Nguyễn Đào vốn đã ngọt ngào, giọng nói cũng mềm mềm mại mại.
Bình thường nói một câu thì cũng giống như làm nũng, chớ nói chi là hiện tại cố ý kéo dài điệu kéo dài thanh âm, thật giống như có một vạn con bướm đang nhảy múa trong lòng Tô Mạn.
Ruột gan cồn cào.
Người ngoài cửa hiển nhiên là dừng lại bước chân, Nguyễn Đào đều có thể nghe được một tiếng hít khí lạnh vào rõ ràng.
Tô Mạn không biết Nguyễn Đào đang giở trò gì, nhưng hành vi như vậy rơi vào trong mắt cô.
Đáng yêu muốn chết.
Nguyễn Đào thấy Tô Mạn chỉ nhìn mình cười, một câu cũng không nói, trong lòng lại càng tức giận.
Mẹ kế có phải cảm thấy mình phá hỏng chuyện tốt của dì ta hay không!
Nguyễn Đào hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, lại cao giọng nói.
"Cô Tô ~ cùng nhau ngủ nha ~ "
Những lời này còn bị Nguyễn Đào cố ý kéo dài âm cuối, cuối cùng chính là một tiếng đặc biệt triền miên lại kiều diễm.
Hoàng Nhiễm Nhiễm ngoài cửa gần như là chạy trối chết, dép lê giẫm lên thảm mềm mại của khách sạn cũng đủ để mang theo một tiếng vang.
Cũng có thể đủ nghe ra được đối phương hoảng loạn.
Nguyễn Đào cảm thấy mỹ mãn nhếch khóe miệng, lại khiêu khích nhìn thoáng qua Tô Mạn.
Mặt Tô Mạn có chút đỏ, giống như còn có chút không thể tin nhìn Nguyễn Đào.
"Cô nói, muốn ngủ cùng tôi?"
Nguyễn Đào vội vàng nhét sữa rửa mặt trên tay vào trong lòng Tô Mạn, tay lại không cẩn thận đụng phải thân thể mềm mại của đối phương, một xúc cảm trơn nhẵn giống như cánh hoa trong nháy mắt truyền tới, làm cho Nguyễn Đào cũng nhịn không được mà nổi da gà.
Tô Mạn trên tay cầm sữa rửa mặt nàng đưa tới, trên khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh được vẫn có chút kinh ngạc.
Nguyễn Đào không bỏ qua lỗ tai hơi hồng nhuận của đối phương.
Nhận thức này khiến Nguyễn Đào mở to mắt, một đôi mắt hạnh đều là kinh ngạc không thể tin.
Trêu chọc mẹ kế chẳng những có thể đem con ruồi nhỏ bên cạnh nàng đuổi đi, còn có thể nhìn mẹ kế mất mặt ở trước mặt nàng!
Nguyễn Đào cười hì hì liếm liếm miệng: "Sao có thể chứ, tôi đương nhiên lựa chọn ngủ phòng của mình!"
Nói xong câu đó thì lòng bàn chân như bôi dầu mở cửa chạy.
Chờ nàng vui vẻ rời đi, nụ cười trên mặt Tô Mạn mới nở rộ.
Cô cầm sữa rửa mặt Nguyễn Đào đưa tới ném lên trên bàn trong phòng tắm, chỗ đó còn đặt một chai sữa rửa mặt cô vừa mới bóc seal.
Nguyễn Đào sao lại cảm thấy cô không có sữa rửa mặt dùng?
Người phụ nữ trong gương xinh đẹp động lòng người, trang điểm trên mặt tinh xảo chói mắt, vừa rồi còn có chút biểu tình quẫn bách và ngượng ngùng, hiện tại lại thay đổi một bộ gợi lên khóe môi cười, nụ cười này thấy thế nào cũng nguy hiểm, giống như là một đóa hoa anh túc nở rộ.
Tô Mạn nhìn lỗ tai có chút hồng nhuận của mình.
Cô không có bỏ lỡ biểu tình vừa rồi của Nguyễn Đào, quả thực là vui mừng khôn xiết không cần che giấu.
Là bộ dáng vừa rồi lấy lòng tới Nguyễn Đào rồi? Làm cho nàng cảm thấy chính mình cũng sẽ mất mặt trước mặt nàng nhỉ.
Vẫn là buổi chiều Đường Diệp nói, khi nào mới có thể nhìn bộ dạng Tô Mạn mất mặt.
Tô Mạn đột nhiên cảm thấy có lẽ Nguyễn Đào cũng muốn nhìn thấy, đối với cô mà nói biểu tình vừa rồi như vậy chẳng qua cũng chỉ là chuyện hạ bút thành văn.
Nhưng nếu như có thể làm Nguyễn Đào cảm thấy như vậy chính là nàng đắn đo chính mình, vậy Tô Mạn cũng cảm thấy không hẳn là không thể.
Nếu Tiểu Đào Tử muốn chơi trò chơi, cô liền cùng nàng chơi một chút là được.
Tô Mạn tẩy trang xong cầm điện thoại lên liền thấy tin nhắn của Đường Diệp.
Đường Diệp: Vừa rồi mình bảo Nguyễn Đào đưa sữa rửa mặt cho cậu, nhận được rồi chứ?
Đường Diệp: Lúc này nửa đêm bị gõ cửa là cảm giác gì?
Tô Mạn nhếch khóe miệng lên, hàn ý quanh thân cũng tiêu tán, trên mặt mới vừa rửa qua mang theo một tầng hơi nước nhợt nhạt, khiến cô thoạt nhìn đặc biệt thân thiện.
Cô nhanh chóng trả lời đối phương: Cũng không tệ lắm.
Nguyễn Đào tự nhận là hung hăng hòa nhau một ván ở chỗ Tô Mạn cả đêm nay ngủ vô cùng ngon, trong mộng đều đạp lên đầu Tô Mạn cười ha ha.
Sáng sớm hôm sau chương trình tạp kỹ liền bắt đầu quay, Nguyễn Đào tinh thần sảng khoái đi theo Bạch Giản vào trong phòng nhỏ.
Trên mặt Bạch Giản lại có hai vành mắt thâm quầng, chuyên viên trang điểm vội vàng dùng lớp che khuyết điểm thật dày che lại cho cô nàng.
Nguyễn Đào ngủ ngon, khí sắc cũng tốt, chẳng cần trang điểm cũng được.
Nàng tựa vào đó nhìn Bạch Giản trang điểm, chuyên viên trang điểm đã cực kỳ cố gắng mới che giấu màu xanh đen trước mắt Bạch Giản.
"Giản Giản, tối hôm qua cậu trộm bò hả?
Bạch Giản chớp chớp mắt, sau khi chuyên viên trang điểm trang điểm xong mới ngượng ngùng cười cười.
"Tối hôm qua ngủ không ngon giấc, mất ngủ."
Bạch Giản luôn luôn ngủ không quá ngon giấc, Hoàng Nhiễm Nhiễm và Hoa Ninh cũng còn đang trang điểm, Nguyễn Đào nghe xong cũng không hỏi tiếp.
Sau khi trang điểm xong tổ đạo diễn liền bắt đầu buổi quay hình hôm nay.
"Lần trước chúng ta căn cứ vào điểm tích lũy của mọi người trên đảo để quyết định bữa sáng hôm nay, vị trí thứ nhất là cô Tô và Đào Đào, tổng cộng có sáu điểm tích lũy, vị trí thứ hai là đội của Tiểu Sư và Giản Giản, tổng cộng năm điểm tích lũy, ba đội khác đều là ba điểm tích lũy."
Thật ra tuần trước trong buổi phát sóng trực tiếp tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, điểm tích lũy của Tô Mạn và Nguyễn Đào đều là nhặt được ở bụi cỏ và trong rừng.
Sư Ân và Bạch Giản thuần túy cũng là vận khí tốt, ở trên đảo nhỏ dạo qua vài vòng liền có hai cụ già tặng bọn họ mấy điểm tích lũy.
Tiêu Hiểu vốn đối với loại trường hợp này như cá gặp nước, thế nhưng lực chú ý của hắn đều ở trên xiên cá và leo cây, đối với tìm điểm tích lũy ngược lại không có hứng thú.
Hai đội Hoa Ninh và Vu Thanh đều tùy tâm sở dục tìm thẻ, nhưng Hoa Ninh và Bạch Kỳ lại bất ngờ có cảm giác CP, trên cơ bản nhìn thấy bọn họ cùng chung khung hình thì có không ít người quét màn bình luận.
Dù sao CP ngự tỷ và cún con thật sự là quá dễ đẩy.
Hơn nữa Bạch Kỳ còn vô cùng lễ phép, động một chút chính là "Chị ơi, chị nghỉ ngơi một chút đi, để em làm cho."
Bão bình luận đều là tiếng hò hét lớn【A a a a】.
Thậm chí có người đem Hoa Ninh trở thành Hoa Á Hiên, thử hỏi ai không muốn có được vui vẻ như vậy!
Trình Huy và Vu Thanh cũng là một đội CP ngược hướng, vốn dĩ đạo diễn Ninh còn đang lo lắng, kết quả không nghĩ tới Trình Huy và Vu Thanh trong phòng phát sóng trực tiếp tất cả đều là bình luận đẩy thuyền, tuy rằng đều là văn học bữa ăn thay thế (1).
Một nam diễn viên khác không tham gia chương trình tạp kỹ, cũng chính là CP thật của Vu Thanh trong phim song nam chủ, sau khi phát sóng trực tiếp lại trở thành người thắng lớn nhất.
Cũng là điều mà tổ đạo diễn không ngờ tới.
Nhưng Trình Huy ngược lại cũng không ngại, nhiệt độ vị diễn viên đóng cùng Vu Thanh kia có thể cho hắn cọ xát cũng không tệ!
Những minh tinh hạng A các người làm sao có thể hiểu được sự hèn mọn của tuyến 18 chứ!
Cảm giác thỏa mãn khi quay chương trình tạp kỹ tình yêu của đạo diễn Ninh đều ở Hoa Ninh và Bạch Kỳ, còn có Sư Ân và Bạch Giản, ngay cả Tiêu Hiểu và Hoàng Nhiễm Nhiễm cũng có làn sóng nhỏ fan CP.
Fans cảm thấy khí chất thảo hán trên người Tiêu Hiểu và hơi thở tú ngoại tuệ trung của Hoàng Nhiễm Nhiễm ở vùng sông nước Giang Nam.
Vô cùng giống ngư dân và vợ của hắn......
Về phần nhiệt độ cao nhất của cặp CP kia.
Đạo diễn Ninh không dám nói, dù sao ai biết Tô Mạn thấy chuyện này thế nào!
Đạo diễn Ninh sờ sờ cằm, đem những thứ dùng vào bữa sáng hôm nay phân ra.
"Hệ thống tích điểm của chúng tôi, nhưng cũng phải chơi một trò chơi. Ở trong những tấm thẻ thức ăn này lựa chọn ra đồ ăn bạn cho rằng đồng đội của bạn thích, nếu lựa chọn đúng mới có thể ăn nha ~"
- ------------------------
Chú thích
(1) Văn học bữa ăn thay thế: "Bữa ăn thay thế" là một cách đọc mới được sinh ra từ văn hóa fanfic trên Internet, một số độc giả khi đọc văn bản sẽ tự thay thế vai trò trong văn bản bằng một nhân vật nào đó hoặc một nhân vật nào đó trong trí tưởng tượng và từ đó đạt được khoái cảm kể chuyện tiêu dùng. Phương thức đọc này đã hình thành phong trào trong mấy năm gần đây. Độc giả dựa vào yếu tố tương tự giữa tư liệu thực tế "bữa ăn thay thế" và nhân vật mình yêu thích, giúp nhân vật có thể chia sẻ những câu chuyện nhỏ do "bữa ăn thay thế" cung cấp, đồng thời mang đến sự giao lưu đồng thuận hiệu quả cao trong cộng đồng yêu thích cùng một nhân vật. Mặc dù "bữa ăn thay thế" không lấy sáng tạo làm mục đích, nhưng không phải không liên quan đến sáng tác, người sáng tác có thể tự giác kêu gọi tài nguyên tự sự chia sẻ cho cồng đồng xã hội, cũng khiến sáng tác kết hợp chặt chẽ với xã hội, khiến sáng tác văn học và cuộc sống văn học giao thoa sâu sắc hơn. (Nguồn: Lý Hạo Dĩnh, Tạ Hân Nguyệt. "Bữa ăn thay thế": hiệu quả cao cơ sở dữ liệu tiêu dùng và trao đổi cộng đồng [J]. Lý thuyết và phê bình văn học, 2022 (06): 127-136.)