có tương lai như vậy, làm một đôi vợ chồng ân ái, đợi đến khi con khôn lớn, tuổi già thanh nhàn, cảm nhận niềm vui con cháu đầy đàn.

Lại bị bản thân biến thành cái kết cục bây giờ. 

Diệp Ngọc dường như không nghe thấy gì, ngoảnh mặt làm ngơ với lời hắn nói, chỉ vươn tay muốn đổ nước đi.

Quý Duệ nhanh tay giành trước một bước đổ hộ nàng, Diệp Ngọc cũng không từ chối. Bây giờ nàng đã không muốn nghe chuyện của Quý Ninh, chỉ lo lắng cho Diệu Tình. 

“Ngươi định bao giờ để Diệu Tình trở về?”

Quý Duệ suy tư một lát, bây giờ còn chưa tìm được hung thủ, tuy hắn vẫn rất băn khoăn, nhưng cuối cùng đành thỏa hiệp: “Nàng đừng vội, rất nhanh ta sẽ để thị về.”

Diệp Ngọc cũng không hỏi rất nhanh là lúc nào, chỉ nâng chén trà lên đưa đến bên miệng.

Sườn mặt nàng tinh xảo nhìn qua vừa an tĩnh vừa trầm lắng, khiến Quý Duệ trong nháy mắt nảy mầm ra cảm giác năm tháng tĩnh lặng.

Bọn họ cũng đã từng yêu nhau, từng hạnh phúc. Có phải cũng có thể bắt đầu một lần nữa hay không?

Trái tim Quý Duệ, vì ý nghĩ này đột nhiên đập mạnh.

Liệu hắn có khả năng……. Có cơ hội không?

Ngày hôm sau, Diệp Ngọc tỉnh lại vừa ngồi dậy, một bóng người quen thuộc từ cửa đi vào.

“Phu nhân.”

Nhìn giây phút Diệu Tình mang theo ý cười đẩy cửa đi vào, Diệp Ngọc hơi sửng sốt, cái mũi đau xót, đôi mắt cũng hơi cay cay.

“Đã về rồi ư?”

“Đã về.” Diệu Tình cũng suýt nữa đỏ hốc mắt, cố nén lại ngồi xuống kéo tay nàng qua trêu ghẹo, “Nhìn dáng vẻ phu nhân có vẻ nhớ nô tỳ phải không? Nô tỳ còn sợ mấy ngày không gặp, phu nhân sẽ tìm nha hoàn khác khiến người càng vừa lòng hơn.”

Diệp Ngọc cố nén nụ cười chua chát, bật cười: “Ta không nhớ thương ngươi thì nhớ thương ai?”

Ngày ngày nàng đối với Quý Duệ đều là cảm xúc áp lực, chỉ có lúc này mới cười thật lòng. Nghiêm túc đánh giá một lần, thấy Diệu Tình không giống dáng vẻ chịu khổ, trên mặt cũng không có vết thương gì, nàng mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng tâm lý áy náy trong lòng nàng không hề tiêu tán, đều vì mình, Diệu Tình mới khổ như vậy.

“Đúng thế,” Diệu Tình hiểu tâm tư nàng, cười cười dời đi sự chú ý của nàng, vừa nói vừa thuần thục thay quần áo cho nàng, “Người khác sao có thể hầu hạ tri kỷ như nô tỳ được.”

Quý Duệ vào triều còn chưa về, Diệu Tình ở lại bên người mình, Diệp Ngọc cảm thấy buồn bực trong lòng được thư thả không ít.

“Đúng rồi,” hầu hạ nàng rửa mặt xong, Diệu Tình mới nói, “Nhị đương gia cũng đến! Vừa rồi nô tỳ thấy ngài ấy đang bồi hồi bên ngoài Hinh viên, nên mời ngài ấy vào. Phu nhân có muốn gặp một lần không?”

“Tinh Hoa à?” Diệp Ngọc nhờ đến sau khi bản thân tình lại không gặp y, y chắc chắn đã biết bệnh tình của mình nhỉ? Tâm trạng Diệp Ngọc hơi phức tạp, “Cũng được, vẫn là gặp đi.”

Nàng biết tính cách Quý Tinh Hoa lương thiện, không dám đến gặp mình, nói vậy cũng là do lòng mang áy náy vì cảm thấy bệnh của mình là do Quý gia, thật ra có liên quan gì đến y đâu? Y cũng không phải người hãm hại, cuộc đời này cũng là do bản thân đi từng bước từng bước.

Khi Diệp Ngọc đến sảnh ngoài, dáng vẻ Quý Tinh Hoa đừng ngồi không yên, vừa thấy nàng lập tức đứng lên, y nhìn chằm chằm Diệp Ngọc một lúc lâu, môi giật giật, mới không đủ tự tin gọi một tiếng: “Đại tẩu.”

Diệp Ngọc vẫn cười như thường với y: “Nghe Diệu Tình nói Tinh Hoa còn ở bên ngoài không dám đi vào! Sao? Đại tẩu là hổ hung sói dữ gì à?”

“Đại tẩu đâu phải?” Quý Tinh Hoa phải bác xong, giọng điệu trầm xuống, rầu rĩ nói: “Cái nhà này mới phải.”

“Tinh Hoa,” Diệp Ngọc đánh vỡ sự áy náy của y, “Đệ không giống bọn họ. Đừng ôm sai lầm lên người mình.” Đầu sỏ chân chính trong những kẻ gây tội còn chưa áy náy đâu!

“Không, nếu ta có thể nghĩ ra cách để nói sớm chút, chắc chắn sẽ không nông nỗi như ngày hôm nay.” Quý Tinh Hoa siết nắm đấm, nghĩ đến bệnh của Diệp Ngọc tức khắc có xúc động muốn khóc, “Đều do đệ.”

Kết quả, ở trong cái nhà lạnh băng này, y vẫn không thể làm gì vì Diệp Ngọc, bây giờ còn phải nhìn nàng đi đến bờ cõi chết.

“Đại tẩu!” Quý Tinh Hoa nhìn nàng, đôi mắt tỏa sáng, “Tẩu đi đi! Rời khỏi nơi này! Đệ có thể giúp tẩu! Đừng ở lại mặc cho bọn họ giẫm đạp. Đệ có quen biết nhiều người trên giang hồ, có thể…..”

“Tinh Hoa…..” Diệp Ngọc ngắt lời y, đang định nói gì đó, thì nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài.

“Phản rồi, các ngươi ngay cả ta cũng dám cản, muốn cuốn gói cút đi à?”

Cái giọng nói già nua lại hùng hổ này, vừa nghe đã biết là lão phu nhân, Diệp Ngọc khẽ nhíu mày, gác lại lời bản thân định nói.

Quý Tinh Hoa phản ứng còn lớn hơn nàng, sau khi nghe ra là mẫu thân mình, tuy không vui, nhưng vẫn an ủi Diệp Ngọc: “Đại tẩu, tẩu cứ ở nơi này đã, đệ đi ra làm mẫu thân trở về.”

Diệp Ngọc nhìn y một cái rồi gật đầu.

Khi Quý Tinh Hoa vội vã đi ra ngoài, nguyên nhân lão phu nhân dây dưa là vì bị thị vệ ngăn cản, thị vệ cũng khổ mà không thể nói, thái độ khiêm tốn giải thích, động tác trên tay lại không có chút nhượng bộ nào.

“Lão phu nhân, đại nhân đã hạ lệnh, không cho phép bất luận người nào đi vào, mong ngài thứ lỗi.”

“Bất luận kẻ nào cũng bao gồm ta à? Ta chính là mẹ hắn.”

“Cái này……”

Khí thế lão phu nhân rào rạt, khi nhìn thấy Quý Tinh Hoa đi từ trong ra, trên mặt hơi sửng sốt: “Tinh Hoa? Sao con lại ở đây?”

“Mẹ, lời này hẳn phải là con hỏi mẹ chứ? Đại tẩu dưỡng bệnh cần yên lặng, sao mẹ lại ở đây?”

Thấy y đi qua, bọn thị vệ như trút được gánh nặng, lui qua một bên.

“Yên tĩnh?” Lão phu nhân tức đến ngực phập phồng, “Con nhìn xem trong phủ bị nháo thành cái gì? Ả được yên bình, những người khác thì không được sao?”

Quý Tinh Hoa cũng biết Quý Duệ đang truy tìm người hạ độc Diệp Ngọc, cho nên vì việc này hiếm khi y đừng cùng một bên với Quý Duệ: “Chỉ là điều tra mà thôi, không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Đại ca cũng không oan uổng ai, chỉ cần bắt được thủ phạm là được rồi.”

“Con…..” Lão phu nhân hít mấy hơn, “Ta không nói chuyện với con nữa, người đâu, gọi Diệp Ngọc ra đây.”

“Đại tẩu đang nghỉ ngơi……”

Diệp Ngọc ngồi nghe tiếng động bên ngoài, nàng uống xong một chén trà rồi, chỗ Quý Tinh Hoa còn chưa kết thúc, giọng nói y ngày càng mất kiên nhẫn. 

Đặt cái ly không ở trên bàn, lúc này nàng mới thong thả ung dung ra ngoài.

Lão phu nhân nhìn thấy nàng, một bụng tức giận cuối cùng tìm được chỗ phát tiết: “Rốt cuộc cũng ra rồi, Diệp Ngọc, cái giá của ngươi càng lúc càng lớn!”

Quý Tinh Hoa chặn lão phu nhân đang muốn nhào lên hành động, làm lửa giận của bà ta lại tăng thêm mấy phần.

“Hôm nay mẫu thân đến, không biết là vì chuyện gì?”

Diệp Ngọc vẫn là dáng vẻ dịu dịu dàng dàng, khiến người đắn đo, nhưng bà ta lại cảm thấy khác khác ở chỗ nào.

Diệp Ngọc đứng trên bậc thang, dường như đang từ trên cao nhìn xuống bà ta, điều này khiến bà ta rất khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể nuốt xuống.

“Ngươi dùng cái mị thuật gì khiến con trai ta bỗng bị ma quỷ ám! Mau dừng lại ngay! Bây giờ cái nhà này còn có dáng vẻ là nhà sao?”

“Ta không hiểu mẫu thân có ý gì?” Khuôn mặt Diệp Ngọc mang ý cười, “Đương gia chủ mẫu bị ám hại, nên điều tra rõ chứ nhỉ?”

“Chủ mẫu? Ngươi…..” Lão phu nhân muốn phản bác nàng, nhưng lại phát hiện bản thân không thể phản bác, rốt cuộc trên danh nghĩa, Diệp Ngọc đúng là đương gia chủ mẫu tướng phủ. “Thế cũng không nên khiến lòng mọi người hoảng sợ như vậy.”

“Lời nói này càng kỳ quái,” nói đến đây, Diệp Ngọc dường như không khỏe ho lên hai tiếng, dẫn đến ánh mắt lo lắng của Quý Tinh Hoa lập tức nhìn qua.

Hòa hoãn lại, Diệp Ngọc mới tiếp tục nói: “Nếu vô tội, cần gì phải sợ hãi? Hay là, mẫu thân cũng đang sợ hãi?”

Khi nàng hỏi lời này, tuy gương mặt kia vẫn nhu nhược trước sau như một, nhưng đôi mắt lại lộ ra vài phần sắc bén, nhìn đến mức khiến lão phu nhân nhân không hiểu sao lại chột dạ lùi về sau một bước, sau khi phản ứng lại thì lập tức thẹn quá thành giận.

“Diệp Ngọc, ngươi đang nói chuyện với ai đấy!”

“Bà đang nói chuyện với ai đấy!” Giọng nói của Quý Duệ vang lên như sấm sét giáng xuống, khiến mọi người theo bản năng nhìn qua.

Triều phục trên người hắn còn chưa kịp thay, triều phục đoan trang uy nghiêm mặc trên người, khiến khí thế đại đương gia của hắn càng thêm khiếp người.

Lão phu nhân không đoán được hắn trở lại nhanh như vậy, khí thế nháy mắt tụt đi một nửa, rồi bày ra nụ cười mẹ hiền: “A Duệ, con đã về?”

Quý Duệ dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn bà ta một cái, bà ta tức khắc sợ đến mức ý cười cương cứng trên mặt.

Không đợi bà ta điều chỉnh tốt vẻ mặt, Quý Duệ đã lướt qua bà ta đi đến bên cạnh Diệp Ngọc. 

“Sao mặc ít như vậy đã ra ngoài rồi?” Hắn cảm giác được tay Diệp Ngọc hơi lạnh, cau mày, cũng mặc kệ chán ghét trong mắt nàng, kiên trì dùng bàn tay mình nắm chặt lấy bàn tay nho nhỏ kia, “Vào đi nào, chuyện khác cứ giao ta xử lý.”

Tuy Diệp Ngọc muốn lợi dụng tình cảm người này, cũng đã nhìn thấy dáng vẻ chân tình của hắn, nhưng lại càng thấy ghê tởm.

Nếu Quý Duệ thật sự đối xử vô tình với nàng, nàng nhiều lắm chỉ nghĩ hắn là một người đàn ông độc ác không từ thủ đoạn, nhưng hắn thế mà thích mình, cái này khiến Diệp Ngọc cảm thấy nửa đời của mình đều là sự hoang đường chê cười.

Lão phu nhân nhân thấy Quý Duệ cúi đầu làm tư thái hèn mạt, tức khắc giận dữ quên luôn sợ hãi trước đây.

“Quý Duệ! Ngươi đối xử với mẫu thân ngươi như vậy?”

Diệp Ngọc nhìn thoáng qua Quý Duệ, dường như đang chờ xem hắn xử lý ra sao.

Quý Duệ nắm tay nàng thật chặt, khi quay đầu lại là dáng vẻ không giận mà uy; “Sững sờ ở đó làm gì? Ta chưa phân phó không để bất luận kẻ nào quấy rầy phu nhân sao?”

Giọng điệu hắn tuy bình tĩnh, lại ẩn chứa sự tức giận. 

Bọn thị vệ sợ hắn từ trước đến nay, giờ phút này cũng không dám nhiều lời, thái độ đối đãi với lão phu nhân cũng cứng rắn hơn.

“Lão phu nhân, mời ngài về ngay!”

Lão phu nhân đối diện với cặp mắt vô cảm của Quý Duệ, lời nói trách cứ đến bên miệng rồi nhưng không thể thốt ra một câu nào.

Bà ta đã biết đứa con trai này lạnh lùng từ lâu, dù bản thân là mẫu thân được hắn giữ mặt mũi cho nhưng ngày thường cũng không dám khiêu khích hắn.

Nhưng mà bây giờ, lần đầu tiên bà ta cảm thấy, Quý Duệ điên rồi.