Động tác của anh quá đột ngột, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía anh.
Đường Niệm Song lộ ra vẻ mặt khó hiểu, cô không nghĩ tới Phó Nhân Gian sẽ vui mừng đến thế, tuy rằng trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng chung quy vẫn cảm thấy vui vẻ thay anh, đây là ước mơ trước giờ anh luôn theo đuổi, sau này anh sẽ không còn vướng bận gì nữa, lúc nào cũng có thể rời đi rồi.
Cô mím môi, mỉm cười nói: “Chúc mừng anh, Phó giáo sư, anh tự do rồi.”
Phó Nhân Gian đang muốn nói gì đó thì lại bị lời chúc phúc của cô ngăn ở cổ họng, cũng khôi phục lại chút ý thức thanh tỉnh, lúc này mới phát giác bản thân thất thố.
Anh nhìn chằm chằm vài nụ cười bên môi Đường Niệm Song, giọng nói đau nhức không thể phát ra âm thanh, đầu quả tim cũng như bị kim đâm, cô nói như vậy, có phải là rất muốn thoát khỏi anh không? Cô rất muốn giải trừ hôn ước với anh sao?
Cái suy nghĩ này giống như một chậu nước lạnh mùa đông tưới thẳng xuống đầy anh, làm cho cả người anh lạnh lẽo, trong lòng tràn ngập lời muốn nói nhưng làm cách nào cũng không thể nói ra, nếu đây cũng là ý muốn của cô, sao anh có thể không nghe theo? Sao có thể phản đối được?
Đúng rồi, Đường tiểu thư vẫn luôn không thích anh, bình thường trêu chọc anh cũng chỉ coi anh là trò vui, thậm chí chưa từng bao giờ ghen vì tai tiếng của anh.
Càng nghĩ nhiều, Phó Nhân Gian lại càng xác định, Đường Niệm Song cũng muốn giải trừ hôn ước.
Anh lại có chút thất hồn lạc phách ngồi xuống.
“Con sao thế?” Ông nội Phó nhìn anh.
Phó Nhân Gian đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không phát hiện ra ông nội đang ám chỉ, thất thần lắc đầu.
Bà nội Phó không để tâm tới anh nữa, tiếp theo lại nói với bà nội Đường: “Nhiều năm qua tôi vẫn luôn coi Song Song như cháu dâu nhà họ Phó mà yêu thương con bé, giờ đột nhiên không phải nữa, trong lòng vẫn có hơi hụt hẫng.”
Phó Nhân Gian nghe thế liền nâng mắt lên nhìn Đường Niệm Song, cô bưng tách trà nhấp một ngụm, khóe môi treo ý cười nhạt, nhìn không ra có chỗ nào cảm thấy mất mát.
Bà nội Phó tiếp tục nói: “Tuy Song Song không thể ở bên Nhân Gian nhà chúng tôi, nhưng chỗ tôi vẫn còn mấy thanh niên tài tuấn có lẽ sẽ hợp với Song Song, tất cả đều là con cháu của mấy người bạn cũ, không hề kém hơn Nhân Gian đâu, hay là mọi người cùng nhau xem xem? Song Song cũng chọn một người?’
Phó Nhân Gian lập tức ngẩng đầu nhìn bà nội mình, vừa định nói chuyện thì lại bị ông nội Đường chen ngang: “Thanh niên tài tuấn nào có thể ưu tú hơn Nhân Gian chứ? Tôi không tin.”
“Ông cũng đừng nói trước như vậy.”
Ông nội Phó cười nói: “Nhân Gian nhà chúng tôi một lòng đều nhào vào việc khảo cổ, y như cái đồ cổ ấy, mấy thanh niên tài tuấn đó không giống nó, bọn họ biết mấy cái lãng mạn tình thú của người trẻ tuổi, nhất định có thể làm cho Song Song ngày ngày vui vẻ.”
Phó Nhân Gian hơi hé hé miệng, muốn nói gì đó, ông nội Phó lại không cho anh cơ hội, đứng dậy kéo ông nội Đường: “Đi đi đi, tôi có mang theo cả ảnh chụp đó, chúng ta cùng đi chọn.”
“Ông còn mang theo cả ảnh chụp? Thật à?”
“Chắc chắn là thật rồi, những thanh niên tài tuấn đó vừa nghe nói là cháu gái ông thì liền vô cùng ân cần, chỉ chờ Song Song của chúng ta chọn đấy.”
Ông bà cụ Đường gia vô cùng vui sướng đứng lên, đi theo hai vị nhà họ Phó rời khỏi nhà ăn.
Ông nội Đường: “Vậy được, chúng ta chọn cho Song Song một người.”
Bà nội Đường: “Phải đó, lần này nhất định phải chọn một người biết nóng biết lạnh.”
Bà nội Phó tán đồng gật đầu: “Bà nói đúng, không thể giống như cái đứa đánh một gậy cũng không rên một tiếng như Nhân Gain được, này thì yêu đương có khác gì đi tu đâu.”
Mấy ông bà cụ nói chuyện vô cùng rôm rả, cũng thuận tiện bỡn cợt Phó Nhân Gian, giống như đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của anh.
Bàn ăn chỉ còn lại có Đường Niệm Song và Phó Nhân GIan, Phó Nhân Gian châm chước từ ngữ muốn mở miệng, bà nội Đường bên kia bỗng nhiên vòng trở về, vẫy tay với Đường Niệm Song: “Song Song, con ngẩn người gì đó, mau tới đây xem xem có anh chàng nào con thích không, bà đã nhìn qua rồi, đều rất ưu tú, rất hợp với con.”
“Còn nữa, Nhân Gian à, con đói thì ăn trước đi, không cần đi theo đâu, cũng không có chuyện gì của con.”
Đường Niệm Song buông đũa, tốt xấu gì cũng là tâm ý của các cụ, cô cũng nên phối hợp đi ngang sân khấu một chút, “Tôi qua đó một lát, Phó giáo sư ăn trước đi.”
Phó Nhân Gian khàn giọng: “Em thật sự muốn chọn một người?”
Đường Niệm Song ngẩn ra, vì sao cô lại nghe ra được sự cô đơn cùng cực từ thanh âm gần như mất tiếng của anh vậy?
“Nếu hợp thì cũng được.”
Thần sắc Phó Nhân Gian hơi hoảng hốt, cưỡng chế trấn định, đứng lên: “Tôi đi với em.”
Đường Niệm Song gật đầu: “Cũng được, anh là đàn ông, ánh mắt nhìn người nhất định tốt hơn tôi.”
Lời này giống như một con dao mạnh mẽ thọc một cái động ở trong ngực anh, ánh mắt Phó Nhân Gian trốn tránh: “Đi thôi.”
Hai người sóng vai cùng đi, Đường Niệm Song có chút kỳ quái nhìn sườn mặt anh: “Phó giáo sư, thân thể anh không thoải mái sao? Sắc mặt anh tái nhợt quá.”
Anh lắc đầu: “Tôi không sao.”
Đường Niệm Song ồ một tiếng.
Ánh mắt Phó Nhân Gian lại liếc qua sườn mặt cô.
Anh cũng muốn biết bản thân bị làm sao.
Vì cái gì khi biết cô sắp rời xa mình, sắp không có quan hệ gì với mình nữa, anh sẽ hoang mang lo sợ như vậy, đây căn bản không phải anh, anh chưa từng thấy bản thân như vậy.
Có một đáp án đang xoay quanh trong lòng anh, anh vẫn chưa dám kết luận quá nhanh.
Anh lẳng lặng nhìn cô, Đường Niệm Song như có tâm linh tương thông, quay đầu liếc anh một cái, khóe môi cong lên: “Nhìn gì thế?”
Trái tim Phó Nhân Gian đột nhiên đập mạnh, vội vàng nhìn về phía trước, cái trán lập tức đụng vào cái cột, vang lên một tiếng “phịch” trầm đục.
Đường Niệm Song ở bên cạnh cười tới run cả hai vai: “Vừa định nhắc nhở anh luôn.”
Phó Nhân Gian lui ra sau nửa bước, Đường Niệm Song cười cười đứng trước mặt anh, nhón chân xoa trán anh, “Có đau không?”
Phó Nhân Gian nhìn gương mặt gần trong gang tấc, hơi hơi ngẩn ra, duỗi tay muốn nắm lấy bàn tay đang xoa xoa trên trán mình của cô, đột nhiên bà nội Đường lại xuất hiện, “Song Song, con mau qua đây nhanh lên, mọi người đều chờ con đó.”
“Dạ, đây ạ.” Đường Niệm Song xoay người, tay cũng thu về, Phó Nhân Gian nắm phải không khí, cả người sững sờ đứng tại chỗ.
Sảnh chính, các cụ đang thảo luận rôm rả xem thanh niên nào thích hợp nhất với Đường Niệm Song, tuy Đường Niệm Song không mấy hứng thú, nhưng vì không muốn các cụ thất vọng cho nên cũng tùy tiện nhìn vài cái.
Lúc Phó Nhân Gian đi tới, trước mặt cô đã bầy một đống ảnh chụp, anh yên lặng ngồi ở bên cạnh cô, ánh mắt liếc qua một loạt ảnh chụp của những người đàn ông khác ở trên bàn, ánh mắt sâu kín lạnh xuống.
Đường Niệm Song chống hai má nghe các cụ nói chuyện.
Ông nội Phó chỉ vào ảnh của một thanh niên: “Người này, là luật sư đó, ngoại hình còn rất đẹp trai, tất cả các phương diện khác đều xứng với con, ông cảm thấy không tệ đâu, thằng bé còn viết cả số điện thoại ở sau tấm ảnh nữa, nó còn tự mình viết một câu cho con đó, Song Song có muốn xem không?”
Đường Niệm Song gật đầu, lật ảnh chụp qua, “Vậy xem người này đi ạ.”
Sau bức ảnh là một câu nói khá là… sến sẩm ~ “Đường tiểu thư, mong rằng em có thể trở thành Athena của tôi.”
Phó Nhân Gian không mặn không nhạt cười lạnh một tiếng, đang định nói gì đó, ông nội Phó lại trừng anh: “Liên quan gì tới con, tránh qua một bên đi.”
Đường Niệm Song cũng nhìn anh một cái, cảm thấy Phó Nhân Gian hôm nay thật kỳ lạ.
Bà nội Phó cầm một tấm khác giơ lên: “Bà cảm thấy cái người con cầm không tốt lắm đâu, luật sư mồm mép đều quá nhanh nhảu, nếu như cãi nhau, sao Song Song có thể nói lại hắn chứ?”
Phó Nhân Gian lập tức gật đầu theo.
Nhưng mà lời bà nội Phó nói ngay sau đó lại làm thần sắc anh cứng lại: “Bà có nhìn trúng một thằng bé, cũng là nhà giáo, còn là giáo viên dạy âm nhạc, lãng mạn lại hiểu tình thú, tốt hơn Nhân Gian gấp trăm lần, Nhân Gian nhà bà ấy à suốt ngày đào đất nghịch cát, ai u dơ muốn chết luôn. Vị nhà giáo này không giống nó, ngày ngày ngao du ở trong biển trời âm nhạc, sau này ở bên Song Song, nhất định sẽ có nhiều đề tài để nói chuyện.”
Phó Nhân Gian vội muốn mở miệng: “Bà nội…”
“Tôi cảm thấy không tốt lắm.” Lời nói của anh bị ông nội Đường cắt ngang, “Nghe có vẻ hoa tâm quá, Song Song của chúng ta bình thường luôn đi khắp nơi để quay phim, có khi mười ngày nửa tháng không về nhà, người như vậy đặt ở nhà cũng không yên tâm được.”
Phó Nhân Gian nghiêm túc gật đầu, vô cùng tán đồng.
Đúng thế, Đường tiểu thư là cô gái tốt, nửa kia của cô nhất định phải ổn trọng chung thủy, có thể chăm sóc cho cô, ví dụ… ví dụ như… anh chẳng hạn.
“Ví dụ như người này!” Ông nội Đường cầm lấy một tấm ảnh, “Người này tuy rằng có diện mạo không phải quá đẹp, nhưng thoạt nhìn lại là người thành thật nhất, biết thương vợ con nhất.”
Phó Nhân Gian nhìn thoáng qua, người đàn ông trong ảnh chụp có vẻ rất thành thục ổn trọng, anh lo lắng Đường Niệm Song sẽ thích kiểu người thế này, ho khan một tiếng, ông nội Đường không thèm để ý, hỏi Đường Niệm Song: “Con thấy sao?”
Phó Nhân Gian ho càng mạnh hơn.
Ánh mắt Đường Niệm Song rời khỏi ảnh chụp, nhìn anh: “Phó giáo sư, nếu anh không khỏe thì có thể về trước.”
“Không sao, tôi không có không khỏe chỗ nào cả.”
Ông bà Phó lặng lẽ liếc nhau, nào còn không rõ anh “không khỏe” ở chỗ nào chứ, thầm nghĩ: Bày đặt thanh cao này! Đáng lắm nhóc con!
Ai nấy đều thấy được, Phó Nhân Gian đã sớm đặt Đường Niệm Song ở trong lòng rồi, nhưng anh cứ nhất quyết không chịu thừa nhận, thậm chí còn cưỡng ép bản thân không suy nghĩ theo hướng yêu đương, bọn họ cứ phải kích anh một cái anh mới chịu!
“Song Song, nhìn nhiều như vậy, con rốt cuộc thích ai?”
Phó Nhân Gian cũng nhìn Đường Niệm Song, ánh mắt pha chút khẩn trương.
Ánh mắt Đường Niệm Song liếc nhìn đống ảnh chụp, mỗi khi tầm mắt cô dừng nhiều một giây trên ảnh của anh, Phó Nhân Gian liền vô cùng khẩn trương, nếu không phải cố nhịn, anh thậm chí còn muốn lập tức quét sạch đống ảnh chụp này ra khỏi tầm mắt cô, một mồi lửa đốt hết sạch, để cô không thể nhìn thấy ai nữa!
Đường Niệm Song lắc đầu: “Đều không thích ạ, cảm ơn ý tốt của mọi người.”
Phó Nhân Gian thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thần sắc như vừa thoát khỏi cửa tử này của anh làm cho mọi người chú ý tới.
Ông nội Đường cười hỏi: “Nhân Gian, Song Song không chọn được người thích hợp, sao trông con vui vẻ thế?”
Phó Nhân Gian vững vàng bình tĩnh nói: “Không có, con thực sự cảm thấy đáng tiếc thay Đường tiểu thư.”
Đường Niệm Song nghe vậy thì hơi trầm tư, sau đó tùy tiện cầm lấy một tấm ảnh trên bàn: “Nếu Phó giáo sư đã hy vọng con có thể chọn được một người, vậy con sẽ thử ở bên người này xem sao.”
Nói xong, cô liền cầm lấy bức ảnh rồi rời đi luôn, “Con còn có công việc, con đi trước ạ.”
Phó Nhân Gian dại ra.
Anh hoảng loạn lập tức đuổi theo cô.
Mấy ông bà cụ ở bên trong cười ngã trái ngã phải.
Bà nội Phó cười ha ha: “Mấy người xem nó kìa, tôi chưa từng thấy bộ dáng hoang mang lo sợ như thế của nó bao giờ đâu, chưa từng! Ôi sảng khoái quá đi!”
Ông nội Đường: “Đáng lẽ ra nên để thằng nhóc đó nếm được tư vị cầu mà không được này từ lâu rồi, như thế hắn mới có thể nhìn rõ tình cảm của mình, mới biết quý trọng là gì.”
Những người còn lại đều gật đầu đồng ý, ông nội Phó bảo Đào tẩu lấy bàn cờ tới: “Lão Đường, chúng ta chơi một ván nhé? Tôi thấy không bao lâu nữa, hai nhà chúng ta sẽ thân càng thêm thân rồi.”
Ông nội Đường vui tươi hớn hở: “Tôi cũng thấy thế, xem ra chắt trai cũng sắp tới với tôi rồi nha.”