Hôm Nay Ông Chủ Lại Ghen

Chương 29: Tối hôm nay tôi chính là con chó




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy người quay lại nhà hàng, đúng lúc đụng phải Hoắc Úc gọi xe tới.

Hoắc Úc khách sáo lên tiếng chào hỏi, quay đầu lại trợn trắng mắt.

Cửa nhà hàng lau sạch sẽ sáng sủa, chiếu rõ ràng màn “lật mặt” của cậu ta.

“Hờ...” Chương Khâu đi sau lưng cậu ta quả thực nhìn trân trân nghẹn lời, “Thằng nhóc này trâu bò, tương lai nhất định có thể vì tinh hoa của nước ta làm ảo thuật lật mặt ra một phen cống hiến lớn.”

Mẫn Đăng rất choáng đầu, sắc mặt xấu xí. Căn bản không nghe rõ Chương Khâu nói gì, bước lên bậc thang lảo đảo một cái, cũng may Chương Khâu lẹ mắt bắt được.

“Sao thế này?” Chương Khâu nhíu mày hỏi, “Bị cảm?”

“Chỉ hơi choáng váng.” Mẫn Đăng lắc lắc đầu, đứng vững vàng, “Không sao, em đến phòng thay quần áo nằm một lát.”

“Được rồi, có việc gọi anh.” Chương Khâu nhìn người đi vào phòng thay quần áo nằm yên mới đóng chặt cửa đi ra.

Mẫn Đăng mơ mơ màng màng nằm một lát, giống như ngủ thiếp đi, lại giống tỉnh dậy.

Ý thức bắt đầu trở nên mê man, trong đầu không bị khống chế nổ ra rất nhiều hình ảnh lóe ánh sáng trắng.

Tấm này nối tiếp tấm kia, tốc độ hình ảnh lóe lên quá nhanh, cậu không thấy rõ, cũng không tỉnh được.

Âm thanh ong ong trong lỗ tai càng ngày càng vang, cậu thậm chí cảm thấy đầu mình bị một đôi tay bóp chặt lấy.

Hô hấp bỗng nhiên ngừng lại, hình ảnh bay nhanh trước mắt dừng lại.

Đôi mắt người đàn ông đầy máu đột ngột phóng đại trước mặt cậu.

Mẫn Đăng nắm chặt băng ghế dưới người, thở hổn hển giật mình tỉnh lại.

Thở dốc kịch liệt, khiến cậu không tự chủ sờ soạng sau lưng, toàn bộ sống lưng đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Cho đến khi đôi mắt trong đầu tiêu tan, tay Mẫn Đăng vẫn đang không tự chủ mà run rẩy.

Đã rất lâu rồi cậu không mơ thấy người đàn ông kia.

Hô hấp dần dần nhẹ nhàng, cậu lấy điện thoại trong túi ra nhìn thoáng qua.

Thời gian đã đến tám giờ, cậu hoàn toàn không có cảm giác mình đã ngủ lâu như vậy.

Lau sạch mồ hôi trên người, xem chừng Hoắc Sơ sắp tới đây rồi.

Cậu đứng lên, trước mắt lại trở nên tối đen, suýt nữa dập đầu một cái với tủ chứa đồ.

Cuối cùng vái không thành cái bia này, tay chống lên ghế đứng lên lần nữa.

Chương Khâu thấy cậu đi vào còn vẫy vẫy tay về phía cậu.

“Đỡ hơn chút nào chưa?” Chương Khâu kéo cậu ra ngoài, “Nếu không chúng ta đến bệnh viện trước?”

“Vẫn ổn mà.” Mẫn Đăng không cảm thấy mình khó chịu cỡ nào, sờ soạng đầu, phán đoán trong lòng. Chắc là không nghiêm trọng lắm, trở về uống thuốc hạ sốt, ngủ một giấc đoán chừng có thể tốt lên.

“Em trai ông chủ Hoắc nhìn bánh gato chằm chằm, nhìn đến nỗi mắt cũng xanh lét rồi, muốn ăn thì ăn một miếng chứ sao.” Chương Khâu cười, “Ông chủ Hoắc cũng vậy, vẫn chưa đến, đồ ăn nguội cả rồi.”

Trên bàn ăn đá cẩm thạch thật dài, dao nĩa màu bạc và đồ sứ trắng bày dưới đèn chùm sáng chói mắt người.

Hoa hồng tươi mới ướt át cùng với các món ăn lộ ra vẻ sang trọng.

Hoắc Sơ đột nhiên đẩy cửa bước vào, đầu tiên đám người sững sờ giây lát, Hoắc Sơ cười lên nhướng mày với họ, mọi người mới kịp phản ứng.

Bỗng nhiên hoan hô sinh nhật vui vẻ và chúc phúc các kiểu.

Mẫn Đăng không ngờ tới, sợ tới mức nhảy ra sau.

Hoắc Sơ vừa vào cửa đã thấy cậu, bị phản ứng này của cậu chọc cười.

Chợt đám người nhao nhao thổi nến, ước nguyện.

Hiếm khi tâm trạng Hoắc Sơ tốt, cũng tùy ý bọn họ ồn ào.

Sau khi chhia bánh gato xong, anh bí mật nháy nháy mắt với Mẫn Đăng, lặng lẽ duỗi tay chỉ ngoài cửa.

Mặt Mẫn Đăng thoáng cái đỏ lên. Quay đầu nhìn thoáng qua Chương Khâu và Phương Tưu đang anh đút em một miếng, em đút anh một miếng.

“Cùng nhau?” Chương Khâu cầm cái nĩa hỏi.

“Tôi đút cho anh Đăng!” Phương Tưu hô.

Mẫn Đăng: “...”

“Tôi đi vệ sinh một lát.” Mẫn Đăng bất đắc dĩ xin miễn.

Sau khi thấy Mẫn Đăng rời khỏi đây, Hoắc Sơ đặt bánh gato trong tay xuống, nhấc chân cũng đi theo.

Hoắc Úc nhìn hai người mắt đi mày lại, tức giận đến dậm chân. Cuối cùng thấy Hoắc Sơ ra ngoài, giơ tay ném bánh kem trong tay ra ngoài.

“Bẹt”, âm thanh ném lên mặt người.

“Đậu má thằng ranh con mày điên rồi!” Chu Nhất Cương lau một cái, vuốt xuống một mảng bơ lớn trên mặt mình, khua tay liền nhấn lên đầu Hoắc Úc.

Hoắc Úc cười nhạt một tiếng, trực tiếp bốc một đống bánh gato từ đĩa người bên cạnh lại ném qua.

Bị ném trúng bánh gato chính là Chương Khâu.

“Đậu! Chu Nhị cậu tiêu rồi!” Chương Khâu rống.

Ba người nhanh chóng bắt đầu véo, Phương Tưu ở bên cạnh phấn khích hô Chương Chương cố lên!

Hoắc Sơ bỏ lại cả đám người, không để ý em trai Hoắc Úc tan nát cõi lòng giữ lại.

Bước chân nhỏ đuổi theo bước chân Mẫn Đăng ra ngoài.

Đèn trên hành lang bên này rất tối, chỉ mở một chiếc đèn tường. Ánh đèn màu vàng ấm chiếu vào bức tranh sơn dầu trên vách tường, và người bên bức tranh.

Tim Hoắc Sơ đập rất nhanh, anh thậm chí không biết nên bước chân trái hay nên bước chân phải.

Có phải anh đi nhanh quá không, hay đi chậm quá. Tóc có rối không, bên mặt đẹp trai hơn hay là chính diện đẹp trai hơn.

Nai con đã đang liều mạng tru lên, ở phía trước anh, đã tới bên cạnh Mẫn Đăng.

Mẫn Đăng thấy anh đến, cẩn thận lấy mứt quả trong túi ra. Bao bì thật dài bên ngoài đã trở nên dúm dó, cũng không biết một lớp đường quấn ở ngoài cùng đã tan hay chưa.

“Tặng tôi?” Hoắc Sơ ngạc nhiên nhìn cậu.

Mẫn Đăng đột nhiên cảm thấy thẹn thùng, không lấy ra được. Tay giấu sau lưng, sắc mặt đỏ lên.

“Mứt quả sao?” Hoắc Sơ đương nhiên đưa tay về phía cậu, “Làm gì, không nỡ à?”

“Không phải.” Mẫn Đăng ho nhẹ một tiếng, đem ra.

Dưới ánh đèn màu vàng ấm mứt quả hiện ra óng ánh sáng long lanh, toàn bộ từng viên màu đỏ tươi mọc ra dáng vẻ bị chịu cắn.

May quá, vỏ đường bên ngoài chưa tan ra. Mẫn Đăng thở phào nhẹ nhõm.

Hoắc Sơ nhận lấy cắn một miếng, cười vui vẻ.

“Ngọt không?” Mẫn Đăng mong đợi hỏi.

Hoắc Sơ chật vật khống chế nét mặt, đè xuống vị chua nổ tung đầu lưỡi, đưa mứt quả ra, “Cậu nếm thử.”

Mẫn Đăng do dự lui lại, “... Tôi nếm không ra mùi vị.”

“Cậu ăn.” Hoắc Sơ cười.

Mẫn Đăng đành phải cắn một miếng.

“... Trước hết cậu cắn vào vỏ đường, vừa giòn vừa dính, hỗn hợp mạch nha thơm mát. Quả sơn tra được bao quanh bên trong rất giòn, có hơi chua, nhưng sau khi cùng xen lẫn với vỏ đường, sẽ thành ngọt vừa.” Hoắc Sơ một bên nói, một bên đến gần cậu.

“Ngọt không?” Hoắc Sơ hỏi.

Mẫn Đăng không nhịn được mỉm cười, gật đầu, “Rất ngọt.”

Hoắc Sơ nhìn cậu cười ra lúm đồng tiền, cảm thấy mình tựa như là lớp vỏ đường bao phủ bên ngoài quả sơn tra. Anh sắp bị Mẫn Đăng hòa tan.

Giọng nói mở đầu rất nghiêm túc, hơi khàn, “Thật ra rất nhiều thứ đều là trong lúc lơ đãng, không trải qua nghĩ sâu tính kỹ, cũng không có, tôi cảm thấy ngay tại lúc này.”

“Hôm nay tôi chuẩn bị hoa tươi, bánh kem, tôi thậm chí học một bài hát, nhưng tôi ngẫm nghĩ, điều tôi bày tỏ không phải hoa đẹp cỡ nào, bánh kem ngọt bao nhiêu, bài hát khó học cỡ nào.”

“Tôi muốn bày tỏ vẻn vẹn chỉ có một việc.” Hoắc Sơ mỉm cười nắm lấy tay cậu, “Tôi bị cậu bắt được đấy.”

Mẫn Đăng vốn nghe tới nỗi áy náy lại bất an, một chữ đấy cuối cùng chọc cười cậu.

Hoắc Sơ cũng cười theo.

Nhưng rất nhanh, Mẫn Đăng im lặng lần nữa. Tay cũng rút ra khỏi bàn tay Hoắc Sơ.

Bầu không khí giằng co giữa hai người, ý tứ của Mẫn Đăng không cần nói cũng biết.

Hoắc Sơ hơi lúng túng, anh không ngờ tới tình huống này.

“... Sao vậy?” Tiếng Hoắc Sơ nghe có phần buồn bã.

“Xin lỗi.” Mẫn Đăng hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra trong yên tĩnh.

“Tại sao, tôi tưởng rằng... tôi tưởng rằng...” Hoắc Sơ túm tóc một cái.

Hình như đèn hành lang tối hơn, Mẫn Đăng không nhìn rõ vẻ mặt Hoắc Sơ.

Cậu cúi đầu ngay cả sàn nhà mình dẫm lên cũng không thấy rõ.

“... Lò nướng của anh khảm kim cương.” Lần đầu Mẫn Đăng nhìn thẳng vào mắt anh, tay giấu sau lưng cào cào tường, “Tôi ngay cả lò nướng cũng không có.”

Lời này quá hiện thực.

Mẫn Đăng đột nhiên nghĩ đến lo lắng của Chương Khâu đối với chiếc đồng hồ mấy chục vạn kia.

Hoắc Sơ im lặng một lát, nét mặt phức tạp.

Cuối cùng không nhịn được, nhíu mày rầu rĩ nói ra sự thật: “Thật ra thì cái đó làm từ thủy tinh cậu không nhìn ra à, một đồng xu tôi mua được một đống thủy tinh nhỏ! Còn không đắt bằng cây mứt quả cậu tặng tôi, thật đấy.”

Mẫn Đăng: “...”

Hoắc Sơ đúng là tiểu yêu tinh tra tấn người không sai.

“Anh là người tốt.” Mẫn Đăng nói.

“Không, tôi không phải người.” Hoắc Sơ tuyệt vọng, “Tối hôm nay tôi chính là con chó.”

Mẫn Đăng chưa bao giờ an ủi ai, nhưng dáng vẻ này của Hoắc Sơ quá đáng thương.

Cậu do dự vươn tay, sờ tới bả vai Hoắc Sơ.

Mắt Hoắc Sơ sáng rực lên.

“Anh... Không ngừng cố gắng?” Mẫn Đăng thử thăm dò cổ vũ, còn dùng lực vỗ hai phát lên bả vai Hoắc Sơ.

Vỗ xong trước mắt đen thui, chân mềm nhũn liền quỳ xuống.

Hoắc Sơ: “...”

Lúc Hoắc Sơ bế ngang người lên, vẫn đang bi quan suy nghĩ từ chối anh cũng không cần quỳ xuống chứ...

Trông anh hung dữ vậy sao...

(quả sơn tra)

(mứt quả sơn tra)