Hôm Nay Khoa Diễn Xuất Vẫn Muốn Cùng Thám Tử Đồng Quy Vu Tận

Chương 81




"...... Cho tôi xuống ở chỗ này là được."

Thời điểm xe chạy đến một con phố nào đó, Bourbon ngồi trên ghế phụ đột nhiên mở miệng. 

Vermouth dừng xe lại, tay đặt trên vô lăng nhìn Bourbon mở cửa bước ra: "Anh chắc là không cần tôi đưa đến tận nhà chứ? Trông anh không ổn lắm đâu."

"Không sao, dừng ở đây là được rồi." Bourbon cười cười đóng cửa xe, mặt nạ da người trên mặt đã bị xé xuống.

Vermouth hừ một tiếng: "Bourbon anh đúng là cẩn thận thật, không muốn tôi biết địa chỉ nhà phải không?" 

"Sao có thể chứ, chỉ là không muốn làm phiền cô thôi. Với cả, không phải cô là người yêu cầu giữ khoảng cách trước sao?" Bourbon cười xua tay, "Đi đường cẩn thận nhé." 

Vermouth không nói gì nữa, khởi động xe rời đi. 

Sau khi đứng đợi ở ven đường 10 phút, xác định Vermouth đã thật sự đi xa, Bourbon mới xoay người bước về phía chung cư. 

Bước chân anh luôn bảo trì thong thả và vững vàng, nhưng lúc đi đến một con hẻm nhỏ, thân ảnh của anh khẽ va vào vách tường. Vẻ mặt luôn dùng ý chí để duy trì bình tĩnh tan vỡ, anh xoay người lại một tay ghì chặt phần bụng, nặng nề ngồi bệt xuống đất. 

Hai mắt anh nhắm chặt, vầng trán dưới tóc mai đã chảy đầy mồ hôi lạnh. Bàn tay che bụng run lên từng hồi, anh dồn dập thở ra một hơi, cảm giác dạ dày vừa bỏng rát như lửa lại lạnh lẽo tựa băng. 

Để hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao phó, bị thương vốn dĩ là chuyện rất bình thường, nhưng Bourbon không nghĩ tới một ngày mình lại phải uống rượu đến mức nôn ra như này. Đám người kia đúng là coi rượu như nước lã, mỗi lần anh muốn tìm cớ để từ chối thì đối phương sẽ lại tung ra một cái bánh có nhân to hơn gấp bội. 

Tuy rằng Bourbon lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng đối phương vì để xóa tan hoài nghi của anh, không chớp mắt một cái đã trực tiếp lấy con dấu ra đòi ký hợp đồng. Anh thật sự không nghĩ ra rốt cuộc bọn hắn có ý đồ gì, chỉ có thể ở dưới mí mắt của Vermouth hợp tác cùng cô tranh thủ một chút lợi tức cho tổ chức. 

Tối nay anh đã uống rất nhiều rượu mạnh, yết hầu và dạ dày đều bỏng rát đến phát đau. Nếu không phải có ý chí vô cùng mạnh mẽ thì anh đã sớm ngất đi rồi. 

Nhưng ý chí chỉ có thể giúp anh duy trì tỉnh táo trước mặt kẻ thù, lại không có biện pháp xoa dịu nỗi đau thể xác. Bourbon cuộn tròn người lại, mồ hôi lạnh chảy dài trên má nhỏ giọt xuống nền gạch, lưu lại một vết tích ẩm ướt. 

Tệ rồi đây, Bourbon chạm vào cái trán ướt đẫm mồ hôi cùng động mạch trên cổ mình. Tim anh đập rất nhanh, nhưng hô hấp lại rất bình thường, không có triệu chứng thiếu oxy, hẳn là không phải trúng độc cồn.....

Bourbon cố gắng bình tĩnh phân tích, nhưng đầu óc của anh ngày càng mơ hồ, hai mắt nhòe dần đi. Sau khi sức mạnh cố gắng duy trì bằng sự kiên cường tan đi, anh bắt đầu cảm thấy cả người rã rời, chân tay lạnh băng. 

Bourbon khó khăn móc di động từ trong túi ra, những hàng chữ chồng lên nhau khiến anh không thể nhìn rõ tên của ai với ai trên đó. Ngón tay anh run rẩy, mất một lúc lâu sau mới ấn xong dãy số trong trí nhớ. Nhưng ngay khi anh tưởng mình đã ấn được nút gọi, cả người anh liền ngã xuống.

Di động rơi trên mặt đất, hình ảnh cuối cùng trên màn hình ngừng ở giao diện liên lạc của Kazami Yuya. 

- ------------------------------------

"Đại tiểu thư, đã trễ thế này rồi, thật sự không cần tôi đưa cô về sao?" Tatsu tay xách chiếc vali đựng tiền thuê nhà thu được hôm nay hỏi.

"Không cần đâu không cần đâu, anh mau về nhà với vợ đi, tôi tự về được mà!" Hanada Saharuna xua xua tay: "Lần sau chúng ta vẫn nên đổi sang ban ngày đi, mắc hại anh không có thời gian nấu cơm cho vợ!"

Tatsu tỏ vẻ hoàn toàn không thành vấn đề, trước khi ra ngoài gã đã chuẩn bị bữa tối xong xuôi, vợ về nhà chỉ cần bỏ vào lò vi sóng vài phút là có thể ăn rồi.

".....Tatsu, anh thật đúng là người chồng tốt mà." Rõ ràng gương mặt đáng sợ như vậy, ai ngờ lại là đàn ông 3 tốt như vậy chứ, đúng là hiếm có. 

Hanada Saharuna ôm tay tỏ vẻ mong chờ: "Tôi cũng muốn sau này sẽ tìm được một người giống như anh vậy, biết nấu cơm, đảm việc nhà, lại còn yêu vợ hết mực nữa."

Nói rồi cô buồn rầu nhíu mày:" Nhưng mà đàn ông như vậy đúng là chủng loại hi hữu...... Thôi, không nói chuyện lãng phí thời gian của anh nữa, mau về đi."

"Dạ, hôm nay cũng cảm ơn đại tiểu thư đã chiếu cố!" Tatsu làm một động tác tạm biệt mười phần khí thế, nhanh chóng trèo lên xe đạp của mình. 

Đi được một đoạn, gã đột nhiên quay đầu vẫy vẫy tay với Hanada Saharuna: "Đại tiểu thư nhất định sẽ tìm được một người tốt! Tình yêu cũng giống như ẩu đả trên đường cái vậy, chỉ cần gặp được người châm lửa (tử chiến) với mình, là có thể "làm" ở mọi lúc mọi nơi mà! Cố lên!"

Hanada Saharuna mỉm cười phất tay với gã, mẹ nó tình yêu cũng giống như tử chiến với nhau, còn có thể "làm" mọi lúc mọi nơi, ừm, "làm" là làm cái gì ấy nhỉ? 

Hanada Saharuna bị ý nghĩ đột nhiên nảy ra của chính mình dọa sợ, lập tức ngồi xổm xuống che mặt lại. 

Chết mất! Ở cùng với tên kia mấy ngày, đầu óc cô cũng bắt đầu không bình thường rồi. Vì cái gì lại bị cuốn theo lời nói của đối phương, còn nghĩ "làm" cái gì, cô là biến thái sao? Cho dù là "làm"  gì trên đường thì cũng đều là phạm tội đi?! 

Hanada Saharuna phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, xong đời rồi, ngàn vạn lần không thể để cái miệng đáng sợ của Tatsu đụng phải đồng nghiệp được. Nếu mấy người thanh tra Megure nghe thấy mấy từ lóng đó thì không phải là mất mặt chết sao!

Sau vài phút ngồi bên đường để lấy lại bình tĩnh, Hanada Saharuna buông tay đứng dậy một lần nữa. Cô nhìn nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 10 giờ tối. Kệ đi, kiếm cái gì đó để ăn rồi về nhà cũng được. 

Bận rộn suốt cả một ngày, đến tối lại đi thu thuê, cô mệt sắp chết rồi đây..... Rõ ràng vừa mới được nghỉ phép một tháng, cô lại muốn xin nghỉ ngày mai tiếp rồi làm sao bây giờ.

Bởi vì chỗ này là khu dân cư cao cấp, cách phố ăn uống tuy không xa nhưng vẫn phải đi bộ một đoạn đường. Nhìn những biển hiệu nhà hàng ở phía xa, tốc độ bước chân của Hanada Saharuna dần nhanh hơn. 

Rất nhanh cô đã đến gần con phố ẩm thực, vừa đi vừa đánh giá từng cửa hàng một lượt. Dựa vào kinh nghiệm ở Nhật Bản trong khoảng thời gian này của cô, những nhà hàng ngon đều thường ẩn nấp rất sâu, hoặc là ở góc đường hoặc là ở trong ngõ gì đó.....Ủa, từ từ? Hình như có phải cô vừa nhìn thấy cái gì đó quen quen không?

Hanada Saharuna dừng bước, nhanh chóng lùi lại vài mét, quay đầu nhìn về phía con hẻm nhỏ ven đường. Đúng lúc trông thấy cảnh tượng thanh niên tóc vàng ngã nằm trên mặt đất, cô đột nhiên mở to hai mắt. 

Sao Amuro Tooru lại ở chỗ này? Lại còn ngất giữa đường nữa!

Hanada Saharuna cũng không nghĩ quá nhiều, trực tiếp chạy qua đó. Nhìn người con trai nằm trên mặt đất, cô vội vàng chạm vào động mạch trên cổ anh. Vẫn còn nhịp tim, nhưng lại vô cùng dồn dập. 

Cô nâng mặt đối phương hướng về phía có ánh sáng, chỉ thấy đôi mày anh cau lại, đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, bộ dạng cực kỳ thống khổ. Cô lại sờ vào trán anh, lạnh quá! 

Hanada Saharuna có chút bối rối, chẳng lẽ tên này đột nhiên phát bệnh gì đó sao? Làm sao bây giờ, cô lại không có chút kiến thức y học nào, căn bản nhìn không ra anh ta bị gì hết. Có nên đưa đến bệnh viện không? Anh ta có cầm bảo hiểm y tế theo không nhỉ? Cô cũng không rõ lắm quy trình nhập viện ở Nhật Bản nữa.....Khoan đã, vừa rồi lúc đi thu tiền nhà, hình như cô đã thấy gần đó có một phòng khám.

Nghĩ như vậy, Hanada Saharuna đỡ Amuro Tooru dậy. Cô khoác cánh tay anh trên vai mình, một tay đỡ lưng, một tay vòng qua khuỷu chân anh, bế cả người anh lên. 

Amuro Tooru đang lâm vào hôn mê dựa đầu vào hõm vai cô, vài cọng tóc vàng mềm mại chui vào trong cổ áo Hanada Saharuna, làm cho khuôn mặt cô có chút vặn vẹo.

Ngứa quá đi!

Hai tay của Hanada Saharuna đều đang bận ôm lấy Amuro Tooru, không có cách nào hất tóc của anh ra, chỉ có thể cố gắng chịu đựng. 

Cô bắt đầu cả giận, rõ ràng đang định đi ăn khuya lại đụng phải tên này, lương tâm còn sót lại trong cô lại khiến cô không thể nào bỏ mặc anh ta được! 

A! Chết tiệt! Bế công chúa cái gì, cô mới là người phải được bế mới đúng! Cho dù không thể thì ít ra cũng nên cho cô được ôm người mình thích chứ hả? Cảnh tượng lãng mạn như vậy vì cái gì lại phải lãng phí trên người cái tên thám tử đầu heo này!

Hanada Saharuna cắn răng, đúng là tiện nghi cho anh! Chờ đến lúc tỉnh lại nhất định tôi sẽ tính sổ với anh!

Ôm chặt người trong lồng ngực, Hanada Saharuna chạy nhanh về phía phòng khám. Con phố ẩm thực sau lưng xa dần, những ánh đèn bảng hiệu đủ mọi màu sắc chiếu lên thân hình mảnh khảnh của cô, soi rõ cả từng đường nét trên khuôn mặt. 

Gió đêm lướt qua mái tóc của Amuro Tooru, khơi dậy một chút ý thức trong anh. Đôi mắt tím xám khẽ hé mở, nhìn vẻ mặt nôn nóng của người phía trên một lát, sau đó nhắm lại một lần nữa. 

- ------------------------------------

"Thế nào rồi bác sĩ? Có bị sao không vậy? Cần đưa đến bệnh viện không?" 

Nhìn bác sĩ từ phòng trị liệu bước ra, Hanada Saharuna ngồi ở ghế chờ vội vàng đứng dậy hỏi. 

Bác sĩ ngẩn người sau đó cười nói: "Không nghiêm trọng thế đâu, chỉ là đột nhiên uống nhiều rượu nồng độ cao như vậy khiến cho dạ dày phản ứng mạnh thôi. Tôi đã truyền dịch cho cậu ấy rồi, chờ một lát nữa là có thể về nhà, mấy ngày tới nhớ ăn bổ uống bổ một chút, như canh dinh dưỡng hoặc nước mật ong gì đó......" 

Nói tới đây ông lộ ra biểu tình nghiêm túc: "Về sau không thể uống rượu như vậy nữa, nồng độ cồn trong máu của cậu ta vừa cực kỳ nghiêm trọng, vượt qua cả mức cho phép! Nếu là người bình thường thì có lẽ đã trúng độc cồn rồi, may mà cơ thể cậu ta khỏe mạnh nên mới không có việc gì. Nhưng mà cho dù lần này không sao thì lần sau cũng không chắc. Đừng ỷ mình còn trẻ mà làm xằng bậy như vậy! Cô gái à, cô phải quản chặt bạn trai mình hơn chút đi, đừng dung túng cậu ta uống say nữa!" 

"Anh ta không phải bạn trai tôi!" Hanada Saharuna vội vàng xua tay, ai thèm quản chuyện hắn uống rượu chứ!

Bác sĩ lắc đầu: "Nếu là chồng thì càng phải can ngăn, đàn ông say rượu cũng chẳng phải chuyện gì tốt. Rất ảnh hưởng đến hòa khí gia đình, nếu cậu ta uống say đánh cô thì phải làm sao bây giờ?"

"Hắn mà dám đánh tôi? Tôi nhất định sẽ vả cho một cái!" Hanada Saharuna buột miệng thốt ra, rất nhanh đã phản ứng lại: "Nhưng cũng không phải chồng tôi đâu mà!"

Bác sĩ vươn tay vỗ vỗ bả vai cô, lộ ra biểu tình của một người từng trải: "Không phải bạn trai cũng chẳng phải chồng cô, sao cô phải sốt ruột như thế làm gì? Ngay cả tiềm lực lớn cũng bộc phát, trực tiếp bế người đến đây luôn. Nếu không phải trong lòng tràn ngập tình yêu thì một cô gái đâu thể làm được đến mức đó chứ..... Được rồi, truyền nước nhanh thôi, đợi thêm 10 phút là cô có thể đưa cậu ta về! Đi thanh toán trước đi!" 

Nói rồi liền mặc kệ Hanada Saharuna rời đi.

Đó là do sức cô khỏe được chưa! Cái gì mà tình yêu tràn đầy trong tim, ai thèm yêu hắn chứ——!! Hanada Saharuna tức không nói nên lời, thiếu chút nữa bị nghẹn đến trọng thương.

Cô tức giận dậm chân vài cái, hùng hổ chạy đến chỗ lễ tân thanh toán phí khám bệnh. Hôm sau phải đòi lại tên kia gấp hai lần để bồi thường phí thiệt hại tinh thần cho cô! 

10 phút sau, vị bác sĩ kia lại bước ra một lần nữa, nói Hanada Saharuna có thể đưa người về rồi. 

Hanada Saharuna nhìn người đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh, lại một lần nữa không biết phải làm sao. 

Gì chứ, cô đâu biết nhà tên này ở chỗ nào? Đưa anh ta về kiểu gì được đây? 

Hanada Saharuna nghĩ nghĩ, vươn tay lục lọi vật tùy thân của Amuro Tooru. 

Điện thoại cài khóa không biết mật khẩu, muốn gọi người quen đến đón cũng không được, pass. Ví tiền chỉ có tiền mặt và vài cái thẻ ngân hàng, không có địa chỉ cùng phương thức liên lạc của ai, không thể tìm được nhà để đưa người về, pass. Giấy tờ chứng minh thân phận như thẻ căn cước không mang theo, không thể đến khách sạn ở, pass. 

Chỉ còn lại mấy quán net với quán bar chui...... Thôi đi, để một người hôn mê lại ở mấy cái chỗ đó, nghĩ thế nào cũng thấy bất an.

"Chúng tôi sắp đóng cửa rồi, xin hãy nhanh lên chút." Bác sĩ đột nhiên xuất hiện nói. 

"!!" Hanada Saharuna bị dọa giật mình, vội vàng nói: "Được được! Đi ngay đây!" 

Xong đời, hết cách thật rồi! Hanada Saharuna không nhịn được cắn ngón tay.

※※※※※※※※※※※※※※