Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn

Chương 39: Trở mình thất bại




Edit: Chovay-HVHT

Ánh đèn trong phòng rất nhu hòa, trên mặt đất in xuống cái bóng của hai người, Thẩm Huyên dùng sức chớp chớp mắt, “Em …… Em mới không tốt đâu, mỗi ngày đều ở bệnh viện chăm sóc ông, cái tên Thẩm Dục Dân kia chính là súc sinh, lại có thể hạ độc ông, còn may là phát hiện sớm, bằng không hậu quả không dám nghĩ đến!”

Càng nói càng tức, hơn nữa bác sĩ còn chưa có một phương án giải quyết chính xác, vẻ mặt cô lập tức nghiêm túc nói: “Tốt nhất là giữ hắn ở trong tù cả đời!”

Nhàn nhạt liếc nhìn cô, Mục Đình sờ đầu cô không nói gì, ông Thẩm nhìn qua mặc kệ không hỏi, thật ra còn muốn che chở đứa con trai này, cho nên có một số việc anh nhúng tay vào cũng không tốt.

“Tay anh thế nào? Lão Triệu bị thương rất nghiêm trọng sao? Xe không phải phòng hộ rất tốt sao? Vì sao lần này lại xảy ra chuyện nha?” Thẩm Huyên nhịn không được liên tiếp đặt câu hỏi.

Mục Đình chỉ là đem áo khoác đặt lại trên giường, thanh âm bình tĩnh, “Anh sẽ xử lý.”

Biết ngay là anh sẽ không nói cho mình mà, Thẩm Huyên chỉ cảm thấy việc này cùng vai ác hẳn là có quan hệ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, sợ đối phương cho rằng chính mình cùng vai ác có cái gì, trong lúc nhất thời cũng chỉ có thể ra khỏi phòng đi hỏi trợ lý Chung.

Có điều đối phương lại đi mất rồi, nghĩ nghĩ, cô vẫn nhịn không được gửi một tin nhắn qua cho Mục Dịch, rất nhanh, đối phương đã nhắn lại một tin.

Mục Dịch: Em để ý hắn như vậy sao?

Thẩm Huyên: Cậu đây là mưu sát, tôi nói rồi, nếu còn có lần tiếp theo, tôi nhất định sẽ nói cho Mục Đình.

Lần thứ nhất Thẩm Huyên có thể giả bộ không biết, nếu lần này vẫn là vai ác, cô nhất định sẽ đi nói cho Mục Đình, có một số việc tuyệt đối không thể lặp đi lặp lại nhiều lần dung túng hết lần này đến lần khác, bằng không về sau đối phương chỉ biết càng thêm điên cuồng, thế cho nên không hề có điểm mấu chốt.

Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, là Mục Dịch.

Cảm thấy người trên lầu hẳn là đang tắm rửa, Thẩm Huyên cũng chỉ có thể đi vào phòng vệ sinh ở lầu một, sau đó mới dám nghe điện thoại.

Sau khi điện thoại được kết nối, bên trong rất nhanh đã vang lên giọng nói trào phúng, “Nếu em cho rằng là tôi làm, vậy chính là tôi làm, không sai, tôi chính là muốn hắn biến mất!”

(Đoạn này bạn nam phụ tức giận nên mình để ngôi em-tôi)

Hít sâu một hơi, Thẩm Huyên hạ giọng nói vào điện thoại, “Tôi chỉ hỏi một chút mà thôi, tôi đương nhiên không hy vọng là cậu làm, Mục Dịch, chẳng lẽ ở trong cuộc sống của cậu trừ tôi ra, liền không có thứ khác khiến cậu cố chấp sao?”

Thật ra Thẩm Huyên hoàn toàn có thể ghi âm lại đưa cho Mục Đình, nhưng mà cô vẫn nghĩ nên khuyên đối phương một chút, nói không chừng hết thảy có thể còn một con đường sống.

Đầu bên kia điện thoại đột nhiên trầm mặc, thật lâu không nói gì, một lúc sau, mới vang lên tiếng cười tự giễu, “Đương nhiên, có điều không ai trong số họ quan trọng bằng em.”

Thẩm Huyên không có lên tiếng nữa, chỉ nắm chặt di động, nhưng nếu là nguyên chủ nói, có khi cô ấy sẽ trào phúng đối phương cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, sau đó làm đối phương lăn thật xa, cho nên ở thời điểm kết hôn vai ác mới phải đi nước ngoài, người đáng thương tất có chỗ đáng giận, cô sẽ không đồng tình với đối phương, bởi vì nếu Mục Đình không có hào quang của nam chính, lúc này đã sớm bị vai ác đâm chết, hắn yêu, vì sao lại muốn người khác phải trả giá cho tình yêu của mình.

“Vậy cậu coi như là vì tốt cho tôi, buông tay đi?”

Ba năm trước có thể buông tay, vì sao bây giờ lại không thể.

“Vì cái gì?” Mục Dịch cơ hồ muốn đem điện thoại bóp nát, thanh âm tràn ngập không cam lòng, “Em nói cho tôi biết! Hắn rốt cuộc có cái gì tốt? Không phải em nói đã muốn ly hôn sao? Chỉ là bởi vì hắn hơi đối tốt với em một chút em liền không tiếc thay đổi ý định? Nếu về sau hắn đối với em không tốt, vậy em tính làm gì bây giờ?!”

Cô cho rằng cô đã nghĩ thông suốt, thì ra người ngu xuẩn nhất chính là mình, cô thích Mục Đình như vậy, sao có thể sẽ ly hôn, cũng chỉ có chính cô sẽ tin cái chuyện buồn cười như vậy.

Nghe tiếng rít gào trong điện thoại, Thẩm Huyên nhíu mày, ngữ khí bình tĩnh, “Có một số việc cũng không phải như cậu nhìn thấy, bây giờ tôi rất tốt, sau này cũng sẽ rất tốt.”

Lại là thật lâu sau không nói gì, một trận trầm mặc qua đi, trong điện thoại mới vang lên một giọng nói châm chọc, “Nếu em hạnh phúc, tôi đương nhiên sẽ đi, có điều tôi sẽ không buông tay, vĩnh viễn cũng sẽ không!”

Theo sau điện thoại bị cắt đứt, Thẩm Huyên xoa xoa đầu, khoát nước lạnh lên mặt, sớm biết vậy cô nên kêu đối phương đi gặp bác sĩ tâm lý một chút mới đúng, loại chứng cố chấp này quá nguy hiểm.

Có điều nghe ngữ khí của đối phương, vậy chuyện này không phải là vai ác làm mới đúng, bằng không đối phương sẽ trực tiếp thừa nhận, nhưng nếu không phải hắn, còn ai vào đây muốn hại nam chính?

Nghĩ đến đau đầu, Thẩm Huyên lập tức ra khỏi phòng vệ sinh hướng trên lầu đi, phát hiện Mục Đình còn đang tắm rửa, cô đột nhiên có chút khẩn trương, nhưng nghĩ đến đến tay của đối phương đang bị thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Theo sau cửa phòng tắm bị đẩy ra, cô đang nằm ở trên giường ngủ, biết người này đợi lát nữa chắc chắn muốn đi thư phòng, có điều ngày mai còn phải đi bệnh viện, cho nên Thẩm Huyên muốn đi ngủ sớm một chút.

Phần nệm bên cạnh đột nhiên bị lõm xuống, toàn bộ phòng cũng lâm vào một mảnh tối đen, cô đột nhiên có chút mơ hồ, người này chẳng phải nên đi thư phòng sao?

“Chiều mai anh sẽ đến thăm ông em.”

Nghe thanh âm từ phía sau truyền đến, Thẩm Huyên không khỏi trở mình, sau đó nhẹ giọng nói: “Nhưng mà bệnh viện bên kia còn chưa có phương án trị liệu, hơn nữa…… Ông nội của em cũng không phối hợp nhiều, cũng không biết ông nghĩ gì.”

Dứt lời, đầu cô đột nhiên bị người ép vào trong lòng ngực, bên tai cũng vang lên một giọng nam trầm thấp, “Anh đã kêu người tìm chuyên gia ở phương diện này, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Anh biết, ở trong lòng cô chỉ có ông mới là quan trọng nhất.

Không biết vì cái gì, nghe được lời đối phương nói Thẩm Huyên không hiểu sao lại cảm thấy yên tâm hơn, một bên thò đầu lại gần gối lên khuỷu tay của anh lẩm bẩm nói: “Cảm ơn anh.”

Có lẽ bác sĩ tâm lý kia nói đúng, cô chính là lo lắng quá nhiều, luôn cảm thấy tương lai sẽ xảy ra chuyện gì không tốt, thật ra hiện thực chính là hiện thực, cũng không phải ở trong sách, không ai có thể điều khiển các cô.

“Thời điểm lấy tiền cũng không thấy được em khách khí như vậy.” Mục Đình nhéo má cô.

Khuôn mặt nhỏ đỏ lên, Thẩm Huyên lập tức đè tay anh lại, cau mày hừ lạnh một tiếng, “Em lấy tiền của anh cái gì, không phải anh nói đều là của em sao?”

Cô còn tưởng rằng người này có bao nhiêu hào phóng, thì ra cũng là quỷ hẹp hòi!

“Quỷ hẹp hòi!” Cô bĩu môi phối hợp nói: “Người ta đều là đem tiền giao cho vợ quản, nhưng anh đến tiền tiêu vặt mỗi tháng đều không cho, còn không hào phóng bằng ông nội Mục.”

“Hơn nữa đi công tác về đến một món quà cũng không có a....”

Thẩm Huyên sợ tới mức nhanh chóng đè lại cái tay kia, ngượng ngùng cười, “Em…… Em chỉ đùa một chút, Mục tổng là người hào phóng nhất……”

Cầm tay nhỏ đang không ngừng giãy giụa, Mục Đình cúi đầu chôn ở giữa cổ cô, mi mắt rũ xuống, “Thì ra em bất mãn với anh nhiều như vậy……”

“Không có không có, em chỉ tùy tiện nói, tùy tiện nói!” Thẩm Huyên nuốt nước miếng, ý đồ đem người đang đè lên người mình đẩy ra.

Nhưng ngay sau đó cổ đột nhiên bị người dùng miệng cắn, cô đỏ mặt không khỏi dùng hết sức lực đẩy người nằm trên mình ra, nhận thấy được bàn tay to nóng bỏng kia đang di chuyển, cô rốt cuộc bắt đầu luống cuống.

“Anh…… Tay anh bị thương……” Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên một mảnh.

Trong bóng đêm, anh bỗng nhiên ở trên vai cô cắn, mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn trong hô hấp, yết hầu căng thẳng, nắm cái tay nhỏ kia kéo lên đỉnh đầu, hô hấp cực nóng phun ở giữa cổ cô.

Thẩm Huyên vô lực xoay đầu, đến hô hấp cũng đang run rẩy, “Anh…… Tay……”

Thẳng đến nút thắt phía sau đột nhiên nới lỏng, bên tai vang lên một giọng nam u ám, “Tay của anh rất tốt.”

Thẩm Huyên: “……”

Chảy máu đừng trách cô!

Không biết nghĩ đến cái gì, cô bỗng nhiên đánh bạo ôm lấy cổ đối phương, kề sát vào bên tai anh nói nhỏ vài câu.

Dù sao tay anh đang bị thương, bản thân cô cũng là vì tốt cho anh, hơn nữa trên kia nói là mình sẽ ngủ với anh, mà không phải anh ngủ với mình, hai cái này khác biệt nhau rất lớn.

Nghe thanh âm mềm mại của cô, lông mày anh khẽ nhếch lên, khóe môi hơi cong, “Tốt.”

Căn phòng lớn như vậy lại một mảnh đen nhánh, tràn ngập một bầu không khí ái muội, bóng đêm bao lấy người, tấm rèm dày đặc che khuất một màn kiều diễm.

Tuy rằng chưa ăn qua thịt heo, nhưng ít nhiều cũng xem qua heo chạy, có điều Thẩm Huyên cảm giác trong phim đều là gạt người!!!

Vì cái gì người ta thoạt nhìn hưởng thụ như vậy, mà tới lượt cô lại như hiện trường của vụ tai nạn xe cộ?!!!

Đêm dài, trong phòng vang lên một tiếng kêu rên khó chịu, cô một ngụm cắn ở trên đầu vai cứng rắn của đối phương, móng tay đâm thật sâu vào phía sau lưng anh, thanh âm khàn khàn, “Em…… Em muốn đi ngủ……”

Hôn nhẹ lên trên cái trán đang rịn một ít mồ hôi, trong mắt anh tất cả đều là dục vọng điên cuồng, cánh tay rắn chắc hữu lực chống ở bên cạnh người cô, dần dần nuốt hết âm thanh thuộc về cô.

“……”

Đột nhiên há mồm hung hăng cắn ở trên vai đối phương, hận không thể cắn chết cái người không biết xấu hổ này.

Không biết đến khi nào cô mới được ngủ, nhưng một giây trước khi ngủ, trong đầu Thẩm Huyên chỉ có một vấn đề, vì sao tay người này lại không bị phế!