Hôm Nay Nương Nương Lại Bịa Chuyện

Chương 2: Bịa chuyện




Trong nháy mắt, ta cho rằng mình gặp ảo giác. Khi ta quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy biểu tình đã trở nên vặn vẹo của Lục Vân Giản.

Ta không khỏi nuốt nuốt nước miếng. Rốt cuộc tên này đã đứng ở đó bao lâu vậy, nghe được nhiều hay ít.

Thấy hắn về phía ta, lòng ta run lên.

Lập tức quay đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm Hoa tần, nói: “Hoa tỷ tỷ, vừa rồi, chúng ta không nói gì hết đúng không?”

Lòng ta đã chuẩn bị cho kết cục xấu nhất.

Mặc kệ Lục Vân Giản nghe được bao nhiêu, chỉ cần ta chết cũng không thừa nhận, không ai có thể bắt chẹt được ta.

Cho nên thấy hắn ngày một tới gần, ta phải nhanh chóng cùng đồng bọn của mình đạt thành nhận thức chung, điên cuồng nháy mắt ám chỉ với Hoa tần.

Nhưng lúc này Hoa tần lại toát ra thuộc tính của bình hoa di động, vào thời điểm mấu chốt đã bị dọa đến choáng váng.

Nàng ta hốt hoảng đứng dậy, “bùm” một tiếng quỳ xuống trước mặt Lục Vân Giản, miệng hô lớn: “Bệ hạ thứ tội!”

Ta c**ng cứng tại chỗ.

Cho nên bây giờ lại có thêm một vấn đề nữa rồi, ta nên quỳ xuống cùng nàng ta hay là đứng lên giải thích đây.

Vào lúc ta còn đang phân vân, Lục Vân Giản đã đi đến trước người, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài!”

Còn chờ cái gì nữa, ta lập tức đứng dậy chuẩn bị chạy, lại bị một bàn tay hắn ấn đầu ta lại.

Hoa tần còn quỳ trên mặt đất run bần bật, phỏng chừng là chân đã mềm nhũn ra. Vì thế Lục Vân Giản lại quát lớn một tiếng: “Cút đi!”

Lúc này Hoa tần mới té lộn nhào, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Bây giờ ta còn đang bị hắn ấn ở trên giường, bàn tay to của hắn đặt ở đỉnh đầu ta, ta bị bắt ngửa đầu nhìn hắn.

“Ngươi vừa mới nói, ta không được?” Đương nhiên vẻ mặt của hắn cũng chẳng dễ coi gì cho cam.

“Ta không nói.” Ta lập tức lắc đầu như trống bỏi.

Vì thế hắn dùng đôi tay kẹp lấy mặt ta đem ta cố định. Sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói với ta: “Khi quân sẽ bị chém đầu.”

Ta sửng sốt.

Ta quên mất hắn đã trở thành hoàng thượng, hơn nữa, để ngồi lên vị trí này hắn đã giết không ít người, có thể nói là hình tượng điển hình của hai từ tàn nhẫn, mà quan hệ của ta với hắn đã không thể tùy ý như trước kia nữa.

“Được rồi, là thiếp nói.” Vì thế ta lập tức sửa miệng.

Hắn lại tiến lên một bước, ta bị hắn giam cầm không thể động đậy. Mắt thấy hắn cách ta ngày càng gần.

“Ta có được hay không, ngươi có muốn tự mình thử xem hay không?”

Đáy mắt hắn cuồn cuộn những cảm xúc mà ta xem không hiểu, thoạt nhìn như là muốn đem ta ăn sạch sẽ.

Đột nhiên ta có chút sợ hãi.

Không khỏi nhớ tới khi tiến cung, cha ta lôi kéo ta, cho ta xem rất nhiều thoại bản cung đấu, như là 《 Chân Hoàn truyện 》 《 Như Ý truyện 》 linh tinh, sau đó chỉ vào những phi tần bị ban chết kia, thở dài nói: “Ngốc bảo, ngày hôm nay của các nàng có khả năng chính là ngày mai của con.”

Nghe cha ta nói ta còn chưa tin. Bây giờ lời đó lại như sấm ngữ.

Ta nhìn ánh mắt có tính xâm lược dày đặc của hắn, đột nhiên trở nên luống cuống. Hắn có thể thật sự giết ta không đây?

Cũng không phải là không có khả năng, hai chúng ta vốn dĩ vẫn luôn đối đầu. Hắn đưa ta vào cung cũng là vì quan báo tư thù. Cho nên hắn giết ta cũng không có gì khó hiểu.

Lòng ta bỗng trở nên hoảng hốt, vừa hoảng loạn lại vừa sợ hãi, còn có vài phần ấm ức không biết ở đâu ra.

Cũng không biết ta đang ấm ức điều gì.

Ngay sau đó ta liền khóc.

Nước mắt “Lạch cạch lạch cạch” rơi xuống.

Ngoài dự kiến, hình như hắn cũng có chút hoảng loạn. Buông lỏng bàn tay đang giam cầm ta, ánh mắt nhìn ta cũng biến thành bất đắc dĩ.

“Ngươi khóc cái gì chứ.” Hắn nâng mặt ta, nói.

“Ngươi sắp giết ta, ta khóc một chút còn không được sao!” Lời nói ra, cảm giác ủy khuất cũng ập đến, ta khóc đến nước mắt nước mũi tràn lan.

“Ta nói muốn giết ngươi khi nào ……”

Ngữ khí hắn càng thêm bất đắc dĩ, dùng tay áo xoa xoa trên mặt ta. Cuối cùng còn tỏ vẻ ghét bỏ.

Ta khó có thể tin. Người này sao lại có thể trợn mắt nói dối như thế chứ, vừa nãy hắn rõ ràng……

Cẩn thận nghĩ lại cuộc nói chuyện của chúng ta …. Hình như hắn cũng chưa từng nói muốn giết ta.

Ta dần ngừng khóc. Vẻ mặt chậm rãi từ mờ mịt chuyển thành xấu hổ. Vậy vì sao lúc nãy lòng ta lại ấm ức đến thế đây. Chẳng lẽ là bị ánh mắt hắn dọa sợ rồi sao?

Hắn xem biểu tình ta biến hóa, ở bên cười lạnh: “Hiện tại đã nghĩ kỹ rồi?”

Ta hắng giọng, không trả lời hắn, bưng trà lạnh lên uống một ngụm, che dấu vẻ chật vật của mình.

Hắn lắc lắc tay áo, phảng phất lơ đãng nói: “Bây giờ lá gan của ngươi so với khi còn nhỏ thì kém xa.”

Nhắc tới khi còn nhỏ, ta sửng sốt một chút. Nhìn huyền phục trên người hắn, đứng khoanh tay, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều lơ đãng lộ ra uy nghiêm của đế vương.

Trong lòng nói, vậy còn ngươi thì sao. Ngươi cũng đã chẳng còn là thiếu niên cùng ta đánh trên nền tuyết nữa rồi. Nghĩ đến đây, tâm tình của ta càng trầm xuống.

Hắn lại buông tha ta, bắt đầu bẻ đầu ngón tay tính sổ: “Lúc buổi sáng ngươi đá ta một cái, lúc nãy còn ở trước mặt người khác công khai chửi bới ta, nói ta không được, vừa nãy lại còn định hất bát nước bẩn lên người ta nói ta muốn giết ngươi, tự ngươi nói xem, ta đường đường là hoàng thượng, vô duyên vô cớ ở chỗ của ngươi chịu nhiều oan uổng như thế, người nên cảm thấy ấm ức phải là ta mới đúng chứ.”

Ta thẹn quá hóa giận: “Ngươi là một đại nam nhân, những việc này đều tính toán chi li như thế, nào có ai lại lòng dạ hẹp hòi như vậy!”

Ta thật là phục miệng lưỡi của mình, chuyện đã đến mức này rồi mà nó còn chẳng chịu nhận thua.

Hắn nghiêm túc gật gật đầu: “Rất tốt, vậy nói thêm một cái nữa đi, nói ta là kẻ tiểu nhân nhiều toan tính.” Nói xong lại cho ta một ánh mắt “Ngươi xong đời rồi”.

Ta khóc không ra nước mắt. Bất chấp tất cả nói: “Dù sao thì ta cũng đã nói rồi, ngươi muốn làm thế nào thì làm thế đó đi.”

Ta chơi trò vô lại, cùng lắm thì chịu phạt đôi chút, hắn cũng chưa tới mức giết ta. Lại không nghĩ tới hắn bỗng nhiên bước về phía trước một bước.

“Đây là ngươi nói.”

Nhìn kỹ, ánh mắt hắn lại sắc bén như lúc trước. Có điều lần này ta không sợ nữa, ngồi thẳng thân mình trừng mắt nhìn hắn. Kết quả hắn dựa vào càng lúc càng gần. Tim ta không chịu không chế, đập “bang bang bang” trong lồ ng ngực.

Vào lúc hắn sắp dán lên người ta, ta rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa, dùng tay chống ngực hắn.

“Ngươi muốn làm gì!” Ta quay đầu đi chỗ khác, mặt khẳng định đã đỏ ửng.

Hắn bảo trì tư thế không nhúc nhích.

“Không phải ngươi nói ta muốn làm gì thì làm sao.”

Ta đẩy hắn một phen, bản thân nhân cơ hội chui ra từ dưới thân hắn, nhảy sang một bên, mặt đỏ tai hồng chỉ trích nói, “Vậy ngươi cũng không thể lưu manh như thế nha!”

Không biết có phải ta nhảy có chút nhanh hay không, trong nháy mắt, ta lại có chút choáng váng đầu.

Trong lúc hoảng hốt ta nghe hắn cười nói: “Bây giờ ngươi là thường tại của ta, cho dù ta thật sự muốn ……”

Hắn nói đến một nửa thì phát hiện tình huống ta không đúng, xông tới ôm lấy ta đang lung lay sắp ngã.

“Ninh Hân!”

Ta lấy lại bình tĩnh, ngừng một lát, cảm giác choáng đầu lại đỡ hơn. Vừa mở mắt ra liền thấy thần sắc trở nên dị thường đáng sợ của hắn. Tựa như đêm mưa ngày đó, hắn xông vào phủ thái phó gõ cửa phòng ta, khi ấy cũng đáng sợ như vậy.

Chờ khi ta phản ứng lại, tay đã cầm lòng không đậu xoa mặt hắn, sau khi ý thức được lại xấu hổ lùi về: “Ta không có việc gì …… Đứng dậy quá nhanh thôi ha ha.” Nói xong ta liền muốn đứng lên.

Hắn vẫn còn biểu tình đáng sợ kia, cố chấp ôm lấy ta.

Ta sửng sốt.

Hắn…… Có phải cũng nghĩ như ta hay không.

Đúng vào lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên thanh âm tiểu thái giám thông báo: “Bẩm Hoàng Thượng, Lâm Uyển cô nương đã vào cung, được sắp xếp ở điện Thừa Hương.”

Sau đó ta liền nhìn thấy mắt hắn như lóe sáng, sáng đến vô cùng.

Ta bỗng nhiên hiểu được vì sao khi nãy mình lại cảm thấy ấm ức.

——Nếu trong lòng ngươi đã có người khác, hà tất gì phải đến trêu chọc ta như thế chứ?