Cuối cùng Hanada Saharuna vẫn nhận cái đồng hồ mà Sakurai Chinko tặng.
Dùng lời của Sakurai Chinko chính là -- dù sao mua cũng đã mua rồi, cô ấy cũng chả thiếu chút tiền đó, tiền trong thế giới giả tưởng chỉ là mấy con số, không tiêu thì phí của.
"Hơn nữa trong mấy bộ phim hình sự, cảnh sát hình như đều đeo đồng hồ mà. Nghe nói là lúc bắt kẻ gian đều phải cân nhắc thời gian để nhất trí hành động đó? Ây dà, đằng nào bà cũng phải mua, không bằng lấy luôn cái này mà dùng!" Sakurai Chinko nói.
Hanada Saharuna nghe cảm thấy rất có đạo lý, vì thế ngày hôm sau liền đeo cái đồng hồ kia đi làm.
Người đầu tiên chú ý tới đồng hồ mới của cô là Shiratori Ninzaburo.
Là thiếu gia tập đoàn Shiratori, hơn nữa còn là người đàn ông có giá trị cao nhất Đội 1 Phòng Điều tra Tội phạm, anh liếc mắt một cái đã nhận ra đồng hồ Hanada Saharuna đeo chính là sản phẩm mới nhất của hãng PFT.R.
"Hanada, đồng hồ rất hợp với cô đó." Shiratori Ninzaburo cầm tập tài liệu đi qua chỗ Hanada Saharuna ngồi, lễ phép khen ngợi một câu.
"A...... Cảm ơn anh." Hanada Saharuna ngẩn người gật gật đầu.
Tuy rằng đã công tác ở đây một thời gian, nhưng cô vẫn chưa thể quen được với giao tiếp nơi công sở.
"Hả? Hanada, em mới mua đồng hồ sao?" Sato Miwako ngồi đối diện đứng lên, ngả người vào vách ngăn nhìn về phía cô.
"Tiền bối Sato, như vậy hơi nguy hiểm đó. Ngực chị đè hết lên màn hình máy tính rồi kìa, giữ gìn của công đi ạ." Lời này vừa ra, đàn ông toàn bộ văn phòng đều hai mắt sáng trưng đồng loạt nhìn về phía bên này.
"........." Tuy lúc xem Conan đã biết Sato Miwako được rất nhiều người thích, nhưng mấy gã đàn ông ở Đội 1 Phòng Điều tra Tội phạm này thật sự không ổn chút nào đâu, sự đói khát của mấy người lộ ra hết rồi kìa.
Hanada Saharuna vừa cảm khái vừa gỡ đồng hồ trên cổ tay xuống: "Tiền bối Sato, chị cầm xem đi, như vậy thì nhìn rõ hơn."
Sato Miwako tự nhiên nhận lấy đồng hồ, khen ngợi: "Hanada, đồng hồ của em đẹp thật đó! Hơn nữa cũng có rất nhiều công năng, rất phù hợp với công việc."
"Tiền bối Sato chị thật là, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến công việc." Hanada Saharuna bất lực.
Cảnh sát trong Conan đúng là làm cái gì cũng nghĩ đến công việc, toàn bộ đều là nhân viên văn phòng xã súc.......Quá đáng thật đấy, cô không muốn giống bọn họ, cô chỉ muốn mỗi ngày ăn chơi tận hưởng chờ đến khi kiểm tra kết thúc thôi!
Lúc này Takagi Wataru cũng đi tới.
Anh nhìn chiếc đồng hồ Sato Miwako cầm trên tay, ngón tay trắng nõn mảnh mai vô cùng tương xứng với màu bạch kim của đồng hồ, trong lòng không nhịn được hơi nhộn nhạo một chút. Cái đồng hồ này rất hợp với Sato Miwako, nếu đeo trên cổ tay cô, chắc hẳn sẽ rất đẹp.
Sato Miwako chú ý tới ánh mắt của Takagi Wataru, cười cười đưa đồng hồ qua: "Anh Takagi cũng có hứng thú sao? Muốn xem thử chứ? Cái đồng hồ này không biết có kiểu dáng cho nam không nhỉ?"
Tôi có muốn mua cho mình dùng đâu, tôi muốn mua cho cô mà...... Takagi yên lặng nói trong lòng, trên tay lại nhanh chóng tiếp nhận đồng hồ.
"Nhưng mà cái này cũng tinh xảo thật đấy, nếu giả cả hợp lý thì....."
Lời của anh còn chưa dứt, Matsuda Jinpei đang ngồi vắt chân bên cạnh liền chen ngang một câu: "Đương nhiên là tinh xảo rồi, đồng hồ 120 nghìn đô cơ mà."
Nụ cười của Takagi Wataru lập tức đông cứng trên mặt, ngón tay cầm đồng hồ bắt đầu run rẩy: "1, 120 nghìn đô, vậy, vậy không phải là....."
"Đổi ra tiền Nhật, đại khái chắc cũng tầm 13 triệu Yên."* Mí mắt Matsuda Jinpei một chút cũng không nhấc lên.
"13 triệu?!" Những đồng nghiệp khác vẫn luôn âm thầm dõi theo phát ra tiếng kêu khiếp sợ.
*đổi sang tiền việt khoảng 2 tỷ 8
Sato Miwako mở to hai mắt, vội vàng nói: "Nè! Takagi, mau trả lại cho Hanada đi!"
"Thanh tra Sato, tay, tay tôi run tay quá......" Takagi Wataru cứng ngắc quay đầu nhìn cô, trên mặt lộ ra biểu tình muốn khóc.
Hanada Saharuna dở khóc dở cười, cô đứng lên cầm lấy đồng hồ trên tay Takagi đeo lại cho mình: "Chỉ là cái đồng hồ thôi mà, cho dù có làm rơi hỏng, em cũng không bắt tiền bối Takagi bồi thường đâu."
"Không được đâu Hanada, làm hỏng tài sản của người khác sẽ phải bồi thường, đây chính là luật của nước ta." Sato Miwako chống nạnh nói.
"Đó là trong trường hợp cố ý chứ ạ, còn nếu là vì không cẩn thận thì không phải có thể chọn cách hòa giải sao?" Vì để không lòi đuôi lúc làm việc, trong thời gian này Hanada Saharuna rất chăm chỉ bổ túc luật pháp Nhật Bản: "Dù sao thì anh Takagi cũng không phải là loại người sẽ cố tình làm hỏng đồ của người khác, cho nên không sao cả."
"Hơn nữa, đồng hồ vốn là để dùng mà. Nếu là đồ dùng hàng ngày, rơi vỡ cũng là chuyện bình thường." Hanada Saharuna nhún vai.
"Này! Mấy cô cậu tán gẫu trong giờ làm vậy đó hả?! Có án mạng rồi, nghiêm túc một chút cho tôi!" Lúc này thanh tra Megure đi đến, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Khu Beika xảy ra một vụ giết người, Sato, Takagi, Matsuda, Hanada nữa, mau tới đó đi!"
Không phải chứ? Lại nữa?! Hanada Saharuna lập tức sụ mặt. Cô không muốn nhìn thấy thi thể nữa đâu, lại 1 tuần không nuốt nổi thịt đó.
Khu Beika kia chính là địa bàn của Thần chết, quả thực là ác mộng của cảnh sát bọn họ mà!
- ------------------------------------
Không ngoài ý muốn chút nào, bốn người Hanada Saharuna lại hợp thành một nhóm.
Hanada Saharuna ngồi ở ghế sau cố gắng trưng một khuôn mặt tươi cười dò hỏi: "Tiền bối Sato, lần này người chết như thế nào ạ?"
Thi thể sẽ không đáng sợ như vụ giết người ở xưởng rượu kia chứ?
Sato Miwako lập tức hiểu ra ý tứ trong lời Hanada Saharuna, an ủi vỗ vỗ bả vai cô: "Em đừng lo. Theo báo án, nạn nhân là bị độc chết, tình trạng không quá khủng bố đâu. So với những vụ bị xiên chết, chém chết và phanh thây mà nói thì không nhằm nhò gì."
Làm lơ tiếng cười nhạo của Matsuda Jinpei, Hanada Saharuna thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ cần thi thể hoàn chỉnh, không thiếu miếng da miếng thịt nào là được rồi. Thật sự là cô đã bị cái xác ngâm mình trong rượu vang đỏ ở cái xưởng rượu kia làm cho ám ảnh.... Trong ít nhất hai năm tới đừng hòng cô đọng vào một giọt rượu vang nào.
Sau khi áp lực tâm lý biến mất, ngữ khí của Hanada Saharuna trở nên nhẹ nhàng hẳn, cô tò mò hỏi: "Nơi phát sinh án mạng là ở chỗ nào ạ?"
"Quán cafe Poirot." Sato Miwako trả lời.
Tươi cười của Hanada lập tức cứng lại trên mặt, cô không thể tin nổi nói: "Sao cơ?"
Sato Miwako cho rằng cô không biết, tốt bụng giải thích: "Quán cafe Poirot nằm ngay dưới văn phòng thám tử Mori, chính là nhà của người được xưng là "Kogoro ngủ gật" chúng ta gặp ở vụ xưởng rượu lần trước đó.
Hình như chị chưa kể với em vị thám tử này trước kia cũng là thanh tra của Đội 1 Phòng Điều tra Tội phạm phải không? Ông ấy xem như là tiền bối của chúng ta vậy."
Biết rồi má! Ai quan tâm thông tin dư thừa này! Cô sợ chính là vì nơi phát sinh án mạng chính là quán cafe Poirot được chưa!
Đừng có đùa! Mới hôm qua cô còn diễn trò hải vương ở đó xong! Hôm nay để cô làm cảnh sát qua đó điều tra án mạng? Thế này thì khác gì bảo cô trực tiếp chết đi cho nhanh?!
Lúc trước còn lo bị người qua đường chụp hình đưa lên mạng, trở thành nỗi ô nhục của giới cảnh sát. Giờ thì hay rồi, đến thời gian lên mạng còn chẳng có, đã có ngay dây thừng để cô treo cổ luôn? Khai trương rạp xiếc quốc tế đấy à? Cô còn chưa muốn chết đâu!!
Hanada Saharuna một tay che lấy bụng, một tay bắt lấy Sato Miwako vội vàng nói: "Tiền bối Sato! Tự nhiên em đau bụng quá! Sợ là không thể tham gia giải quyết vụ án lần này, chị giúp em báo nghỉ với thanh tra Megure nhé! Còn nữa, anh chị có thể cho em xuống xe một chỗ nào dọc đường không?"
"Hanada thấy không khỏe sao?" Takagi Wataru đang lái xe lập tức lộ ra vẻ mắt lo lắng: "Đau dạ dày phải không? Rất nghiêm trọng sao?"
"Đúng vậy! Không sai, đúng là đau dạ dày! Còn rất nghiêm trọng nữa! Cho nên tiền bối Takagi à, xin anh lập tức! Lập tức! Tìm một chỗ dừng xe cho em xuống đi!" Hanada Saharuna cắn răng nói.
"Nhưng mà gần đây lại không có phòng khám nào....." Takagi Wataru có chút không biết phải làm sao, nhưng rất nhanh anh liền nhớ ra cái gì đó: "A! Anh nhớ quán cafe Poirot có hòm thuốc, bên trong chắc hẳn có thuốc đau dạ dày đó! Nơi này cách chỗ đó cũng gần rồi, anh sẽ đi nhanh nhất có thể, Hanada em hãy cố chịu đựng nhé!"
Nói xong anh nhấn mạnh ga, xe lập tức bay đi vun vút.
"Chờ, khoan đã, từ từ!!" Hanada Saharuna còn chưa kịp nói lời cự tuyệt, đã bị lực quán tính làm cho ngã về phía sau.
5 phút sau, bọn họ đã đến trước cửa quán cafe Poirot.
Takagi Wataru thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Hanada Saharuna cười ngượng ngùng: "Hanada mau xuống thôi, chắc em đang khó chịu lắm......Đây là lần đầu tiên anh lái xe nhanh như vậy đó, quả nhiên tiềm lực của con người là vô hạn mà."
Khóe mắt Hanada Saharuna nứt ra nhìn chằm chằm nụ cười ngây ngô của anh, nếu sát ý trong mắt có thể biến thành đao kiếm, hẳn Takagi Wataru đã bị chia thành tám khúc.
"Thật-sự-vô-cùng-cảm-ơn-anh, tiền-bối-Ta-ka-gi." Cô nhìn Takagi, gằn từng câu từng chữ.
Tươi cười trên mặt cô không chút sứt mẻ, nhưng hàm răng đều tăm tắp lộ ra lại vô cớ ánh lên hàn quang rét lạnh.
Takagi Wataru sờ sờ gáy cười nói: "Việc nhỏ mà thôi, Hanada không cần cảm ơn. Anh là tiền bối mà, chăm sóc hậu bối là điều nên làm!"
"Làm tốt lắm Takagi!" Sato Miwako khích lệ, sau đó cô đẩy cửa xe bước ra ngoài: "Được rồi, mọi người xuống thôi! Tôi thấy xe của thanh tra Megure rồi."
Hanada Saharuna nhìn quán cafe đèn đuốc sáng trưng cách đó không xa, cảm thấy cả người đều hỏng mất.
Cô, cuộc đời Hanada Saharuna ngắn ngủi, sắp đi đến hồi kết.