Hôm Nay Khoa Diễn Xuất Vẫn Muốn Cùng Thám Tử Đồng Quy Vu Tận

Chương 62




Khi Hanada Saharuna nói Kikuta Daichi đã giết Aso Yuu, sắc mặt mọi người đều thay đổi, hai mẹ con Miyoko vẫn đang khóc lóc chợt ngây người. 

"Cô nói láo!" Kikuta Daichi la lớn. 

Hanada Saharuna không thèm để ý đến hắn, tiếp tục nói: "Bởi vì thời gian đã lâu, nhân chứng cũng đã chết. Cho nên đây chỉ là phỏng đoán của tôi. Kikuta Daichi từng là nhiếp ảnh gia chân dung, trong thời gian đến khách sạn gặp được Aso Yuu, liền mời cô ấy làm mẫu ảnh cho mình hoặc lấy lý do gì đó mà hẹn cô ấy tới rừng trúc.

Sau đó có lẽ hai người đã xảy ra tranh chấp, hoặc cũng có lẽ là Kikuta Daichi nổi lòng xấu xa, tóm lại hắn ta đã dùng chiếc túi nilon trong suốt mang bên mình để trùm lên đầu Aso Yuu rồi bóp cổ cô ấy đến chết. 

Khuôn mặt trên bức ảnh mà Yoshikawa Masato chụp được sở dĩ méo mó là do bao nilon đang trùm lên mặt cô ấy lúc đó." Nói tới đây Hanada Saharuna cười lạnh một tiếng, "Người thường nếu chỉ nhìn ảnh đều sẽ cho là ma quỷ bình thường. Nhưng Yoshikawa Masato thì sao, lúc ấy anh ta vừa vặn chụp được một màn này lẽ nào lại không biết? Anh ta thấy được toàn bộ quá trình mưu sát, cũng chứng kiến Aso Yuu hấp hối giãy dụa, lại chọn cách không làm gì hết, cũng không gọi điện báo cảnh sát, thay vào đó lại cầm máy ảnh lên chụp. Cuối cùng anh ta chọn lấy tấm giống ma quỷ nhất để đi dự thi."

"Thật quá đáng!" Toyama Kazuha siết chặt nắm tay. 

"Đúng vậy đó, nói khốn nạn vẫn còn nhẹ nhàng chán." Hanada Saharuna hừ một tiếng, nhìn về phía Kikuta Daichi: "Nhưng mà tên kia cũng đúng là tự đại, chụp được ảnh giết người còn dám đem đi thi. Kikuta Daichi là hung thủ đương nhiên chỉ cần liếc qua là nhận ra bức ảnh kia, chắc hẳn cũng đã thử tìm kiếm Yoshikawa Masato. Dĩ nhiên, mục đích của hắn không giống với Miyoko-san. Hắn muốn giết người diệt khẩu. Chỉ là Yoshikawa Masato đúng lúc đó ra nước ngoài cùng bố mẹ, cho nên mới tránh được một kiếp. Nhưng mà 6 năm sau vận khí của anh ta đã cạn, cha mẹ làm ăn thất bại, anh ta không thể không về nước. 

Để hưởng thụ giàu sang một lần nữa, Yoshikawa Masato mượn thanh danh có được từ bức ảnh để chiếm được lòng yêu thích của Ohno Mie, lại cũng vì vậy mà gặp phải Hirayama Mio và Kikuta Daichi vẫn luôn theo dõi giới nhiếp ảnh —— đây đại khái là định mệnh nhỉ?"

Hanada Saharuna tiếp tục nói: "Mẹ con Miyoko lập kế hoạch dẫn Yoshikawa Masato đến khách sạn hẳn là ngoài dự liệu của Kikuta Daichi, nhưng mà hắn lại lợi dụng điểm này để tương kế tựu kế. Sau khi nhận được tin nhắn cầu cứu của Yoshikawa Masato, Kikuta Daichi liền chạy tới tìm anh ta. Nghe Yoshikawa Masato nói mình bị nữ quỷ tập kích, Kikuta Daichi biết đây chính là một cơ hội tốt. Hắn không chút do dự bóp cổ anh ta đến chết rồi làm như không có chuyện gì quay về nhà ăn. 

Ohno Mie cũng là do hắn giết, bởi vì Ohno Mie tìm thám tử điều tra chuyện nữ quỷ 6 năm trước rất có khả năng sẽ khiến hắn bại lộ..........Tôi nói không sai chứ, Kikuta Daichi?"

Kikuta Daichi đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, mặt mũi trắng bệch nhìn Hanada Saharuna: "Tất cả đều chỉ là do cô đoán bừa! Cô không có chứng cứ!" 

Hanada Saharuna chẹp miệng: "Không sai, dù sao thì anh chọn dìm chết Ohno Mie ở bể tắm chính là vì không để lưu lại chứng cứ. Miyoko-san lại giúp anh lau sạch dấu vân tay trong phòng Yoshikawa Masato...... Anh đúng là may mắn thật." 

Amuro Tooru khẽ nhíu mày.

Biết Hanada Saharuna không có bất kì chứng cứ nào, cả người Kikuta Daichi lập tức thả lỏng.

Hắn đắc ý nhướng mày, lộ ra vẻ mặt đáng ghê tởm: "Hahaha vậy cô đừng có ở chỗ này nói lung tung nữa! Tôi có thể kiện cô tội phỉ báng!" Nói rồi hắn nhìn về phía Hirayama Mio, "Thật ra hung thủ hẳn là cô ta mới đúng, dù sao thì lưu lại ở hiện trường cũng chỉ có tóc giả của cô ta thôi mà ~ Đây mới gọi là chứng cứ xác thực, các người bắt cô ta đi!"

Miyoko vẫn luôn yên lặng đột nhiên nhào vào Kikuta Daichi, khóe mắt nứt ra la lớn: "Tao giết chết tên cặn bã mày! Là mày! Là mày hại chết Yuu-chan của tao! Bây giờ còn muốn đổi tội cho Mio! Tao muốn giết mày! Tao muốn giết mày ——!!"

"Cút ngay!" Kikuta Daichi đá văng Miyoko ra, khiến bà nặng nề ngã trên mặt đất, 

"Này! Làm cái gì đó!?" Hattori Heiji lập tức che trước mặt Miyoko. 

"Đánh người trước mặt cảnh sát, cẩn thận tôi bắt anh về đồn!" Yamamura Misao cũng nhảy tới. 

"Mẹ ơi!" Hirayama Mio vội vàng chạy đến đỡ Miyoko dậy, ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn Kikuta Daichi: "Thằng khốn khiếp! Mày nhất định sẽ gặp báo ứng!"

Kikuta Daichi cười ra tiếng, đưa mắt nhìn mọi người bốn phía xung quanh, giờ khắc này hắn cực kỳ tùy ý bộc lộ ác ý: "Báo ứng gì đó tôi không sợ, các người nếu có bản lĩnh liền tống tôi vào tù đi! A ~ Suýt chút nữa quên mất, các người làm gì có chứng cứ! Hahhahaha....."

"Uỳnh!" Cơn mưa rào từ sáng càng lúc càng nặng hạt, một tia chớp lóe lên chiếu sáng khuôn mặt dữ tợn của Kikuta Daichi, khiến người khác càng thêm ghê tởm. 

Hanada Saharuna nhìn hắn nhíu mày. 

【 Hanada Saharuna [1]: Số 14, lên sân khấu đi. Cho gã câm miệng vào phát, sao hung thủ nào tôi gặp được cũng đều là cái đức hạnh buồn nôn này vậy? 

Shino Mako [14]: Đến đây ~ Sẽ khiến ngài hài lòng!】

Kikuta Daichi còn đang cười to, Hattori Heiji tức giận, nhìn về phía Hanada Saharuna: "Chị đừng có chơi đùa nữa! Nếu không có chứng cứ thì sẽ không kết tội được đâu! Mau đem chứng cứ ra đi!"

"Đúng rồi đó..... Thanh tra Hanada, nếu chúng ta không có chứng cứ thì không thể bắt người được, những suy luận trước đó của cô đều chỉ là phỏng đoán, quá gượng ép." Yamamura Misao lắc đầu nói: "Thật ra tôi nghĩ khả năng Hirayama Mio là hung thủ cao hơn, dù sao thì chứng cứ của cô ta cũng vô cùng xác thực......"

Hanada Saharuna trợn trắng mắt, được lắm, tên này bắt đầu bị cuốn theo suy nghĩ của tội phạm muốn nhanh chóng kết án rồi. Dưới tay anh ta rốt cuộc có bao nhiêu án oan rồi vậy?

Lúc này, một tia chớp thật lớn xẹt qua bầu trời, lập tức chiếu sáng toàn bộ căn phòng. Cùng lúc đó, hầu hết những người đứng đối diện Kikuta Daichi đều nhìn thấy một bóng người tóc dài đang bám trên cửa trượt phía sau lưng hắn. 

"?!!"Mọi người mở to hai mắt nhìn.

Đúng như lời Hanada Saharuna nói lúc trước, đây chính là Trái đất mà, sao có thể có người trực tiếp lơ lửng giữa không trung được?! Toyama Kazuha bị dọa ngây người. 

Kikuta Daichi không hề nhận ra, vẫn tiếp tục đứng châm chọc mọi người, nói Hanada Saharuna và nhóm thám tử đều chỉ là một đám bao cỏ.

Yamamura Misao run rẩy chỉ về phía sau lưng Kikuta Daichi: "Đằng, đằng sau anh......" 

Kikuta Daichi cười nhạo một tiếng: "Không phải chứ? Hai mẹ con kia giả thần giả quỷ, các người cũng muốn dùng trò cũ để dọa tôi? Các người nghĩ tôi sẽ mắc mưu giống đồ ngu ngốc kia sao? Cảnh sát các người là đồ ngu hết sao?!" 

Hắn vừa dứt lời, cửa trượt ban công liền đột nhiên bắn ra, nước mưa cùng lá trúc bên ngoài bị gió thổi bay vào phòng. Đầu tóc và quần áo Kikuta Daichi tung bay, người đứng đối diện cửa thì vội vàng duỗi tay chặn nước mưa, hiện trường một mảnh hỗn loạn. 

Cùng lúc đó, bóng người kia rơi xuống đất. Mấy người Edogawa Conan cũng thấy được rõ ràng bộ dạng của cô. Đó là một cô gái tóc dài bò ngửa trên tứ chi, đôi mắt đen ngòm sau mái tóc dài đang nhìn chòng chọc mọi người. Khi mọi người vẫn đang kinh ngạc chưa kịp định thần lại, cái đầu của cô bỗng chốc xoay 180 độ!

Yamamura Misao đảo mắt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. 

Hattori Heiji bị dọa sợ: "Ku......Co, Conan, cái thứ kia nhìn thế nào cũng không giống người sống nhỉ?" 

Làm gì có ai sống sờ sờ có thể xoay đầu 180 độ!

"Bình tĩnh! Có, có lẽ là giống mấy vụ trước, là đầu giả mà thôi......" Edogawa Conan nuốt nước miếng, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Nói bừa gì vậy, mắt cô ta còn vừa chuyển động đó, nhìn thế nào cũng giống đầu thật..... Không xong rồi, thế mà lại có quỷ thật sao?" Hanada Saharuna không tim không phổi nói móc. 

"Giờ là lúc nói mấy cái này sao?! Chúng ta thật sự gặp quỷ rồi!" Mori Kogoro sắp hỏng mất, mấy người có phải quá trấn định rồi không?!

Nhìn biểu tình quá không bình thường của mọi người, Kikuta Daichi chần chừ quay đầu, giây tiếp theo cánh tay của hắn đã bị cô gái dứt ra! Máu tươi bắn ra ướt đẫm cả tatami, mọi người mở to hai mắt.

Kikuta Daichi dại ra một chút, nỗi đau khoan thai tới chậm khiến hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết. Hắn che lại bả vai máu chảy đầm đìa, quỳ trên mặt đất kêu gào, hoàn toàn không còn bộ dạng kiêu ngạo như vừa rồi.

Toyama Kazuha cách Kikuta Daichi gần nhất thét chói tai, lập tức khiến cho nữ quỷ chú ý. Cô đột nhiên nhìn về phía Toyama Kazuha, cả người vặn vẹo bò đến, tất cả mọi người đều nghe được tiếng xương "răng rắc" kêu vang của cô, quả thực là cảnh tượng kinh dị vô cùng đáng sợ! 

Toyama Kazuha, Miyoko và Hirayama Mio bị dọa ngây người, trong lúc nhất thời không ai động đậy. 

"Kazuha!" Tim Hattori Heiji đập chệch một nhịp, không chút do dự cầm ghế bên cạnh lên hung hăng quăng về phía nữ quỷ: "Ê! Nhìn tao này! Đối thủ của mày là tao!" 

Ghế dựa đập lên người nữ quỷ, lại bị tóc của cô cản lại, lúc này mọi người mới phát hiện tóc của đối phương thế mà lại là vật sống! Giờ khắc này tất cả đều đã tin tưởng thân phận nữ quỷ của cô, thế giới quan của nhóm thám tử hoàn toàn tan vỡ!

Aoi Takeo đứng gần đó nắm bắt thời cơ thét chói tai: "Á a a! Sao cậu lại muốn dẫn nó lại đây! Cậu muốn hại chết bọn tôi sao?! Chạy mau a a ——!!"

Nói rồi đột nhiên kéo cửa xông ra ngoài!

【 Aoi Takeo [18]: Anh em, tôi té trước đây!】

Hành vi của Hattori Heiji quả nhiên khiến cho nữ quỷ chú ý. Nữ quỷ quay đầu nhìn cậu, giây tiếp theo lập tức vọt đến trước mặt Hattori Heiji, nhân lúc cậu còn chưa kịp phản ứng liền định vươn tay nắm lấy đầu cậu! 

"Heiji!!" Toyama Kazuha sợ hãi kêu lên. 

Mắt thấy Hattori Heiji sắp qua đời tại chỗ, Amuro Tooru nắm lấy một cái ghế khác đập thật mạnh về hướng nữ quỷ. 

Lần này nữ quỷ trực tiếp dùng tay chặn lại, tuy rằng công kích không có hiệu quả, nhưng ít nhất cũng đủ để cho Hattori Heiji tranh thủ vài giây. Cậu nhanh chóng bổ nhào sang một bên, né tránh thế tấn công của nữ quỷ. 

Hattori Heiji tránh được, nhưng Amuro Tooru lại thành công kéo được thù hận của ma nữ. Tóc của nữ quỷ chợt cứng lên, giống như phi tiêu hung hăng bay về phía Amuro Tooru!

Thân thủ Amuro Tooru tuy nhanh nhẹn, nhưng diện tích trong phòng lại nhỏ, hơn nữa còn có những người khác, anh hoàn toàn không có đất dụng võ. Mori Kogoro, Hattori Heiji và Edogawa Conan cũng gia nhập cuộc chiến nhưng cũng vô dụng, rất nhanh bọn họ đều bị thương.

Lúc này Hanada Saharuna bỗng la lớn: "Mấy người còn đứng lì ở đó làm gì? Nhân lúc bọn họ ngăn nữ quỷ lại, chạy mau lên!!"

Nói rồi cô túm lấy Edogawa Conan ném ra khỏi cửa!

※※※※※※※※※※※※※※※