Sau khi trò chuyện xong, Phó Trầm Nghiên đi tới công ty một chuyến, mãi đến 10 rưỡi tối mới ra khỏi công ty.
Hai mươi phút sau, Maybach lái vào bãi đỗ xe ngầm của Lan Đình, xe đã tắt máy nhưng người trên xe vẫn không thấy xuống.
Bãi đỗ xe rất yên tĩnh, không có xe ra vào, thời gian trôi rất nhanh, đã tới 11 rưỡi, bên trong xe truyền đến âm thanh gọi điện thoại.
Điện thoại rất nhanh đã có người nghe, tiếng của dì Tần mơ hồ truyền ra từ điện thoại: "Tiên sinh, có chuyện gì vậy?"
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: "Cô ấy ngủ rồi sao?"
“Một tiếng trước, Lệnh tiểu thư tắm xong rồi ăn tổ yến, lúc này chắc là đã ngủ rồi."
“Đã biết.”
Điện thoại bị ngắt, cửa xe Maybach mở ra, một đôi giày da thuần thủ công bước xuống đất, đi vào trong thang máy.
Trong căn penthouse rộng lớn ở tầng cao nhất, những tấm rèm nặng nề được kéo kín mít, không lọt lấy một tia sáng.
Trong bóng tối, một tiếng "Cạch" nhỏ vang lên, cửa chính mở ra, đèn cảm ứng ở huyền quan sáng lên.
Phó Trầm Nghiên thay giày, đèn cảm ứng đèn, anh không định bật đèn, đi qua phòng khách tối đen, đang chuẩn bị trực tiếp lên lầu, lúc này, tiếng nói nhẹ nhàng mềm mại của thiếu nữ truyền vào tai anh.
“Chồng?”
Bước chân Phó Trầm Nghiên chững lại, nhìn thấy trên sô pha có một bóng đen đang bò ngồi dậy.
Anh đi đến, xoa đầu Lệnh Điềm: “Muộn thế này rồi sao còn chưa ngủ?”
Lệnh Điềm duỗi tay ôm eo anh: “Ngủ không được nên ở chỗ này chờ anh.
Anh về, em mới thấy buồn ngủ.”
Cô biết là dì Tần đã đi ngủ nên mới trộm chạy xuống tầng.
Phó Trầm Nghiên có chút bất đắc dĩ, bế cô lên, đi lên trên tầng: "Buồn ngủ thì ngủ đi."
Lệnh Điềm vòng tay ôm lấy cổ anh, làm chính mình ở trong lòng anh thoải mái hơn một ít.
Thấy Phó Trầm Nghiên bế cô lên lầu mà hơi thở cũng không loạn, cô không nhịn được mà khen anh: "Chồng ơi, thể lực của anh thật tốt."
“Thế à.” Phó Trầm Nghiên ý vị không rõ mà cười một chút.
Anh bế Lệnh Điềm vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên cái giường lớn mềm mại, không có bật đèn mà nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, hôn lên môi cô.
“Điềm Điềm, ngủ ngon.”
“Chờ một chút.” Lệnh Điềm nghiêng người, duỗi tay bật đèn trên đầu giường.
Ánh đèn chợt sáng lên, Phó Trầm Nghiên theo bản năng giấu tay phải ở sau lưng.
Anh hỏi: “Làm sao vậy?”
Lệnh Điềm không chú ý tới động tác của anh, kéo ngăn kéo ra, từ bên trong cầm một quyển album lên: "Hôm nay em với Thấm Thấm đi dạo phố, tìm được một quyển album rất đẹp."
Cô đưa album cho Phó Trầm Nghiên: "Anh xem nè chồng."
Album tạm thời trống không, không hề nặng, Phó Trầm Nghiên chỉ dùng tay trái nhận lấy:"Rất đẹp, về sau em chụp nhiều ảnh rồi để vào."
Lệnh Điềm lắc đầu: “Cuốn album này không phải dùng để cất ảnh của em.”
Phó Trầm Nghiên ngước mắt nhìn cô.
Bên môi Lệnh Điềm hiện ra hai cái má lúm đồng tiền nhỏ xinh: "Cái này dùng để lưu trữ lịch sử trò chuyện WeChat trước kia của chúng ta.”
Phó Trầm Nghiên khóe mắt ẩn ẩn nhảy dựng: “Lịch sử trò chuyện WeChat?”
Lệnh Điềm gật đầu: “Đúng vậy, ngày mai anh in toàn bộ lịch sử trò chuyện trước kia của chúng ta ra, ép lại rồi lưu trữ trong cuốn album này.”
Phó Trầm Nghiên trầm mặc một chút: “Sao đột nhiên lại muốn in ra để lưu trữ?”
Lệnh Điềm: “Điện thoại của em không phải là hỏng rồi sao, lịch sử trò chuyện với anh đều mất hết, rất đáng tiếc.
May mắn là ở trong điện thoại anh vẫn còn nên em muốn in ra, thi thoảng có thể đọc lại.
”
Kỳ thật, cô không nhớ rõ trước kia bọn họ nói cái gì nhưng chắc chắt là rất ngọt ngào, nhất định là hồi ức đáng giá giữa bọn họ.
Lệnh Điềm nhìn Phó Trầm Nghiên, chớp chớp mắt: "Chồng ơi, điện thoại anh đâu? Em muốn xem lịch sử trò chuyện trước kia của chúng ta một chút.”
Phó Trầm Nghiên hơi hơi dừng một chút, trầm ngâm: “Điện thoại của tôi ——”
Lệnh Điềm trong lòng chợt lạnh: “Anh … sẽ không xóa lịch sử trò chuyện của chúng ta đi đấy chứ?”
“Không có.” Phó Trầm Nghiên mặt không đổi sắc, “Điện thoại của tôi để trên xe, ngày mai đến công ty sẽ in ra rồi đưa cho em.”
Tuy rằng rất muốn xem, nhưng là dù sao ngày mai là có thể thấy được, Lệnh Điềm không có tùy hứng mà bắt anh lập tức đi xuống lầu lấy điện thoại, lông mày và khóe mắt của cô nhẹ nhàng cong lên, gật đầu: “Được.”
Phó Trầm Nghiên thở dài nhẹ nhõm một hơi nhỏ đến khó phát hiện được: “Mau ngủ đi.”
“Vâng.” Lệnh Điềm tùy tiện đem album đặt ở trên tủ đầu giường, một góc album không cẩn thận va vào ly nước thủy tinh trên mặt bàn, ly nước lung lay một chút, lăn xuống mặt đất, vỡ nát.
Một vài mảnh thủy tinh bắn đến dép lê của Lệnh Điềm để ở trước giường, cô nhăn mày, khom lưng định nhặt mảnh vỡ trong giày ra.
“Đừng nhúc nhích!” Phó Trầm Nghiên sợ cô bị mảnh thủy tinh cắt trúng, duỗi tay ngăn cô lại.
Khi anh bắt lấy cổ tay của cô, theo bản năng dùng tay phải.
Vết thương gần hai tấc trên mu bàn tay phải cứ thế mà hiện ra trước mắt Lệnh Điềm.
“Anh, anh bị thương!” Đầu quả tim Lệnh Điềm run lên, “Sao anh lại bị thương? ”
Phó Trầm Nghiên thu tay lại, bình tĩnh nói: “Không có việc gì, không cẩn thận bị thương.”
“Cho em xem.” Lệnh Điềm cẩn thận kéo tay anh đến trước mặt mình.
Nhìn vết thương trên mu bàn tay anh, vành mắt cô dần phiếm hồng, đáy mắt không dâng lên một tầng hơi nước mỏng: “Còn nói không có việc gì……”
Tác giả có lời muốn nói:
Điềm Điềm: Lão công, ngươi thể lực thật tốt
Điềm Điềm: Ô ô ô, lão công, từ bỏ
√.