Nguyễn Danh Thành nói vô cùng thản nhiên, người đàn ông bên cạnh cũng vẻ mặt dịu dàng nhìn ông.
Tô Mạn liền hiểu, gia hỏa người này đến trung niên tìm được chân ái, chính là vị tiên sinh này.
Hai người thoạt nhìn quả thật tình cảm không tồi, Tô Mạn nhặt mắt liền mỉm cười.
"Chúc mừng Nguyễn tổng. Còn về kỳ thị? Tôi không có ý nghĩ như vậy, tôi học đại học tại Học viện Hoàng gia, tiếp thu giáo dục cũng là bình đẳng."
Nguyễn Danh Thành lập tức liền kích động lên, càng thêm kiên định muốn đề nghị cùng Tô Mạn kết hôn.
"Tôi biết sẽ thiệt thòi cho cô, tôi muốn kết hôn thật ra là muốn có người có thể chăm sóc con gái của tôi, Tô tiểu thư không phải gần đây cũng bị chuyện này phiền não sao? Nghe nói lão thái thái thúc giục, chúng ta đăng ký kết hôn, cũng không cần làm hôn lễ, chỉ đôi ba năm thôi, Đào Đào trưởng thành thì chúng ta chia tay, trong khoảng thời gian này chỉ cần là tài nguyên Tô tiểu thư muốn, tôi đều sẽ thỏa mãn cho cô."
Trong đầu Tô Mạn xẹt qua khuôn mặt Nguyễn Đào, mấy ngày hôm trước nàng còn phát sốt, cả người đều nóng rang ôm mình gọi mẹ, tiểu nha đầu như vậy, hẳn là nhớ mẹ của mình lắm.
Cô cứ ma xui quỷ khiến như vậy đồng ý.
Trên thực tế ở trên danh nghĩa Nguyễn Danh Thành quả thật là người bạn đời tốt.
Ông giúp Tô Mạn giải quyết rất nhiều việc của Tô gia, ngay cả Tô Mạn ở giới giải trí một chút sự tình Nguyễn Danh Thành đều nhận thầu, mấy năm nay tài nguyên của cô càng tốt đến thái quá.
Tuy rằng dựa vào thực lực của cô thì những tài nguyên đó đều tay không bắt được, nhưng chính mình phải đi tranh thủ và có người đưa tới cửa xác thật cảm giác không giống nhau.
Hơn nữa, Nguyễn Danh Thành vẫn luôn cảm thấy việc Tô Mạn, một đại mỹ nữ trẻ tuổi làm mẹ kế của Nguyễn Đào là một sự thiệt thòi, càng là nên cố gắng bù đắp, đại bài đại ngôn quốc tế của Tô Mạn mấy năm nay đều là xếp hàng dài.
Nhưng chỉ có bản thân Tô Mạn biết, giao dịch này cô rốt cuộc có lỗ hay không.
Tô Mạn cũng không quan tâm Nguyễn Danh Thành hiện tại là ở nước Mỹ hay là ở Úc: "Cô không gặp ba của cô mấy tháng rồi?"
"Hai ba tháng đi, khoảng thời gian trước ông ấy có gửi cho tôi một số đặc sản tùm lum tùm la, bây giờ tôi còn chưa có khui hàng, chờ sau khi trở về xem thử.
Đây là một sở thích của Nguyễn Danh Thành.
Mỹ kỳ danh viết mặc kệ đi đến đâu cũng đều phải tặng cho con nhà mình một số sản phẩm đặc sắc của địa phương.
Để cho đứa nhỏ Nguyễn Đào này biết cha ruột nhà mình là nhớ mình, nhưng trên thực tế Nguyễn Danh Thành yêu con lại có hạn, thường xuyên mấy tháng không ở trong nước.
Thần sắc Tô Mạnđã xảy ra một ít biến hóa rất nhỏ.
iệnNguyễn Đào không thích khui bưu kiện, thường xuyên tích lũy một đống lớn bưu kiện một chỗ sau đó đều bảo bảo mẫu trong nhà khui cho nàng.
Dựa theo lời nàng nói chính là quá trình khui hàng chính là lãng phí thời gian, không bằng trực tiếp nhìn đến bên trong rốt cuộc có thứ gì.
Nguyễn Đào lại giống như nghĩ tới cái gì đó: "Ai nha, nhắc mới nhớ tháng trước là sinh nhật của tôi, tôi liền nói tháng trước tại sao lại nhận được nhiều bưu kiện như vậy, hẳn là có quà bạn bè gửi tới cho tôi, ai nha toi rồi, lần này trở về phải mở ra xem thử."
Hiện tại là tháng mười, sinh nhật Nguyễn Đào thì ở tháng chín.
Tô Mạn không nói gì nữa, cô duỗi tay tháo mũ bảo hộ trên đầu mình xuống, không cho cameras có thể quay đến biểu tình của mình.
Nguyễn Đào chú ý tới hành động của cô, hỏi một câu: "Làm sao vậy?"
Ngữ khí Tô Mạn bình đạm: "Nóng."
Một câu hết sức bình thường, tổ đạo diễn cũng không dám nói với Tô Mạn rằng cho dù có nóng thì cô cũng phải mang camera lên, bão bình luận đều là thuần một sắc 【 Mạn Mạn vất vả rồi.】, đạo diễn Ninh lựa chọn làm lơ trường hợp này.
Màn ảnh khác trên đảo bởi vì lý do góc nhìn, hoặc nhiều hoặc ít có rất nhiều màn ảnh vô pháp quay tới.
Mặt Tô Mạn dừng ở dưới bóng cây, sắc trên mặt cũng làm người thấy không rõ.
Nguyễn Đào đi theo phía sau cô, lại có thể trực quan lại rõ ràng cảm nhận được trên người cô kia loáng thoáng có hàn ý.
Tại sao đột nhiên lại tức giận?
Nàng cũng chưa nói cái gì không nên nói mà?
Chẳng lẽ là vì ba nàng gần đây không liên lạc với mẹ kế mà chỉ liên lạc với nàng nên mẹ kế tức giận?
Nguyễn Đào càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, tục ngữ nói ở trong tình yêu của cha mẹ con cái đều là tổn thương, dứt khoát cũng không đi tìm xúi quẩy.
Nguyễn Đào vừa chửi thầm Tô Mạn người này chính là phù thủy hỉ nộ vô thường.
Nàng chính là có bệnh mới có thể cảm thấy Tô Mạn hôm nay đối xử tốt với nàng, đều là cá sấu giả dối quan tâm, nói không chừng đều bởi vì camera đang quay, Tô Mạn không muốn Nguyễn Danh Thành nhìn thấy quan hệ của các nàng trên thực tế.
Càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy, vẻ mặt Nguyễn Đào căm giận đi theo phía sau Tô Mạn.
Vừa ở trong lòng mắng mẹ kế mặt đen ác độc này của chính mình.
Thuận lợi tìm thấy Sư Ân và Bạch Giản, Sư Ân từ nhỏ đã cùng Nguyễn Đào nhảy nhót lung tung, tuy rằng không có bản lĩnh xiên cá nhưng leo cây hái quả vẫn là rất đơn giản, hai người cũng không chịu đói.
Sư Ân nhìn Nguyễn Đào và Tô Mạn đi tới, liền hưng phấn vẫy tay với Nguyễn Đào.
Muốn đi lên chào hỏi Tô Mạn thì nhìn đến vẻ mặt Tô Mạn lạnh băng đứng ở nơi đó, Sư Ân liền run cầm cập, làm bộ không nhìn thấy cảnh tượng này, xoay qua đi liền kéo Nguyễn Đào lại đây.
Anh nhỏ giọng nói: "Đào Đào, em và chị Mạn Mạn lại cãi nhau à?"
Nguyễn Đào có chút không thể hiểu: "Cái gì gọi là lại? Cô ta lại tức giận khi nào? Không phải vừa rồi còn khá tốt sao?"
Hai người nói chuyện nhỏ tiếng, thiết bị thu âm cũng không thu được bọn họ đang nói cái gì, từ góc nhìn của người xem nhìn hai người chính là đang nói thì thầm.
【CP Ân Đào chính là ngọt nhất vũ trụ!】
【Sư Ân và Bạch Giản cũng rất ngọt, học bá IQ cao và tiểu công chúa ba lê, đẩy thuyền đẩy thuyền.】
【Kiên định đẩy thuyền Mạn Đà La Đào Trấp (1)!】
Đạo diễn Ninh nhìn trên bình luận một chuỗi fans CP của Nguyễn Đào và Tô Mạn, ba chữ "tôi già rồi" đã nói đến mệt rồi, bỏ đi, chỉ cần có nhiệt độ, CP gì không phải CP gì, CP gì yêu đương không phải yêu đương.
Nói tóm lại đây vẫn là một chương trình tạp kỹ tình yêu làm nhân tâm sinh phơi phới....
Đạo diễn Ninh không ngừng tẩy não chính mình, sau đó cũng không đi ngăn cản mọi người đẩy thuyền, ngược lại phó đạo diễn đi lại đây.
"Đạo diễn, hiện tại trên Weibo đã có CP Sư Ân và Bạch Giản, CP Sư Ân và Nguyễn Đào, còn có CP Nguyễn Đào và mọi người."
Đạo diễn Ninh: "??? Cái quái gì vậy?!"
Phó đạo diễn kiên định gật đầu: "Trong đó có fans CP Nguyễn Đào và Tô Mạn là nhiều nhất, tên CP bọn họ cũng nghĩ ra rồi, tên là Mạn Đà La Đào Trấp."
Đạo diễn Ninh cảm thấy chính mình đều sắp hỏng mất rồi: "Nhưng mà Tô Mạn sẽ không giết tôi chứ?"
Phó đạo diễn: "Buổi sáng Nguyễn Đào và Phù Hi Dương cũng xoát lên một đợt fans CP, fans nào mà chẳng phải fans, CP nào chẳng phải tình yêu? Ngài nói với Tô ảnh hậu một tiếng, xem thử ý của cô ấy như thế nào không phải được rồi sao."
Bây giờ Tô Mạn không mang mũ bảo hộ, đạo diễn liền lấy ra di động gửi tin nhắn cho Tô Mạn.
Tô Mạn nhìn di động, nửa ngày sau mới trở về một câu.
"Tên CP không tồi."
Đạo diễn Ninh: "???"
Được rồi, chính chủ cũng không ý kiến, cô ấy còn có thể nói gì sao?
Mạn Đà La có độc, Tô Mạn cũng có độc, kéo theo fans CP này cũng có độc.
Nguyễn Đào cũng thấy Tô Mạn cầm di động, nàng run rẩy chỉ chỉ Tô Mạn: "Trên đảo không phải không có tín hiệu sao?"
Tô Mạn nhìn nàng như thể nàng bị thiểu năng trí tuệ.
"Không có tín hiệu, sao mà phát sóng trực tiếp?"
Nguyễn Đào: "......"
Điện thoại của nàng từ khi đến đảo không có tín hiệu, nàng liền tưởng trên hải đảo không có tín hiệu, dù sao tổ đạo diễn còn định vị lịch trình hôm nay là "sinh tồn trên hoang đảo".
Hoang đảo thật ra không tính là hoang, cho nên tín hiệu thật ra cũng là có?!
Vẻ mặt Nguyễn Đào như bị sét đánh, từ trong túi lấy di động của mình ra liền bắt đầu xem xét.
... Được thôi, là khe cắm sim của nàng bị lỏng, sim điện thoại cũng không cắm chắc.
- ------------------------
Chú thích
(1) Mạn Đà La Đào Trấp: tên CP của hai mắm có nghĩa là cà độc dược (mạn đà la) và nước ép đào (đào trấp).