Hôm Nay Nhân Cách Chính Vẫn Đang Giám Sát Bọn Tôi

Chương 22: Cậu thích tôi sao?




Nụ cười của Tịch Mộ bỗng chốc cứng đờ, nếu hỏi anh là có nhớ được giáo đường kia không, anh có. Nếu có hỏi anh có nhớ nơi đó xảy ra chuyện gì không, anh cũng nhớ.
Anh mắc hội chứng Stendhal*, là một loại hội chứng có thể khiến người mất đi lý trí hay hôn mê chỉ bởi vì nghệ thuật. Người nghiêm trọng hơn có thể bởi một chút xúc động này mà có hành động quá khích đối với những tác phẩm nghệ thuật. Tình trạng bệnh của Tịch Mộ ổn hơn nhiều, anh sẽ chỉ khi nào nghe được âm nhạc thật hay thì tuyến lệ mới phân bố chút ít nước muối trong suốt.
Ít ỏi đến mức giống như nước mắt cá sấu.
Cho nên trước giờ Tịch Mộ chưa từng xem bệnh tình của bản thân là một vấn đề.
Mãi cho đến khi anh nghe được âm thanh bài hát vang vọng khắp không gian ở căn giáo đường nơi nước Anh kia.
Hướng về cái chết để sống, không ngừng vật lộn, vừa vĩ đại mà lại vừa tầm thường.
Anh nghe được từ trong bài thánh ca nỗi đau và sự vĩ đại của bản chất con người.
Vì vậy, đó là lần đầu tiên Tịch Mộ khóc không thành tiếng.
Bởi vì anh khóc quá lố nên khiến người xung quanh bị dọa hết hồn, đứa nhỏ bên cạnh không chịu được cảnh nước mắt nước mũi tèm lem của anh, nên bất đắc dĩ đưa khăn tay của chính mình cho anh.
Tịch Mộ hồi tưởng lại toàn bộ cảnh tượng khiến chính mình mất mặt, anh hoàn toàn không nhớ ở hiện trường có ai.
"Cậu ở đó sao?" Tịch Mộ hỏi.
Lam Tư Ngộ vẫn còn đang chỉ vào hình minh họa, "Tôi ở đó."
"Cậu thấy tôi?"
Lam Tư Ngộ ngẩng đầu lên, cậu ta chậm rãi nheo mắt, khẽ mỉm cười.
Tịch Mộ có một suy nghĩ không mấy tốt đẹp lắm, "Là người đưa khăn mùi soa cho tôi?" Lúc ấy ở trong giáo đường, anh chỉ bận khóc, một người từng có hành động liên hệ với mình thì Tịch Mộ cũng chỉ có thể nhớ đến một người, đó chính là đứa nhỏ ở bên cạnh.
Lam Tư Ngộ cũng không chắc chắn lắm: "Có thể nói là tôi sao?"
Tịch Mộ hiểu rõ ý cậu ta, "Khi ấy người ở đó là Lam Tư Ngộ kia."
Lam Tư Ngộ đặt sách xuống, ngước mắt nhìn anh, đôi mắt ấy trong suốt không một vẩn đục không thấy được đáy, giống hệt như thiên sứ trong sách, lại tựa như tiếng âm vang của thánh giá và giáo đường.
"Tiếc là, bây giờ phần kí ức kia đã là của tôi rồi."
Tịch Mộ lấy đi cuốn sách trong tay Lam Tư Ngộ, sau đó khép lại, giấu thiên đường lại trong những con chữ tiếng anh bất động.
Nghe đâu, có người phải dùng cả một đời để đi học cách nói chuyện, học từ học chữ, học cách bày tỏ, mới có thể phá vỡ rào cản giao tiếp với người khác.
Tịch Mộ còn chưa đi qua được cuộc đời của chính mình, vì thế anh thật sự còn chưa thể thành công xây dựng một cây cầu cho riêng mình để có thể diễn đạt cảm xúc của bản thân vào giờ khắc này.
Không, tôi không tiếc nuối.
Không, cái này không có gì để tiếc.
Đúng, hình như tôi thật sự có chút tiếc nuối.
Đúng, vậy thế thứ tôi nuối tiếc lại là cái gì?
Lam Tư Ngộ nhìn thấy vẻ mặt của anh liền nghiêng đầu qua.
Tịch Mộ vươn tay ra về phía cậu.
Vẻ mặt của Lam Tư Ngộ vô cùng nghi hoặc thế nhưng vẫn cầm lấy tay anh.
Tịch Mộ nói: "Ý tôi là bảo cậu nhanh cùng tôi đi sắp xếp sách về vị trí cũ đi." Nếu như cứ vậy rời đi, nhất định anh sẽ bị mắng.
Lam Tư Ngộ cúi người xuống, bắt đầu nhặt sách.
Cậu ta chấp nhận chuyện đề tài bị dời đi.
Tịch Mộ liền lập tức ôm lấy một chồng sách sắp lại rồi đặt lên giá sách. Bởi vì hiện tại thư viện không có ai, vì thế anh liền yên tâm mở miệng nói chuyện. "Khi đó cậu còn rất nhỏ đúng không, chạy sang nước Anh, chắc là cũng chẳng giết được ai." Anh nói chuyện phiếm theo cách nói chuyện của cậu ta.
"Hừ."
"Vậy cậu vào đấy làm gì, đi du lịch sao?" Anh thản nhiên nói. "Tôi đi cùng mẹ đến nước Anh dự đám cưới của dì, tiện thể đi du lịch." Vì để cho công bằng, khi anh hỏi cũng sẽ nói cho ra tin tức liên quan của chính mình.
Lam Tư Ngộ liếc mắt nhìn anh một cái, "Không nói cho anh."
Tịch Mộ nở nụ cười.
"Lam Tư Ngộ, cậu biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"
"Không biết."
Lam Tư Ngộ không mấy vui vẻ.
"Bây giờ là 11 giờ 10 phút."
Tịch Mộ chỉ đồng hồ đeo tay của chính mình.
"Ha, 12 giờ anh phải đi đúng không."
Lam Tư Ngộ nhớ đến chuyện này.
Tịch Mộ đẩy kính mắt một cái, "Tôi gần như có thể xác nhận một chuyện."
Lam Tư Ngộ nhìn anh.
Tịch Mộ nói: "Chờ tôi xác nhận rồi sẽ nói cho cậu."
Sau khi sắp xếp sách xong, thời gian cũng đã gần đến 11 giờ 30 phút.
Tịch Mộ bấm đồng hồ, đi đến cạnh Lam Tư Ngộ, mở hai tay ra với cậu ta.
Ánh mắt Lam Tư Ngộ nhìn anh như nhìn một kẻ ngốc, "Không phải anh giang hai tay ra là tôi sẽ nhào vào, tôi còn chưa tùy tiện như thế."
Tịch Mộ vươn tay càng dài hơn, còn trưng lên vẻ mặt tự hào, "Đàn ông cũng sẽ có lúc nói một đằng làm một nẻo, càng nói không muốn thì có khi lại là rất muốn."
Gương mặt Lam Tư Ngộ không một chút cảm xúc, "Tôi đã nói tôi không thích mấy trò đùa tục tĩu mà..."
Phút chốc, đôi mắt cậu có một khoảng ngắn ngủi không thể chớp được.
Đột nhiên đầu choáng váng, Lam Tư Ngộ ôm đầu mình. Cậu ta lắc lắc đầu, thế nhưng dù làm sao cũng không thể vứt bỏ được một luồng cảm giác khó chịu như muốn cướp đi ý thức của chính mình. Con ngươi cậu ta dần mất đi sự rực rõ, cùng lúc ấy, cơ thể cậu như mất đi sức sống. Không có ý thức, cậu cũng chỉ có thể thuận theo cơ thể tựa lên lồng ngực Tịch Mộ
Tịch Mộ vòng tay lại, ôm chặt cậu ta vào lòng.
Sợ Lam Tư Ngộ khi tỉnh lại sẽ lại giãy giụa nên Tịch Mộ ôm lấy cậu ta, từ từ ngồi xuống sàn nhà.
Anh còn chưa ngồi vững, Lam Tư Ngộ liền mở mắt. Cậu ta như một đứa trẻ lần đầu nhìn thấy thế giới này, vừa thấy kì lạ mà lại vừa thấy mơ hồ.
Lam Tư Ngộ cuối cùng mới nhận cậu đang bị người ôm chặt, trên gương mặt tái nhợt chợt dâng lên từng vạt ửng đỏ. Cậu ta thật sự quá nhợt nhạt, trên mặt có chút nhuộm hồng đều có thể thấy rõ, tuyệt đối không có khả năng giấu đi.
"Cậu tỉnh rồi?" Tịch Mộ hỏi.
"Anh ôm chặt quá." Giọng điệu Lam Tư Ngộ không mặn không nhạt.
Tịch Mộ cười nhạt,
"Mới vừa nãy là người nào mới vừa liếc mắt đưa tình với cậu sao?" Lam Tư Ngộ dùng một loại giọng điệu y hệt nói chuyện với cậu ta.
Tịch Mộ giơ tay lên, bày ra vẻ mặt chân thành, "Anh đấy."
Lam Tư Ngộ quay đầu đi, để không nhìn mặt anh, cậu ta dùng một kiểu tư thế rất khó xử đứng dậy.
Tịch Mộ vốn còn muốn lập tức nói cho cậu ta biết sự thật, thế nhưng anh vẫn muốn chọc ghẹo thêm lần nữa, vì thế lặp lại câu hỏi cậu ta nói hồi sáng kia.
"Cậu còn nhớ việc cậu phải nói cho tôi biết chuyện người phản bội là ai không? Bây giờ tôi không tò mò nữa, tôi có thể hỏi cậu những vấn đề khác không?"
"Tôi nói thì sẽ làm." Lam Tư Ngộ nói, "Anh hỏi đi."
Thấy cậu ta vẫn luôn quay lưng với mình, Tịch Mộ giơ ngón trỏ chọc chọc sống lưng cậu,
"Này, cậu đang nói chuyện với tôi đấy, có thể mời đại nhân ngài bố thí chút, ít nhiều gì nhìn tôi cái được không."
Lam Tư Ngộ miễn cưỡng quay người nhìn anh.
Tịch Mộ cảm thấy cậu ta rất buồn cười, bởi vì đùa cậu ta thật sự rất thú vị. Anh đã từ bỏ câu muốn hỏi từ đầu gần như lập tức.
"Lam Tư Ngộ."
"Ừm." Cậu ta đã hình thành thói quen với việc người này dùng cái tên này để gọi mình.
Tịch Mộ cười tủm tỉm chỉ mình,
"Có phải là cậu rất thích tôi không?"
Biểu cảm của Lam Tư Ngộ cứng lại.
Thiên sứ ca tụng.
Thiên sứ đang ca tụng.
Hãy để hắn hòa tan trong biển sao.
Hãy để hắn phiêu du theo mây trên trời.
Thiên sứ ca tụng
Thiên sứ ca tụng tình cảm là...
Tịch Mộ nhìn thấy biểu hiện của cậu ta, cười càng thêm vui vẻ.
Trong nháy mắt tiếp theo, lần thứ hai Lam Tư Ngộ lộ ra loại biểu cảm đặc biệt ghét bỏ kia.
Đây là một màn cực kỳ hiếm lạ, trước giờ cậu ta chưa từng thể hiện cảm xúc của chính mình ra bên ngoài như vậy.
Tịch Mộ nhìn thấy cậu ta vòng hai tay ôm ngực, làm ra tư thế phòng vệ, sau đó gào lên về phía anh bằng thứ âm thanh hốt hoảng.
"Tuyệt đối không thể!"
"Thái độ trong nóng ngoài lạnh gì đây." Tịch Mộ bị giật mình che lỗ tai lại.
"Cậu thật sự là một đứa con nít mà, cái thích mà tôi nói không phải là thích đấy, ý tôi là kiểu thích của học sinh với giáo viên kìa."
"Tôi không phải con nít." Lam Tư Ngộ phản bác.
"Vấn đề không phải ở đó." Chỗ để nói lại cũng quá kỳ lạ rồi.
Lam Tư Ngộ rất kháng ngự đề tài này.
Tịch Mộ chọc người xong, nói cho cậu ta biết, "Cậu biết hội chứng goldfield không?"
"Không biết." Lam Tư Ngộ không muốn hợp tác với anh.
"Đây là một loại bệnh khiến cho người bệnh không thể nào biến ký ức ngắn hạn thành ký ức dài hạn, nói chung thì có lẽ là do một loại tổn thương gì đó gây ra. Nhưng hành động của cậu ngày hôm qua và hôm nay không hề giống hội chứng goldfield. Thật ra sau tôi đến phòng bệnh cậu lúc 9h để nói chuyện với cậu. Sau 9h30, 10h30, 11h30, cách mỗi tiếng cậu sẽ lại mất ý thức một lần, lúc tỉnh lại sẽ hoàn toàn quên đi chuyện chúng ta từng trải qua." Tịch Mộ giải thích cho cậu ta, "Mới vừa rồi tôi đã xác nhận với cậu, không hề giấu giếm, cũng không phải nói dối."
Khi Tịch Mộ nghiêm túc thì cả đuôi lông mày cũng đều nhuộm đẫm hai chữ nghiêm túc.
"Thế nhưng không phải, đây là tính đột phát, còn bệnh phải là bệnh lâu dài mới đúng."
Đồng tử Lam Tư Ngộ bắt đầu rung chuyển.
Tịch Mộ nói: "Đừng lo, tôi sẽ giúp cậu điều tra rõ ràng."
Bởi vì tình huống đặc biệt, ngay lập tức Tịch Mộ liền liên lạc bên phía bệnh viện, mọi người liền đưa Lam Tư Ngộ lên giường sau đó đẩy một mạch đến phòng kiểm tra sức khỏe.
Trên thực tế bây giờ cũng đã quá giờ làm việc của Tịch Mộ, anh chỉ có thể rời đi.
Anh đang ăn cơm ở căng tin thì điện thoại di động vang lên.
Người gửi thư là thầy của anh, Issac Messiah. Ông đã tìm được tài liệu có liên quan và gửi cho anh một thể.
Tịch Mộ dùng thời gian nghỉ trưa để xem tài liệu.
Bởi vì tài liệu là từ nhiều thập kỷ trước, hơn nữa khi đó vẫn đang trong thời kì thế giới hỗn loạn cho nên cũng không đầy đủ thông tin.
Tịch Mộ chỉ có thể nói rằng, anh cảm thấy mừng vì mình sinh ra ở thời kì hòa bình.
Nhà khoa học điên rồ ở một quốc gia điên rồ.
Bọn họ sử dụng nhiều cách thức cấy ghép bệnh tinh thần cho người bệnh hòng tạo ra những đứa trẻ có IQ vượt trội, hay là nói những đứa trẻ có siêu năng lực. Siêu năng lực có thành công xuất hiện hay không thì không biết, thế nhưng những đứa trẻ ra đời trong vòng tay bọn họ trên người mang một đống bệnh, thế nhưng IQ và tinh thần đúng là khác với những đứa nhỏ thông thường. Chỉ là, trên thế giới này không có cái hời nào là của tốt.
Những đứa trẻ này bị tập trung đi nghiên cứu những loại vũ khí đáng sợ nhất trên thế giới, sau đó đến một độ tuổi nhất định thì thần kinh sẽ có vấn đề.
Đây không phải là điều Tịch Mộ muốn biết.
Anh tiếp tục lật sang trang sau.
Cuối cùng anh cũng thấy được cách để giết chết nhân cách khác.
Lấy được cung điện ký ức của đối tượng thí nghiệm, sau đó cùng cách thức thôi miên để bàn luận với đối tượng thí nghiệm. Nói là bàn luận, thế nhưng thực tế là giao chiến. Lời nói của bọn họ sẽ xây dựng trong cung điện ký ức thứ chúng sợ nhất, tiếp đến đánh tan chúng đi.
Chỉ có thông tin hoàn toàn chính xác mới có thể xây dựng được cung điện chính xác.
Thì ra là vậy, đó chính là mục đích mà những người kia sử dụng cách này.
Nếu như ai nói chưa dựng được cung điện ký ức, vậy thì là đang nói dối. Mà người nói dối thì chỉ có thể là Lam Tư Ngộ đã lẩn trốn.
Bọn họ vừa dựa vào Lam Tư Ngộ, vừa e ngại Lam Tư Ngộ.
Tịch Mộ có thể đoán có lẽ bọn họ sợ Lam Tư Ngộ ở trong bóng tối ngáng chân bọn họ.
"Thật là." Tịch Mộ không còn gì để nói, rốt cuộc anh nhìn thấy con người đê tiện đến thế nào.
Anh tiếp tục lật tiếp, Issac còn tốt bụng chia sẻ cho anh những thông tin cần thiết liên quan đến việc xây dựng cung điện ký ức.
Tịch Mộ đang tính toán xem cần bao nhiêu thông tin.
Đang tính toán, động tác anh chợt khựng lại. "Chờ đã, không phải bây giờ mình có một cơ hội sao. Lam Tư Ngộ không nhớ được bản thân đã từng trả lời một vấn đề của mình, chỉ cần cách mỗi tiếng mình lại đi hỏi cậu ta vấn đề này, vậy là mình có thể thành công xây dựng được cung điện ký ức của cậu ta rồi."
"Không được." Tịch Mộ chột dạ cười to, "Sao mình có thể làm ra chuyện hèn hạ được vậy nhỉ, hơn nữa, thứ bác sĩ Chu Lập Chí muốn cũng không phải cung điện ký ức của Lam Tư Ngộ."
Anh lẩm bẩm một mình, nếu như để ai khác nhìn được nhất định sẽ cho rằng anh là bệnh nhân bệnh viện này mà không phải là bác sĩ. Ý thức được chính mình không ổn, Tịch Mộ ngậm miệng lại. Lúc anh không nói tiếng nào thị giác lại càng trở nên rõ ràng. Trên màn hình máy tính là đôi mắt chột dạ của Tịch Mộ.
Ngày hôm sau, trong túi của anh đặt một tờ giấy, trên tờ giấy viết lít nha lít nhít chữ đều liên quan đến thông tin cần thiết để xây dựng lại cung điện ký ức.
"Tôi muốn vào." Tịch Mộ gõ cửa trước rồi mới mở cửa vào.
Anh bước vào liền nhìn thấy ánh mắt trống rỗng đang nhìn trần nhà của Lam Tư Ngộ, mờ mịt cực độ. "Bác sĩ." Cậu ta ngoan ngoãn gọi anh.
Kết quả kiểm tra của bệnh viện chưa có, cho nên bọn họ hoàn toàn không thể đưa ra kết luận rốt cục bệnh của cậu ta có phải là do chấn thương não dẫn đến việc không thể biến ký ức ngắn hạn thành ký ức dài hạn hay không, hay là bởi tinh thần gặp vấn đề.
Tịch Mộ sốt sắng nuốt từng ngụm nước bọt.
Làm hay không làm, đó là một vấn đề lớn.
Hết chương 22.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường.
Lam Tư Ngộ: Làm hay không làm?
Tịch Mộ: Không phải cậu bảo ghét mấy trò đùa tục tĩu sao?
Lam Tư Ngộ: Điều tôi ghét là người nào đó có mặt giỏi giang hơn tôi.