Mạnh Thanh Hà không bé, do cậu ngoại cỡ đó.
025 biến thành chú chim ruồi nhỏ, bay hơn nửa Diễn Võ Trường mới nhẹ nhàng đậu xuống tường bao.
Cạnh chân tường, hai nam nhân trung niên ngồi cách nhau cái bàn gỗ lê, nom giống trẻ nhỏ đang dỗi bạn.
025 dỏng tai nghe một lát, vang tới toàn là tiếng cãi cọ "ha ha ha ta thắng rồi, ông mau nuốt sống lươn đi", "ông ăn gian, nhi tử nhà ta sao có thể thua". Hai lão già này thật nhạt nhẽo, thà đi với Hàng Tiểu Thời còn vui hơn.
Nó từng hướng dẫn rất nhiều kí chủ làm nhiệm vụ, nhưng Hàng Tiểu Thời là người khác biệt nhất trong số họ.
Hắn giống như lọ mù tạt to bự, vừa cay nồng vừa kích thích, 025 lần đầu chờ mong trong chuỗi nhiệm vụ buồn tẻ bất tận. Nó lờ mờ dự cảm được, sự thay đổi mà mình trông mong bấy lâu sắp thành hiện thực...
Trong phút suy tư, hai lão kia suýt chuyển từ đấu võ mồm sang đọ tay chân.
Gia chủ Mạnh gia lục lọi chốc lát, đoạn móc ra quyển trục từ tay áo. Lão đập thẳng xuống bàn, trợn mắt nói: "Ta thua được chưa. Thước Kiều Tiên đây, nó là linh trận trung phẩm đấy."
Quyển trục rộng cỡ bàn tay, được dệt bởi linh tuyến đặc biệt, chỉ góc nhỏ hé mở đã truyền ra linh lực cuồn cuộn kích động lòng người.
Nghe thấy bốn chữ "Linh trận trung phẩm", đôi mắt Hàng Thiên sáng rực.
Cả hai đều là gia tộc quyền thế, nhưng thành Hoa Ổ bé nhỏ này đáng kể chi, dẫu lớn mạnh đến mấy cũng chỉ là vua xứ mù. Một quyển trục trung phẩm đủ làm gia chủ Mạnh gia tiếc đứt ruột.
Hàng Thiên nheo mắt vuốt râu, luôn miệng nói: "Không thích, ta muốn ngươi ăn lươn cơ."
Gia chủ Mạnh gia ngạc nhiên trợn tròn mắt: "Ngươi!"
"Ta làm sao?" Hàng Thiên hừ lạnh, dửng dưng phất phất tay: "Quyển trục trung phẩm thôi mà, Hàng gia nhà ta chẳng thèm."
Ông vừa nói vừa quay mặt, giấu đi ánh mắt xót của, kiên quyết nói với Mạnh Hoàn: "Ngươi thua nhá. Ta đã sai hạ nhân đi bắt lươn, sắp về rồi."
"Được... Ngươi ác lắm, quả nhiên cha nào con nấy."
Gia chủ Mạnh gia trợn sắp lòi cả mắt, lại lục tìm trong tay áo hồi lâu mới ném cái nhẫn ra: "Thêm nhẫn cất trữ này nữa, thỏa lòng ngươi chưa?"
"Không...!" Lời từ chối này khó thốt lên quá, tuy nhiên Hàng Thiên do dự chút vẫn một mực yêu cầu như cũ...
Nhẫn cất trữ là hàng hiếm, nhưng không phải không thể mua. Có điều cơ hội xem tên già trước mắt nuốt lươn mua được ư?
Trước cuộc tỷ thí, mặt Mạnh Hoàn vênh như bánh đa nướng, Hàng Thiên chỉ muốn tát một phát.
Rốt cuộc nay đã tóm được cơ hội "tát" lão già này, há có thể bỏ qua?
Nhất định phải ăn lươn!
Khiến lão không dám hống hách với mình nữa!
Nghĩ vậy, Hàng Thiên thong thả nâng chung trà trên bàn lên, thổi vài lần rồi đủng đỉnh uống, nom điềm nhiên tựa gió. Ấy nhưng ánh mắt ông láo liên châm biếm cực kỳ.
Hàng Thiên tủm tỉm cười, gia chủ Mạnh gia ngứa mắt muốn chửi cha chửi mẹ.
Bị ép đến đường cùng, Mạnh Hoàn siết chặt tay dưới vạt áo, đấu tranh mãi mới lấy một lệnh bài đúc bằng huyền thiết ra, đỏ mắt đập nó xuống bàn.
"Rầm!"
Chưởng này chứa đầy linh lực, bàn ghế cũng chấn động theo, trà trong chung dập dờn bắn ra ngoài. Mặt bàn cứng rắn được chế tác từ lôi quang linh mộc thế mà bị lão đập thủng một lỗ vuông.
Giữa lỗ thủng là lệnh bài chạm khắc hoa văn kỳ diệu, nhìn kỹ giống như ngân hà chìm nổi.
"Tinh Hà Lệnh hạ đẳng, phiền ngươi xài giùm." Mạnh Hoàn sa sầm mặt, gằn từng chữ.
"Hử!!!!"
Hàng Thiên vội vàng đặt chung trà xuống, sững sờ cầm lệnh bài ngắm nghía. Tay phải bất giác xoa cằm, ông mạnh tay quá xém nữa nhổ mất cọng râu.
Tinh Hà Lệnh hạ đẳng chắc chắn là thứ Mạnh Hoàn trân trọng nhất. Nó không thể nâng cao tu luyện, tăng cường tu vi hay giúp đỡ khi xảy ra xung đột. Nhưng nó là lệnh bài của Tinh Hà Tông, chứng tỏ ai đó trong tông từng chịu ơn.
Hàng Thiên biết lão có thứ này.
Mấy năm trước, Mạnh Hoàn vô tình cứu một nam tử bị đuổi giết, ngờ đâu người nọ là trưởng lão Tinh Hà Tông. Vì đền ơn cứu mạng, vị trưởng lão tặng tấm lệnh bài cho Mạnh Hoàn.
Bởi lão suốt ngày khoe khoang với ông, Hàng Thiên nghe hoài nghe mãi rồi nắm rõ đầu đuôi câu chuyện luôn, kể cả tác dụng, hạn chế và cách dùng của lệnh bài.
Ân nghĩa càng nặng thì phẩm chất lệnh bài càng kém và số lần dùng càng ít.
Mấy hôm trước, Mạnh Hoàn dùng lệnh bài để mời trưởng lão Tinh Hà Tông kiểm tra tư chất cho nhi tử. Nhờ huyết mạch nổi bật, Mạnh Thanh Hà được miễn bài thi vào tông.
Tấm lệnh bài này có thể thực hiện yêu cầu đó ba lần, hiện tại còn hai lần. Mạnh Hoàn bảo phiền mình xài giùm, ý là...
Mình có thể dùng lệnh bài này mời trưởng lão Tinh Hà Tông đến kiểm tra con mình, xí tấm vé vào tông!
Bàn tay chai sần cẩn thận vuốt ve hoa văn đen tuyền, Hàng Thiên nhận thấy không khí xung quanh bị lệnh bài hút lại, hóa thành dòng linh lực mảnh như tơ vấn vít nơi ngón tay.
Ông tiu nghỉu, ngửa đầu thở dài, thổn thức thốt lên: "Lão Mạnh ơi lão Mạnh à, vì tránh ăn sống lươn mà ngươi bất chấp tất cả ha."
"Tem tém lại." Mặt gia chủ Mạnh gia đen như đít nồi: "Ngươi có chịu không?"
"Lắm lời, ngu mới từ chối."
...
Thờ ơ quan sát hết thảy xong, 025 hóng được chuyện vui sắp đến, đoạn vỗ cánh bay về, định bụng báo cáo với Hàng Tiểu Thời.
Đôi cánh chao liệng gần nửa bầu trời Hàng phủ, men theo đường mòn quanh co, lướt qua đình đài lầu các, mãi sau nó mới đậu trên đỉnh hòn non bộ nọ.
Trên hòn non bộ, hoa thơm cỏ lạ đua nhau nở rộ ven thác nước róc rách, cảnh sắc thơ mộng khôn cùng. Hàng gia đặt linh thạch ở sâu trong khe đá, tạo ra trận pháp giữ hương sắc quanh năm cho muôn hoa, thác đổ rành rạch.
Đối diện hòn non bộ là một sương phòng.
Chẳng mấy chốc, 025 nghe thấy tiếng mở cửa "ken két".
Nam tử dong dỏng tao nhã bước ra, tóc đen như mun áo trắng tựa tuyết, nom thanh thoát vô ngần. Chàng chính là Hàng Tiểu Thời.
Vừa trông thấy 025, vẻ thong dong của Hàng Tiểu Thời bể tan tành. Nếu ví ôn hòa nho nhã là tờ giấy mỏng, thì nó đã bị hắn kéo tuột khỏi gương mặt anh tuấn, xé "xoèn xoẹt" thành vụn giấy.
"Ngài 025 ới ời ơiii!"
Thanh niên khốn khổ vọt tới như đại bàng giương cánh, che hết ánh nắng trước chú chim 025.
025 gấp gáp vút cánh lên, tránh bị Hàng Tiểu Thời đè thành bánh nhúng. (*)
Tuy hệ thống không bị tổn hại vì lý do vớ vẩn này, nhưng ngụy trang tiêu tốn kha khá năng lượng, chỉ e...
Có thể tránh thì tránh đi.
Đợi Hàng Tiểu Thời đứng vững, nó ngờ ngợ hỏi: "Sao thế? Thay y phục không vui à?"
Hắn tuôn hai hàng nước mắt: "Vốn đang vui. Ai biết thân hình Mạnh huynh đệ quyến rũ quá mức, có bụng sáu múi nè, có đường chữ V nè. Ta hổng dám nhìn lâu, lỡ không nhịn được sẽ OOC mất."
Nói đoạn, ánh mắt hắn tối sầm, lầu bầu: "Có điều..."
"Làm sao?"
Hàng Tiểu Thời đỏ mặt mấp máy môi, hua hua đầu ngón út trước mắt 025.
"Đậu phộng hả?" 025 ngỡ ngàng, "Ý ngươi là hắn liệt dương?" (*)
(*) Bên Trung còn nhiều tranh cãi về việc con trai ăn lạc nhiều có yếu sinh lý hông.
Hàng Tiểu Thời lắc đầu nguầy nguậy.
Hắn ngoắc tay ra hiệu 025 đi theo, rón rén vòng ra sau hòn non bộ như mèo con.
Để đảm bảo xung quanh không có ai, hắn dáo dác nhìn một lúc như ăn trộm, đoạn mới thì thầm: "Mạnh Thanh Hà... nhỏ hơn ta nhiều nhiều lắm."
Dù 025 rớt liêm sỉ thế nào chăng nữa vẫn phải câm nín. Nó đắn đo thở dài, thành khẩn khuyên nhủ: "Tiểu Thời à, cậu là Long Ngạo Thiên, chàng trai trâu bò nhất truyện. Tất nhiên chim gáy to nhất."
"Mạnh Thanh Hà chỉ là hạng đàn em. Hắn bự để làm gì, cướp em gái của cậu hả?"
"Mạnh Thanh Hà không bé, mà do chim cậu ngoại cỡ đó."
Hàng Tiểu Thời đau đớn gật đầu, nom có vẻ thất vọng.
Sai lầm, sai quá sai! Mình thấy Mạnh huynh đệ chân dài eo thon nên quên béng điều này.
Thấy Hàng Tiểu Thời ủ rũ gục đầu, 025 thắc mắc: "Thật ra thì... ngắn hơn chừng hạt lạc chẳng đáng kể đâu."
Hàng Tiểu Thời dựa vào hòn non bộ, chán chường cúi mặt, nước mắt lưng tròng: "Nan giải cực kỳ. Ta đang lo lắng giùm nửa kia của mình. Hắn chấp nhận nổi người yêu chim bự hơn hắn sao? Năm dài tháng rộng khó lường, lỡ hắn mặc cảm tự ti, sau cùng đôi ta chia đôi ngả thì sao?"
"Ngạc nhiên chưa... Không ngờ được nghe cậu nói năm dài tháng rộng cơ, người yêu cơ. Ta vẫn tưởng cậu thuộc kiểu tình một đêm đấy."
"Ngài nói nhăng nói cuội gì đó." Hàng Tiểu Thời che mặt: "Người ta là bé thụ trong sáng, đương nhiên khao khát tình yêu lãng mạn đơn thuần. Cơ mà thỉnh thoảng thử cảm giác mới lạ cũng được..."
025 khịt mũi coi thường vẻ mặt thẹn thùng của Hàng Tiểu Thời.
Tuy nhiên, truyện có viết thời gian đầu tấm thân Long Ngạo Thiên thực sự còn zin.
Bởi hắn sở hữu song song huyết mạch cực nóng và thánh thể thuần dương ngàn năm có một. Thuần dương cần giữ gìn nguyên dương, do đó yêu cần hắn phải trong trắng khi luyện tập.
Huỵch toẹt ra là trước khi đạt được tu vi, hắn không được chịch choẹt.
...
Được huênh hoang với gia chủ Mạnh gia, Hàng Thiên nhanh chân nhanh tay tích cực lạ thường. Chỉ mười ngày ông đã mời được trưởng lão Tinh Hà Tông đến kiểm tra tư chất nhi tử.
Có hai vị trưởng lão tới.
Vị đầu tiên là ông lão râu trắng với mái tóc bạc phơ, lưng còng lom khom. Đôi mắt ông vẩn đục nhưng lấp lánh sắc đỏ, ngay đến làn da cũng hung đỏ như miếng thịt cháy xém cạnh. Ông vừa bước vào tiểu viện, Hàng Tiểu Thời liền thấy bầu không khí nóng nực oi bức.
Hóa ra đây là khí thế của tu giả tiên minh hệ hỏa.
Vị thứ hai là một nữ tử tao nhã không vướng bụi trần, dẫu đeo lụa che mặt vẫn lộ nét đẹp lạnh lùng tựa thiên tiên. Nàng giản dị mặc trường bào trắng nhiều lớp, nhưng khó giấu đường cong mềm mại.
Dựa vào khí thế khó đoán được nàng thuộc hệ ngũ hành nào, có điều hơi thở nàng thuần khiết linh ảo, hẳn là huyết mạch đặc biệt.
Còn có... còn có người thứ ba, là Mạnh Hoàn.
Hàng Tiểu Thời khiếp đảm nhìn gia chủ Mạnh gia xị mặt, âm u oán hận lắm.
Hắn vội vã rảo bước đến cạnh Hàng Thiên, ghé tai thầm thì: "Cha gọi gia chủ Mạnh gia đến ạ?"
Hàng Thiên vuốt chòm râu, nghiêng đầu liếc nhi tử, nở nụ cười nhạt thếch: "Ừ, cha gọi đấy."
Hàng Tiểu Thời ngơ ngác. Kiểm tra mình chứ kiểm tra gia chủ Mạnh gia đâu, gọi làm gì?
Hắn không nhịn nổi, nói khẽ: "Con biết cha thích khoe. Nhưng lỡ tư chất con không cao thì sao, cha có từng nghĩ đến điều đó không?"
"Đừng lảm nhảm. Tư chất con sao có thể thấp được." Hàng Thiên nhướn mày, lơ đễnh nói: "Nếu đo ra tư chất kém cỏi, chứng tỏ con được nhặt từ bãi rác về."
Hàng Tiểu Thời: "..."
Hắn không thể phản bác suy luận này.
"Được rồi, đùa con thôi."
Hàng Thiên hiếm khi nở nụ cười, vươn tay vỗ bả vai con trai. Xưa giờ ông luôn làm bộ nghiêm khắc với Hàng Tiểu Thời, nay chợt để lộ chút dịu dàng khó phát hiện.
"Tuy không biết tư chất, huyết mạch con như nào, nhưng cha tin chắc con không làm cha thất vọng."
Nam tử trung niên im lặng nhìn Hàng Tiểu Thời, ánh mắt hiền hậu vô ngần. Mặt trời chói chang trải ánh dương vàng óng vào tiểu viện, đậu trên mái tóc hoa râm, giống như mặt sông loang loáng nước.
Hàng Tiểu Thời ngây người mấy giây, không hiểu sao khóe mắt cay cay.
Kiếp trước hắn là trẻ mồ côi, chưa từng nếm cảm giác gia đình quan tâm.
Nay được Hàng Thiên trìu mến nhìn, dòng cảm xúc vừa ấm áp vừa tủi thân dạt dào trong tim, hắn thực sự khó chịu đựng nổi.
"Đi nào ngài 025."
Hàng Tiểu Thời tỉnh rụi sụt sịt mũi, hùng hồn tuyên bố với 025: "Ta sẽ dùng tư chất của cơ thể này làm mọi người lác mắt!"