Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

Chương 87: C87: Mời chị trở lại trong thế giới của chính mình đi




Edit: phuong_bchii

_______________

Cảnh quay này kết thúc như thế nào Nguyễn Đào cũng không biết.

Vẻ mặt của nàng và Sóc giống nhau nhanh chóng rời khỏi trường quay, không giống nhau chính là nàng bị sốc trước những tin tức này, còn Sóc thì bị Bách Văn Viễn đánh phía sau sân khấu.

Đúng như Tô Mạn nói, hôm nay tặng cho Đường Diệp một cái hot search lớn hơn, hiện tại Đường Diệp liền ôm máy tính đã bận tối mày tối mặt. Liên tục mười mấy cái hot search trực tiếp nện vào trên đầu cô ấy, ngay cả hai chữ Nguyễn Đào đánh giá nhiệt độ của nghệ sĩ cũng thẳng tắp tăng vọt.

Lần trước nhìn thấy nhiệt độ tăng vọt như vậy, vẫn là lúc Đường Diệp ở chợ đen xem cổ phiếu, là kiểu nếu mua được cổ phiếu như vậy cũng cảm thấy phỏng tay.

Hot search như vậy ai muốn chứ!

Được rồi, cô ấy cũng rất muốn thế:)

Đêm nay là tiệc mừng công của 《 Nhật ký tình yêu》, Nguyễn Đào cũng đi theo Vu Thanh và Chu Túc Túc ngồi xe đến khách sạn đã định.

Tô Mạn đương nhiên cũng ở trên xe, nhưng trên xe yên tĩnh quỷ dị, không ai nói chuyện.

Nguyễn Đào cúi đầu khấu ngón tay của mình, đầu của nàng có chút uể oải cúi xuống, nhìn không ra là đang suy nghĩ cái gì.

Nàng xoa xoa ngón tay của mình, là hành động theo bản năng mà nàng rơi vào cảm xúc khổ sở mới có.

Có lẽ chính nàng cũng chưa từng phát hiện, trước kia mỗi lần làm không tốt chuyện gì, nhớ không tốt lời thoại hoặc là biểu diễn không tốt bị Tô Mạn mắng, nàng sẽ một mình ngồi ở chỗ đó lộ ra biểu cảm như vậy.

Cũng chính là không khóc, nhưng nhìn ở trong mắt Tô Mạn so với nàng trực tiếp khóc lên còn làm cho người ta khó chịu lo lắng hơn.


Lòng Nguyễn Đào rối bời, nàng lấy điện thoại di động ra nhìn mấy lần, đã bị một đống hot search đánh sâu vào dâng trào cảm xúc.

Tô Mạn người em thích nên là tôi.

Mạn Đà La Đào Trấp hóa ra thật lâu trước kia chính là thật.

Người trước kia Nguyễn Đào thích thế mà lại là Bách Văn Viễn.

Bách Văn Viễn Sóc.

Người từng mua hot search bôi đen Bách Văn Viễn là Sóc.

Tô Mạn kiện fan cuồng.

Hoàng Nhiễm Nhiễm và Mỹ Thống Entertainment hủy hợp đồng.

Hoàng Nhiễm Nhiễm bị tạm giam.

Fan cuồng của Tô Mạn là Hoàng Nhiễm Nhiễm.

......

Nhìn thấy một tin cuối cùng, rõ ràng là: Hoàng Nhiễm Nhiễm và Sóc đã từng có quan hệ yêu đương.

Nguyễn Đào cảm thấy đầu óc mình có chút không đủ dùng, đây là cái gì vậy? Là cái gì thế?!

Nàng cất điện thoại di động, có chút khó khăn mở miệng nói: "Cái đó... cô Tô, chị, chị kiện Hoàng Nhiễm Nhiễm à?"


Tô Mạn lúc này mới nhớ tới chuyện này, vốn hôm nay là tiệc mừng công đóng máy của 《 Nhật ký tình yêu》, Tô Mạn đã sớm ở phim trường chờ đón Nguyễn Đào cùng đi ăn cơm.

Tô Mạn vốn định sau này sẽ nói chuyện với nàng về Hoàng Nhiễm Nhiễm.

Dù sao để cho chính nàng thấy được từ trên hot search, thì mọi chuyện cũng sẽ không giống như vậy.

Tô Mạn cảm thấy chuyện hôm nay có chút vượt quá tầm kiểm soát của mình, cô có chút mệt mỏi ấn ấn mi tâm, rầu rĩ lên tiếng. 𝐓rải 𝑛ghiệ𝑚 đọc 𝐭r𝓊𝘆ệ𝑛 số 1 𝐭ại -- 𝐭r𝓊𝑚𝐭r𝓊𝘆 𝓮𝑛.V𝑛 --

"Ừ, đúng, lúc trước người nhiều lần theo đuôi tôi chính là cô ấy, cô ấy có thể dễ dàng có được tin tức chuyến bay của tôi, đúng là tôi qua loa, không nghĩ tới bên cạnh lại có một fan cuồng lớn như vậy."

Nguyễn Đào lại nhớ tới Hoàng Nhiễm Nhiễm trước đó đã nhiều lần đến gõ cửa phòng Tô Mạn, nàng mím môi, nhỏ giọng chửi thầm.

"Nói không chừng là vì yêu mà sinh hận, người ta luôn đến gõ cửa phòng chị, chính chị không mở ra......"

Giọng nói của nàng rất nhỏ, cho rằng không ai nghe thấy, nhưng thật ra ba người trong xe đều đang chú ý động tĩnh của nàng, ai nấy đều vểnh tai lên.

Đừng nói bên trong xe không gian vốn chính là nhỏ hẹp khép kín, coi như là lúc vừa rồi ở dưới sân khấu có chút trống trải như vậy, Nguyễn Đào nói cũng có thể bị bọn họ nghe hiểu.

Hai người khác lập tức vẻ mặt "Đậu má tôi ăn được cái dưa lớn gì vậy thật sự sẽ không bị Tô Mạn diệt khẩu chứ", đều tự làm bộ như không có nghe thấy nhìn về phía phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Ha ha, phong cảnh ngoại ô thật là đẹp, hai bên đường cao tốc ngoại ô đều đẹp như vậy.

Tô Mạn tất nhiên cũng nghe được Nguyễn Đào chửi thầm, cô khẽ nhíu mày: "Em hi vọng tôi mở cửa cho cô ấy?"

Nguyễn Đào không ngờ lời mình nói bị Tô Mạn nghe được, lập tức phản bác nói: "Chị mở cửa cho ai liên quan gì đến em?"


"Tôi chỉ mở cửa cho em."

"Nửa đêm em đi gõ cửa phòng chị lúc nào?"

"Rất nhiều lần, lúc ở nhà em, lúc ở nhà tôi, lúc ở khách sạn, đều có."

Hai người ở ghế sau em tới tôi đi, hoàn toàn không có kiêng kỵ đến phía trước có hai cái quần chúng ăn dưa từ ngay từ đầu vẻ mặt khiếp sợ đến lúc sau đã có chút chết lặng.

Dù cho hôm nay các nàng nói chuyện khác, Vu Thanh và Chu Túc Túc cũng đã vô cùng minh phẩm biết một cái chân tướng.

Mặc kệ các nàng nói cái gì, đều là đang trần trụi ân ái.

Nghĩ như vậy, hai người cũng bình tĩnh theo, còn có thể chen vào vài câu thích hợp trong lúc Tô Mạn và Nguyễn Đào tranh cãi phát biểu một ít cái nhìn đến từ góc nhìn quần chúng ăn dưa.

Nguyễn Đào hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.

Tô Mạn nghiêng đầu nhìn mặt Nguyễn Đào, hiện tại nàng đang tức giận, rõ ràng là tức giận.

Chỉ là không biết tức giận đến mức nào.

Tô Mạn không quá chắc chắn suy nghĩ hiện tại của Nguyễn Đào, dứt khoát cũng liền ngậm miệng không nói nữa, miễn cho mình nói nhiều nói nhiều sai khiến cho Nguyễn Đào phản ứng càng lớn.

Nhưng cô không ngờ mãi cho đến khi cơm nước xong xuôi, mọi người tuyệt đối không đề cập tới Hoàng Nhiễm Nhiễm thì thôi, dù sao chương trình đều là phát sóng trực tiếp, thật ra cũng không phải ảnh hưởng đến tỉ lệ người xem.

Dù sao hiệu quả nên có ở mấy ngày hôm trước đều đạt được, đạo diễn Ninh là người gặp qua sóng to gió lớn, ở trong giới giải trí phát hiện nghệ sĩ là có vấn đề như vậy cũng không hiếm thấy.

Cô ấy trông có vẻ bình thản, những người còn lại cũng thả lỏng tâm tình theo.

Một bữa cơm gió êm sóng lặng, Nguyễn Đào vẫn luôn nhỏ giọng nói chuyện với Bạch Giản, cũng không nhìn Tô Mạn lấy một cái.

Xa lạ thật giống như hoàn toàn không biết người này, khiến cho Bạch Giản cũng nhìn Tô Mạn nhiều lần.


Cũng không phải cái gì khác, chỉ là ánh mắt Tô Mạn nhìn Nguyễn Đào thật sự là quá trần trụi, làm cho người ta nhìn liền cảm thấy... ánh mắt này giống như là không có mặc quần áo.

Quá nóng bỏng, không có bất kỳ che dấu đường sống, giống như là muốn trực tiếp xé toạt Nguyễn Đào nuốt vào bụng.

Bạch Giản cũng nhìn không nổi nữa, Nguyễn Đào còn vẻ mặt không có việc gì, một ánh mắt cũng không để lại cho Tô Mạn.

Tô Mạn ở trong lòng hít một hơi, xem ra là thật sự tức giận rồi, còn giận đến không nhẹ.

Sau khi cơm nước xong mọi người ai về nhà nấy, Bạch Giản kéo Nguyễn Đào cùng đi đến bãi đỗ xe, chợt nghe Tô Mạn ở phía sau gọi một tiếng tên Nguyễn Đào.

Giọng nói của cô có chút nặng nề, mang theo một ít rõ ràng không vui.

Có lẽ là người thân ở địa vị cao có một ngày thế mà lại bị bỏ lại, đường đường là đại ảnh hậu cũng cảm nhận được tôn nghiêm của mình bị người ném ở dưới chân không chút lưu tình nghiền ép mang đến khó chịu.

"Đào Đào...... tôi, em có thể nghe tôi nói rõ ràng không? Cũng không thể hoàn toàn không cho tôi giải thích đã tuyên án tử hình cho tôi."

Bước chân Nguyễn Đào dừng lại, nàng có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Tô Mạn.

Đối phương đứng dưới bầu trời đêm, gió thổi bay mái tóc dài của cô, làm cho cả người cô đều có vẻ như là một mỹ nhân cao không thể với tới dưới ánh trăng.

Nguyễn Đào mở miệng, cười khổ nói: "Chị nói cái gì vậy? Chúng ta vốn không phải là người cùng một thế giới, hiện tại có thể trở lại thế giới của chính mình, là một chuyện tốt, chị nói có đúng hay không? Nói cái gì mà tuyên án tử hình mà không tử hình nghiêm trọng như vậy, lẽ nào ngay từ đầu đã bị chẳng hay biết gì, người bị tuyên án tử hình, không phải là tôi sao?"

Chuyện hôm nay đả kích Nguyễn Đào quá lớn.

Bất kể là đoạn tình cảm hoang đường kia của nàng bị đặt dưới ánh mặt trời, hay là bị hai vị đương sự ở trước mặt nàng phân tích nguyên trạng sự tình ra, đối với Nguyễn Đào mà nói đều giống như là bị tát một cái thật mạnh.

Đã từng thích là chuyện cười, hiện tại thích cũng là chuyện cười.

Nàng đột nhiên cảm thấy mình thật sự rất mệt mỏi.

"Tạm biệt, cô Tô, mời chị trở lại thế giới của chính mình đi, tôi cũng phải trở về thế giới của tôi. Thế giới của chúng ta, vốn không có bất cứ quan hệ gì."