Hôm Nay Khoa Diễn Xuất Vẫn Muốn Cùng Thám Tử Đồng Quy Vu Tận

Chương 53




".....Sao có thể từ một bức ảnh mà tìm được thân phận chứ? Còn là nữ quỷ nữa đó!" 

Trong đại sảnh, sau khi Ohno Mie mang theo tên mặt trắng cùng tùy tùng rời đi, Toyama Kazuha kích động hô lên: "Tuyệt đối không có khả năng! Mọi người rốt cuộc nghĩ sao vậy?!" 

Edogawa Conan cũng cảm thấy không có khả năng, nhưng bất đắc dĩ Mori Kogoro bị tiền tài làm cho mờ mắt. Hiện giờ ông đã đáp ứng, nếu muốn rút lời thì cũng không hay, chỉ có thể nhắm mắt mà điều tra thôi.

Hiển nhiên Mori Kogoro cũng nghĩ như vậy, ông sao cũng được xua xua tay: "Yên tâm đi, mấy kẻ có tiền này hở tí là muốn điều tra, đối với chuyện này ta rất có kinh nghiệm. Chỉ cần cho bọn họ một kết quả hợp tình hợp lý thì bọn họ cũng chẳng nói được gì..... Con quỷ kia căn bản cũng không thể nhảy ra phản bác đúng sai được đâu hahahahaha"

"......." Edogawa Conan, Hattori Heiji và Toyama Kazuha lộ ra mắt cá chết nhìn Mori Kogoro, lại một lần nữa bị sự vô sỉ của ông làm cho câm nín. 

"Mori-sensei nói đúng đấy. Nếu đã nhận ủy thác rồi, nói cho cùng cũng phải cho khách hàng một đáp án hợp lý. Tóm lại giờ đã khuya rồi, lát nữa chắc mưa còn to hơn. Đợi ngày mai hết mưa rồi chúng ta đến chỗ chụp được bức ảnh xem thử, tiện thể tìm nhân viên làm việc trong khách sạn hỏi một chút, có thể có thể tìm được manh mối không biết chừng." Amuro Tooru đứng ra hòa giải. 

Sau đó mọi người bắt đầu phân công việc điều tra ngày mai. 

Lúc này một tiếng sấm nữa lại vang lên, Hanada Saharuna ngáp một cái đứng dậy: "Muộn thế này rồi, tôi không quấy rầy mọi người nữa, đi trước nhé, mọi người cứ tiếp tục."

"A?" Edogawa Conan chớp chớp mắt: "Thanh tra Hanada không muốn điều tra cùng bọn em sao?" 

Cậu thấy Hanada Saharuna ở lại nghe Ohno Mie nói chuyện, còn tưởng rằng cô thấy rất hứng thú chứ? 

"Hả? Vì cái gì chị lại muốn tham gia?" Hanada Saharuna lười biếng nói, "Giờ chị đây đang nghỉ phép đó, nghỉ phép. Ai đời nghỉ phép lại làm việc? Nói cho mọi người hay, hiện giờ đầu óc tôi đã tiến vào trạng thái ngủ đông, đồng nghĩa với việc nó đã chết lâm sàng rồi rồi. Tóm lại không có việc gì thì đừng tìm tôi nhé? Tôi không làm việc đâu!"

"....." Còn tưởng rằng sau vụ đánh bom, thái độ đối với công việc của thanh tra Hanada ít nhiều cũng sẽ thay đổi một chút, sao lại vẫn cá mặn như thế này vậy?! 

Edogawa Conan cạn lời nhìn cô, Hattoi Heiji lần đầu chứng kiến trạng thái này của cô, cong lưng hỏi cậu: ".....Đây chính là chỗ độc đáo của chị gái này mà cậu nói sao? Nếu chị ấy mà là cấp dưới của ba tớ, với thái độ cà lơ phất phơ này chắc chắn sẽ bị ông già nhà tớ giáo huấn một trận!" 

Làm cảnh sát mà lười nhác, lại có thể dõng dạc nói ra như vậy, quá kiêu ngạo rồi! 

".......Lúc làm việc chị ấy không như vậy đâu...." Edogawa Conan che trán: "Thanh tra Hanada còn có cả một bài luận "Không tăng ca" vô cùng xuất sắc, cũng chỉ có thanh tra Megure có thể đánh động được chị ấy khi đang nghỉ phép thôi.... Tóm lại, chỉ cần quen với điều đó là được. 

Trải qua hai lần tiếp xúc, Amuro Tooru đã hiểu được thời điểm nghỉ phép Hanada Saharuna kháng cự chuyện làm việc thế nào. Hiện giờ không có án mạng, chỉ có điều tra một vụ việc thần quái mà thôi, đúng là không cần cảnh sát phải ra tay, bỏ qua được thì mặc kệ vậy. 

"Uỳnh ——!" Lại là một tiếng sấm, cả người Hanada Saharuna hơi run lên một chút. 

Cô cau mày nhìn về phía màn mưa to bên ngoài cửa kính. Bởi vì trời mưa rất to, cho nên tầm nhìn cũng không rõ là bao, chỉ có rừng trúc đen kịt ở nơi xa, nhìn qua rất có cảm giác u ám. 

Hanada Saharuna nhăn chặt mày, tựa hồ đang suy nghĩ một vấn đề gì đó rất nghiêm túc. 

Mọi người chú ý đến ánh mắt của cô, nhịn không được cũng nhìn theo. Nói như vậy, hình như bức ảnh chụp được ma kia là ở trong rừng trúc gần khách sạn, chẳng lẽ thanh tra Hanada đã phát hiện ra manh mối gì rồi? 

Ngay khi Edogawa Conan định mở miệng hỏi, liền nghe thấy cô dùng một ngữ khí bình tĩnh nói. 

"......... Thời tiết như này rất thích hợp để ngủ. Nhưng mà sấm chớp có hơi lóa mắt, nếu chỉ mưa thôi thì đẹp rồi."

Edogawa Conan cùng Hattori Heiji thiếu chút nữa trượt chân.

Hattori Heiji đan tay dở khóc dở cười: "Gì vậy chứ? Chị nhìn cả nửa ngày chính là muốn nói cái này sao?"

Hanada Saharuna quay đầu nhìn hai người, rất chi là bất mãn: "Ăn uống ngủ nghỉ chính là chuyện lớn của đời người! Môi trường ngủ tốt ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng của giấc ngủ, đi làm đã đủ vất vả rồi, nếu đến cả chất lượng giấc ngủ cũng không thể đảm bảo thì rất dễ đổ bệnh! Trẻ con như mấy đứa làm sao có thể hiểu được sự khốn khổ của người lớn!" 

"Ai thèm quan tâm chứ!" Hattori Heiji hô. 

"Reng reng reng——!" Chuông cửa khách sạn đột nhiên vang lên, đánh gãy cuộc đối thoại của hai người. 

"Sao bây giờ vẫn còn người tới khách sạn?" Mori Kogoro kinh ngạc hỏi. 

"Chắc là có việc nên đến trễ một chút, hoặc là người đi đường thì gặp trời mưa chăng?" Amuro Tooru suy đoán.

【 Hanada Saharuna [1]: Nè! Mấy người mau ra đây! Chắc là số 14 đến rồi đó! Chờ đến khi bả vào cửa, mấy người phải theo kế hoạch châm chọc bả một phen nghe chưa, để cho mọi người biết chuyện các ông bỏ người ta lại giữa đường, như vậy bị nữ quỷ trả thù cũng hợp tình hợp lý! 

Aoi Takeo [18]: Ố kê! Tới ngay đây!】

Miyoko vẫn luôn đứng ở đại sảnh làm nền vội vàng bước ra: "Để tôi ra xem xem." 

Nói rồi liền nhanh chóng chạy về phòng khách. 

Bởi vì đại sảnh thông với lối vào, nhóm của Edogawa Conan lại toàn người có lòng hiếu kỳ nặng nên cũng cùng nhau đi qua. Ngẫm lại thì dù sao thì đây cũng là tuồng kịch mà mọi người trong lớp có thể diễn tốt, Hanada Saharuna đương nhiên cũng cùng đi. 

Thấy Hanada Saharuna vốn nói phải về phòng ngủ cũng đi theo, Amuro Tooru nhìn cô một cái. 

Đợi đến khi mọi người đến lối vào, đã nhìn thấy Miyoko đang trùm một cái khăn lông lên đầu người vừa tới.

Trạng thái vị khách đột ngột này có chút chật vật, cả người cô ướt dầm dề, áo sơ mi trắng dán ở trên người, có thể nhìn được nội y thẫm màu bên trong, cô tựa hồ cũng ý thức được điều này, liền đem mái tóc dài che bớt đi một phần. Chiếc quần dài cũng bị ướt đến nửa bắp chân, đôi giày lấm lem bùn đất. Trên người cô còn đeo một cái túi vải, nhìn qua thì có vẻ đồ đạc bên trong cũng đã dính nước hết.

"Quý khách, sao cô lại ướt đến như vậy?" Miyoko lộ vẻ mặt lo lắng: "Cô không mang ô sao? Nếu vậy thì cô có thể đánh xe đến trước hiên cửa, sau đó để chúng ta mang ra che giúp cô!" 

".......Tôi không lái xe." Đối phương nhỏ giọng nói một câu, sau đó cô kéo khăn lông trên đầu xuống cầm trong tay. Hanada Saharuna lập tức nhìn được toàn bộ khuôn mặt của cô ấy. 

Cô đột nhiên trừng lớn mắt, ê ê! Đây có phải số 14 đâu?! Xong đời, phải nhắc nhở bọn Takeo thôi! Kịch bản lại lỗi rồi! 

"Không lái xe?!" Miyoko cả kinh kêu lên: "Chẳng lẽ quý khách đi bộ tới sao?! Nơi này vô cùng heo lánh, hoàn toàn không có xe buýt chạy qua, cô, cô dầm mưa lớn như vậy mà tới sao?!"

Mọi người nghe vậy cũng hoảng sợ theo, không phải chứ? Bên ngoài đang mưa to thế mà?!

"Ha! Rốt cuộc cũng tới rồi?! Đi cũng chậm thật đấy!" 

Một giọng nữ cao vút từ phía sau truyền đến, mọi người quay đầu lại, liền thầy Aoi Takeo đang chống nạnh hếch cằm hướng về phía bên này. Hai người thanh niên phía sau cô một trái một phải sóng vai nhau mà đi, nhìn không khác gì vai ác lên sân khấu. 

Động tác mở kênh chat của Hanada Saharuna lập tức cứng lại, ba cái tên này sao lại tới nhanh vậy?! 

Aoi Takeo kéo dép lê đi đến, trên mặt lộ ra biểu tình khinh bỉ: "Nếu đi nhanh một chút thì đã không bị dính mưa rồi, cho nên muốn trách thì cũng chỉ có thể trách chính mình......A?! Cô là ai thế?!"

Sau khi chen qua đám đông tới được lối vào, Aoi Takeo cũng thấy được rõ ràng diện mới người đến, đột nhiên trợn tròn mắt lùi về phía sau một bước. 

Người này có phải số 14 đâu? Sao lại thế này?! Số 14 đâu rồi?! 

【 Aoi Takeo [18]: Số 14 bà đang ở chỗ nào đấy?!

Shino Mako [14]:...... Tôi đang trên đường nè.....

Aoi Takeo [18]: Mặt trời xuống núi đã mấy tiếng rồi! Sao bà vẫn còn chưa đến?! Dùng kỹ năng nữ quỷ đi! 

Shino Mako [14]:......Kỹ năng nữ quỷ tôi dùng không quen..... Có, có chút không khống chế được.....Cái này tôi rất khó giải thích với ông, tóm lại thì tôi cũng đang làm quen rồi, sắp đến rồi đây..... Mấy người cũng không cần chờ đâu, lúc đến tôi sẽ báo cho mọi người......Ngủ sớm đi.......】

Aoi Takeo đầy đầu chấm hỏi, chị em à, lượng tin tức trong lời của bà làm tôi có chút sợ hãi đấy. Rốt cuộc cái kỹ năng nữ quỷ này khó đến mức nào mà tốn của bà mấy tiếng đồng hồ, hơn nữa còn mấy tiếng nữa mới có thể đến được khách sạn thế?! 

Ở một nơi cách đó mười mấy km, Shino Mako bị bắt làm động tác cong người hình vòng cung, tay chân chống trên đất, mặt ngửa lên trời bị mưa tuôn xối xả cũng muốn hỏi hệ thống một câu sao lại làm ra cái kỹ năng này.......Chắc chắn là kết hợp The Exorcist với Saeki Kayako lại với nhau phải không! Bằng không sao lại sinh ra cái tư thế chạy quái dị như này?!

Chọn phim ảnh trong nước thôi không được sao?! Để cô bay đi! Cái đồ hệ thống rác rưởi sính ngoại chết tiệt!!

Aoi Takeo bên này nhận lầm người, dưới ánh mắt kỳ quái của mọi người chậm rãi nở nụ cười xấu hổ: "Cái này...... Xin lỗi, tôi nhận sai người. Ehm..... Chị gái này có muốn vào trước không vậy? Tôi cảm thấy cô ấy sắp ngất xỉu rồi đấy." 

Giọng nói của cô vừa dứt, cô gái đứng ở cửa liền trực tiếp ngã xuống đất, Miyoko đứng ngay bên cạnh vội ôm chặt lấy cô ấy. 

"Cô ấy phát sốt rồi!" Miyoko chạm vào trán của đối phương một cái, biểu tình hoảng hốt: "Trán của cô ấy nóng quá!" 

Edogawa Conan khẽ nhíu mày: "Khách sạn có thuốc chứ? Mưa lớn như vậy cũng không tiện đi đường."

"Có! Thuốc cảm mạo thông thường thì có!" Miyoko vội vàng gật đầu, sau đó hướng mắt về phía Hanada Saharuna và Toyama Kazuha: "Hai vị khách bên kia có thể giúp đỡ một chút được không? Người làm ở đây cũng chỉ có mình tôi là phụ nữ, tôi muốn giúp cô gái này thay quần áo ướt ra, để những người khác làm thì không tiện cho lắm...."

"Cháu có thể!" Toyama Kazuha vội vàng chạy đến đỡ cô gái. 

Edogawa Conan, Hattori Heiji và Amuro Tooru đồng loạt quay lại nhìn Hanada Saharuna đang đứng yên không chút động tĩnh. 

"......." Nhìn ánh mắt mãnh liệt của nhóm vai chính, Hanada Saharuna cảm thấy đau răng, cô phồng má đi quá: "Được rồi! Đã biết! Tôi hỗ trợ là được chứ gì! Nhìn tôi bằng ánh mắt đấy là sao chứ? Tôi cũng có nói là sẽ không giúp đâu!" 

"Tôi và cô bé này đỡ người vào phòng là được, có thể phiền cô mang thuốc đến phòng số 2 tầng hai được không? Nhân viên lễ tân sẽ nói cho cô biết chỗ để hộp thuốc!" 

Hanada Saharuna ra dấu OK.