"Nhìn chằm chằm camera cho tôi, thấy người nào khả nghi bước lên tầng cao nhất đều phải báo cáo lại, Kaito Kid có khả năng ngụy trang thành bất kỳ ai, không được để cho hắn qua mặt chúng ta!"
Thanh tra Nakamori cầm bộ đàm lớn tiếng ra lệnh.
"Ôi ôi ~ Đây không phải là thợ săn Kaito Kid, thanh tra Nakamori nổi tiếng của Đội 2 đó sao?" Một giọng nữ từ phía sau truyền đến, không đợi Nakamori Ginzo quay đầu, bả vai ông đã bị người đó choàng lấy.
"?!" Nakamori Ginzo mở to hai mắt, một khuôn mặt vừa quen vừa lạ đột nhiên xuất hiện bên cạnh làm ông giật mình hoảng sợ.
"Lần đầu gặp mặt~ Nghe nói gần đây công tích vĩ đại của kẻ hèn này đã may mắn được các tổ đội truyền tai nhau, đặc biệt còn rất được các đồng sự ở Đội 2 hoan nghênh." Hanada Saharuna ngoài cười trong không cười nhìn Nakamori Ginzo: "Tôi vẫn luôn muốn tranh thủ thời gian để đến chào hỏi các tiền bối chút, không ngờ nhanh như vậy mà đã gặp được ngài.....Thật là trùng hợp~"
"!!" Biểu tình trên mặt Nakamori Ginzo cứng lại cả rồi.
Sau vụ đánh bom, Hanada Saharuna với thành tích hành hung thủ phạm đã nổi danh toàn Nhật Bản, nhưng tiếng tăm của cô trong Sở Cảnh sát còn cao hơn gấp bội. Cảnh tượng thành công bắt được hung thủ trong một giây cuối cùng kia quả thực cứ như là trong phim siêu anh hùng vậy.
Cho dù hành động của cô vô cùng tàn bạo, nhưng điều đó cũng không ngăn cô trở thành đối tượng mà các thanh tra trẻ sùng bái. Ngược lại, hầu hết các cảnh sát lâu năm đều cho rằng cô nhóc mới vào nghề này tuổi trẻ nóng nảy, tuyệt đối là cái gai khiến cấp trên đau đầu.
Bởi vì người của Đội 2 Phòng Điều tra Tội phạm được chia thành 2 độ tuổi, người trẻ thì rất trẻ, còn người già thì xấp xỉ trên dưới Nakamori Ginzo. Hơn nữa khoảng thời gian này Kaito Kid lại rất im hơi lặng tiếng, cho nên bọn họ vô cùng nhàn rỗi. Vì vậy sau khi vụ đánh bom xảy ra, người của Đội 2 thường xuyên tiến hành tranh luận về hành vi của Hanada Saharuna.
Vốn dĩ ban đầu nhiệt độ bàn tán về Hanada Saharuna trong Sở Cảnh sát đã rất cao, nhưng từ khi có Đội 2 gia nhập vào thì đã ngay lập tức vọt lên top 1, trực tiếp đè đầu Matsuda Jinpei trở thành đề tài nóng hổi nhất. Cái danh hiệu "Nữ cảnh sát bạo lực nhất Nhật Bản" của cô cũng được người của Đội 2 kêu đến hăng say.
Nakamori Ginzo thường xuyên lo lắng chuyện này sẽ đến tai chính chủ, Hanada Saharuna nóng tính như vậy, ông sợ đám cấp dưới kia của mình sẽ bị đánh cho kêu cha gọi mẹ.
Không ngờ cứ sợ cái gì là cái đó tới. Nhìn đi, không phải là chính chủ tìm tới cửa rồi sao?
Rõ ràng chức vị của Nakamori Ginzo cao hơn Hanada Saharuna, nhưng thời điểm đối mặt với cô lại vì chột dạ mà bị chèn ép khí thế.
Ông nuốt nuốt nước miếng, yếu ớt hỏi: "Ha ha, thanh tra Hanada đấy à? Sao cô lại ở đây?"
Ông nhanh chóng nhìn quét một vòng xung quanh, phát hiện toàn bộ cấp dưới của mình đã trốn sang một bên, hơn nữa khi đối diện với ánh mắt của ông còn đồng loạt quay đi, không có một chút tình đồng chí đồng nghiệp nào.
Nakamori Ginzo nghiến răng, mấy cái đồ chết tiệt này! Rõ ràng là chuyện do các người gây ra, thế mà giờ lại muốn cho cấp trên đội nồi sao?!
Hanada Saharuna cười tủm tỉm nhìn ông: "Là thế này, nghe nói hôm nay Kaito Kid sẽ tới triển lãm khoa học kỹ thuật Suzuki trộm đá quý. Vì để khiêu khích thanh tra Nakamori, cho nên hắn đã giấu thẻ manh mối ở vài ngóc ngách nào đó của tòa nhà. Để tìm được manh mối đó thì không thể không tiến hành lục soát toàn bộ các tầng. Chúng tôi đến đây cũng là vì để giúp thanh tra Nakamori một tay."
"??" Nakamori Ginzo đầu đầy chấm hỏi, nhưng vẫn theo bản năng phản bác: "Không, Kaito Kid đâu có chuẩn bị cái gì...."
Lời của ông còn chưa dứt đã bị Hanada Saharuna đánh gãy, khuôn mặt cô giấu trong bóng râm nhìn Nakamori Ginzo chân thành nói: "Hắn có."
"......." Đối diện gần gũi với Hanada Saharuna, trong nháy mắt Nakamori Ginzo cảm thấy mình gặp phải thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Giây tiếp theo Hanada Saharuna đã một lần nữa nở nụ cười, cô nhét điện thoại vào trong tay ông ngọt ngào bảo: "Thanh tra Nakamori đừng khách khí, thanh tra Megure đã dặn chúng tôi phải tận lực giúp đỡ ngài mà. Không tin cứ hỏi ông ấy là được."
Nakamori Ginzo nhận di động, thanh tra Megure đầu dây bên kia nghiêm túc nói lại cho ông chuyện The Gravedigger giấu người bị hại ở trong tòa nhà của triển lãm. Vì để không rút dây động rừng, bọn họ quyết định lợi dụng tên tuổi của Kaito Kid, thông báo với bên ngoài là để tìm lá bài hắn giấu bên trong nên mới cử rất nhiều cảnh sát đến điều tra.
Nhìn bề ngoài thì là cảnh sát lục soát một cách không mục đích, nhưng trên thực tế là để che đậy việc mấy người Hanada Saharuna kiểm tra những chậu trồng hoa. Muốn giấu một cái lá, biện pháp tốt nhất chính là để nó trong một khu rừng -- đây chính thủ đoạn không bao giờ lỗi thời trong truyện trinh thám.
Lúc Hanada Saharuna đang chắp tay sau lưng cười tủm tỉm nhìn Nakamori Ginzo và Megure Juzo nói chuyện, mấy người Edogawa Conan ở phía sau lặng lẽ ghé đầu vào nhau.
"......Trước giờ em vẫn cảm thấy thanh tra Hanada đối với phương diện (uy hiếp đe dọa người khác) này đúng là rất chuyên nghiệp." Edogawa Conan nhìn Hanada Saharuna cách đó không xa bằng con mắt cá chết, "Anh Amuro, anh chắc chắn (cảnh sát) bọn họ không được huấn luyện cái này thật sao?"
"......Vấn đề này anh cảm thấy không bằng em hỏi thanh tra Matsuda đi, anh chỉ là một thám tử bình thường thôi mà, không hiểu biết nhiều chuyện của (cảnh sát) bọn họ lắm." Một tháng trôi qua, bây giờ Amuro Tooru lại được nhìn vẻ mặt côn đồ parttime kia của Hanada Saharuna thì đã thấy quen.
Rõ ràng hơn một tháng trước anh còn rất phản cảm việc đối phương dùng thân phận cảnh sát để uy hiếp người khác, thế mà bây giờ còn cảm thấy vui mừng vì ít ra cô không lấy đồ vật linh tinh gì đó để làm công cụ uy hiếp.......Đúng là tiêu chuẩn của con người đều sẽ thấp dần theo thời gian mà.
Matsuda Jinpei ngậm thuốc lá cười nhạo một tiếng: "Con nhóc đó còn cần huấn luyện sao? Đó là thiên phú dị bẩm rồi."
Edogawa Conan thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Không sao, dù gì thì ở đây cũng không có phóng viên!"
Matsuda Jinpei: "Chỉ cần không phải viết báo cáo thì thế nào cũng được."
"So với trước kia Thanh tra Hanada đã làm tốt hơn nhiều." Amuro Tooru nói.
"......." Nghe ba người vui vẻ hòa thuận thảo luận, Narihisago Akihito đứng một bên trầm mặc. Anh nhìn ba người phía trước, cảm thấy mình với bọn họ không quá hợp nhau.
Trong nháy mắt Narihisago Akihito hoài nghi có phải mình đã lớn tuổi rồi cho nên mới có sự khác biệt này không.
Không thì vì sao bọn họ có thể nhìn Hanada Saharuna uy hiếp thanh tra cấp bậc cao hơn mình còn lộ ra vẻ mặt vui mừng kia được vậy? Mở to mắt chút coi, cô ấy đang uy hiếp tiền bối của mình đó!
Một cảnh sát! Còn đang uy hiếp tiền bối của mình đó!! Chuyện này với một quốc gia quan trọng trên dưới như Nhật Bản không phải rất kỳ quái hả?
Narihisago Akihito nghĩ mãi cũng không ra. Vị thanh tra cực kỳ am hiểu đấu trí đấu dũng, hơn nữa dùng thực lực để chứng minh cho câu tóc càng hồng xuống tay càng tàn nhẫn này, lại bởi vì đồng liêu của mình mà lâm vào hoang mang.
Bên này, cuối cùng cũng biết được ngọn nguồn qua thanh tra Megure, Nakamori Ginzo nhẹ nhàng thở ra.
Ông cúp điện thoại, khụ hai tiếng rồi nói với năm người trước mặt: "Tình huống đại khái tôi đã rõ.....Kaito Kid đúng là đã giấu rất nhiều lá bài trong tòa nhà. Bởi vì số lượng quá nhiều nên chúng tôi đã yêu cầu tiếp viện, thanh tra Megure đang cử thêm người đến đây, trước đấy xin mọi người hãy gia nhập cùng chúng tôi!"
Nói rồi ông vỗ tay kêu cấp dưới mang bản vẽ cấu tạo tòa nhà Suzuki tới, nói với mấy người Hanada Saharuna: "Mọi người tới thật đúng lúc, chúng tôi vừa rồi đã nghiên cứu qua kết cấu của tòa nhà, cho nên chỗ này có bản vẽ chi tiết, còn có cả sơ đồ bố trí......Mọi người xem đi, chính là cái này."
Lúc này, đồng sự Đội 2 chẳng những mang đống sơ đồ tòa nhà đến, còn dẫn theo cả Suzuki Jirokichi.
Suzuki Jirokichi vừa mới tiến lên đã mặt đầy hưng phấn mà đến thẳng chỗ Hanada Saharuna và Edogawa Conan.
Đầu tiên ông bế Edogawa Conan lên xoay hai vòng vui mừng nói: "Ây dà, Conan-kun cũng đến rồi đấy à! Lúc nãy Sonoko nói nhóc với ông Mori không đến ta còn có chút thất vọng đấy. Có khắc tinh của Kid ở đây, hơn nữa cộng thêm ta, nhất định lần này có thể bắt được Kaito Kid ha ha ha ha!"
"A ha...." Ông bác đã bắt được lần nào đâu? Edogawa Conan cười xấu hổ: "Cháu sẽ cố gắng hết sức ạ."
Sau khi buông Edogawa Conan xuống, Suzuki Jirokichi xoay người lại, hai mắt sáng lên nắm lấy tay Hanada Saharuna: "Vị này chính là thanh tra Hanada trong truyền thuyết phải không? Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu! Lúc trước cô chiếm cứ trang nhất tin tức hơn nửa tháng đã khiến tôi rất ấn tượng! Không ngờ thân thể mảnh mai này lại có thể hành hung tội phạm một cách mạnh mẽ đến vậy, tôi rất thích khí thế của cô!"
"......" Nụ cười trên mặt Hanada Saharuna cứng lại.
Bị Suzuki Jirokichi nhắc tới lịch sử đen tối của mình, cô một lần nữa nhớ tới nỗi sợ hãi khi ngồi chễm chệ trên trang nhất suốt nửa tháng kia, xấu hổ đến cuộn tròn ngón chân lại.
Suzuki Jirokichi bên này vẫn tiếp tục: "Vừa rồi tôi nghe nói thanh tra Hanada tới là để chi viện vụ của Kaito Kid. Đúng là quá tuyệt! Xin hãy bắt lấy tên trộm kia rồi dạy hắn một bài học giúp tôi!
Tốt nhất là đánh gục hắn, sau đó đăng cái mặt sưng vù của hắn lên trang nhất! Thế là tin tức hot nhất nửa tháng tiếp theo chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta!"
Ai thèm lên cái trang nhất chết tiệt kia --!! Trán Hanada Saharuna nảy ra gân xanh.
"Phụt." Matsuda Jinpei không phúc hậu phì cười.
Hanada Saharuna hít một hơi, dùng sức rút tay ra: "Tôi cảm thấy chuyện này nên để sau đi. Hiện giờ việc quan trọng nhất chính là tìm được lá bài mà Kaito Kid giấu đi, có lẽ sẽ có manh mối về hành động đêm nay của hắn!"
Suzuki Jirokichi bị thuyết phục, khoanh tay trước ngực bực bội nói: "Cái tên Kaito Kid kia luôn thích bày trò mánh khóe như vậy. Rõ ràng chỉ còn mấy tiếng thôi lại đột nhiên dùng mấy thứ đồ chơi này để che mắt chúng ta!"
Không, lần này hắn bị oan đó, Kaito Kid cái gì cũng chưa làm mà. Edogawa Conan nhìn về phía Hanada Saharuna.
Hanada Saharuna nghe vậy thì nghiêm túc gật đầu: "Kaito Kid dù sao cũng là đạo tặc đẳng cấp thế giới mà, suy nghĩ của hắn người thường không thể lý giải được. Tóm lại, bây giờ chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm ra thứ hắn giấu đi......Đúng rồi, về sơ đồ bố trí của nơi này, tôi muốn hỏi ngài Suzuki một chút."
Cô cầm lấy bản vẽ mặt bằng của tòa nhà lên: "Cái này, những đồ trang trí có thể di chuyển như chậu trồng hoa ấy, là tầng nào cũng có sao?"
Hanada Saharuna cuối cùng cũng tiến vào chủ đề, mấy người Edogawa Conan lần lượt nghiêm mặt nhích lại gần.
Suzuki Jirokichi không hề phát giác, chỉ nhìn vào bản vẽ lắc đầu: "Không, nếu là đồ trang trí chỉ có chậu trồng hoa được đặt làm riêng để phù hợp với chủ đề triển lãm thôi. Còn về nơi bố trí thì chúng được đặt trên những tầng số chẵn có phần ban công hướng ra bên ngoài.
Trừ tầng 28 và tầng 46 có ban công lớn ra, các tầng số chẵn khác đều được đặt 20 cái chậu hoa. Còn tầng 28 và tầng 46 lớn hơn nên có 60 chậu."
Hanada Saharuna gật đầu với mấy người Edogawa Conan, mọi người đều ngầm hiểu được.
Sau khi có được thông tin, Hanada Saharuna cười nói: "Thật sự cảm ơn ngài Suzuki, vì Kaito Kid giấu rất nhiều lá bài nên chúng tôi muốn xem camera giám sát một chút, có thể sẽ tìm được manh mối gì đó -- Thanh tra Matsuda với thanh tra Narihisago, các anh đi xem cùng ngài Suzuki được không?"
Matsuda Jinpei là người ngoài cuộc nên có thể bình tĩnh nhạy bén phát hiện manh mối, còn Narihisago Akihito vẫn luôn phụ trách vụ án của The Gravedigger nên sẽ hiểu biết đối phương hơn. Để hai người cùng nhau quan sát camera sẽ càng nhanh tìm được tung tích của hung thủ trong tòa nhà.
Matsuda Jinpei và Narihisago Akihito gật gật đầu.
"Còn tôi với Conan và anh Amuro sẽ đi điều tra tấm thẻ mà Kaito Kid lưu lại." Hanada Saharuna nhìn thoáng qua Amuro Tooru cùng Edogawa Conan: "Có hơi nhiều tầng, chúng ta chia nhau ra tìm đi?"
Có Edogawa Conan ở đây, lấy hào quang nhân vật chính của thằng nhóc này thì chắc chắn có thể tìm được The Gravedigger!