Hôm Nay Nhân Cách Chính Vẫn Đang Giám Sát Bọn Tôi

Chương 15: Người vạch trần




Tối hôm ấy Tịch Mộ gặp ác mộng.
Trong mộng, anh thành bệnh nhân bệnh viện tâm thần. Anh mặc đồng phục bệnh nhân bị trói chặt trên giường. Y tá đeo khẩu trang màu trắng đang đẩy anh chạy băng băng trên hành lang âm u.
Này, mấy người làm gì với tôi thế?
Này, rốt cuộc đây là bệnh viện nào?
Anh ôm một bụng nghi vấn thế nhưng tiếc là không ai nghe được tiếng kêu cho anh nên cũng chẳng ai đáp lại.
Các y tá đẩy anh vào một căn phòng phẫu thuật.
Trong phòng giải phẫu âm u dơ bẩn có một người cao gầy đang cầm dao giải phẫu chờ anh đến.
Dừng tay!
Tịch Mộ lặng lẽ kêu gào.
Bác sĩ bước ra khỏi góc tối, đó là một cậu thiếu niên.
Cậu thiếu niên thánh khiết và tao nhã cứ y như đóa hoa bách hợp, càng thấy anh giãy dụa nụ cười cậu ta càng trở nên ngọt ngào hơn.
"Tôi muốn mổ xẻ anh." Giọng cậu ta cứ như thêm đường rót mật.
Thứ làm gián đoạn cơn ác mộng này đó là tiếng chuông đang reo lên không ngừng. Tịch Mộ lầm bầm một tiếng vươn tay mò tìm điện thoại di động.
"Alo." Anh vừa mới tỉnh ngủ, giọng khàn khàn.
"Tịch Mộ." Tịch Thược gọi cả tên cả họ của anh.
Tịch Mộ kéo mép áo bị cuốn lên lúc ngủ, anh cố gắng mở mắt, thế nhưng mí mắt quá sưng, vì thế anh chỉ có thể híp mắt nhìn trần nhà trắng xóa. "Ừm."
"Gần đây em khỏe không?"
Bà chị thần kinh thô kia thế mà lại quan tâm anh, ý thức của Tịch Mộ tỉnh táo hơn rất nhiều. "Tốt lắm, ngoại trừ việc hơi mệt một chút." Gần đây anh không chỉ phải chăm sóc Lam Tư Ngộ mà bệnh nhân phải phụ trách cũng ngày càng nhiều.
"Kiểm tra theo thường lệ." Tịch Thược nở nụ cười ở đầu dây bên kia.
Tịch Mộ nắm tóc, "Chị có chuyện gì thì nói thẳng đi."
Tịch Thược hiếm khi nói ngập ngừng, "Bệnh viện tâm thần Dưới Tán Cây Bách Xù."
"Ừm." Tịch Mộ tùy tiện đáp lại cô một tiếng.
Tịch Thược ho khan một tiếng, chậm rãi nói: "Chỉ sợ đó không phải là một bệnh viện tâm thần bình thường."
"Nếu bình thường thì mấy chị đâu có đi điều tra." Tịch Mộ nghe thấy cô nói nhảm thì lập tức buồn ngủ.
Tịch Thược thở dài một hơi, "Tình hình cụ thể tỉ mỉ thì chờ lần sau em về nhà chị nói rõ với em. Chị chủ yếu muốn nói với em, bên trong bệnh viện em có một gã bác sĩ tên Chu Lập Chí, em tuyệt đối không được đến gần ông ta."
Chu Lập Chí?
Cái tên này nghe có chút quen.
"Chờ đã." Tịch Mộ nói một tiếng rồi lập tức thu nhỏ cửa sổ trò chuyện, anh liếc mắt nhìn qua thông tin mới vừa được gửi đến điện thoại di động tối qua.
Tịch Mộ, bác sĩ điều trị chính của Lam Tư Ngộ làm Chu Lập Chí về rồi, mai có cuộc họp.
"Đệt!" Tịch Mộ tỉnh hẳn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sau khi Tịch Mộ rửa mặt xong xuôi thì lập tức đi ra khỏi cửa. Anh vừa đẩy kính mắt vừa chạy trên hành lang.
"Bác sĩ Tịch Mộ, sắp đến giờ rồi." Các y tá đương nhiên biết hôm nay có cuộc họp tại hội trường.
Tịch Mộ miễn cưỡng cười thế nhưng trong lòng thì oán thầm, cô nói nhiều quá.
Anh xông về phía hội trường, hầu như tất cả các bác sĩ trong bệnh viện đã tụ tập đủ tại đây. Hàng phía sau không có ai ngồi, nên đành đi về trước. La Trạch ngồi ở hàng giữa, sau khi nhìn thấy Tịch Mộ thì vẫy tay với anh. Tịch Mộ thấy được anh thì lập tức qua, ngồi giữa đoàn người.
Chờ đến giờ, có một người bác sĩ mặc áo blouse trắng xuất hiện trên bục giảng. Ông nhìn qua như gần 40 tuổi, vẫn giữ được phong độ tốt và tinh thần sáng láng. Thế nhưng có thể do làm việc trên đầu ông ta đã có rất nhiều tóc bạc.
"Bác sĩ Chu Lập Chí là bác sĩ chúng ta mời được từ nước Anh về." La Trạch giới thiệu với Tịch Mộ, "Cũng là bác sĩ điều trị chính của Lam Tư Ngộ."
Tịch Mộ nhớ đến lời nhắc của chị gái thì mặt mày uể oải.
Chu Lập Chí bắt đầu nói, "Chủ đề hôm nay của chúng ta đó là về nhân cách phân liệt." Ông ta mở PPT*, bên trên hiện ra 5 tấm ảnh của Lam Tư Ngộ, "Chúng ta gọi đây là chứng rối loạn nhân cách phân li. Đối tượng của ngày hôm nay đó là bệnh nhân của tôi, Lam Tư Ngộ. Bệnh nhân cách phân liệt của bệnh nhân này vẫn ít xảy ra, thế nhưng điều đặc biệt là lại phân liệt nhiều lần và đặc biệt hơn là nhân cách chính mới là nhân cách nắm giữ quyền lên tiếng tuyệt đối."
*Tệp PowerPoint, kiểu dạng tài liệu dành riêng cho việc thuyết trình.
Ông mở 6 tấm hình ra, "Cậu ta tách ra làm 5 nhân cách theo thứ tự ra đời lần lượt là kẻ nổi giận Phó Đồ, kẻ tham lam Thẩm Vạn Kỳ, kẻ lười biếng 09404, kẻ ăn uống quá độ Lý Bạch Bạch, cùng với Lam Tư Ngộ mới xuất hiện. Nhân cách cậu ta phân liệt ra gần giống như thất đại tội*, có thể điều này là do nhân chính từng sống lâu ở gần Giáo đường."
Tịch Mộ nghe ông ta nói tự nhiên nghĩ đến, nếu quả thật là 7 tội lỗi thì nhân cách chính sẽ là tội lỗi thứ nhất, kiêu ngạo.
Trong bức ảnh được chiếu, cậu thiếu niên đẹp đẽ đang nâng cằm, dùng ánh mắt bễ nghễ và nụ cười giễu cợt chứ như đang cười nhạo người trước mặt cũng là những người bác sĩ này muốn kéo bệnh nhân về quỹ đạo thông thường.
Bức ảnh lần lượt thay đổi, Tịch Mộ nhìn bọn họ liền đột nhiên nghĩ đến, nếu là như vậy thì tội của Lam Tư Ngộ hiện tại là gì? Đố kị?
Có vẻ như cũng không giống cái nào cả.
Chu Lập Chí gật đầu với phía hậu trường.
Y tá đằng sau nhận được lệnh của ông ta thì đẩy bệnh nhân luôn ngồi trên xe lăn ra.
Tịch Mộ kinh ngạc mở to hai mắt.
Bọn họ cột chặt Lam Tư Ngộ lên xe lăn, sau đó đẩy cậu ta ra.
Lam Tư Ngộ vẫn mang một bộ muốn sống không được muốn chết không xong gục đầu một bên, trên mặt không bày biểu cảm gì cả.
Gầy quá, nếu cứ bọc lại như thế thì thật sự thành một xác ướp.
Tịch Mộ nhìn Lam Tư Ngộ ngoài đời thực rồi lại nhìn Lam Tư Ngộ trên ảnh.
Đây là lừa gạt.
Ánh mắt Tịch Mộ quá mức phẫn hận, con ngươi Lam Tư Ngộ đảo mắt một vòng đột nhiên đối diện với ánh mắt của anh.
Có lẽ là do vừa nói xấu cậu ta ở trong lòng, cho nên Tịch Mộ chột dạ liếc mắt sang bên cạnh. Qua vài giây sau, anh nghĩ là chắc không sao nữa nên đưa mắt mình về lại. Ngay lúc ánh mắt tập trung lại, anh liền đối diện với đôi mắt hổ phách của Lam Tư Ngộ.
Chân Tịch Mộ mềm nhũn.
Khóe miệng Lam Tư Ngộ lơ đãng giật giật, sau đó, nó tiếp tục giả chết.
Tịch Mộ không đối diện đôi mắt của cậu ta nữa thì lúc này mới an tâm tiếp tục giảng bài.
Bác sĩ Chu Lập Chí đi đến sau lưng Lam Tư Ngộ, ông ta duỗi bàn tay được đeo găng thay chuyên dụng nâng mặt Lam Tư Ngộ, sau đó ông hơi dùng sức, ngửa đầu Lam Tư Ngộ ra sau.
Lam Tư Ngộ thờ ơ không động đậy, nó tùy ý người khác điều khiển mình, ngoại trừ lồng ngực còn đang phập phồng hô hấp thì nó thật sự giống như một người chết hoặc là con rối. "Mọi người cũng biết, trước đây tôi thôi miên nhân cách chính rồi xóa sổ cậu ta." Chu Lập Chí cúi đầu nhìn chăm chú vào Lam Tư Ngộ. E là chỉ có mỗi ông ta hài lòng với trạng thái thế này của Lam Tư Ngộ. "Tôi xóa sổ nhân cách chính, là bởi vì... nhân cách chính khiến cho Lam Tư Ngộ trở nên cực kỳ độc ác."
Chu Lập Chí cho người phát video.
Trong video cậu thiếu niên xinh đẹp đang mặc quần áo tù nhân đang ngồi đung đưa chân trên lan can. Cậu ta cắn táo tây, nhìn qua bộ dáng này trông có vẻ ngây thơ vô tội.
"Đây là một trong số hiếm video thu thập được ở tại trạm thu nhận 707."
Có mấy người đàn ông mặc áo quần tù nhân cường tráng đến sau lưng cậu ta.
Video bị làm nhòe đi một hồi lâu.
Chờ hình ảnh lần nữa xuất hiện, Lam Tư Ngộ lại ngồi trên lan can đung đưa chân như trước, thế nhưng mấy người đàn ông sau lưng cậu ta đã ngã xuống nằm ngang nằm dọc.
"Tôi đã chọn một nhân cách không dính một hạt bụi tiếp quản cơ thể này." Ngón tay Chu Lập Chí nhấc lên, sau đó bóp mặt Lam Tư Ngộ. "Đây là một thí nghiệm vô cùng vĩ đại, nhân cách chúng ta tạo nên trong sáng như một tờ giấy trắng, mà cậu ta sẽ trở thành kiểu thế nào đều được quyết định bởi chúng ta." Sau khi Chu Lập Chí nói xong thì rút tay khỏi mặt của Lam Tư Ngộ.
Lam Tư Ngộ lập tức gục đầu lại.
"Mục đích hôm nay của chúng ta đó là, làm sao để sáng tạo được Lam Tư Ngộ."
Nghe ông ta nói xong, cả người Tịch Mộ chỉ thấy kinh tởm.
Làm sao mà có thể quyết định được sáng tạo một người thế nào chỉ sau một lần hội nghị được chứ?
"Trước kia lúc tôi xóa sổ Lam Tư Ngộ cũng đã áp chế nhân cách khác, chuẩn bị sau này sẽ xóa sổ nhân cách khác. Thế nhưng lúc tôi rời đi bệnh viện hình như có nhân cách đi ra chạy trốn, có đúng không?" Chu Lập Chí hỏi.
"Đúng ạ." Y tá bên cạnh ông ta báo cáo, "Phó Đồ chạy ra ít nhất 2 lần, thông qua miêu tả của nhân viên bảo vệ chúng tôi đoán rằng Lý Bạch Bạch chắc là cũng đã từng xuất hiện một đoạn thời gian ngắn.
"Bé cưng à." Chu Lập Chí bóp hai má Lam Tư Ngộ. "Tôi có thể hỏi cậu một chút được không?"
Tịch Mộ cảm thấy Lam Tư Ngộ sẽ không trả lời. Dù sao, điều đó cũng làm khó cho nhóc quỷ này.
"Ừm." Lam Tư Ngộ ngơ ngác mở miệng. "Phó Đồ dùng cách thức bạo lực nhét tôi về thế giới tư duy, tôi chỉ nhớ rõ điều này."
Tịch Mộ nghe câu trả lời của cậu ta thì kinh ngạc không thôi, anh còn tưởng cậu sẽ không để ý đến ông ta.
Chu Lập Chí vỗ vai để cho cậu ta thả lỏng. "Cậu chính là chủ nhân của cơ thể này, tôi sẽ không để cho tình huống như thế xảy ra lần nữa.
Lam Tư Ngộ không nói gì nữa.
"Kế đến, tôi muốn nói một chút về Lam Tư Ngộ tôi muốn xây dựng." Chu Lập Chí mở bức ảnh tiếp theo, đọc chữ bên trên, "Khiêm tốn lễ độ, rộng rãi sáng sủa, cậu ta phải là một thân sĩ, thậm chí có chút dễ bị người khác làm ảnh hưởng và nghe lời. Cậu ta đẹp đẽ, thông minh, thế nhưng không tự hiểu điều đó, không tự kiêu, thậm chí có chút tự ti."
Tịch Mộ: "..." Cả trăm nghìn câu mắng chửi đang vào thế sẵn sàng.
"Tôi đã chuẩn bị phương án xong xuôi, đồng thời chọn được một người thực hiện thích hợp nhất.
Tịch Mộ đã không còn muốn nghe ông ta thao thao bất tuyệt nữa, hắn lấm lét nhìn trái nhìn phải, tìm cách rời khỏi phòng họp này.
Chu Lập Chí đứng trên bục lộ ra nụ cười tự tin, đồng thời lớn tiếng hô to cái tên của đứa con của trời, người được ông ta chọn. "Tịch Mộ."
Mọi người cùng nhau nhìn về phía Tịch Mộ.
Tịch Mộ lập tức xoay cổ, đau đến nhe răng trợn mắt.
La Trạch vỗ vai Tịch Mộ một cái rồi dùng giọng điệu ước ao mà nói: "Đúng là trách nhiệm to lớn trời ban này như dành cho riêng em vậy."
Tịch Mộ không cười nổi.
Hội nghị vẫn còn tiếp tục, thế nhưng Tịch Mộ cảm thấy mình không nghe được gì nữa.
Sau khi giải tán, Chu Lập Chí chỉ giữ mình Tịch Mộ lại.
"Bác sĩ Chu." Tịch Mộ nhớ chị của anh dặn nên không dám đến gần ông ta. "Tôi cảm thấy tôi không có cách nào đảm nhiệm được gánh nặng này."
"Tôi cũng cảm thấy cậu không thể." Nhìn Tịch Mộ vẫn chưa tốt nghiệp, Chu Lập Chí nói chuyện không chút nhẹ nhàng.
Tịch Mộ rất tự hiểu bản thân mình thế nhưng nghe thấy Chu Lập Chí trả lời mình như thế thì tức tới bật cười.
Vậy thì sao còn chọn anh?"
Chu Lập Chí hỏi Tịch Mộ, "Cậu có ước mơ gì không?"
Ngay khoảnh khắc ông ta nói câu này, dường như Tịch Mộ nhìn thấy đèn xung quanh như được bật lên, Chu Lập Chí ngồi trên một chiếc ghế xoay tròn, sau đó xoay ghế dựa lại. Ông ta nhìn Tịch Mộ bày vẻ mặt chân thành mà hỏi: "Cậu có ước mơ gì không?"
Tịch Mộ đành làm cho ông ta thất vọng rồi, "Tôi không có ước mơ gì cả."
Chu Lập Chí kéo ghế dựa, thật sự ngồi xuống. "Tôi nghe nói cậu là học sinh xuất sắc ở trường."
"Đúng thế." Tịch Mộ không khiêm tốn.
"Cha mẹ cậu theo thứ tự lần lượt là giáo sư vật lý học và giáo sư văn học, chị gái... nghe nói là đảm nhiệm chức quan trọng tại sở cảnh sát."
"Sau khi tôi lên đại học thì chuyển ra ngoài ở, không thường về nhà." Tịch Mộ vội vàng rũ sạch quan hệ của anh với chị gái.
"Người nhà cậu đều xuất sắc như thế, cậu không nghĩ đến việc đuổi kịp họ sao?" Chu Lập Chí hỏi.
Tịch Mộ mím môi dưới. "Không quá muốn."
Chu Lập Chí nghe vậy, kêu anh cũng ngồi xuống.
Tịch Mộ liền ngồi ở hàng ghế đầu tiên. "Chị gái tôi không phải là người tôi có thể đuổi kịp được."
"Lĩnh vực các cậu không giống nhau."
Tịch Mộ lắc đầu, "Chị gái luôn xuất sắc hơn tôi."
Chu Lập Chí nhìn Tịch Mộ, ông ta rất giỏi cách nhìn mặt người khác, thế nhưng bây giờ ông không nhìn thấu được cậu thiếu niên trước mặt này rốt cục là tự ti hay là không thèm để ý? Gương mặt anh không hề có cảm xúc nói ra những lời đạo lý thế nhưng không kèm chút biểu cảm nào.
Ông nở nụ cười.
Tịch Mộ nhìn Chu Lập Chí đột nhiên cười to mà không hiểu.
"Thật ra không phải tôi chọn cậu." Ông ta nói thật, "Tôi cũng không muốn chọn cậu, bác sĩ có kinh nghiệm tất nhiên vẫn sẽ tốt hơn chứ. Thế nhưng khi tôi hỏi Lam Tư Ngộ thì có vẻ như cậu ta rất thích cậu." Ông bất đắc dĩ chống đầu, "Tính cách thật của cậu ta cũng không dịu ngoan như lúc tôi nói ở hội nghị, lúc nói chuyện nếu có lúc không thuận thì cậu ta sẽ không phối hợp. Cho nên, không phải tôi chọn cậu mà là cậu ta chọn cậu."
Tịch Mộ thở dài.
Chu Lập Chí nhìn anh càng thêm hứng thú.
"Bác sĩ, ông biết lí do vì sao cậu ta thích tôi không?" Tịch Mộ bất đắc dĩ.
"Tôi không biết, tôi hỏi qua cậu ta thế nhưng cậu ta không muốn trả lời."
Tịch Mộ buông tay, nói cho ông ta biết đáp án, "Bởi vì cậu ta cảm thấy tôi là một người sẽ xuống địa ngục."
"Ha ha ha." Nghe vậy, Chu Lập Chí cười to.
Tịch Mộ không cười nổi.
"Với cả, sau này Lam Tư Ngộ sẽ được đến phòng bệnh ở khu mở." Chu Lập Chí ném thêm một quả bom hạt nhân dễ như ăn cháo.
Nếu nói vế trước thì Tịch Mộ còn có thể miễn cưỡng nói chuyện, thế nhưng bây giờ thì anh như muốn hỏng mất. "Không, tôi cảm thấy tuyệt đối không thể để cậu ta đến khu mở." Trong đầu Tịch Mộ bây giờ chỉ đầy hình ảnh Lam Tư Ngộ cầm dao chém người.
Đương nhiên anh biết kẻ chém người không phải là Lam Tư Ngộ, thế nhưng chỉ cần nhân cách cảu cậu ta vẫn cứ xuất hiện thì anh cảm thấy Lam Tư Ngộ vẫn chưa thể rời đi khu đóng được.
"Tôi sẽ áp chế những nhân cách kia lại, đồng thời tìm cách tiêu diệt bọn họ." Chu Lập chí tràn đầy tự tin, "Ngoại trừ nhân cách phân liệt, thật ra Lam Tư Ngộ cũng không có loại uy hiếp gì khác."
Nói như vậy đúng là không biết xấu hổ.
"Cậu yên tâm." Chu Lập Chí cho rằng điều anh lo nhất là những nhân cách khác, "Lam Tư Ngộ tôi còn diệt được huống hồ là mấy người kia."
"Tại sao nhất định phải đưa Lam Tư Ngộ đến khu mở?" Tịch Mộ có rất nhiều nghi ngờ với kế hoạch của ông ta.
"Lam Tư Ngộ kháng cự với hoàn cảnh bên khu đóng, cảm xúc của cậu ta lúc ở bên kia không ổn định." Mà cảm xúc của cậu ta không ổn định thì không thể nào tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch, đó là xây dựng nhân cách của Lam Tư Ngộ.
Tịch Mộ hiểu được nghĩa bóng của ông ta, "Xây dựng nhân cách trên cơ thể bệnh nhân thì có phải quá là..." Vô nhân đạo không?
"Yên tâm đi, người trao quyền cho kế hoạch này là người nhà của Lam Tư Ngộ" Chu Lập Chí buông tay, "Chúng ta không phải là người ra quyết định này một cách đơn độc, đây là chúng ta được ủy thác."
Người nhà Lam Tư Ngộ?
Tịch Mộ liếm môi một cái, "Tôi còn tưởng là cậu ta không có người nhà."
"Sao lại thế được, tiền chữa bệnh của cậu ta giá trên trời, nếu như không có người nguyện ý trả tiền thì sao chúng tôi có thể để bụng cậu ta như thế chứ." Chu Lập Chí quay đầu, nhìn những điều đặc biệt mà bọn họ muốn trong nhân cách. Đây là hạng mục riêng cực kỳ đắt. "Tôi hỏi cậu có ước mơ gì." Ông ta quay người nhìn tịch Mộ, "Ý ở đây là, nếu cậu xử lý tốt chuyện này thì bất kể cậu muốn thuận lợi tốt nghiệp với loại xuất sắc hay là tiếp tục đào tạo chuyên sâu, hay là tiền, hay là tiền hay là công việc tốt hơn, tôi cũng có thể giúp cậu thực hiện được.
Chỉ tiếc, Tịch Mộ không có ước mơ.
"Trước tiên cậu cứ thử chút đi, nếu sau đó cậu vẫn thấy mâu thuẫn thì tôi không miễn cưỡng cậu nữa." Chu Lập Chí nở nụ cười hòa ái, "Thế nhưng tôi cảm thấy cậu sẽ hứng thú, bởi vì trên người cậu có một trái tim đầy tò mò, tôi thấy được. Mà Lam Tư Ngộ chính là bí ẩn lớn nhất chưa có lời giải đáp trong nghành này của chúng ta."
Rốt cục trên người cậu ta có tổng cộng bao nhiêu bệnh?
Lúc anh nghiên cứu sẽ gặp được cái gì?
Rốt cục cậu ta là ai?
Tất cả, tất cả mọi thứ đều không một ai biết được.
"Cậu có cơ hội trở thành người vạch trần kia."
Tịch Mộ không khỏi thừa nhận, hình như anh, rung động rồi.
Hết chương 15.
*Thất đại tội ( 7 tội lỗi lớn của loài người):
1. Pride – Kiêu ngạo;
2. Sloth – Lười biếng;
3. Gluttony – Tham ăn;
4. Envy – Đố kỵ;
5. Wrath – Thù hằn;
6. Greed – Tham Lam;
7. Lust – Dâm ô.
(Theo wikipedia)
Hãy nhớ cái này nhé =)))