Trên kệ trước mặt trưng bày rất nhiều quả cầu lông, Hạ Vọng chọn cái màu trắng đưa cho Đường Hi
Đường Hi chưa kịp phản ứng lại thì đã theo bản năng vươn tay ôm chặt lấy quả cầu lông trắng, lực chú ý nhanh chóng bị dời đi, lông mao cũng không còn xù lên nữa.
Hạ Vọng cong cong khóe miệng, nhớ đến những lời bác sĩ thú y đã từng nói.
Mèo con là một loài vật nhỏ rất nhạy cảm, lúc nuôi cần phải để tâm một chút...!
Trong lòng hắn đã dán cho Đường Hi thêm một cái nhãn nữa —— rất dễ dỗ dành.
Đường Hi yêu thích ôm cầu lông không muốn buông tay, quả cầu này giống y hệt cái ở nhà cậu.
Cậu vô thức cọ cọ lên quả cầu, muốn đem mùi vị của mình cọ hết lên quả cầu nhỏ, nói cho mọi người biết đây chính là đồ chơi của cậu.
Thấy cậu có vẻ thích, Hạ Vọng gật đầu ra hiệu với nhân viên cửa hàng cách đó không xa.
"Thưa tiên sinh, tôi có thể giúp gì cho ngài?" Nhân viên phục vụ mỉm cười khéo léo, nhanh chóng đi đến.
"Cô đóng gói mấy món đồ chơi này mỗi loại một phần, giao đến địa chỉ này." Hạ Vọng rút ra một tấm danh thiếp.
"Vâng ạ!" Giọng nhân viên cao lên vài phần, đột nhiên nhận được một đơn hàng lớn như vậy, quả là may mắn từ trên trời rơi xuống.
Cả mèo Đường Hi choáng váng, vươn ra một móng vuốt kéo tay Hạ Vọng: "Meo meo meo!" Tôi không cần nhiều đồ chơi như vậy đâu!
Cậu mới nhìn thoáng qua giá của quả cầu lông trắng, đắt đến kinh hồn, trong nháy mắt cậu thấy mình đang ôm không phải là đồ chơi mà là đồ trang sức đã được ngụy trang.
Đường Hi cảm thấy mình thật ngốc, rõ ràng là quả cầu này với cái ở nhà của cậu không cùng đẳng cấp, vậy mà cậu còn tưởng bọn chúng giống hệt nhau.
Nghe thấy tiếng kêu của mèo con trong lòng, Hạ Vọng lại hiểu lầm, hắn đưa tay chỉ mấy cái kệ để hàng: "Gói mấy cái đó lại luôn."
Đường Hi ngẩn người, trong nháy mắt nghĩ rằng mình bị kim chủ daddy bao dưỡng.
Cậu không kịp ngăn cản, nhân viên đã nhanh chóng đóng gói xong.
Còn có người đưa thẻ khách hàng VIP cho hắn.
Sau đó, Hạ Vọng ôm cậu đi mua nhà cây cho mèo, Đường Hi từ khiếp sợ đi đến chết lặng.
Niềm vui của kẻ có tiền chỉ đơn giản như vậy thôi sao, mèo con tê liệt gục ngã.jpg
Nhân viên cửa hàng chủ động đem đến đồ ăn vặt cho mèo con, tất cả được làm thành hình dạng rất dễ thương.
Đường Hi còn đang ôm quả cầu, thấy đồ ăn thì hai mắt phát sáng, móng vuốt nhỏ không ngừng quơ loạn như muốn kéo đồ ăn vặt lại đây.
Gương mặt Hạ Vọng có chút nhu hoà khó phát hiện, hắn đem đồ ăn lại nhưng không đưa cho cậu mà cầm trên tay, chậm rãi đút cho mèo nhỏ.
"Ăn ngon sao?"
"Meo." Ăn ngon lắm.
Móng vuốt của Đường Hi còn đang bận ôm quả cầu nên thoải mái để cho Hạ Vọng đút mình.
1551 nhìn ký chủ dần dần bị ăn mòn bởi viên đạn bọc đường của nhân vật phản diện, yên lặng thở dài một hơi.
Đúng thật là một con mèo ngốc ——
...!
Ngày hôm sau, Hạ Vọng đúng giờ đi làm, chẳng qua lần này Đường Hi chỉ có lệ ngồi ở cửa meo meo vài tiếng, chúc hắn thuận buồm xuôi gió.
Hạ Vọng nhìn cậu thật lâu, ánh mắt trở nên u ám.
Nhận thấy cảm xúc của vai ác có chút không đúng, Đường Hi lập tức đứng lên, đi đến cọ cọ vào ống quần của hắn.
Cậu cọ xong thì ngồi trở về, đôi mắt mở to như muốn hỏi: Sao anh còn chưa đi?
Hạ Vọng ngồi xổm xuống sờ sờ mèo con: "Hôm nay cũng ngoan ngoãn ở trong phòng đi, đừng chạy loạn."
"Meo." Đường Hi bày ra bộ dáng mình chỉ là một con mèo nhỏ nghe không hiểu tiếng người.
Hạ Vọng rời đi, trước khi đi còn cố ý dặn quản gia ôm mèo con về phòng.
Đường Hi vô cùng vui vẻ, lúc trở về phòng thì biến thành hình người đi đến trường học, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời dặn dò của Hạ Vọng.
Bởi vì thời gian có hạn, cậu từ trong góc trường đi ra gấp gáp cúi đầu đi về phía trước.
Ngay khi cậu chuẩn bị đi vào khu dạy học thì đã bị một âm thanh quen thuộc gọi lại.
"Lại là cậu à? Lần trước tôi quên hỏi, cậu học lớp nào?"
Đường Hi không muốn để ý đến y, nhưng trong lòng tự nhủ phải vì nhiệm vụ nên cậu mới miễn cưỡng dừng bước.
"Gần vào học rồi, sao cậu lại đi ra cổng?"
Nếu Thẩm Thần Tư trốn học thì sẽ rất khó tiếp xúc được với Diệp Kỳ An, Đường Hi đành phải không tình nguyện mà hỏi.
Thẩm Thần Tư vui vẻ: "Bạn học nhỏ, tôi hỏi cậu trước mà?"
Đường Hi chớp mắt: "Nếu tôi trả lời câu hỏi của cậu thì cậu không trốn học sao?"
Thầm Thần Tư càng cười rạng rỡ hơn, cố ý trêu chọc cậu: "Sao cậu lại muốn tôi đi học? Cậu yêu thầm tôi hả?"
Y tự nhận mình là trai thẳng, là do Đường Hi quá dễ trêu chọc nên y có thể mới nói ra những lời này.
Đường Hi không lộ ra biểu tình ngại ngùng như y muốn, cậu dùng ánh mắt nhìn một tên tự luyến để nhìn y, tránh đi câu hỏi nhàm chán này mà trả lời: "Tôi học chung lớp với Diệp Kỳ An." Cậu cố ý nhắc đến nhân vật chính trước mặt Thẩm Thần Tư.
Nghe thấy cái tên này, biểu tình của Thẩm Thần Tư đột nhiên không tốt, hung ác hỏi: "Cậu với cậu ta có quan hệ tốt lắm sao?"
Đường Hi giật mình, theo bản năng trả lời: "Cũng không tệ lắm."
"Cậu ta chính là một tên đạo đức giả." Thẩm Thần Tư khinh thường, ở trước mặt cậu nói xấu Diệp Kỳ An.
Đường Hi biểu tình không thể tin tưởng, ở trong đầu điên cuồng tag hệ thống.
【1551, cậu chắc chắn bọn họ là một đôi sao?】
1551 bình tĩnh nói: 【Cậu không cần quá ngạc nhiên, giai đoạn này Thẩm Thần Tư tương đối bốc đồng, ở trường y cũng là hotboy, thường hay bị so sánh với Diệp Kỳ An nên sinh ra bất mãn, vì vậy chúng ta phải làm cho họ có cơ hội tiếp xúc với nhau nhiều hơn, như vậy mới có thể nảy sinh tình cảm.】
Có lẽ biểu tình kinh ngạc của Đường Hi làm Thẩm Thần Tư hài lòng, y xoa xoa đầu cậu: "Cậu tên là Đường Hi phải không? Cậu có biết tôi là ai không?" Thật ra y đã điều tra tên và lớp của cậu từ trước rồi, y hỏi câu này chỉ là mang tâm tình muốn trêu ghẹo động vật nhỏ như cậu mà thôi.
Đường Hi cố ý hung dữ: "Không biết, tôi cũng không muốn biết."
Sự hung hăng của cậu ở trong mắt Thẩm Thần Tư tựa như mèo con xù lông, không chỉ không có lực uy hiếp mà còn làm người khác muốn trêu ghẹo hơn.
Y cố tình đứng ngăn phía trước, duỗi tay cản cậu lại: "Tôi tên là Thẩm Thần Tư."
"Ồ." Đường Hi khô khan đáp lại.
"Cậu gọi tên tôi đi."
Đường Hi:??? Người này có tật xấu gì vậy?
"Thẩm, Thần, Tư." Thấy người này không có ý định nhường đường, Đường Hi đành nghiến răng nghiến lợi mà gọi, thanh âm nghe như muốn đem cái tên này nhai nuốt luôn vậy.
Thẩm Thần Tư cười khẽ một tiếng, không làm khó cậu nữa, cuối cùng cũng tránh ra: "Đi học đi bạn học nhỏ, cậu bị muộn rồi đó." Hắn cố ý chậm rãi nói nốt nửa câu sau.
Câu này có hiệu quả khá tốt, Đường Hi nghe xong trực tiếp kinh hãi nhảy dựng lên, nhanh chân chạy vào, nhưng đáng tiếc là đã quá muộn, tiếng chuông chậm rãi vang lên
Điều này cũng có nghĩa là cậu lại đi học muộn như hôm qua.
Một bên Đường Hi âm thầm ghi thù Thẩm Thần Tư, một bên khom lưng nhìn vào lớp học.
Cậu rón ra rón rén đi về chỗ ngồi của mình, sau đó thở phào nhẹ nhõm, giống như vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ gián điệp nguy hiểm gì đó vậy.
Diệp Kỳ An chứng kiến một loạt hành động của cậu, khóe miệng mang theo ý cười: "Cậu ngủ muộn à?"
Tóc trên đầu Đường Hi lộn xộn, là do mới nãy bị Thẩm giáo bá(1) sờ loạn, cả người mềm mềm như bánh bao mới rời giường.
(1)Giáo bá: đại ca, trùm trường.
"Đáng lẽ là đến kịp rồi, là tại Thẩm Thần Tư cản tôi lại." Cậu nhìn Diệp Kỳ An, nhịn không được oán giận.
Cậu có thể quan tâm đến CP của cậu được không hả? Đừng để cho y đi bắt nạt bạn học vô tội nữa.
Cậu nghĩ đến đây, biểu tình cũng trở nên tức giận.
Nét cười trên mặt Diệp Kỳ An lập tức biến mất: "Cậu ta bắt nạt cậu sao?"
Diệp Kỳ An thường coi Thẩm Thần Tư như không khí, cậu ta biết y không thích mình, cũng không phản ứng lại những lời khiêu khích ấu trĩ của y.
Nhưng nếu bắt nạt bạn cùng bàn của mình thì...!
Nghĩ đến đây, Diệp Kỳ An đen mặt.
Không cần trực giác, chỉ cần nhìn sắc mặt thôi thì Đường Hi cũng cảm nhận được tâm tình của giáo thảo bên cạnh không tốt chút nào.
Vì muốn làm cho hình tượng của Thẩm Thần Tư trong lòng Diệp Kỳ An tốt một chút, cậu ủy khuất nói thay Thẩm Thần Tư: "Cậu ấy không có bắt nạt tôi, chắc là chỉ muốn làm quen với tôi thôi."
Ý thức được mình mất bình tĩnh trước mặt bạn cùng bàn, Diệp Kỳ An điều chỉnh lại tâm tình: "Cậu ấy nói gì với cậu?"
"Cậu ấy hỏi tên của tôi, còn tự nói tên của cậu ấy."
Chẳng qua là ép buộc, Đường Hi âm thầm tự bổ sung ở trong lòng.
"Sau này đừng nói chuyện với cậu ta nữa, cậu ta chỉ là một tên kiêu căng ngạo mạn mà thôi." Diệp Kỳ An vừa nói vừa lấy đồ từ trong cặp ra.
Không để ý cậu ta lấy gì ra, Đường Hi phun tào với hệ thống:【Sao cặp đôi này đều nói xấu nhau trước mặt tôi vậy?】
Hệ thống không đáng tin 1551 nói rất chắc chắn:【Đây chính là sự ăn ý, tương ái tương sát cậu hiểu không?】
【Nghe cũng có lý!】
Cuộc nói chuyện của Đường Hi và hệ thống bị cắt ngang, nguyên nhân là do Diệp Kỳ An từ trong cặp lấy ra một cái túi nhỏ tinh xảo đưa cho cậu.
"Đây là cái gì?" Cậu tò mò sờ vào cái hộp vuông màu trắng.
Diệp Kỳ An: "Lúc nãy đi ngang qua tiệm bánh, sẵn tiện mua bữa sáng cho cậu, cậu dậy trễ vậy chắc là chưa ăn phải không?" Cậu ta nói xong, hai tai ửng đỏ lên.
Ai lại có thể từ chối lòng tốt như vậy chứ, Đường Hi cảm động: "Bạn học Diệp, cậu đúng là người tốt!"
Diệp Kỳ An: "Không biết cậu có thích hay không, cậu mau mở ra ăn đi, chờ giáo viên đến lại ăn không được."
"Ừm!"
Tuy là đã ăn sáng ở nhà với Hạ Vọng rồi nhưng Đường Hi vẫn rất vui vẻ mở bánh kem ra ăn.
Là một khối bánh bơ hình tam giác nho nhỏ.
Thật ra cậu cũng không thích bánh kem, lúc cậu còn là mèo con đã từng ăn thử rồi, một khối bánh nho nhỏ không có hương vị gì hết, còn không bằng thịt với cá khô nhỏ.
Nhưng đây là cái bánh đánh dấu tình bạn cùng lớp tốt đẹp của cậu, Đường Hi đặc biệt quý trọng múc một muỗng nhỏ cho vào miệng.
Trong nháy mắt vị ngọt lan ra ở đầu lưỡi, vị bơ ngọt ngào dần dần hoà tan.
Cả người Đường Hi ngơ ngẩn.
Diệp Kỳ An: "Làm sao vậy? Cậu không ăn được hả?"
"Là ăn quá ngon!" Đường Hi lấy lại tinh thần, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn cậu ta.
Diệp Kỳ An bị cậu nhìn đến đỏ mặt, đưa tay che miệng ho nhẹ một tiếng: " Cậu thích thì được rồi."
Đường Hi lại ăn một miếng, hạnh phúc híp mắt lại.
【Quao quao 1551, thì ra trên thế giới này còn có thứ ngon hơn thịt với cá khô, tại sao lúc còn là mèo tôi lại không thích ăn đồ ngọt nhỉ?】
【Mèo ngốc, bởi vì vị giác của mèo không thể nếm được vị ngọt, cho nên lúc cậu ở hình người ăn bánh kem so với lúc ở hình mèo thì cảm giác đương nhiên không giống nhau.】1551 bất đắc dĩ muốn làm ra hành động lắc đầu, nhưng nó phát hiện ra mình làm gì có đầu để lắc.
Bánh kem không lớn, sau khi ăn xong, cậu còn luyến tiếc liếm cái nĩa, còn không quên cảm ơn Diệp giáo thảo: "Bạn học Diệp, cảm ơn cậu, tôi chưa bao giờ ăn cái bánh kem nào ngon như vậy á." Đường Hi nghiêm túc nói, nếu như bỏ qua phần kem dính trên khóe miệng.
Diệp Kỳ An nhìn cậu cầm hộp bánh không, có chút đau lòng hỏi: "Trước đây cậu rất ít ăn bánh kem sao?"
"Ừm, đây là lần thứ hai tôi ăn đó." Đường Hi vươn hai ngón tay.
Nhìn bạn cùng bàn nở nụ cười ngọt ngào, ngực của Diệp Kỳ An đột nhiên có chút đau.
"Lần sau tôi sẽ mua nữa." Những lời này còn chưa kịp suy nghĩ thì đã thốt ra.
Đường Hi cao hứng cong cong đôi mắt: "Không cần đâu bạn học Diệp, như vậy thì làm phiền cậu lắm, hôm nay tôi có thể ăn được một cái bánh kem ngon như vậy thì đã rất thỏa mãn rồi."
Ngoan ngoãn đến làm người ta đau lòng.
"Cậu có thể gọi tôi là Kỳ An." Diệp Kỳ An ngượng ngùng, cứng nhắc đổi đề tài.
Luôn kêu bạn học Diệp thì nghe quá xa cách.
Đường Hi nghiêng nghiêng đầu: "Kỳ An."
"Ừ."
Lúc nữ lớp trưởng lại đây thu bài tập đã nghe được hai câu cuối cùng cùng của bọn họ, nghĩ đến bài đăng mình vừa đọc trên diễn đàn ngày hôm qua, yên lặng nở nụ cười.
Bài đăng về giáo Thảo và học sinh mới chuyển trường đã trở thành bài đăng hot nhất tháng này, sáng hôm nay còn có người bình luận muốn được phát đường.
So với bài đăng tóc giả của thầy hiệu trưởng bị gió thổi rớt còn muốn nổi tiếng hơn.
Tác giả có lời muốn nói:
Chờ Hạ tổng phát hiện ra mèo con trốn đi, mọi người đoán xem mèo con có bị tét mông không?.