Khoảnh khắc Amuro Tooru đặt Hanada Saharuna lên ghế sofa, cô mở mắt.
Amuro Tooru khẽ ngừng thở, bởi vì anh biết rõ sức sát thương của Hanada Saharuna lúc tỉnh ra sao. Trước khi anh kịp mở miệng, cô đã ngồi bật dậy.
Hanada Saharuna nhìn bốn phía xung quanh rồi cáu kỉnh quay sang Amuro Tooru: "Sao lại đem tôi về đây? Tôi phải về nhà!"
Amuro Tooru ngẩn người, địa chỉ mà Matsuda Jinpei nói chính là chỗ này. Hơn nữa anh còn dùng chìa khóa của cô mở cửa, không thể vào nhầm nhà được.
Cuối cùng anh đành lý giải là do cô uống say, vì thế liền nhẹ giọng nói: "Đây chính là nhà của cô mà."
Hanada Saharuna tức giận dùng chân dậm vào tay vịn ghế sofa: "Đây là chỗ tôi sống, không phải nhà của tôi!"
Ai biết được nhà cô ở chỗ nào?!
Amuro Tooru rất am hiểu đạo lý không thể nói chuyện cùng ma men, chỉ có thể tiếp tục dỗ dành: "Được rồi được rồi, đây không phải nhà của cô. Nhà cô ở chỗ nào, để tôi đưa cô về nhé?"
Hanada Saharuna bị lời nói của anh làm cho sửng sốt, cô chớp chớp mắt, đại não lộn xộn chậm chạp chuyển động.
Cô ngơ ngác nói: "Không có, nhà của tôi không ở đây, thế giới này không có nhà của tôi."
Biểu tình của Amuro Tooru trong nháy mắt đình trệ, lập tức hiểu ra ý tứ trong lời cô.
Nói xong câu đó, Hanada Saharuna nhắm tịt mắt lại ngã nằm trên sofa.
Amuro Tooru nhìn cô, có lẽ là bởi vì đang mặc trang phục đi làm, sofa lại chật hẹp, trông cô nằm rất không thoải mái, trong chốc lát còn nhăn mày tỏ vẻ khó chịu, miệng còn lẩm bẩm ngột ngạt quá khó chịu quá.
"......" Amuro Tooru trầm mặc vài giây, thở dài bước vào phòng tắm.
Nhìn thấy anh rời đi, lớp trưởng nhanh như chớp bò lên ghế, dùng móng vuốt nhỏ vỗ vỗ mặt Hanada Saharuna.
【Lớp trưởng [12]: Hanada! Mau tỉnh dậy! Ê này! Đừng ngủ nữa!】
Hanada Saharuna cau mày lại quay mặt đi, vô thức tránh né bàn tay của lớp trưởng.
Nhỏ này sao lại ngủ như chết vậy? Amuro Tooru bà ghét nhất đang nghênh ngang trong nhà kìa, mau tỉnh lại cho tôi!
Lớp trưởng tức giận định tiếp tục vả mặt Hanada Saharuna, nhưng đột nhiên bị người ta nhấc bổng lên, làm cậu sợ tới mức rụt cả chân lại.
"Đừng quấy rầy chủ của mày, cô ấy mà tỉnh dậy thì đáng sợ lắm." Đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Amuro Tooru, sau đó cậu bị đặt lên trên bàn trà phòng khách.
Lớp trưởng lúc này mới nhận ra trên bàn đã nhiều thêm một chậu nước và một cái khăn lông, bên cạnh còn có sữa rửa mặt và nước tẩy trang.
"?" Lớp trưởng đầu đầy chấm hỏi, sau đó cậu liền nhìn thấy Amuro Tooru ngồi xổm xuống bên cạnh sofa, cầm bông tẩy trang lên bắt đầu lau mặt cho Hanada Saharuna.
"?!!?" Lớp trưởng trợn tròn hai mắt.
Cậu đang nhìn thấy cái gì vậy? Amuro Tooru! Thế mà lại rửa mặt! Cho Hanada ——?!
Đây là chuyện mà chỉ có bạn trai 24K mới làm được thôi. Tại sao hắn lại đột nhiên đối xử tốt với Hanada như vậy? Chẳng lẽ trong lúc cậu không để ý hai người này đã phát sinh chuyện gì khiến tình cảm phát triển vượt bậc sao?! Rốt cuộc là thế nào mới có thể khiến Amuro Tooru làm ra chuyện này? Hai người không phải nhìn nhau là thấy chướng mắt à?
Không thể nào, lấy tính cách của Hanada, uống say chỉ càng thêm khó chiều mà thôi, sao có thể làm cho Amuro Tooru thay đổi thái độ được? Chết tiệt! Rốt cuộc là có chuyện gì chứ a a a cậu tò mò chết mất!!
.....Khoan đã, vì sao Amuro Tooru lại biết tẩy trang? Tên này còn cái gì không biết làm không? Hắn sẽ không biết cả makeup nữa đâu...nhỉ....?
Thời điểm lớp trưởng đang suy nghĩ vẩn vơ, Amuro Tooru đã rửa sạch mặt cho Hanada Saharuna, sau đó còn dùng khăn lông giúp cô lau khô bọt nước. Hanada Saharuna nhìn qua thoải mái hơn nhiều, đôi mày cau lại cũng dần buông lỏng.
Rửa mặt cho Hanada Saharuna xong, Amuro Tooru liền cất gọn đồ đạc về trong phòng tắm. Khi lớp trưởng đang cho rằng cuối cùng anh cũng kết thúc buổi từ thiện của mình, anh lại xoay người đi vào phòng bếp.
Amuro Tooru mở tủ lạnh lấy một lọ mật ong ra, tìm một cái cốc, pha xong nước mật ong rồi mang ra ngoài.
Lúc này lớp trưởng mới hiểu, Amuro Tooru đang làm canh giải rượu cho Hanada Saharuna.
Trong mật ong có một thành phần đặc biệt có thể thúc đẩy quá trình hòa tan chất cồn, đồng thời làm giảm các triệu chứng đau đầu. Mặt khác, mật ong còn có tác dụng an thần, có thể giúp người ta nhanh chóng đi vào giấc ngủ, hơn nữa ngày hôm sau thức dậy cũng hết đau nhức —— vô cùng thích hợp cho Hanada Saharuna đã uống đến say mèm này.
Giỏi việc nước, đảm việc nhà, đẹp trai ôn nhu săn sóc như vậy.....Nếu không phải Amuro Tooru có thân phận đặc thù, lại còn là người trong sách thì lớp trưởng đã cổ vũ Hanada Saharuna xuống tay với anh lâu rồi. Món hời đó Hanada! Cả đời này bà không gặp được tên đàn ông nào chất lượng như vậy đâu! Quan trọng nhất là hắn còn chịu được bản tính uống rượu phát điên của bà nữa!
Amuro Tooru nâng Hanada Saharuna dậy đút nước mật ong cho cô. Có thể là do ngọt nên cô rất ngoan ngoãn uống hết, anh khẽ thở phào một hơi.
Xong xuôi mọi việc, Amuro Tooru có chút bối rối, phân vân không biết có nên bế Hanada Saharuna về phòng ngủ không. Chưa được cho phép mà đã vào phòng ngủ của một cô gái thì không ổn cho lắm, hơn nữa quan hệ giữa anh và Hanada Saharuna cũng không tính là thân quen.
Nhưng nếu cứ để cô nằm ở trên cái sofa chật hẹp này, anh sợ mình vừa rời đi thì cô đã ngã lăn xuống đất mất.
Lúc Amuro Tooru vẫn đang do dự, lớp trưởng kêu chít chít hai tiếng, sau khi xác định đã khiến cho anh chú ý, cậu liền chạy đến trước phòng ngủ của Hanada Saharuna đập đập vào cửa phòng.
Cứ đập đập cào cào một lúc lại quay đầu nhìn anh, xem anh có phản ứng lại hay không rồi lại đập tiếp.
Sau hai lần lặp đi lặp lại, Amuro Tooru rốt cuộc cũng hiểu ý của lớp trưởng: "Mày bảo tao đưa cô ấy vào phòng ngủ sao?"
Nói xong anh không nhịn được cười. Anh đúng là điên rồi, thế mà lại đi nói chuyện với một con hamster, nó sao có thể nghĩ phức tạp được như vậy chứ?
Giây tiếp theo anh liền nhìn thấy hamster gật gật đầu.
"??" Thật hay giả vậy, hamster Hanada Saharuna nuôi thành tinh rồi sao?
Trong nháy mắt Amuro Tooru nhớ tới con chó chỉ biết mở tủ lạnh ăn vụng kem nhà mình.... Xem ra có vài loài động vật còn thông minh hơn anh tưởng nhiều.
Có hamster cổ vũ, Amuro Tooru liền hạ quyết tâm. Anh bước đến mở cửa phòng, sau đó quay trở về sofa bế Hanada Saharuna dậy.
Phòng ngủ của cô cũng cùng màu với bên ngoài, đều sơn màu be và xanh nhạt, trông rất sáng sủa tươi mát.
Amuro Tooru nhẹ nhàng đặt Hanada Saharuna lên giường, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn giúp cô nới một nút trên cổ áo ra, sau đó mới đắp chăn cho cô.
Lúc anh đang muốn rời đi, lại chú ý đến bàn làm việc và giá sách gần đó, trên giá sách la liệt các loại sách về luật pháp và sổ tay kĩ năng quen thuộc. Amuro Tooru nhìn thoáng qua Hanada Saharuna đang ngủ, nhấc bước đi qua.
Trên bàn có một quyển "Nguyên lý cơ bản và cấu tạo của bom" đang mở ra, mặt trên dán đầy những tờ ghi chú, có thể thấy người đọc vô cùng nghiêm túc.
Liên hệ với vụ đánh bom hồi trước, hiển nhiên là cho dù đã thành công bắt được thủ phạm và cứu sống mọi người, nhưng Hanada Saharuna vẫn cảm thấy bất an, cho nên cô mới muốn nghiên cứu thêm về nó.....Sự bạo nộ thể hiện ra bên ngoài ở trong video có thể chỉ là để che giấu nội tâm sợ hãi của cô.
Mọi người đều ca ngợi chiến tích vĩ đại của cô, nhưng không ai hiểu được áp lực phải gánh hơn trăm mạng người trên vai đó.....Hanada Saharuna chỉ là một cảnh sát vừa qua kỳ thực tập mà thôi, trước kia cô chưa bao giờ đảm đương trách nhiệm trầm trọng như vậy.
Cho dù là Amuro Tooru nhiều năm chìm nổi đã trải qua bao thăng trầm, nhưng khi nhìn thấy người bạn thân duy nhất còn sống sắp bị nổ chết cũng cảm thấy tuyệt vọng và bất lực, huống hồ còn là Hanada Saharuna đang có mặt ở hiện trường.
Đúng lúc này phía sau truyền đến tiếng nức nở khe khẽ, Amuro Tooru quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hanada Saharuna đang vùi nửa mặt vào trong gối, những giọt nước mắt lăn dài trên hàng mi nhắm chặt, miệng còn mấp máy lẩm bẩm gì đó.
Amuro Tooru đang muốn lay cô dậy thì bỗng dưng nghe thấy cô khóc lóc nỉ non: "......Con đã cố lắm rồi......Nhưng mà con không làm được......Làm cảnh sát khó quá.....Con mệt mỏi lắm....Con muốn về nhà....Mẹ ơi....."
Bàn tay đang vươn ra của Amuro Tooru khựng lại, anh nhìn Hanada Saharuna đang khịt mũi khóc thút thít, trên khuôn mặt cô còn mang theo nét trẻ con, hoàn toàn khác với bộ dạng ngày thường.
Nhớ tới việc Hanada Saharuna nói mình không có nhà ban nãy, Amuro Tooru rơi vào trầm tư.
Chẳng lẽ là bởi vì đã mất đi người nhà, cho nên cô mới khát cầu tình yêu như vậy? Nếu đúng là thế thì tất cả mọi chuyện đã rõ ràng. Bởi vì mất đi tình yêu, cho nên cô mới muốn dùng càng nhiều "tình yêu" khác để lấp đầy khoảng trống bên trong. Cảm giác mỗi ngày được yêu sẽ khiến cô cảm thấy thỏa mãn. Nhưng đó cũng không phải thứ tình yêu mà cô thật sự muốn, cho nên cô mới coi thường những người kia như vậy.
Tình yêu chân chính không phải cứ đơn phương đòi lấy là được, đó là điều mà Hanada Saharuna chưa hiểu rõ. Những thứ như hoa trong gương trăng trong nước kia chẳng thể chữa lành được cho cô, nỗi sợ "mất đi" ẩn sâu dưới đáy lòng bị vụ đánh bom kích phát dễ như trở bàn tay, cho nên sau đó cô mới điên cuồng tìm hiểu về bom đạn như vậy.
Cuối cùng Amuro Tooru vẫn đưa tay đặt lên đầu cô, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi......Thật ra cô không cần nỗ lực như vậy đâu."
Sự cố gắng của cô đã vượt xa so với anh nghĩ, cho nên thật sự rất xin lỗi, vì từ trước đến nay vẫn luôn hiểu lầm cô.
Amuro Tooru rút tay về, xoay người lại thì thấy hamster nhỏ đang đứng ở cửa nhìn mình.
Anh cười cười: "Kế tiếp phải làm phiền mày rồi, chăm sóc chủ nhân cho tốt nhé."
Nói rồi anh liền bước ra ngoài, mười mấy giây sau, lớp trưởng nghe được tiếng đóng cửa, cậu biết Amuro Tooru đã rời đi.
Qua một hồi, lớp trưởng hít một hơi thật sâu, kích động xoa xoa mặt.
Hình như cậu đã nhìn thấy cảnh tượng gì đó không nên nhìn rồi. Một người dành cả cuộc đời để bảo vệ đất nước lại nói một con cá mắm không cần nỗ lực nữa? Không xong, chẳng lẽ Hanada đã có được kỹ năng chân chính của hải vương sao?!
- ------------------------------------
5 phút sau, Amuro Tooru chạy xe đến cổng công viên, Matsuda Jinpei đã chờ sẵn ở đó.
Anh vắt áo vest màu đen trên tay, chiếc sơ mi trắng vẫn còn hơi ướt, hiển nhiên là vừa mới giặt qua: "Cậu đi cả nửa tiếng đồng hồ rồi......Có phải Hanada lại mượn rượu phát điên rồi làm chuyện gì khác người không?"
Nghĩ đến chuyện bị phun khắp người vừa rồi, Matsuda Jinpei nhìn lướt qua Amuro Tooru một lượt từ trên xuống: "Quần áo vẫn còn sạch, vậy là không bị nôn vào."
Để ý tới sắc mặt Amuro Tooru không tốt lắm, anh nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Nghĩ thoáng chút đi, so với tôi thì cậu còn may chán. Hanada là lần đầu tiên uống rượu, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng của tôi, nể mặt tôi, tha cho cô ấy lần này đi."
Amuro Tooru lắc lắc đầu, nhìn về phía Matsuda Jinpei chần chừ nói: "Tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
Matsuda Jinpei nhướng mày: "Có cái gì thì cứ nói đi, ấp a ấp úng như vậy không giống cậu lắm."
"Cậu với Hanada Saharuna, là loại quan hệ này sao?"
"??"Matsuda Jinpei.
※※※※※※※※※※※※※※※※