Hôm Nay Ông Chủ Lại Ghen

Chương 13: Ông chủ Hoắc trúng “đạn dấm” phát thứ nhất




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nick Wechat của Mẫn Đăng là một vòng tròn, lại giống như một số 0 nho nhỏ.

Trông vô cùng… ngầu.

Bên kia gửi một tin nhắn trước. Bong bóng nhỏ màu đỏ nhắc Hoắc Sơ mau xem.

Hoắc Sơ hơi hơi chống cự nhìn mấy lần, nhưng vẫn không kìm lòng được, nhấn vào khung tin nhắn.

O: Chào bạn.

Sau tin nhắn còn kèm theo icon một thỏ trắng vẫy tay.

Hoắc Sơ nhìn chằm chằm con thỏ trắng một lúc lâu, tức giận bất bình.

Mỗi ngày ngâm chân ba lần: Chào bạn.

O: Cảm ơn bạn trước kia đã dạy tôi nấu ăn.

Thêm icon thỏ trắng cúi đầu tặng hoa.

Mỗi ngày ngâm chân ba lần: Không có gì.

Sau khi hai người không mặn không nhạt trò chuyện vài cậu, Hoắc Sơ nhớ ra trước đây sau mười giờ Mẫn Đăng mới đến quét dọn, thời gian muộn quá, không an toàn tí nào.

Thế là gửi hai tin nhắn ngắn vào số điện thoại của Mẫn Đăng.

Hoắc Sơ: Tôi là Hoắc Sơ.

Hoắc Sơ: Sau này sáu, bảy giờ sáng đến đây quét dọn, thời gian lúc đầu quá muộn, không an toàn.

Mẫn Đăng trả lời tin nhắn hơi chậm, thật lâu sau mới gửi tới một chữ.

Mẫn Đăng: Ừ.

Hoắc Sơ để điện thoại di động xuống, luôn cảm thấy chỗ nào không đúng.

Một lúc sau, anh nhìn chằm chằm trả lời trên Wechat và trong tin nhắn, cuối cùng nghĩ ra điểm khác thường.

Hoắc Sơ đắn đo liên tục, nghĩ đến gì đó, trên mặt có phần không thể tin.

Chỉ chốc lát, anh cầm điện thoại, một người đóng hai vai. Như gặp đại địch chia ra trước sau gửi đi hai tin nhắn.

Mỗi ngày ngâm chân ba lần: Bạn đang làm gì?

Hoắc Sơ: Cậu đang làm gì thế.

Hoắc Sơ gửi tin nhắn xong, lập tức ném di động đi. Đứng dậy nhảy nhảy.

Điện thoại vừa vang, anh cúi người cầm lên ngay tức khắc.

O: Tôi chuẩn bị đi ngủ, bạn thì sao.

Mẫn Đăng: Đi ngủ.

Hoắc Sơ: “...”

Hoắc Sơ: “!!”

Sắc mặt Hoắc Sơ dần dần tái xanh, anh sắp bị làm cho tức chết. Không nghĩ ra tại sao Mẫn Đăng còn phân biệt đối xử với anh.

Xem thường ai.

Một người là dân mạng, một người là ông chủ. Người thông minh đều biết nên nịnh nọt ai.

Mẫn Đăng nắm chặt điện thoại, nhìn chằm chằm mấy tin nhắn Hoắc Sơ gửi đến.

Cho dù đã gửi tin nhắn trả lời, tim cậu cũng đập thình thịch, vẫn luôn nghĩ xem sao Hoắc Sơ lại có số di động của cậu.

Mẫn Đăng tùy tiện nhắn ngủ ngon cho người bạn trên mạng, cầm điện thoại bắt đầu xoắn xuýt có cần chúc Hoắc Sơ ngủ ngon không.

Không biết Hoắc Sơ đã ngủ chưa… hay đang làm việc…

Một bên khác, Hoắc Sơ gần như ghen tị nhìn tin nhắn ngủ ngon Mẫn Đăng trả lời lại trên Wechat, cùng một icon con thỏ nằm trên mặt đất ngủ say như chết.

Tiếp đó lại quay lại khung tin nhắn trống không, sắc mặt oán giận.

Đêm đó, nhất định là một đêm nhân cách phân liệt, một đêm nhập vai, một đêm có thể gặp mà không thể cầu.

Ban đêm thật mẹ nó kỳ diệu.

Sáng sớm hôm sau, Mẫn Đăng ăn sáng xong bèn đi đến nhà Hoắc Sơ.

Mẫn Đăng biết mật khẩu cửa nhà Hoắc Sơ, trực tiếp nhấn mật khẩu rồi đẩy cửa đi vào.

Mùi cồn i-ốt đập vào mặt, Mẫn Đăng nhíu mày vừa bước vào phòng khách, lập tức đỏ mặt quay lưng lại.

Trên ghế sofa Hoắc Sơ để trần thân trên, một cánh tay đặt lên chân mình, một tay khác cầm tăm bông chấm cồn i-ốt.

“Sớm vậy?” Hoắc Sơ hơi kinh ngạc.

Mẫn Đăng cúi đầu liếc nhìn thời gian, mới sáu giờ. Cậu đến sớm.

Phía sau vang lên tiếng mặc quần áo sột soạt.

“Được rồi.” Hoắc Sơ gọi.

Mẫn Đăng quay lại.

Hoắc Sơ mặc một cái áo thun, lộ ra cánh tay toàn dấu tay màu xanh và vết máu móng tay cào ra.

Ngày đó Mẫn Đăng chỉ thấy được vết thương trên cổ tay anh, lại không ngờ rằng cả một cánh tay đều như thế.

Mẫn Đăng nhìn lướt qua không nói gì.

“Hôm đó mưa to quá, tôi đến bến tàu từ sớm. Lúc nhận hàng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người đối diện nuốt lời, định giết người cướp của.” Hoắc Sơ nhíu chặt mày, “Viên đạn không có mắt, tôi với bọn họ trải qua một phen vật lộn quyết liệt —— ”

“Sau đó anh đã bị người ra dùng móng tay véo thành như thế?” Mẫn Đăng không có biểu cảm gì tiếp lời.

Hoắc Sơ khẽ giật mình, cười, “Có thể nhìn ra ư?”

Mẫn Đăng không nói chuyện.

“Mẹ tôi làm đó.” Hoắc Sơ thở dài một hơi, dựa vào ghế sofa, “Con trai không biết cố gắng, làm cái gì thì cái đó không thành. Không mua được du thuyền cho bà ấy, khiến bà bẽ mặt.”

“Là loại thuyền rất lớn sao?” Mẫn Đăng hỏi.

Hoắc Sơ ngớ người một lát, ngay sau đó cười ra tiếng.

Cười một lúc, cười mệt dựa vào sofa nheo mắt nhìn cậu, “Sao cậu lại đáng yêu thế chứ.”

Mẫn Đăng được khen mà ngơ ngẩn, vành tai từ từ đỏ lên.

Trước khi mặt bắt đầu nóng lên, cậu đứng dậy bắt đầu quét dọn.

Quét dọn nhà một vòng xong, Hoắc Sơ không ngồi trên sofa.

Mẫn Đăng nghe được động tĩnh, chạy vào phòng bếp nhìn xem.

Hoắc Sơ đang một tay xách nồi đặt dưới nước rửa, chắc là muốn làm bữa sáng.

Cánh tay bị thương và một tay khác quấn băng vải khiến Mẫn Đăng nhìn mà nhíu mày.

“Tôi… tôi giúp anh nha.” Mẫn Đăng bước tới gần, nhìn anh.

Hoắc Sơ liếc cậu một cái, mắt thấy Mẫn Đăng càng ngày càng căng thẳng, lúc này mới  mỉm cười gật đầu.

“Ăn gì.” Mẫn Đăng hỏi.

“Thì tùy tiện làm súp cá Marseille, gan ngỗng, Wellington —— ”

“Cơm chiên đi.” Mẫn Đăng lẩm bẩm.

“Vậy cậu còn hỏi tôi.” Hoắc Sơ bất đắc dĩ.

“Nấu mì được không?” Mẫn Đăng cầm dao lên, lại quay người trưng cầu ý kiến.

Hoắc Sơ: “...” Anh dám nói không được sao.

Một phần mì trứng cà chua chẳng mấy chốc đã làm xong, bề ngoài cũng đủ để mang ra bán rồi.

Sắc hương đều đủ.

Hoắc Sơ hài lòng chọn một đôi đũa ăn thử.

Hoắc Sơ: “…”

“… Sao thế.” Mẫn Đăng nhìn vẻ mặt của anh, trong lòng hơi căng thẳng.

Cậu cũng là lần đầu tiên nấu đồ ăn cho người khác ăn. Cho đến bây giờ cậu không biết mình làm có vị gì, lúc nãy nấu mì cũng như người máy hoàn thành tất cả trình tự.

Về tổng thể chắc không phạm sai lầm. Nhưng mùi vị rốt cuộc là thế nào, thật đúng là khó nói.

Hoắc Sơ ăn thêm miếng nữa, cẩn thận nhận xét nói: “Có phải cậu quên bỏ muối không?”

Mẫn Đăng nuốt ngụm nước bọt, có phần khẩn trương bắt đầu nhớ lại trình tự nấu mì. Hình như cậu bỏ muối rồi, lại giống như chưa bỏ.

“Hình như quên bỏ —— ”

“Tôi đùa cậu tí thôi.” Hoắc Sơ cười một tiếng, “Không phải cậu tự nếm thử một miếng à, thế cũng bị lừa.”

Sắc mặt Mẫn Đăng trắng bệch, nghĩ đến lúc nãy cậu nhìn thấy Hoắc Sơ thoáng qua, chợt căng thẳng cho nên nếm thử một ngụm nước.

Mẫn Đăng xoắn xoắn bên ống quần, vẻ mặt hơi nhăn nhó.

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.

Hoắc Sơ cũng hậu tri hậu giác, biết đề tài này có lẽ không ổn, “Thật ra thì —— ”

“… Tôi không nếm được vị gì.” Mẫn Đăng khẽ nói.

Nói ra bản thân cậu cũng thở phào một hơi.

Tay gắp mì của Hoắc Sơ dừng lại, nhíu mày ngước mắt nhìn cậu, “Là bẩm sinh hay là sau này mới bị?”

“… Nhà bị cháy.” Mẫn Đăng cúi đầu, “Vì không cứu kịp thời, hít vào nhiều khói quá.”

Nói xong Mẫn Đăng tự bật cười. Gì mà không cứu kịp thời chứ, căn bản không ai nhớ cậu bị khóa nhốt ở nhà vệ sinh.

Lửa cháy to như thế, con ruột còn không để ý đến, nói chi là nhận nuôi.

Hoắc Sơ im lặng một lát, cúi đầu ăn hết một đũa mì.

“Còn muốn thêm muối không?” Mẫn Đăng hỏi.

“Cậu thích nấu ăn hả?” Hoắc Sơ đột nhiên hỏi lại.

Mẫn Đăng ngẩn ra một lát, nhưng vẫn gật đầu.

“Nấu ăn ấy mà, thật ra vị giác không giúp được gì cả.” Hoắc Sơ đứng lên, “Vị giác nhạy bén, không nhất định có thể làm ra món ăn ngon.”

Mẫn Đăng không hiểu nhìn anh.

“Chủ yếu là dựa vào chỗ này.” Hoắc Sơ chỉ đầu mình một cái, chuyển đề tài, “Nhưng mà…”

Hoắc Sơ chậm rãi đến gần.

Anh lại gần, Mẫn Đăng lùi một bước về sau theo bản năng.

“Cậu… có muốn nếm bánh ngọt tôi làm có vị gì không?” Hoắc Sơ cười nhìn cậu.

Mẫn Đăng dừng bước chân đang lùi ra sau.

Đột nhiên cậu thấy được Hoắc Sơ đưa tay về phía mình.

Trong căn phòng tràn đầy khói đặc kia, cũng có người đưa tay về phía cậu.

Khóa sắt tựa như lửa, hàn chặt cậu ngay tại chỗ.

Một phút….

Năm phút…

Ngọn lửa lan rộng.

Cậu bỏ qua tay của người kia, một lần nữa lùi vào trong góc.

“Tôi có bài thuốc bí truyền độc nhất vô nhị nha.” Hoắc Sơ thử vươn tay đặt nhẹ lên đầu Mẫn Đăng.

Lần này Mẫn Đăng không né tránh.

súp cá Marseille

gan ngỗng

Wellington