Hôm Nay Khoa Diễn Xuất Vẫn Muốn Cùng Thám Tử Đồng Quy Vu Tận

Chương 68




Hanada Saharuna đúng giờ đã hẹn đi tới quán cafe. 

Vừa vào cửa cô đã nhìn thấy một ông lão mặt mũi hiền từ đang vẫy tay với mình, bên cạnh ông là một cái xe lăn, hiển nhiên đó chính là quản gia Hanada. 

Hanada Saharuna cười cười bước qua: "Ông quản gia ~~" 

Không thể không nói, khoảng thời gian này diễn xuất của cô đã cải thiện rất nhiều. Ít ra thì khi cô gặp người quen bộ dáng vẫn cực kỳ tự nhiên. 

"Tiểu thư!" Quản gia Hanada nhìn thấy cô, lập tức cười đến híp mắt, cứ như là gặp được cháu gái ruột của mình vậy.

"Tiểu thư, không quấy rầy ngài làm việc chứ?" Quản gia Hanada mặt đầy hiền từ nói, "Đáng lẽ ra phải chúc mừng ngài lên chức trợ lý thanh tra sớm hơn, nhưng lúc đó tôi lại vừa mới nhập viện vài ngày nên không có thời gian đến được.

Nhưng tôi biết mà, người ưu tú như tiểu thư nhà chúng ta không gì là không làm được! Chính phủ Nhật Bản có thể thu nhận được nhân tài như tiểu thư là may mắn của bọn họ! Nhưng tiểu thư cũng đừng nên nỗ lực quá, thời điểm nghỉ ngơi phải nghỉ ngơi cho tốt. Nếu vất vả quá thì không cần làm nữa! Ngàn vạn lần đừng để thân thể bị vắt kiệt!"

Ông lão này đúng là người tốt mà! Hanada Saharuna quyết định thích ông!

"Cháu sẽ làm vậy mà!" Hanada Saharuna ngồi vào ghế, cười tủm tỉm nói, "Phải rồi, hôm nay ông gọi cháu đến, nói muốn đem việc thu thuê giao cho cháu là sao ạ?" 

"À à, chuyện này. Như tiểu thư ngài thấy rồi đấy, bộ xương già này của tôi không dùng được nữa, lại còn vừa bị trật thắt lưng. Nếu sau này vẫn còn muốn làm việc cho tiểu thư, tôi phải tĩnh dưỡng một thời gian trước đã. Nhưng chuyện thu thuê này dây dưa đến tiền bạc, tôi không yên tâm giao cho người khác, đành tạm thời trả lại cho tiểu thư vậy." Quản gia Hanada thở dài một hơi thật sâu, tựa hồ cảm thấy thật áy náy vì chỉ có thể giao việc lại cho chủ nhà. 

"Lúc trước không nói cho tiểu thư biết, chủ yếu là bởi vì lão gia vẫn luôn là người quản lý. Nhưng sau khi lão gia qua đời, việc này liền đến tay tôi. Tôi gánh vác trách nhiệm lão gia giao phó, vì tương lai của tiểu thư mà làm việc, vốn dĩ không nên phiền đến ngài như vậy....." 

Quản gia Hanada giống như bao người cao tuổi khác, vừa mở lời là lại không nhịn được nói lan man. 

Hanada Saharuna vội vàng ngăn ông lại: "Đây cũng không phải là lỗi của ông, cháu thấy ông đã làm rất tốt rồi! Cái đó, ông cứ nói trọng điểm là được!"

Quản gia Hanada chớp chớp mắt: "Tiểu thư từ nhỏ đã nóng nảy, đến giờ vẫn như vậy. Lúc trước nhìn thấy tư thế oai hùng đánh tội phạm của ngài ở trên TV làm tôi vô cùng cảm động, tiểu thư có thể hoạt bát như vậy đúng là tốt quá!" 

......Không, cái đó đâu gọi là hoạt bát, rõ ràng là hung tàn mà? Cho dù là bản thân Hanada Saharuna cũng không thể mặt dày tự khen mình như vậy được, mắt vị quản gia này rốt cuộc mờ đến mức nào chứ?! 

Hanada Saharuna cười trừ nhắc nhở: "Ông quản gia, trọng điểm! Trọng điểm!!" 

"A, đúng vậy đúng vậy! Thật ra năm xưa lão gia đã mua một vài căn nhà, chung cư và cửa hàng ở Tokyo, chủ yếu là vì suy xét đến hậu sự. Vạn nhất đời sau sinh ra một đứa không nên thân, giống như cha của ngài chẳng hạn, tốt xấu gì thì cũng không chết đói được, quan trọng nhất chính là không liên lụy đến sự nghiệp của tiểu thư.......Nhưng mà dù gì người cũng đã chết rồi, cho nên không cần lo nữa!" Nhắc tới ba của Hanada Saharuna, mặt quản gia lập tức đen lại.

Không không không, ông nói như vậy càng làm người ta lo đó! Rốt cuộc ông bô của thân phận này là người như nào mà đến lúc chết rồi vẫn bị quản gia nhà mình phỉ nhổ như vậy chứ! Hanada Saharuna càng nghĩ càng thấy ớn. 

Nhưng khi cô nhìn sang, quản gia Hanada lại một lần nữa bày ra bộ dáng hiền từ ôn hòa: "Tóm lại thì, lão gia đã mua rất nhiều nhà để cho thuê. Thật ra với khoa học kỹ thuật phát triển như bây giờ, chúng ta đều có thể thu tiền thuê nhà trực tuyến, Hàng tháng người thuê nhà chỉ cần gửi tiền vào số tài khoản đã thống nhất, sau đó chúng ta kiểm tra đối chiếu lại là được.....Chuyện này tôi có thể vừa ở nhà tĩnh dưỡng vừa tiếp tục phụ trách. 

Chỉ là vẫn còn một số khu nhà ở và cửa hàng tương đối cũ rồi, cư dân ở đó tuổi tác cũng đã cao, không biết thanh toán trực tuyến như thế nào. Cho nên họ đều nộp trực tiếp cho quản lý chung cư rồi gọi chúng ta đến nhận."

Quản gia Hanada vừa nói vừa lấy ra một quyển sổ đen bằng da đưa cho Hanada Saharuna: "Tôi đã liệt kê hết địa chỉ nhà, tên người thuê và số tiền phải đóng ở trong đây rồi, tiểu thư chỉ cần dựa vào đó đi thu tiền là được."

Ông bổ sung: "Bởi vì có chia ra thuê ngắn hạn và thuê dài hạn, nên có vài nơi sẽ trả theo tháng, vài nơi sẽ trả theo nửa năm hoặc một năm. Tôi đã phân loại rõ ra hết rồi, mời tiểu thư xem qua."

Hanada Saharuna nhìn chằm chằm quyển sổ ghi chép thật dày. 

Được lắm, tự dưng nhức nhức cái đầu rồi, cô ghét nhất chính là làm việc với con số. 

Biểu tình khó xử trên mặt cô quá rõ ràng, quản gia Hanada vội vàng nói: "Tôi biết tiểu thư không quen xử lý thứ này, công việc của ngài vốn đã vất vả rồi, muốn ngài lập tức tiếp nhận chuyện này chắc chắn sẽ rất khó. Cho nên tôi đã tìm người đến giúp ngài.....Tastu!" Ông xoay người về phía sau hô một tiếng.

Một ông chú mặc vest đen, đeo kính râm, trên mặt còn có vết sẹo dài, cả người viết đầy mấy chữ "Ta đây không phải người tốt" đứng lên. 

Gã bước nhanh đến trước mặt hai người, quản gia Hanada cười cười giới thiệu: "Đây chính là một trong những người thuê của chúng ta, vốn là chồng nội trợ trong nhà. Sắp tới là sinh nhật của vợ cậu ấy, lại vừa vặn chính là ngày kỷ niệm kết hôn, cậu ấy muốn tạo cho vợ một bất ngờ, cho nên mới tìm chút việc vặt để làm. 

Hôm đó lúc tôi đến thu tiền nhà thì tình cờ gặp được cậu ấy đang hỏi chuyện quản lý, thấy cậu ấy cũng sáng sủa lịch sự, cho nên đã thử một chút. Về sau tôi phát hiện cậu ấy rất khéo léo, tinh thần trách nhiệm cũng rất cao, hơn nữa còn đặc biệt giỏi làm việc với các con số. Quan trọng nhất chính là cậu ta biết rất rõ khu vực này, mọi người quanh đây cũng đều quen cậu ấy. Tiểu thư mà mang cậu ấy đi cùng chắc chắn sẽ rất được việc!"

"Chào đại tỷ ạ! Cái gì tôi cũng làm được! Việc thu thuê cứ giao cho tôi đi!" Gã nở nụ cười đáng sợ, "Cho dù có là án mạng khó nhằn thì tôi cũng có thể giúp ngài giải quyết!" 

"......" Hanada Saharuna nhắm hai mắt lại, mang theo tên này ra ngoài, rốt cuộc là đi thu thuê hay đi đòi nợ?! Quản gia Hanada ông tìm được đầu gấu ở chỗ nào vậy!

"Tiểu thư, thế nào, cậu ấy trông rất hăng hái đúng không?" Quản gia Hanada cười ha hả, "Vài cửa hàng của chúng ta nằm ở những con đường hơi vắng vẻ, an ninh không tốt lắm. Nếu có Tatsu đi cùng thì ngài không còn gì phải lo nữa. 

Cậu ta chính là người đàn ông của gia đình rất đáng tin cậy đó, nghe nói hồi xưa còn có biệt danh là "Rồng Bất Tử" gì đó.... Vừa nghe đã thấy lợi hại rồi đúng không. Tatsu này, tên đó cậu dùng để đi thi nấu ăn hả?" 

"A không không, đó là biệt danh người ta đặt cho tôi lúc còn làm đầu gấu...." Ông chú Tatsu xoa gáy cười cười, biểu tình vẫn đáng sợ như cũ.

"Ha ha Tatsu cậu lại nói đùa rồi, xã hội đen nào lại đi làm nội trợ chứ ~"

Không! Hắn nói mình làm đầu gấu mà! Hắn thật sự là xã hội đen đó! 

Da đầu Hanada Saharuna bắt đầu ngứa râm ran, để cho cô - một cảnh sát, mang theo một tên cựu xã hội đen đi đòi nợ......A phi! Đi thu thuê?! Nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề được không! 

Khoan đã, cái tên "Rồng Bất Tử" này nghe quen lắm. Hanada Saharuna lâm vào trầm tư, trong óc lóe lên một tia sáng, cô đột nhiên ngẩng đầu. Mẹ nó! Đó chẳng phải là kẻ đã đánh tên bom phạm thành người thực vật lúc trước sao?!

【Rồng Bất Tử đối đầu xã hội đen, người qua đường vô tội biến thành người thực vật】*, đọc tiêu đề đã thấy ông chú này tuyệt đối là nhân vật tàn nhẫn rồi ok!? 

*chương 2

".....Nói chung là vậy đó, Tatsu là người rất nghiêm túc và có trách nhiệm. Tôi đã dặn cậu ấy rồi, vì công việc của tiểu thư rất bận rộn, cho nên đến thời gian thu tiền thì phải gọi điện nhắc tiểu thư trước. Đến lúc đó tiểu thư đi theo cậu ấy là được, rất đơn giản." Quản gia Hanada nói, "Nếu ngài không yên tâm thì cứ thử một thời gian trước cũng được!" 

"Tôi nhất định sẽ làm tốt việc đại tỷ giao phó!" Tatsu cúi đầu, trong mắt tràn ngập chân thành và mong chờ: "Tôi thật sự rất cần công việc này!"

Hanada Saharuna hé miệng, tuy cô rất muốn từ chối, nhưng nghĩ lại thì tên này cũng coi như là một nửa ân nhân cứu mạng của Matsuda Jinpei. Nếu không phải hắn dần cho tên đánh bom kia ra bã trước thì Matsuda Jinpei có khi đã sớm thăng rồi, Sato cũng sẽ phải sống trong đau khổ và áy náy từng ấy năm. 

Thôi được rồi, xem như nể mặt hắn trợ giúp đồng nghiệp của cô vậy, ai bảo cô không ghét đồng nghiệp nhà mình chứ.... Hanada Saharuna nhỏ giọng nói thầm một câu.

"......Cũng được, vậy anh làm thử một thời gian trước đi." Hanada Saharuna vuốt mặt, "Còn cái này, không biết quản gia có đề cập qua với anh công việc của tôi chưa, nhưng hy vọng ra ngoài anh đừng gọi tôi là đại tỷ nhé, tôi sợ người ta hiểu lầm mất..." 

"Dạ! Cảm ơn tiểu thư!" Tatsu vui mừng, tốt quá, có thể đi du lịch với vợ rồi! 

Sau đó ba người ngồi bàn bạc thống nhất lại công việc một lúc, xong xuôi Hanada Saharuna liền tạm biệt hai người rồi rời đi. 

Việc này chỉ là một nhạc đệm nho nhỏ trong cuộc sống hàng ngày của cô, nhưng lúc này Hanada Saharuna không hề biết, sự mềm lòng nhất thời ngày hôm nay đã chôn xuống biết bao tai họa ngầm cho mình trong tương lai.

Thời gian sau đó, để tránh giẫm lên vết xe đổ, Hanada Saharuna ngoan ngoãn ngồi im trong nhà không đi đâu nữa, sống những ngày tháng ăn uống ngủ nghỉ cày phim cùng lớp trưởng. Có lẽ bởi vì chuyến đi đến Kyoto đã gây cho cô đả kích tinh thần quá lớn, cô cuối cùng cũng đã chiến thắng căn bệnh bị chủ nghĩa xã xúc nô dịch, dí trong nhà hơn nửa tháng cũng không hề cảm thấy nhàm chán! 

Cuối cùng kỳ nghỉ phép cũng kết thúc. 

Hanada Saharuna khoác lên bộ đồng phục đã lâu không mặc, vui vẻ tung tăng đến Sở Cảnh sát. Một tháng trước có chết cô không ngờ sẽ có ngày mình lại nhớ nhung công việc như vậy. Chủ nghĩa tư bản thật quaz đáng sợ!

Vừa mới lái xe vào bãi đỗ, một chiếc ô tô đã trực tiếp dừng ngay bên cạnh cô.

Sau đó một bóng hình quen thuộc mở cửa xe ra, nhìn thấy Hanada Saharuna, anh nhướng mày: "Ha, một tháng đủ để cô nuôi không ít mỡ đó nhỉ Hanada?"

Người nào đó vẫn độc miệng như cũ, Hanada Saharuna trợn trắng mắt: "Lượn đê! Tôi một cân cũng không tăng nhé! Nhưng Matsuda Jinpei anh một tháng không gặp vẫn phiền phức quá đấy." 

Cô dùng sức đóng sầm cửa xe đi về hướng thang máy, Matsuda Jinpei đi ở phía sau cô cười cười: "Tối nay mời cô uống rượu."

Hanada Saharuna nghe vậy thì dừng bước, quay đầu nhướng mày nhìn anh: "Chỉ hai chúng ta?"

"Rủ thêm mấy người thanh tra Megure nữa." Matsuda Jinpei nói.

Hanada Saharuna lập tức cong mắt cười: "Anh xong đời rồi Matsuda Jinpei, tôi và tiền bối Sato với tiền bối Takagi sẽ uống cho anh rỗng túi luôn!"

Matsuda Jinpei bước qua bên người cô: "Ha, tôi đang chờ đây."