Hôm Nay Khoa Diễn Xuất Vẫn Muốn Cùng Thám Tử Đồng Quy Vu Tận

Chương 73




Amuro Tooru vừa mới ngồi xuống không lâu, lượt rượu mới đã được đưa lên. 

Hanada Saharuna cầm lấy một ngụm nốc cạn, quên mất luôn chuyện tính tiền vừa rồi. 

Takagi Wataru đã rời đi hồi lâu lúc này đỡ Sato Miwako trở về, mặt đầy vẻ xấu hổ nói: "Matsuda, Sato say rồi, hôm nay uống đến đây thôi nhé." 

Sato Miwako là kiểu người rượu vào ngấm lâu, lúc uống thì nhìn qua có vấn đề gì, nhưng chờ đến khi đủ men say rồi thì đứng cũng không vững được nữa. Nếu không phải vừa rồi có anh đi theo thì cô đã trực tiếp ngã vào cửa toilet rồi.

"......Cái đó, tôi phải đưa thanh tra Sato về nhà. Matsuda, anh có thể đưa Hanada về không? Em ấy ở ngay gần Sở Cảnh sát thôi, địa chỉ là phố XX chung cư XX tầng X số nhà X." Takagi Wataru nói. 

Matsuda Jinpei nhướn mày: "Sao anh lại biết địa chỉ của cô ấy?" 

Takagi vội vàng xua tay: "Đó là do lúc trước tôi dẫn Hanada đi làm thủ tục nhận chức vô tình nhìn thấy thôi, không phải cố ý đâu! Tôi tuyệt đối không có làm gì mờ ám!"

Đội 1 Phòng Điều tra Tội phạm ai lại không biết Takagi Wataru thích Sato Miwako, Matsuda Jinpei tất nhiên sẽ không nghi ngờ vị đồng nghiệp hiền lành này, anh chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi: "Được thôi, tôi thấy Hanada cũng say rồi, đêm này uống thế thôi vậy....." 

Amuro Tooru nheo mắt lại, vì cái gì lại là Matsuda Jinpei phụ trách đưa Hanada Saharuna về? 

Bình thường trong tiệc rượu mà có cô gái nào uống say, mọi người đều chỉ định người có quan hệ thân thiết nhất với cô ấy đưa về......Cho nên quan hệ của hai người này quả nhiên không đơn giản đúng không? 

Matsuda Jinpei bên này đã thanh toán xong, cầm lấy túi xách của Hanada Saharuna kéo cô dậy: "Hanada, về thôi."

Hanada Saharuna vô cùng phối hợp đi theo ba người, Amuro Tooru cũng đứng dậy theo sát phía sau. 

Tới cửa quán bar, Takagi Wataru rất nhanh đã gọi được xe, mang theo Sato Miwako về trước.

Matsuda Jinpei cũng vẫy gọi taxi, nhưng Hanada Saharuna lại không chịu hợp tác nữa, bắt đầu mượn rượu làm loạn. 

"...... Tôi không ngồi xe đâu! Tôi muốn đi bộ về!" Hanada Saharuna đạp chân lên thân xe, sống chết không chịu ngồi vào, "Không muốn không muốn không muốn!" 

Cô đã say đến mức không khống chế được sức lực của mình, Matsuda Jinpei chỉ đành trơ mắt nhìn thân xe taxi bị cô đạp nghiêng bên này ngả bên kia, đến nỗi sắp bị đá lật ngửa lên trời. 

Anh vội vàng kéo cô về sau: "Ê ê! Mau dừng chân! Sao hồi trước không biết cô khỏe đến mức này chứ? Cô là voi sao!" 

Tài xế taxi bên này suýt chút nữa bị người ta lật xe ngã ngửa đột nhiên vươn tay đóng sầm cửa lại, đạp ga phóng như bay đi mất. 

Matsuda Jinpei nhìn bộ dạng tránh như tránh tà của anh ta thì lâm vào trầm mặc, đưa mắt nhìn về chiếc xe tiếp theo. Tài xế ngồi trên xe đó đối diện với ánh mắt của anh, yên lặng đổi tay lái quẹo sang một con đường khác, căn bản không có ý định dừng lại. 

".....Hay lắm, cô thắng rồi, giờ thì không có xe nào dám chở chúng ta nữa." Matsuda Jinpei hít sâu một hơi, móc di động ra search đường về nhà Hanada Saharuna. Nếu đi bộ thì đại khái là mất một tiếng, may là cũng không quá xa: "Bỏ đi, tôi đi bộ về với cô...."

Hanada Saharuna lập tức không giãy giụa nữa, ngoan ngoãn đứng nhìn Matsuda Jinpei. 

Anh khẽ lắc đầu: "Theo sát tôi, đừng để bị lạc đấy." 

Nói rồi anh liền đi về phía trước mấy bước, nhưng được một lúc lại phát hiện Hanada Saharuna không hề đi theo. Quay đầu nhìn thì thấy cô đang ôm cột đèn bên đường cười đến ngờ nghệch, trong miệng còn lẩm bẩm "Giường tôi sao tự dưng lại vừa lạnh vừa cứng thế nhỉ" 

"......" Matsuda Jinpei nhắm mắt lại.

Ba phút sau, trên đường xuất hiện một tổ hợp kỳ quái.. 

Hai tay cô gái đi phía sau bị một chiếc cà vạt màu đen trói chặt, đầu cà vạt còn lại ở trong tay người đàn ông đi phía trước, thỉnh thoảng anh còn quay đầu lại giật dây một cái, thúc giục cô đi mau lên. 

"......." Amuro Tooru lặng lẽ lái xe đi theo phía sau lâm vào trầm tư, bắt đầu hoài nghi phỏng đoán vừa rồi của mình. 

Phụ nữ bình thường có lẽ sẽ không ai thích người đàn ông nào coi mình là chó mà dắt lúc say đâu đúng không? Còn nữa, Matsuda Jinpei bị cái tật xấu gì thế? Thẳng nam cũng phải có giới hạn thôi chứ? Đưa con gái uống say về nhà là một chuyện ái muội cỡ nào, cậu ta không ôm không bế thì thôi, lại dùng cà vạt lôi người ta đi là có ý gì? 

Hiển nhiên có người cũng nghĩ như Amuro Tooru vậy. 

".......Anh trói tôi làm gì! Chỉ có chó mới bị dắt đi như thế thôi!" Hanada Saharuna cáu kỉnh vung tay, "Buông ra mau!"

"Tôi mà buông là cô sẽ chạy ra ôm cột đèn luôn, cũng có khác chó lắm đâu? Sở thích của cô hay quá nhỉ?" Matsuda Jinpei nhớ tới kết quả sau vài lần thử buông tay cô ra, cười gằn: "Chờ sau khi cô tỉnh lại sẽ biết người ngăn cô lên hot search là tôi vĩ đại biết bao nhiêu!" 

Nói xong anh lại kéo cô một phen: "Đi nhanh lên! Vì cô không chịu ngồi xe nên chúng ta phải cuốc bộ rất lâu nữa đấy!" 

Hanada Saharuna ngồi xổm xuống ôm đầu gối mình: "Chân tôi đau quá, không đi nổi nữa....." 

Thế sao cô không ngoan ngoãn ngồi taxi đi! Matsuda Jinpei cắn răng.

Đúng lúc này, bên cạnh vang lên tiếng bíp còi, một chiếc Mazda trắng ngừng lại bên đường. 

Trên ghế lái là người mà Matsuda Jinpei quen thuộc, thanh niên tóc vàng cười tủm tỉm nói: "Đây không phải là thanh tra Matsuda và thanh tra Hanada sao? Trùng hợp quá.... Hai người không gọi được xe à? Tôi đang rảnh này, có cần tôi đưa về không?"

Matsuda Jinpei nhìn người bạn cũ, trên mặt lộ ra chút tươi cười: "Thì ra là anh Amuro, thật trùng hợp.....Chúng tôi đúng là đang cần nhờ vả chút, cảm ơn nhé." 

Nói rồi anh quay đầu nhìn Hanada Saharuna đang bó gối thành một quả cầu, hô: "Hanada, mau lên xe!" 

Nhưng Hanada Saharuna lại đang bận ngồi ngẩn người, hoàn toàn phớt lờ anh.

Matsuda Jinpei mở cửa xe phía sau ra, vứt túi xách của Hanada Saharuna vào trong, sau đó đi qua bứng cô trên mặt đất dậy rồi ném lên ghế. 

Có thể nói là vô cùng thô bạo.

"......" Amuro Tooru.

Làm xong hết thảy, Matsuda Jinpei cũng ngồi vào ghế sau, đóng cửa xe lại: "Có thể đi được rồi." 

Anh báo địa chỉ của Hanada Saharuna cho Amuro Tooru, Amuro Tooru khởi động ô tô bắt đầu di chuyển. 

Xe chạy trên đường hơn mười phút, Amuro Tooru nhìn hai người ngồi ghế sau qua kính chiếu hậu. Hanada Saharuna an tĩnh cúi đầu, không biết có phải đã ngủ rồi không. Matsuda Jinpei thì lại chống cằm nhìn ra ngoài, chẳng rõ đang nghĩ gì. 

".......Cậu trở về rồi?" Amuro Tooru đột nhiên hỏi.

Đối với câu hỏi không đầu đuôi này, Matsuda Jinpei lại hiểu ý rất nhanh, anh cong khóe miệng lên nói: "Đúng vậy, về thăm các bạn cũ một chuyến, báo cho bọn họ biết về vụ đánh bom, thuận tiện kể luôn chút công tích vĩ đại của cô nhóc đồng nghiệp này."

Amuro Tooru trầm mặc vài giây: "Vậy sao.....Có thể bắt được tên kia, chắc là bọn họ vui lắm." 

"Chắc vậy.....Ít ra thì Kenji có thể yên tâm rồi. Bọn họ im lặng quá, lâu như vậy rồi tôi vẫn chưa quen việc nói mà không có người đáp lại." 

Ngón tay của Amuro Tooru siết chặt lấy bánh lái, ai có thể quen với việc bạn thân của mình chết đi chứ? Hằng đêm mất ngủ anh đều mơ thấy mình trở về những ngày còn ở học viện, tất cả mọi người đều còn sống và vui đùa ầm ĩ cùng nhau, anh càng hy vọng bọn họ còn sống trên thế gian này hơn ai hết. 

"......Tôi rất vui vì cậu còn sống." Không một ai biết được tâm tình của anh ngày hôm đó khi chứng kiến bạn mình bị nhốt trong cáp treo chờ bị nổ chết, nhìn đồng hồ đếm ngược giảm dần mà bản thân lại không thể làm gì, sự bất lực lúc đó gần như sắp nghiền nát anh, khiến anh không thể nào thở nổi. 

Matsuda Jinpei nhìn sang Hanada Saharuna đang cúi đầu, trên mặt hiện lên chút ý cười: "Tôi có thể sống sót cũng là nhờ cô ấy. Nếu không có cô ấy, có lẽ tôi đã sớm nổ banh xác rồi...... Cô nhóc này ở thời khắc mấu chốt luôn đáng tin cậy một cách bất ngờ đấy."

Amuro Tooru nhìn nụ cười trên mặt anh, trong lòng lộp bộp một tiếng, hơi há mồm: "Matsuda, cậu sẽ không......."

"Matsuda......" Hanada Saharuna vẫn luôn rũ đầu xuống đột nhiên ngẩng lên, sắc mặt xanh mét nhìn Matsuda Jinpei: "Tôi buồn nôn......"

Cô khó khăn nói ra ba chữ, vươn cổ sang dựa vào Matsuda Jinpei, giây tiếp theo đã phun đầy lên người anh. 

Matsuda Jinpei ngẩn người, ý cười trên mặt còn chưa rút xuống đã bị một màn bất thình lình này làm cho khiếp sợ. 

Vài tích tắc sau, bên trong xe vang lên một tiếng quát bạo nộ: "Hanada Saharuna cái đồ chết tiệt này a a a! Furuya, mau! Mau chạy đến công viên, tôi muốn xuống xe!"

Anuro Tooru cũng nghệt ra, không ngờ tới việc Hanada Saharuna lại lặng im không hừ một tiếng tung đại chiêu như vậy. May mà lúc này cũng đã gần đến khu chung cư mà cô sống, bên cạnh chung cư lại có một công viên nhỏ. 

Amuro Tooru dừng xe ở cổng công viên, Matsuda Jinpei xanh mặt mang theo một thân áo vest quần âu dính đầy tinh hoa bước xuống, chỉ vào Amuro Tooru nói: "Nhà cô ấy ở tầng X số X, cậu đưa cô ấy về rồi đến đây đón tôi sau cũng được.....Con nhóc Hanada chết tiệt này, ngày mai nhất định tôi sẽ lấy tiền thưởng của cô làm phí giặt giũ và bồi thường tổn thất tinh thần!"

Sau đó anh liền hùng hổ bước về phía nhà vệ sinh công cộng, đừng hỏi vì sao anh không trực tiếp đến nhà Hanada Saharuna để rửa, bởi vì cho dù là một giây thôi anh cũng không chịu nổi nữa! 

Amuro Tooru nhìn theo bóng dáng anh bạn nhà mình, lại nhìn sang Hanada Saharuna vừa nôn xong yên bình ngồi trên ghế sau, càng cảm thấy có lẽ mình thật sự đã hiểu lầm cái gì rồi.

Quên đi, lát nữa hỏi Matsuda Jinpei sau vậy. 

Nghĩ như thế, Amuro Tooru khởi động xe chạy vào khu nhà Hanada Saharuna sống. Sau khi đỗ lại, anh mở cửa ghế sau ra rồi cầm lấy túi xách của cô trước, sau đó một tay đỡ lấy bả vai, một tay đỡ eo cô giúp cô bước ra khỏi xe. 

Toàn bộ quá trình Hanada Saharuna rất phối hợp, Amuro Tooru nhẹ nhàng thở ra, anh không muốn bị nôn vào người như Matsuda Jinpei đâu. 

Hanada Saharuna kỳ thực rất nhẹ, so với Amuro Tooru cao lớn thì có thể nói là vô cùng nhỏ nhắn. Cô yên tĩnh nhắm mắt lại dựa vào ngực anh, vẻ tươi cười xán lạn thường ngày đã biến mất, trên khuôn mặt chỉ còn lại nét trầm lặng vốn có.

Có sự hợp tác của cô, Amuro Tooru rất nhanh đã đưa cô về đến trước cửa nhà. 

Anh tìm được chìa khóa nhà trong túi xách của Hanada Saharuna, vừa mới mở ra lại phát hiện bên trong sáng đèn, Amuro Tooru lập tức cảnh giác nắm chặt chốt cửa. 

Trong nhà Hanada Saharuna có người? 

Vừa nghĩ đến đó, một con hamster màu cam nhỏ bằng nắm tay đã vội vàng chạy ra, trong miệng còn kêu hai tiếng chít chít. Chờ đến khi nhìn thấy người trước cửa, tiếng kêu của nó đột nhiên im bặt. Trên khuôn mặt béo múp míp của hamster lộ ra vẻ khiếp sợ, hai bàn tay nhỏ xíu không biết nên đặt ở chỗ nào. 

Mẹ nó! Hanada mang Amuro Tooru về nhà!

Không không không, là Amuro Tooru đưa Hanada về nhà!!!

Lớp trưởng không tiếng động thét chói tai, rốt cuộc là có chuyện gì? Bọn họ vừa mới từ bỏ kế hoạch bà mối, Hanada đã tự mình dẫn đàn ông về nhà?! Không phải bà ghét hắn lắm hay sao?!

Không người nào có thể trả lời vấn đề của lớp trưởng. Đương nhiên rồi, ai sẽ trả lời câu hỏi của một con hamster chứ? Nhưng Amuro Tooru lại là người đó.

Anh nhìn con hamster đang ngây ngốc trước cửa, tự dưng nhớ đến Haro nhà mình, trên mặt hiện lên chút ý cười: "Quấy rầy rồi, chủ nhân của mày uống say, tao đưa cô ấy về nhà."

Gì cơ? Không phải Hanada uống rượu cùng đồng nghiệp sao? Như thế nào lại là Amuro Tooru đưa về? 

Tuy lớp trưởng rất nghi hoặc, nhưng cậu cũng lùi lại để không ngáng đường anh đưa người vào trong. 

Amuro Tooru nhìn hamster quay đi, cao giọng hô hai câu "Có ai ở nhà không?". Không có tiếng đáp lại, anh đành phải đỡ Hanada Saharuna ngồi trên bậc thềm, cởi giày giúp cô rồi lại một lần nữa nâng cô dậy hướng về phòng khách.

Nhưng đến lúc này, sự hợp tác của Hanada Saharuna đã kết thúc. Khoảnh khắc Amuro Tooru đặt cô lên ghế sofa, cô mở mắt.

※※※※※※※※※※※※※※※