Tinh Hà Tông là tông môn nổi tiếng nhất đại lục nên phạm vi tuyển chọn trải khắp vùng đồng bằng này, xuyên suốt đôi bờ sông Trăn. Nam đại lục được chia làm bốn địa điểm thi chính, đồng thời phân loại thí sinh thành các nhóm Đông Nam, Tây Bắc, Đông Bắc, Tây Nam. Nếu có bản đồ nam đại lục, sẽ nhận ra bốn khu vực này như chúng sao vây quanh cái rốn Tinh Hà Tông.
Trong tông môn có một tòa lầu tọa lạc giữa hồ thiêng nước cả. Tòa lầu cao chọc trời cứ ngỡ với tới ngàn sao, do đó nó được đặt tên là Trích Tinh. (*)
(*)Trích Tinh: hái sao.
Ban ngày dần trôi, màn đêm buông xuống, nhưng đài Trích Tinh vẫn đèn đuốc sáng choang. Vô số bồ câu đưa hồn bay đến từ trời nam biển bắc, trông giống thác bạc đổ nơi chân trời, chúng lần lượt đáp xuống sân phơi cạnh lầu như tuyết rơi trắng xóa.
Bồ câu hễ đậu, sẽ có thiếu nữ mặc quần áo đệ tử trắng tinh nhanh nhẹn tháo thẻ ngọc trên chân nó, rồi quay lưng chuyển vào phía trong cánh cửa tối màu. Cả quá trình suôn sẻ, quy củ.
Thẻ ngọc báo cáo tình hình tại các trường thi. Mỗi điểm thi đều được bố trí một trưởng lão thông thạo nhãn thuật, đảm bảo nhớ hết thảy biểu hiện của mọi thí sinh để nghiêm túc ghi lại.
Cảnh tượng bên trong cửa cũng bận rộn lắm. Các đệ tử tấp nập ngược xuôi, xếp thẻ ngọc gọn gàng rồi đặt lên bàn dưới sự giám sát của trưởng lão trên đại điện.
Chẳng mấy chốc, đệ tử reo to: "Đã có kết quả ở khu vực Tây Bắc!"
Trên cao vang lên tiếng rầm rì, một vị trưởng lão cường tráng phủi phủi bàn hỏi: "Tên gì?"
Đệ tử nọ ấp úng: "Tên... Tên là Từ Dương ạ, hạng vô danh tiểu tốt chẳng biết chui ra từ xó nào."
Trên không, màn bạc đồng thời hé ra, thẻ ngọc được đưa vào linh trận, chiếu ra khung cảnh tại điểm thi.
Đập thẳng vào mắt là đại dương vàng rực, cát vàng bao la nối liền chân trời, núi đồi trùng điệp như lớp lớp sóng xô, lấp kín bởi chi chít điểm đen. Nhìn kỹ mới thấy những điểm đó là hàng loạt người gục ngã, duy chỉ có một thiếu niên hiên ngang trong biển cát mênh mang, cặp mắt dữ tợn giống sói, cúi đầu giơ thẳng nắm đấm chỉ trời cao. Nắng chiều oi ả xuyên qua lọn tóc rối, phản chiếu tia sáng chói lòa.
Vài trưởng lão trên đại điện ghé đầu thì thầm to nhỏ với nhau, có người mở lời khen: "Được đấy."
Cũng có vị lắc đầu lia lịa, chỉ bãi cát vàng trên màn chiếu, phản bác: "Hoàn cảnh này quá thuận lợi cho nó, nếu đổi môi trường khác thì đâu ăn chắc được."
"Nhưng nó đã đánh bại thiếu công tử của Đại Mạc Ẩn Tộc. Kẻ thắng ắt phải phi phàm."
"Ta thấy chưa chắc. Thẻ ngọc ghi rằng quá trình nó thắng cực kỳ đáng lạ. Bất cứ ai lại gần nó đều bị phong bế tu vi một cách khó hiểu, thậm chí trưởng lão giám sát cũng không lần ra manh mối. Chuyện quái dị này cần tra xét kỹ càng hơn."
Vừa dứt lời, đệ tử ở dưới lại hô: "Hạng nhất khu Tây Nam xuất hiện rồi ạ!" Nói đoạn, khởi động trận pháp, nhét thẻ ngọc vàng nhạt vào.
Lần này là cánh rừng bạt ngàn với trăm gốc cổ thụ trập trùng ngút trời, gió thổi vù vù làm tán cây lập tức cuộn trào như sóng biển, lá rụng lả tả. Ánh dương trong vắt như nước, hiu hắt rọi xuống. Dưới bầu trời xanh, muông thú im ắng nhoài mình trên đất, lim dim hưởng thụ buổi tắm nắng tuyệt vời. Quang cảnh nhàn nhãn yên ả như tranh vẽ. Nếu như bỏ qua... đám người vật vã giãy giụa dưới nanh vuốt, hay dăm ba cẳng chân cánh tay trong miệng cọp. Hình ảnh hướng lên trên, phóng tầm mắt ra xa nhìn thấy chân dung kẻ đầu xỏ.
Ở ngọn cổ thụ, giữa giàn tử đằng xanh, một cô gái nở nụ cười ranh mãnh ngồi đong đưa trên xích đu, tóc đen bồng bềnh sau lưng. Cô nàng không mang giày, đôi chân trần nõn nà, cổ chân đeo hai chiếc chuông bạc "leng keng" theo nhịp xích đu.
Chuông kêu lanh lảnh rót vào tai mọi người trong điện. Đệ tử nào tu vi thấp sẽ bị khí huyết tán loạn, đỏ mắt nuốt nước bọt.
Một vị trưởng lão hỏi nhỏ: "Đây là thân thể thiên linh à?"
"Không chỉ vậy đâu." Một vị khác hơi cúi đầu, cảm thán: "Phải tính cả huyết mạch nữa... Có điều không biết là loại nào."
"Chắc chắn không thấp."
"Tất nhiên rồi."
Mặc cho đám đông xì xào bàn tán, vài trưởng lão híp mắt nhịp nhịp ngón trỏ lên tay ghế, ra chiều ngẫm nghĩ. Đương nhiên muốn nhận đồ đệ lắm, nhưng họ vẫn rất bình tĩnh, dẫu sao đây chỉ là vòng đầu tiên nhằm tạo cơ hội bình đẳng cho thiếu niên vùng sâu vùng xa tranh tài. Còn tất cả thiên tài thế gia đều được miễn thi và chỉ cần tham dự vòng trong. Bấy giờ mới cần chớp thời cơ tranh người.
Lúc này, khu Đông Bắc cũng công bố hạng nhất. Đó là thanh niên vạm vỡ lưng hùm vai gấu, cơ bắp cuồn cuộn. Quá trình thi đấu gian nan vô cùng, gã chẳng dùng mưu trí gì, hoàn toàn cậy mình to khỏe phá vòng vây. Tuy đã chiến thắng nhưng gã lảo đảo suýt ngã, đành khuỵu gối quỳ xuống, cơ thể chằng chịt vết thương lớn bé đang chảy máu không cầm.
Biểu hiện kém xa hai người trước.
Song, các trưởng lão tỏ ra rất hài lòng, không tiếc lời khen ngợi. Ai nóng tính còn đập bàn ầm ầm: "Bản tôn chẳng ưa tụi lươn lẹo khôn ranh chút nào. Ta thích thằng nhóc này lắm, nếu nó vượt qua vòng sau thì sẽ nhận nó làm đệ tử luôn!"
"Sao thành của nhà ông rồi?" Ai đó bất mãn gào: "Nếu nó đậu được, đầy người muốn nhận."
"Đúng vậy, lão phu cũng muốn."
Đang lúc tranh luận nảy lửa, màn bạc lại lóe sáng chiếu cảnh nước non mênh mông.
Là hạng nhất khu Đông Nam.
Trên màn hình, thanh niên áo đen cao ráo ung dung đứng, thỉnh thoảng vung chưởng đánh văng đối thủ. Vầng thái dương hắt nắng vào ống tay áo lộng gió, viền hoa văn vàng đậm như được thổi hồn, biến thành bóng tối luẩn quẩn giữa kẽ tay y. Sương xám vấn vít quanh thân y điểm vào giữa chân mày mỗi kẻ bại trận một vệt xám xịt, nó từ từ trở nên đen sì làm tay chân họ cứng đơ đến nỗi bất động, yếu liệt ngã xuống.
Màn sương càng lan rộng, sắc mặt thanh niên càng tái nhợt như bị nhúng vào băng dày nghìn nhận. (*) Y nhướng cặp mắt phượng sắc bén nhìn thẳng về màn chiếu, gật đầu tủm tỉm cười, bờ môi thắm đỏ khác thường. Tà khí lạnh lẽo tuôn ào ạt.
(*) Nhận: Nhận, nhà Chu định tám thước là một nhận (chừng sáu thước bốn tấc tám phân bây giờ)
"Kia... kia..."
Nhóm trưởng lão đập bàn nổi giận: "Quỷ tu kìa! Tầm Ma Chưởng, Kinh Hồn Bộ và Huyết Phách Long Văn... Quỷ tu có tam đại tuyệt học, mẹ nó y luyện không sót cái nào. Y muốn làm gì?"
"Làm khỉ gì? Chỉ là quỷ tu thôi." Ai đó hừ lạnh, bất mãn cất giọng: "Tinh Hà Tông đặt ra quy tắc cấm quỷ tu lúc nào?"
Bốn bề chìm vào im lặng, các trưởng lão trố mắt nhìn nhau, đều băn khoăn lắm.
Đúng lúc có đệ tử đẩy cửa đi vào, gió đêm cuốn theo cái se lạnh bên ngoài, gào rít trên không rồi nhào đến đầu từng người, phả ra hơi thở buốt giá. Rốt cuộc có người không nhịn được phải nói: "Quy tắc là thế, cơ mà ba năm trước, kẻ đó..."
Ông ta chưa kịp nói tên đã bị ngắt lời: "Câm mồm!"
Đại điện lại chìm vào im lặng.
Tâm trạng họ nặng nề vô cùng, dường như tất cả quay về ngày nào ấy ba năm trước... Mây đen vần vũ đè thành lũy, sấm sét nổ vang dội. Mùi tanh gay mũi đập vào mặt, nước hồ trong veo bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, ven bờ thây chất thành núi. Nhìn kỹ lại, đều là người xưa...
Trong đại điện, có người cụp mắt run lập cập. Mãi lâu sau, từ góc đại điện vang lên giọng nữ trong trẻo phản bác lại: "Dù sao đi nữa, chúng ta không thể bắt người sau gánh hậu quả kẻ trước gây nên."
Song song với lời nói, một bóng dáng thanh thoát, khoan thai bước lên đại điện. Thiếu nữ ấy tú lệ tĩnh lặng, gương mặt mộc đẹp đẽ nở nụ cười nhạt, ánh mắt tối sầm, tóc đen như mực được cài bằng cây trâm trúc cong cong. Nàng ngẩng đầu, quét mắt quan sát đám người trên cao một lượt, lát sau mới dời mắt dửng dưng nói: "Quỷ tu thì sao? Nếu y vượt qua kỳ thi, Hứa Ngọc Nhi ta nguyện thay thầy nhận trò, đón y về làm tiểu sư đệ."
Nàng vừa nói xong, xung quanh liền hoảng sợ, có người ngạc nhiên thốt lên: "Chuyện này là trái quy củ!"
"Trùng hợp quá." Ánh mắt thiếu nữ yêu kiều, mỉm cười: "Chẳng lẽ các vị chưa biết, Hứa Ngọc Nhi xưa nay không thích tuân theo quy củ?"
"Ngươi..."
"Được rồi." Đại trưởng lão im lặng nãy giờ rốt cuộc mở miệng. Ông uể oải hé mắt, liếc Hứa Ngọc Nhi rồi nhàn nhạt bảo: "Cơ hội thì vẫn cho, kẻo đồn ra sẽ hủy hoại danh tiếng Tinh Hà Tông ta. Nhưng phải thật thận trọng khi nhận đệ tử, đừng giẫm lên vết xe đổ. Đến vòng thi sau, mong chư vị đặt vấn đề đạo đức và nhân phẩm của các thí sinh lên hàng đầu."
Nhóm trưởng lão rối rít gật đầu.
"Cách này thỏa đáng lắm."
...
Khi Tinh Hà Tông đang cãi nhau ỏm tỏi vì Ninh Hồng, Hàng Tiểu Thời tuy được miễn thi nhưng chẳng rảnh rỗi. Hắn đứng giữa chợ đêm nhộn nhịp, tay cầm xâu kẹo hồ lô lại chần chừ chưa ăn. Đường quánh bị gió làm tan chảy thành giọt nước màu hổ phách, nhỏ xuống tay hắn. Hàng Tiểu Thời sốt ruột bất an núp sau tường đá tại góc phố, cau mày đăm đăm nhìn con đường phía trước.
Cách đấy không xa, dòng người tấp nập tụ tập. Con buôn la hét mời chào, tay mãi võ của gánh xiếc nâng cao tảng đá, rêu rao đòi đập bể bằng ngực trần, một gã quấn vải bố khác ngửa cổ phun dầu hỏa, thổi ra con rồng lửa giữa không trung.
Ấy nhưng vẫn có tiếng thút thít rấm rứt trong đám đông, tương phản hoàn toàn với bầu không khí náo nhiệt xung quanh. Đó là một thiếu nữ mặc váy trắng vấn khăn tang, nghẹn ngào khóc không thành tiếng. Cô gái nhu nhược quỳ gối cạnh tấm gỗ nhỏ, trâm hoa nắn nót khắc bốn chữ to: "Bán thân chôn cha."
Ánh lửa rọi sáng quần áo trắng ngà, phác họa ra đường cong nuột nà và chiếc eo thon thả nắm được bằng một tay. Cô gái cúi mình bên dòng người ngược xuôi, lẻ loi yếu ớt như đóa hoa trắng ngần trong gió đêm.
"Rồm rộp." Hàng Tiểu Thời tức tối há miệng cắn một phát được hai trái ngào đường, vị chua của sơn tra lan ra, chốc lát tràn ngập khoang miệng. Đường dính bên mép bị hắn thô lỗ lau sạch.
Hàng Tiểu Thời đoán được thân phận của cô gái này. Thôi Ngọc Dao - thánh nữ Liên Ảnh Tông, là nữ chính đứng đầu dàn hậu cung trong nguyên tác, cũng là người sẽ bóc tem nam chính.
Cũng là... kẻ địch mạnh nhất đối với Hàng Tiểu Thời hiện tại.