Hôm Nay Lại Lướt Qua Phim Trường Của Nam Chính

Chương 15: Bồi thường quá mức




- Nhân vật linh hồn-

Sau khi hai người đáp đất thành công, nhóm tiếp theo đến phiên Vương Chấn và Tạ Điềm Điềm. Dịch Vãn c ởi đồ bảo hộ xuống, đi về phía Khương Bắc đang bôi thuốc trong hoảng loạn.

"Vừa nãy cậu ấy không cố ý..."

"Đừng nói bậy bạ, chỉ là vô tình thôi... chưa đến mức..."

"Đúng thật, người không có kinh nghiệm chơi mấy trò này dễ phát sinh nhiều việc không lường trước..."

Trong tiếng xì xào bàn tán, Khương Bắc vẫn chưa tỉnh táo lại. Môi hắn run bần bật phun ra những lời hỗn loạn, một bên má sưng vù, gương mặt thanh tú mềm mại đã bay biến. Hắn nhìn thấy Dịch Vãn đi về phía mình thì ánh mắt càng thêm hoảng loạn.

"Cậu ấy có vẻ không ổn." Các nhân viên y tế đi theo ekip chương trình nói.

Những nhóm còn lại lần lượt tiếp đất nhưng tinh thần của Khương Bắc vẫn không tốt hơn. Cho đến khi hắn nghe mọi người gào thét một cái tên.

"Wow!! Đinh Biệt Hàn!!"

Người cuối cùng hoàn thành thử thách - Đinh Biệt Hàn xuất hiện trong tiếng hoan hô và hú hét cưỡi gió rẽ sóng nhẹ nhàng như một chú chim hải âu. Theo từng bước nhảy, bàn chân cậu ta đạp lên những hòn đá được thác nước cọ rửa, thoáng chốc đã từ trên thác nước cao vời vợi leo xuống mặt đất. Lúc chân chạm lên mặt đá, cậu ta hất nhẹ đầu cởi mụ bảo hộ xuống, liếc nhìn Dịch Vãn đang đứng một bên. Đúng lúc ấy...

"Đinh... Đinh Biệt Hàn!!" Khương Bắc hét toáng lên: "Mới khi nãy đang ghi hình, tôi thấy cậu ta và nữ quỷ... rượt đuổi nhau....trên vách núi cao chót vót..."

Đinh Biệt Hàn vừa mới chạy thục mạng từ vách núi về ghi hình::???

Nữ quỷ... vách núi... chẳng lẽ Khương Bắc nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy rồi? Ánh mắt cậu ta trở nên nghiêm túc. Nếu đã như vậy, Dịch Vãn cùng vượt thác với hắn có khi nào cũng... Đinh Biệt Hàn giật thót.

Bỗng nhiên giọng của Dịch Vãn vang lên bên cạnh: "Tinh thần cậu ta không tốt. Cậu đừng để ý."

Nói xong, Dịch Vãn đứng bên cạnh Khương Bắc, nghiêng đầu nhìn hắn ta, giọng điệu ôn hòa: "Khương Bắc, đừng đặt điều vu khống người khác như vậy. Ai cũng biết trên đời này không có quỷ. Hơn nữa Đinh Biệt Hàn cũng không có khả năng leo vách núi."

"Với lại cậu ấy là một người rất chuyên nghiệp, sẽ không có chuyện bỏ đi chơi đùa với nữ quỷ trong lúc đang ghi hình."

Làn đạn đang mưa máu gió tanh cười ầm ầm.

Trời mé, Dịch Vãn giải thích rõ nghiêm túc mà sao buồn cười quá.

Quan trọng là người chuyên nghiệp sẽ không lén đi trong lúc quay chương trình, ha ha ha.

Cậu ấy dễ thương quá!!!

Trời ơi, Khương Bắc bây giờ xấu dữ thần. SOS, để tui rửa mắt bằng Tiểu Dịch và Tiểu Đinh đã.

Hàn Vãn là thật đó!! Hồi nãy Khương Bắc bảo Đinh Biệt Hàn đi chơi với nữ quỷ, phản xạ đầu tiên là cậu ấy căng thẳng nhìn Tiểu Vãn đó ha ha ha.

An Dã Lâm đang xem livestream mờ mịt. Rõ ràng cậu ta thấy ánh mắt Đinh Biệt Hàn nhìn Dịch Vãn mang theo sát khí rành rành. Tại soa khi đọc những bình luận này... cậu ta lại có cảm giác bị thuyết phục cơ chứ.

Chẳng lẽ ánh mắt Đinh Biệt Hàn nhìn Dịch Vãn thật sự không phải sát ý? An Dã Lâm nghĩ đến tình trạng của mình và mấy tên sếp tổng kia.

"Hình như chấn động não rồi..." Nhân viên y tế không ngừng lau mồ hôi: "Mọi người tiếp tục đi, Khương Bắc cần ở lại quan sát một chút."

Ekip chương trình vui vẻ đồng ý. Dịch Vãn không hiểu tại sao Khương Bắc hình như cũng có vẻ thở phào nhẹ nhõm. Hắn co rúm sau lưng nhân viên y tế, không dám nhìn Đinh Biệt Hàn.

Hành trình không có Khương Bắc trở nên yên bình hài hòa hơn rất nhiều. Điều khiến mọi người bất ngờ là, nỗi lo những người còn lại không xây dựng được bầu không khí cũng không xảy ra. Ngược lại, không có Khương Bắc dẫn dắt bầu không khí, mấy người còn lại không hát hò nô đùa gì nữa, mà đi theo Dịch Vãn, tập trung sinh tồn nơi hoang dã hơn.

"Tên khoa học của đóa hoa này là gì?"

"Tại sao ký hiệu cầu cứu lại như vậy?"

"Thì ra cắt thực vật thân rỗng ra sẽ thu được nước sạch."

Nhóm khán giả xem livestream đang nhốn nháo cũng yên tĩnh lại. Đối với bọn họ mà nói, chương trình này không giống mấy chương trình giải trí đơn giản, bình thường.

Bọn họ nghiêm túc theo Dịch Vãn vào rừng cây, tìm hiểu tất cả mọi thứ có liên quan. Dược tính của từng loài thực vật, cách sử dụng từng loại công cụ, thu thập vật dụng hỗ trợ, thoát khỏi sự hối hả của công nghiệp hóa. Thiên nhiên ban tặng cho từng loài động vật, thực vật, khoáng sản, địa hình những công dụng khác nhau. Loài người vĩ đại ở chỗ có thể kết hợp tất cả lại, bổ trợ bằng kinh nghiệm hoặc khoa học kỹ thuật, trở thành những sinh vật dựa dẫm hoàn toàn vào mẹ thiên nhiên.

Mà hết thảy những cảm xúc đạt được trên chuyến hành trình dài đều dính lấy cái tên - Dịch Vãn.

Tai nạn lúc vượt thác khiến nhiều người tràn vào livestream hơn. Thứ những khán giả mới đến thấy không phải tình cảnh vạch mặt nhau như trong tưởng tượng mà bị cậu thanh niên khiêm tốn tên Dịch Vãn này hấp dẫn.

Chương trình Truy vết rừng xanh trong cái rủi có cái may thoát vòng*. Vài tài khoản Weibo được công chúng tin tưởng cũng rối rít đăng bài tán thưởng năng lượng tích cực và kiến thức mà Truy vết rừng xanh mang đến cho khán giả giữa hằng hà sa số các chương trình xốc nổi khác. Vài blogger khoa học nổi tiếng, bao gồm cả Tuần san Phổ cập khoa học cũng dùng nội dung của chương trình để chia sẻ thêm kiến thức.

*Thoát vòng: là nổi tiếng ra khỏi phạm vi giới giải trí, cả người không đu idol không thích xem gameshow cũng biết đến/đi xem.

Trong từng bài đăng đó, không cái nào không dính dáng đến Dịch Vãn.

Thích Ma Tôn hái nấm? Tới xem nấm nào ăn được nấm nào không nè!

Ngọc Hoàng Đại Đế bảo là, ngoại trừ cá ra còn rất nhiều thứ chứa chất đạm...

"Mọi người có phát hiện phong cách giải thích của cậu ấy rất giống Bateman không?" Có người xem tinh mắt phát hiện: "Mấy cách lấy nước khi nãy cậu ấy nói nữa. Tôi là fans trung thành của Bateman. Tôi nhớ lúc phỏng vấn hậu trường bộ 'Sinh tồn nơi hoang dã', Bateman chỉ nhắc một câu đến suy nghĩ này mà thôi, không ngờ cậu ấy lại hiện thực hóa nó..."

Nhóm khán giả chuyển sang nhìn Bateman. Lúc này, ông dùng tiếng Trung chậm chạp nói: "Có lúc tôi nhìn Dịch Vãn lại có cảm giác như đang nhìn học sinh, hoặc là bạn, hoặc là anh em của mình vậy. Ngay cả bản thân tôi cũng không giải thích được cảm giác này, nhưng cứ cảm thấy tôi và cậu ấy tuy mới gặp lần đầu nhưng đã quen biết từ lâu, tôi hy vọng có thể trò chuyện với cậu ấy một lần."

Ông không biết mình nói thế lại làm Trì Ký Hạ tan nát lần nữa: "Rõ ràng là tôi đến trước. Thám hiểm chung hay làm thầy cũng vậy..."

"Có lẽ chúng ta nên tăng thêm một phần." Dụ Dung Thời mỉm cười: "Cũng coi như ekip chương trình bồi thường cho Dịch Vãn vì sơ suất, thiếu chút nữa đã dẫn đến tai nạn."

Ekip chương trình thở phào nhẹ nhõm, luôn miệng tán thành.

Ngày thứ hai yên tĩnh tốt đẹp đã kết thúc. Sau bữa tối, đạo diễn xuất hiện xin lỗi tất cả nghệ sĩ tham gia chương trình khiến mọi người rất bất ngờ.

"Đoạn sau chương trình nhất định sẽ chú ý đến vấn đề an toàn của các vị." Đạo diễn lau mồ hôi, nói bằng giọng hết sức thành khẩn.

Các nghệ sĩ nào biết phong ba bão táp trên mạng, bọn họ chỉ biết hình như Khương Bắc bị thương nên cũng không nghĩ nhiều. Chỉ là Dịch Vãn đang thay ga giường lại bị gọi đi.

Sau khi Dịch Vãn quay về, Diêu Duyệt tò mò hỏi: "Ekip chương trình kêu cậu đi làm gì?"

"Bọn họ thêm phần cho em." Dịch Vãn nói.

"Ồ..."

Diêu Duyệt suy nghĩ một chút, cảm thấy thêm phần là cho nhiều cảnh hơn để bồi thường. Từ khi thấy chương trình ghép Dịch Vãn và Khương Bắc một nhóm, cô đã cảm thấy chương trình chẳng có ý tốt, chỉ là không hiểu sao giờ lại đột nhiên có lương tâm.

Cô nghĩ ngợi một lát rồi lén sử dụng năng lực tiền tệ, gọi điện cho quản lý của mình.

Khúc Bình Thu có quan hệ khá tốt với Khương Bắc cảm thấy hắn bị thương rất kỳ quặc. Sớm không bị, muộn không bị, tại sao lại phải bị lúc vượt thác chung với Dịch Vãn? Gã nhìn bóng lưng Dịch Vãn, nghi ngờ cậu là kẻ đứng sau.

Dịch Vãn cũng không rõ. Nhưng cậu vẫn chẳng quan tâm. Cậu đứng trước nồi nước một mình, bắt đầu nấu thảo dược.

Giọng Đinh Biệt Hàn vang lên sau lưng: "Cảm ơn cậu đã bưng bít cho tôi." Đinh Biệt Hàn nói.

Máy quay ở xa quay lại cả hai. Bọn họ đứng đó, giống như đang ở trong một thế giới riêng, lại như đứng ở hai thế giới độc lập nói chuyện với nhau.

"Không cần cảm ơn." Dịch Vãn khuấy đều nồi thảo dược: "Nhưng mà, nhiều lần quá sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cậu..."

Mặc dù không rõ tại sao Dịch Vãn lại nhắc đến hình tượng chứ không phải sự nghiệp. Đinh Biệt Hàn cảm thấy mình hiểu ý cậu, mỉm cười nói: "Tôi biết, nếu có thể thì tôi đã không như vậy."

"Cuộc sống như vậy, đau khổ lắm đúng không. Ngày nào cũng như ngồi trên bàn chông." Dịch Vãn nói tiếp.

"... Quen rồi." Đinh Biệt Hàn ngẩn người, nói nhẹ tênh.

Khoảnh khắc đó, Đinh Biệt Hàn bỗng có loại ảo giác. Cậu và người trẻ tuổi sâu không lường được này như là bạn thân lâu năm. Bọn họ hiểu rõ tường tận tình huống của nhau, sẽ an ủi đối phương. Trong thế giới lạnh lẽo của Đinh Biệt Hàn bỗng xuất hiện chút ấm áp.

Dịch Vãn ngừng khuấy. "Uống cái này đi." Cậu bưng một chén thuốc đen sì, xoay người nhìn Đinh Biệt Hàn.

Đinh Biệt Hàn ngẩn ra. Đôi mắt xanh nhìn chén thuốc và gương mặt Dịch Vãn càng trở nên bí ẩn, khó lường hơn dưới ánh sao.

"Đây là cái gì?"

"Thứ này sẽ giúp ích cho cậu." Dịch Vãn nghiêm túc nói: "Đây là một loại thảo dược..."

Đinh Biệt Hàn vểnh tai.

"Chữa trĩ." Dịch Vãn nói tiếp.

Đinh Biệt Hàn:...... Cậu ta lại lần nữa cảm thấy cuộc sống thật giá rét.

Cuối cùng Đinh Biệt Hàn vẫn bưng chén, phiền muộn ngồi trên một hòn đá lớn. Cậu ta thật sự không hiểu tại sao mình lại cầm cái chén này sang đây.

Dịch Vãn cố tình chơi mình à? Cậu ta nghĩ?

Có điều lần này, chuyên gia sinh tồn, chuyên gia dùng độc, nhóm lửa thần bí này quả thật đã giúp cậu ta một lần. Cậu t không ngờ mình sẽ bị Khương Bắc chú ý, nếu không phải Dịch Vãn kịp thời dời sự chú ý...

Đinh Biệt Hàn nghiêm mặt. Cậu ta đã biết Dịch Vãn và Khương Bắc có mâu thuẫn. Cũng biết Dịch Vãn nhận ra mình bất thường. Cũng biết Dịch Vãn lúc ở trong nhà vệ sinh đã biết có ác quỷ bám theo bản thân ra khỏi phó bản vô hạn lưu.

Chẳng lẽ Dịch Vãn cố ý muốn Khương Bắc thấy cảnh mình và nữ quỷ giết nhau để đe dọa mình? Nhưng làm sao cậu ta có thể biết mình sẽ bị bắt gặp trên vách núi? Nhưng mà, thật sự có người có thể lập kế hoạch và tính toán cặn kẽ đến từng chi tiết nhỏ nhặt như vậy ư?

Đinh Biệt Hàn có chút mờ mịt. Chén thuốc phản chiếu lại gương mặt cậu ta, dù khi cậu ta đối diện với nữ quỷ hay rơi xuống vách núi cũng không biến sắc, còn có thể leo núi bằng tay không lại đột nhiên thấy toàn thân rét lạnh.

Chiều ngày thứ ba sau tai nạn, mọi người đang nghỉ ngơi trong doanh trại thì nghe ekip chương trình thông báo Khương Bắc sẽ quay lại, bây giờ là ngày thứ tư quay chương trình.

Mặt hắn quấn băng vải. Chương trình không nói cho hắn biết cuồng phong bên ngoài, hắn có nghe vài người xì xầm to nhỏ sau lưng mình, nhưng khi hắn đến lại câm như hến.

Cảm giác này khiến Khương Bắc rất đau đầu. Thực ra, sau khi bị thương, hắn đã cảm thấy rất hối hận vì mình đã hành động bồng bột bởi lời khiêu khích của Dịch Vãn.

Hơn nữa Đinh Biệt Hàn... thứ đi sau lưng cậu ta rốt cuộc là cái quái gì vậy! Chỉ vừa nghĩ đến, hắn đã sợ xanh mặt.

Lúc sắp quay lại chương trình, hắn đột nhiên nhận được điện thoại từ chị Lục quản lý.