Hôm Nay Mèo Con Cũng Cứu Vớt Vai Ác

Chương 17






Đường Hi còn chưa biết mình đã bị lòi đuôi, cậu hao hết tâm tư ở trước mặt Diệp Kỳ An khen ngợi Thẩm Thần Tư cho đến khi tan học.

Diệp Kỳ An: "Cậu có muốn tôi đưa cậu về nhà không?" Ở trong mắt cậu ta, Đường Hi tựa như một con vật nhỏ dễ bị bắt nạt, đã bị người ta khi dễ mà còn nói tốt giúp họ.

"Cảm ơn cậu, nhưng không cần đâu, tôi đi tàu điện ngầm một chút là đã đến nhà rồi." Đường Hi ngoan ngoãn mỉm cười.

Nếu để cậu đưa về, cậu biết tôi ở nhà vai ác, như vậy sẽ không kinh ngạc chết cậu sao?
Bộ dạng che che giấu giấu này của cậu lại làm Diệp Kỳ An hiểu lầm.

Bạn cùng bàn này trước đây cũng chỉ được ăn bánh kem có một lần, trên người cũng không có tiền và di động, không cho mình đưa về chắc là vì không muốn để mình biết hoàn cảnh gia đình của cậu ấy.

Cậu ấy kiên cường cỡ nào.

Nghĩ đến đây, ánh mắt cậu ta nhìn Đường Hi càng nhu hoà, gần như có thể tan thành nước.

Đường Hi không biết cậu ta tự mình bổ não, vui vẻ trở về nhà.

"Meo." Sau đó lại ngoan ngoãn chạy xuống cửa đợi người về.

Hạ Vọng vừa bước vào nhà, mèo con đã ngoan ngoãn dính lên, vươn móng nhỏ muốn ôm.

Nhưng lại bị làm lơ!
"Meo?" Đường Hi ngơ ngác nhìn hắn lạnh lùng lướt ngang qua người mình, không cúi đầu nhìn cậu dù chỉ một cái.

Mèo nhỏ hoảng loạn.jpg
Cậu không thể tin được dùng bốn chân ngắn nhỏ đuổi theo sau, cố gắng duỗi móng muốn chạm vào Hạ Vọng.

Nhưng người đàn ông vẫn không dừng lại, nhanh chóng đi đến bàn cơm.

Bị bỏ lại đằng sau, Đường Hi vô cùng đáng thương kêu: "Meo meo?"
Cậu ủy khuất bắt lấy hệ thống hỏi:【Hôm nay vai ác bị sao vậy? Sao lại không để ý tới tôi?】

1551 làm bộ thâm trầm nói:【Có lẽ là, thời kỳ mệt mỏi đến rồi.】
Đường Hi như bị sét đánh, sững người ngay tại chỗ, thẳng đến khi bị hương thơm của thức ăn hấp dẫn mới hoàn hồn lại.

"Meo!" Không thể nào!
Cậu chạy đến chân Hạ Vọng, bám lên quần muốn bò lên trên.

Mèo nhỏ đã bị nuông chiều đến hư, cho dù nhân viên dọn phân có tức giận sinh khí thì cũng không thể ngăn cản cậu tiến bước đến đồ ăn.

Hạ Vọng cũng chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn mèo nhỏ đang leo lên người mình rồi tiếp tục ăn cơm.

Mặc dù hắn muốn phạt nhóc con lừa dối mình nhưng lại không nhẫn tâm bỏ đói cậu.

Đường Hi dựa vào vai Hạ Vọng, thấy được một bàn cơm toàn là món cậu thích, hào hứng xem vai của nhân vật phản diện như ván cầu mà nhào xuống.

Món chính của mèo nhỏ tối nay là thịt nai New Zealand và thịt bò Úc, sợ mèo nhỏ không thích ăn nên đầu bếp đã rắc thêm bột dinh dưỡng lên đó, ngoài ra còn có một khối cá hồi nhỏ được tạo hình thành củ cà rốt.

Đường Hi vui vẻ vung vẩy đuôi nhỏ, nhanh chóng cắm đầu ăn.

Nhìn như bị đói lả.

Trong mắt Hạ Vọng ánh lên tia đau lòng.

Cả ngày hôm nay hắn đều dành để tiếp thu thông tin mèo con có thể biến thành người, thậm chí hắn còn tan làm muộn, cũng trễ giờ ăn cơm với mèo con.

Nhìn cậu ăn đến dính đầy mặt, hắn dùng sức nắm chặt tay thành quyền, sợ mình nhịn không được vươn tay lau mặt cho cậu, hắn nhanh chóng dời tầm mắt rồi đi thẳng lên lầu.

Được hệ thống nhắc nhở, Đường Hi mới vất vả ngẩng đầu lên khỏi đĩa cơm, lúc nhìn quanh thì người đã đi mất.

"Meo?" Hắn không còn thích mình nữa sao?
Đường Hi luống cuống, cá hồi đang ngậm trong miệng cũng lạch cạch rớt ra, mặc dù cậu cũng không biết mình đang hoảng sợ điều gì.

Hạ Vọng là người đầu tiên chăm sóc cậu lâu như vậy, là người đầu tiên cưng chiều cậu như bảo bối, cũng là người đầu tiên biết cậu có thể hiểu ngôn ngữ nhân loại.

Lúc Đường Hi còn ở địa cầu, cậu sống vô cùng cẩn thận, bởi vì cậu biết nguyên hình của mình sẽ không lớn nữa, linh trí sợ rằng cũng sẽ đóng băng, cậu chưa bao giờ dám mơ ước mình sẽ có một người dọn phân lâu dài.

Hẳn đây là lần đầu tiên Hạ Vọng tiếp xúc thân mật với động vật nhỏ, nhưng đối với cậu mà nói đây là lần đầu tiên cậu thân thiết với nhân loại như vậy.

Ánh mắt trông mong nhìn Hạ Vọng lên lầu, Đường Hi cụp tai nhỏ xuống, trong con ngươi xanh nhạt đều là ủy khuất cùng mông lung.

Quản gia ở bên cạnh nhìn đến đau lòng, ông vừa định ôm mèo nhỏ lên dỗ dành một chút, nhưng vừa thấy bóng người đứng ở lầu hai, ông nhanh chóng thu hồi động tác, làm bộ như không có việc gì xảy ra.

Ông vui mừng nghĩ, quả nhiên tiên sinh vẫn còn quan tâm đến mèo con.

Hạ Vọng cũng không về phòng mà đứng vào góc khuất quan sát cậu.

Nhìn mèo nhỏ bất an đến nỗi bỏ bê cơm nước, trong ngực Hạ Vọng nhói lên từng đợt đau lòng.

Bỏ đi, lần này coi như hắn thua rồi.

Trong mắt hiện lên tia tính toán, Hạ Vọng từ trên lầu đi xuống.

"Meo?"
Trên đầu Đường Hi bị bóng tối bao phủ, cậu ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông đáng lẽ đã đi rồi lại đột nhiên quay trở lại.

Cậu bị vai ác ôm lên, nằm ở trong lòng hắn ngây ngốc.

Hạ Vọng mang cậu về phòng, kiên nhẫn giải thích cho mèo con đang bất an này.

Hắn bịa ra việc công ty đang bị một mục tiêu xấu nhắm đến nên tâm trạng hắn không được tốt.

Lúc hắn nói dối, biểu tình cực kỳ tự nhiên, ngay cả hệ thống cũng bị lừa.

"Hôm nay ta bận đến sứt đầu mẻ trán, thậm chí còn tan làm trễ, ta sợ tâm tình ta không tốt sẽ ảnh hưởng đến nhóc, lúc nãy bình tĩnh rồi ta mới dám ôm nhóc, nhóc tha lỗi cho ta có được không?" Nói xong câu cuối, trong mắt Hạ Vọng lộ ra tia thành khẩn, gãi đúng chỗ ngứa của Đường Hi.


Đường Hi hoàn toàn không nghi ngờ, kêu meo meo an ủi hắn,thậm chí còn dùng hai má mềm mại của mình cọ cọ lên cằm hắn, muốn an ủi vai ác một chút.

Hiện tại vừa đúng lúc cốt truyện đi đến giai đoạn nhân vật phản diện bị Từ gia hãm hại trên thương trường, tâm lý bắt đầu vặn vẹo.

Cho dù chân không bị phế nhưng bị vu khống hãm hại thôi cũng đủ thê thảm.

Đường Hi vô cùng áy náy khi mình đã quên mất chuyện này.

Hạ Vọng cúi đầu nhìn mèo con ngoan ngoãn trong lòng, giấu đi suy nghĩ nơi đáy mắt.

Nửa đêm.

"Bên Từ gia đừng ép quá, giữ người lại, còn có ích." Trong bóng đêm, một thanh âm trầm thấp từ tính chậm rãi vang lên.

Giống như thói quen của thợ săn trong tự nhiên, bắt được con mồi rồi còn muốn tận dụng những thứ còn có ích.

Biểu tình Hạ Vọng thâm trầm, không còn một chút dịu dàng như khi đối diện với mèo con.

Hắn đứng trên ban công, chờ gió đêm mang đi hết mùi thuốc lá trên người rồi mới trở về giường.

Mặc dù trên người bị gió đêm thổi lạnh nhưng cơ thể người đàn ông vẫn nhanh chóng ấm lên, mèo nhỏ Đường Hi say ngủ vô thức tiến sát lại gần nguồn nhiệt ấm áp này.

Sau đó bị một cánh tay dài ôm vào trong lòng.

Trong mơ, móng vuốt nhỏ ỷ lại dẫm dẫm trên người vai ác, thoải mái phát ra tiếng thở khò khè.

...!
"Hạ tổng, đây là tư liệu ngài muốn." Trợ lý Vương không hiểu tại sao ông chủ lại kêu anh ta đi điều tra thông tin của mấy học sinh cấp ba, nhưng anh vẫn tận chức hoàn thành nhiệm vụ.

Trong tài liệu còn có Thẩm Thần Tư, người thừa kế của Thẩm gia và Diệp Kỳ An, người được ông chủ giúp đỡ.

Hơn nữa còn có một điểm chung là mấy ngày nay đã kết thân với một thiếu niên tên Đường Hi.
Ha Vọng dập tắt thuốc, giọng đều đều: "Mang lại đây."
Lật lật vài trang đầu tiên, tầm mắt hắn dừng lại trên tờ của Thẩm Thần Tư.

Trên đó ghi chi tiết ngày đó y và Đường Hi bị đám lưu manh vây đánh như thế nào.

Trốn học, đi ăn bánh ngọt,...!
Tốt lắm.

Trợ lý Vương nghe được âm thanh cười nhạo của ông chủ, anh càng cúi thấp đầu hơn.

Mặc dù biết đối tượng không phải là mình, nhưng đối mặt với cảm giác áp bách này vẫn làm cho anh ta hơi kinh hoảng.

Hạ Vọng không chú ý đến trợ lý bên cạnh hận không thể biến mất, tiếp tục xem thông tin của Đường Hi.

Lúc nhìn đến dòng cậu đang sống cùng với một người chú nghèo khó, độ cung bên miệng hắn càng thêm rõ ràng.

Thật là một gia đình trong sạch.

Trợ lý Vương ngẩng đầu nhìn ông chủ ngoài cười nhưng trong không cười của mình, nổi hết da gà, chỉ có thể căng da đầu nói: "Về người tên Đường Hi này, lúc tôi điều tra sâu vào thì phát hiện những tư liệu này đều là giả, hơn nữa còn không thể tra được thông tin thật của cậu ta."
Ánh mắt Hạ Vọng lạnh lùng, vẫn nhìn chằm chằm chữ chú, nửa ngày mới mở miệng: "Tôi rất già sao?"
Vì quá mức kinh ngạc nên biểu tình của trợ lý Vương hoàn toàn dại ra, anh ta cảm thấy mình đã gặp phải một trong những câu hỏi khó khăn nhất trong cuộc đời đi làm của mình.

Chỉ có thể tận lực dùng từ: "Hạ tổng, ngài trẻ tuổi đầy hứa hẹn, chỉ mới hơn hai mươi tuổi đã có nhiều thành tựu, quả thật như vừa mới bắt đầu mà đã đi đến đích vậy."
Nhưng ngữ khí có vẻ hơi yếu ớt.

Nhưng những điều anh ta nói đều là thật, hai mươi tám tuổi mà có thể leo lên vị trí này thì sẽ có rất nhiều người tôn sùng ngưỡng mộ.

Hạ Vọng không tiếp tục chủ đề vụn vặt này, ngược lại hắn hỏi đến chuyện khác: "Lịch trình hôm nay có tiệc xã giao nào không?"
Trợ lý Vương có tố chất tinh thần cực cao, trong đầu nhanh chóng vận chuyển, lập tức liền mạch trả lời: "Vốn dĩ là có Vương tổng của tập đoàn Đạt Thị mời ngài đến tiệc rượu nhưng ngài đã từ chối." Ngụ ý chính là đêm nay không có cuộc hẹn nào hết.


Gần đây Vương tổng là doanh nhân nổi tiếng trong giới, hắn ta ở trong tiệc rượu rất am hiểu cách rót rượu người khác, danh tiếng trong giới cũng không được tốt lắm.

Nhưng ngoài dự đoán, Hạ Vọng ngẫm nghĩ lại một chút xem người này là ai, sau đó lại đồng ý, nói với trợ lý Vương tối nay hắn muốn đến bữa tiệc.

Trợ lý Vương kìm nén sự kinh ngạc của mình, nhanh chóng cầm di động nhận lại lời mời của Vương tổng.

Tuy rằng đã bị từ chối một lần nhưng khi biết Hạ Vọng muốn đến dự tiệc, Vương tổng vội vàng cho người sắp xếp lại bàn tiệc, vui mừng còn không hết, làm sao lại có nửa phần không tình nguyện được.

Vì thế buổi tối hôm đó Đường Hi nhón chân mong chờ, nhưng cậu lại thu hoạch được một vai ác cả người đầy mùi rượu.

"Meo?" Anh uống rượu?
Mèo nhỏ Đường Hi đi đi lại lại, một bộ vừa muốn đến gần vừa không muốn.

Bởi vì trên người vai ác không chỉ có mùi rượu mà còn có thêm khí chất âm trầm đáng sợ.

Hạ Vọng vẫy tay ra hiệu cho quản gia đi xuống, tự mình đi lên lầu, sau lưng còn có một con mèo nhỏ tung tăng chạy theo.

Đường Hi tròn mắt nhìn hắn đỡ trán ngồi trên sô pha, cậu ngẩng đầu nhìn lên thì chỉ có thể thấy xương hàm của người đàn ông đang căng chặt.

Dường như rất khó chịu.

【1551, tối nay vai ác đi đâu vậy?】
1551 kiểm tra một chút:【Cùng một tên nhà giàu mới nổi đi uống rượu xã giao.】
Đường đường là một đại nhân vật phản diện, vậy mà lại lưu lạc đến mức bị người khác chuốc rượu đến nông nỗi này.

Tuy rằng nhìn bên ngoài vẫn tốt, nhưng trong cốt truyện thì khoảng thời gian này hắn đang là mục tiêu của Từ gia, hẳn là áp lực rất lớn.

Bật kính lọc ban đêm lên, Đường Hi nhìn thấy người đàn ông cao lớn đang cuộn mình nằm trên sô pha, trông rất đáng thương, trong lòng cậu đột nhiên dâng lên cảm giác phải có trách nhiệm.

Cậu đã từng xem trên TV, biết khi người ta say rượu đều sẽ không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra lúc mình say.

Đường Hi vươn móng vuốt nhỏ cào cào lên quần của người đàn ông nhưng lại không có phản ứng.

Hạ Vọng mím đôi môi mỏng, khó chịu phát ra tiếng hừ nhẹ, trên trán còn có một tầng mồ hôi lạnh.

Quả nhiên là say rồi, nếu không mang hắn lên giường, nhất định ngày mai lúc thức dậy sẽ rất khó chịu.

Nói không chừng còn sẽ phát sốt rồi sinh bệnh.

Nhìn người đàn ông không ngừng phát ra âm thanh khó chịu, Đường Hi càng nghĩ càng sợ hãi, sau khi đấu tranh tâm lý một hồi thì vẫn quyết định muốn ra tay giúp đỡ vai ác.

Nếu hiện tại 1551 biết cậu suy nghĩ điều gì, nhất định nó sẽ ngăn cản, nhưng đáng tiếc lúc nó phản ứng lại, ký chủ đã biến thành hình người.

Thậm chí còn thở hổn hển muốn đem người đàn ông kéo lên giường.

1551 sợ hãi đến biến giọng:【Cậu đang làm gì vậy hả???】
Đường Hi hơi ngây người, còn chưa kịp trả lời hệ thống, cậu liền cảm giác được cổ tay bị một lực đạo gắt gao như gông xiềng bắt lấy.

Một bàn tay to lớn, khớp xương rõ ràng nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh trắng nõn kia.

Cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Vọng vốn phải say như chết giờ đang mở to mắt nhìn cậu, ánh mắt vô cùng thanh tỉnh, trong con ngươi còn để lộ ra một chút...!nghiền ngẫm..